Son Túy

Chương 5: Chương 5: Vô Ý Khổ Tranh Xuân




Hiên Viên Tư Cửu một đường kéo thẳng An An ra khỏi Lê Viên.

Trong đêm tối, gió thổi không ngừng, trên bầu trời dày đặc những đám mây, không một ánh sao nào lộ ra tia sáng, giống như dự báo lại sắp có tuyết rơi. Phía sau bọn họ có mấy chiếc xe chậm rãi đi theo, xuyên thấu qua màn đêm dưới ánh đèn chiếu xạ có thể nhìn thấy quân nhân bên trong đang khẩn trương nhìn họ. Gió càng lúc càng gào thét, An An bị kéo ra đột ngột nên cũng không kịp cầm lấy áo khoác. Nàng chỉ mặc bộ sườn xám bằng gấm dài dài. Không khí rét lạnh làm nàng rùng mình một cái, cũng không dám nói lời nào, chỉ nhắm mắt theo sau người đang gắt gao kéo nàng đi. Thoạt nhìn, nàng có thể cảm nhận được Hiên Viên Tư Cửu đang rất tức giận.

Đêm đen giá rét, trên đường không nhìn thấy bóng người qua lại, bóng dáng Hiên Viên Tư Cửu thì như đang hút hết chút hơi ấm còn sot lại trong không gian khiến An An đã lạnh lại còn lạnh hơn, nhịn không được mà phát run. Nhưng cho dù có lạnh đến mức nào đi chăng nữa, nàng vẫn phải cẩn thận bước theo hắn.

Mạnh mẽ, Hiên Viên Tư Cửu lôi kéo nàng đi trên đường lớn, bước đi vội vàng nóng nảy. Lúc bước ra đường, An An không theo kịp, giày cao gót đạp lên chân váy sườn xám. Một cái mà đã ngã lảo đảo xuống, An An còn chưa kịp phản ứng thì một bàn tay rắn chắc đã nắm chặt lấy thắt lưng của nàng.

Chủ nhân của đôi mắt lạnh lẽo như băng kia đã tiếp được nàng khi nàng suýt nữa té ngã.

“Làm sao vậy? Đi mà cũng ngã ư?”

Cánh tay Hiên Viên Tư Cửu rất có lực, bờ vai của hắn cũng thực rộng. Nhưng An An lại có chút mơ hồ. Hình như tay của cha cũng như thế này, các khớp xương nhỗ ra, ngón tay đặc biết dài, nắm lấy tay nàng một cách đặc biệt dịu dàng.

Lời nói của Hà Phong Hiểu lúc trước lại vang bên tai của nàng: “ Có hắn, em sẽ tạm thời không cần phải ứng phó với những người khác. Nếu em đủ thông minh, cái tạm thời sẽ biến thành vĩnh viễn……”

Cho dù là sợ hãi……Cho dù là sợ hãi….nhưng An An lại có cảm giác rất an toàn. Trong cơ thể tựa hồ như có lửa lịch liệt thiêu đốt, tuy rằng khổ sở đến chết nhưng An An vẫn miễn cường nở một nụ cười không mấy ôn nhu: “Không…..Không …có chuyện gì!”

Dưới ngọn đèn mờ ảo, ánh lên trong mắt Hiên Viên Tư Cửu là một An An bất lực, biểu tình thất thố, run run như đứa nhỏ bị vứt bỏ, điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.

Như thế nào mà lại ăn mặc ít vậy? Lạnh không?”

Lúc này, ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu thập phần nhu hòa. Mỗi khi hắn tưởng mình sắp chinh phục được thứ gì, ánh mắt của hắn luôn nhu hòa như vậy, dụ hoặc đối phương sa vào cạm bẫy của hắn.

Hiên Viên Tư Cửu vươn tay, đầu ngón tay chạm vào hai má không chút độ ấm nào của An An.

“Không….” An An ngơ ngác để mặc hắn vuốt ve má của mình, “Không lạnh….”

Hiên Viên Tư Cửu giống như có chút tức giận, thở dài một hơi, ôm lấy nàng đi về hướng ô tô ở phía sau.

Thần sắc Hiên Viên Tư Cửu như vậy, giống như yêu thương, giống như trách cứ An An không biết thương tiếc cho thân thể của nàng. Cho dù trên mặt là vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng An An vẫn nghi hoặc như cũ.

Vừa ngồi vào trong xe, những bông tuyết bay lạc cũng ùa vào theo, xe phóng nhanh vun vút, tuyết rơi dày như vậy, ngoài cửa sổ xe là một màn trắng xóa bay bay. Đèn đường màu vàng âm thầm có thể nhìn rõ má hồng của An An được phủ một tầng phấn, đậm nét nhưng ướt át. Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng xoa lên gương mặt của An An, động tác thập phần nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt của hắn lại lạnh lẽo và không kém phần đạm mạc. An An không tránh, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt phủ một màn sương, thần sắc mông lung.

Hiên Viên Tư Cửu nhịn không được mà nhớ đến cảnh tượng tối hôm đó. Thân hình An An mềm mại như nước, mái tóc như dòng thác đổ xuống trên lớp chăn đệm trải giường….mỗi một chi tiết đều rất rõ ràng….

Ngón tay chạm vào gò má như có lửa của An An, sau đó Hiên Viên Tư Cửu mới chậm rãi tiến thêm một bước, hôn xuống đôi môi của nàng.

Thân thể An An hơi hơi chấn động, giật giật như không có trốn tránh. Cảm giác nóng ấm mềm mại theo đầu lưỡi của hắn truyền đến, tay hắn ôn nhu giữ lấy đầu của nàng, đầu ngón tay luồn vào mái tóc, nhẹ nhàng vuốt ve.

Có lẽ đã quen với nụ hôn của Hiên Viên Tư Cửu, cảm giác chán ghét trong An An cũng dần dần biến mất.

Từ chậm rãi, Hiên Viên Tư Cửu bắt đầu hôn một cách mãnh liệt hơn, tựa hồ hung tợn muốn chiếm đoạt khiến An An không thể không lấy phương thức kịch liệt để đáp lại.

Đúng không? Làm như vậy liệu có đúng không? Bờ môi của người đàn ông đã từng hôn qua Nhị tỷ giờ đây đang hôn nàng…Đúng hay sai?~ Trong lòng An An luôn có một tiếng nói lặp đi lặp lại câu hỏi này.

Nhưng trong hoảng loạn, nàng lại không kịp suy nghĩ gì, hơi thở của hắn đều đã bị nàng hấp thụ, ý thức giống như bị ngưng trệ.

Hồi lâu, Hiên Viên Tư Cửu lưu luyến mà không muốn rời khỏi môi An An.

Cuối cùng cũng không bị ngạt chết!~ Đây là ý nghĩ phản ứng đầu tiên trong đầu An An. Nàng hít hà từng ngụm từng ngụm không khí, hai tay vô thức nắm lấy cổ áo của Hiên Viên Tư Cửu, hoàn toàn không ý thức được bộ dạng của mình bây giờ đang có bao nhiêu là ỷ lại hắn.

Hiên Viên Tư Cửu nhịn không được, cúi xuống hôn lên ấn đường của An An.

An An cũng không lên tiếng, vẫn ỷ lại trên vai của hắn điều chỉnh hô hấp. Đôi môi hồng nhuận như ngọc trai được phủ lớp bột sáng bóng, hơi khẽ nhếch lên mở ra, hơi thở của nàng phả vào cổ hắn.

Hơi thở không thoát ra ngoài, một lúc lâu, Hiên Viên Tư Cửu cảm thấy gáy của mình dính dính một thử âm ấm ướt át, dụ hoặc hắn.

Hắn vừa mới động đậy, tay nàng đã đè lại hắn, nhẹ nhàng mà nói: “ Xin hãy đáp ứng tôi một việc….Xin hãy đáp ứng.! Nếu có một ngày ngài chán ghét tôi thì xin đừng lưu tình gì mà rời xa tôi, có được không? Cái gì cũng không cần nói, cái gì cũng không cần làm, tựa như…..ngài đối với Nhị tỷ vậy…..Thậm chí ngài tàn nhẫn nhiều thêm cũng không sao?”

Trong xe, trừ bỏ tiếng động cơ ô tô thì chỉ còn lại tiếng nói của nàng nhàn nhạt vang lên.

Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu chuyển đến bả vai nàng, siết chặt lấy An An, giống như muốn nói gì đó.

An An đột nhiên cảm thấy thiên toàn địa chuyển, tựa hồ như cả thành phố Hồ Đô này đang điên đảo. Trước mắt, đen trắng lẫn lộn, ánh sáng mơ hồ loạng choạng, trước lúc ngất đi, nàng nhìn thấy gương mặt Hiên Viên Tư Cửu từ lạnh lẽo chuyển sang kinh hoảng…

An An vẫn thường nghĩ, hết thảy mọi chuyện chỉ là ác mộng, mở mắt ra là có thể nhìn thấy thôn nhỏ thanh bình, nơi chôn rau cắt rốn của chính bản thân nhưng ngay cả tên nàng cũng không nhớ nổi. Mảnh sân không lớn ở phía trước, bên cạnh giếng nước có một tảng đá làm thớt. Cha nàng làm ruộng nhiều năm vất vả gày gò, những lúc rảnh rỗi thì ôm lấy nàng và anh trai của nàng vào lòng, kể chuyện bạch cốt tinh xa xưa.

Nàng khi đó còn quá nhỏ, không kiên nhẫn ngồi yên nghe cha kể chuyện, kéo lấy góc áo cha mà khóc lớn. Sau đó cha dẫn nàng đi đến tiệm bán đồ tạp hóa trong thôn, mua mấy viên kẹo đường cho nàng. Nàng ngậm chúng trong miệng, vị ngọt đầy hạnh phúc.

Nhưng hết thảy những bình yên hạnh phúc đó đều bị một con ngựa điên phá nát. Vó ngựa trong nháy mắt lao qua nàng, lúc ấy cũng không biết như thế nào, chỉ thấy đau thôi…. Suốt mùa đông đó, những bếp lò cháy rực than hồng, nước dược uống như ăn phải hoàng liên, đắng cực kỳ, cho nên mỗi lần uống thuốc đều khóc loạn cả lên. Uống một ngụm thuốc đó xong, đau triệt để từ xương đến ngũ tạng, vì thể nàng cố chấp chắp tăp không chịu tiếp tục uống nữa, khóc thảm thiết hơn, thẳng cho đến khi cổ họng như bị xé nát. Mẹ bất đắc dĩ ôm lấy nàng vào lòng, dỗ dàng ‘ ổn, ổn ’.

Sau đó, mẹ lại đưa cho nàng một chiếc bình thủy tinh nhỏ, bên trong đầy kẹo màu sắc sặc sỡ. Bảo bối mà chỉ mình nàng có được, anh trai cũng không có. Nàng thích nhất là được mẹ cõng trên lưng, được dựa vào chiếc áo bông vá đụm của mẹ khiến nàng có cảm giác vô cùng an tâm.

Chiếc sân nhỏ trong chiều xuân trễ, ánh tà dương đổ lên trên mặt đất nhuộm thành màu nâu vàng. Bây giờ mỗi khi nhớ lại, cảnh đẹp đó lại như hiện ra trước mắt.

Trong sân, có nụ linh lan xinh đẹp đang muốn bung nở, phối hợp cùng những đóa linh đang đã tàn quanh mình.

Sau đó, mẹ kể cho nàng nghe chuyện xưa về cây hoa xinh đẹp kia. Có con chim hoàng tước từ phương bắc bay về, rắc xuống lấy những hạt giống nhỏ, sau này mọc lên thành cây, nở ra những bông linh lung xinh đẹp, còn quý hơn cả linh lan bình thường. Bàn tay của mẹ thô ráp nhưng giọng nói luôn hiền hòa như vậy.

Lại một mùa đông đến, cả nhà vì chữa bệnh cho nàng mà càng ngày lâm vào hoàn cảnh khó khăn nghèo túng.

Chớp mắt, lại mơ hồ, nụ cười dữ tợn của mẹ mìn lại hiện lên: “ Đứa nhỏ xinh đẹp như thế này nếu chết thì thật đáng tiếc, chi bằng bán lại cho ta, đưa vào trong thành có lẽ còn cứu được!”

Mẹ không chịu, nằm bên cạnh giường khóc rống, ánh mặt trời đánh vào tấm áo vá màu xanh của mẹ. hình thành những đoản sáng run rẩy. Mặc kệ mẹ mìn nói như thế nào, mẹ cũng xem như không nghe thấy.

Cuối cùng, cha ngồi trên mặt đất, ôm đầu nói một câu: “ Chúng ta chết đói cũng chẳng sao, nhưng còn các con thì thế nào?”

Kết quả, mẹ mìn dẫn nàng đi, ôm nàng đi ra đến cửa. Nàng không chịu, liều mạng bám chặt lấy cánh cửa, hai chân đá loạn. Mẹ mìn rốt cuộc chịu không nổi giơ tay đánh cho nàng mấy cái, sau đó ôm đi ra ngoài.

Nàng khóc lớn, quay đầu lại nhìn thấy mẹ nàng đang khóc so với nàng còn thảm thương hơn. Nước mắt như mưa rơi không ngừng, bi thương vô tận….

Nếu nàng là con trai, có phải nàng sẽ không thich khóc? Có phải hay không…..có phải hay không….sẽ không bị bán đi?

Đau….rất đau…..Thật sự là rất đau!

Từ trong mơ tỉnh lại, An An mơ màng mở to mắt, loáng thoáng nghe được có người hô: “ Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!”

“Tam tiểu thư…….tiểu thư đã tỉnh lại rồi!”

Yên Hồng đứng ở bên giường, từ bên sườn áo rút ra một chiếc khăn, vừa lau khóe mắt vừa cười nói.

“Làm sao vậy? Đang yên đang lành tự dưng lại khóc cái gì?” An An cố gắng cười tươi, chỉ cảm thấy thân thể suy yêu mềm nhũn vô cùng.

“Tam tiểu thư, tiểu thư làm em sợ muốn chết!”

Đang nói thì có một người đàn ông mặc áo bào trắng tầm trung niên tiến vào. Ông tar a một chiếc trắc ôn khí(1), đặt vào miệng An An, sau năm phút dùng ống nghe bệnh nghe mạch xong rồi lấy ra nhìn, ba mươi chín độ. Nói với y tá đứng bên cạnh: “ Sốt cao rất nguy hiểm, phải tiêm một mũi!”

Y tá theo lời mà đưa một ống kim tiêm đã chuẩn bị trước vào tay ông ta. Thầy thuốc giơ lên kim tiêm sắt, đầu giường chỉ thắp một ngọn đèn, bên trong phát ra ánh sáng làm người ta choáng váng, bóng người kia phóng đại dưới ánh đèn, lay động in lên trần nhà màu tuyết trắng.

An An chỉ cảm thấy kim tiêm kia có gì đó bén nhọn đáng sợ khôn cùng, giống như quái thủ mở to cái miệng đỏ lòm của nó xông về phía nàng, lộ ra những chiếc nanh trắng sắc nhọn. Nhưng vẫn phải nhìn, càng nhìn lại càng cảm thấy đau đớn đang kịch liệt dâng lên trong cơ thể, cuối cùng chuyển thành một loại e ngại thâm căn cố đế.

Chật vật không chịu nổi, nàng từ trên giường đứng dậy. Những sợi tóc ẩm ướt dính chặt lấy gò má, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.

“Tôi không muốn tiêm! Các người tránh ra!”

“Cố tiểu thư, cô hiện tại đang sốt cao! Nếu không hạ sốt sẽ rất nguy hiểm, cần phải tiêm một mũi mới được!”

Mọi người thật cẩn thận vây quanh An An, cũng không dám tiến lên, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ.

An An không hé răng, nhưng lại dùng sức cắn chặt lấy môi. Nàng trông giống như đang bị bọn họ bức bách, lảo đảo lui về phía sau vài bước, nhìn vào Yên Hồng, người duy nhất mà nàng biết ở đây: “ Yên Hồng….thế này là thế nào? Vĩ Dạ đâu? Vĩ Dạ đâu rồi?”

Những hình ảnh trước kia cứ liên tiếp hiện lên, nhiều lắm. tất cả những ủy khuất thống khổ che dấu trong tim giờ đây đang nổi lên một lượt. Cổ họng nàng như bị nghẹn lại, rốt cuộc cũng không thể thốt lên dù chỉ là nửa chữ.

Lúc còn nhỏ, mẹ liền thường nói: đứa nhỏ đến từ nông thôn này vẫn còn kém cỏi.

Cho nên, nàng bị đánh nhiều hơn bất kỳ ai.

Vẽ không đẹp bị đánh, chơi không được loại đàn nào bị đánh, ca xướng sai một âm thì liền bị đánh. Mẹ không có việc gì thì sẽ kiềm tra thử chuyện học hành rèn luyện của mấy người, không tốt là lại bị đánh. Có đôi khi mẹ đánh thua bài là cầm phất trần lông gà vun vút vung lên đánh nàng…….Có đôi khi thì chuyển sang phạt quỳ, phạt không được ăn cơm.

Nhưng….những điều này xem ra vẫn còn tốt….

Dần dần, nàng trưởng thành. Một hôm, mẹ gọi nàng đến. Vốn tưởng rằng mẹ muốn nói gì đó, nhưng mẹ cái gì cũng chưa nói, vừa châm một cây thuốc lên hút, vừa đánh giá nàng. Mẹ thổi ra những làm khó trắng, liên tiếp chồng chấp lên nhau khiến không gian trong phòng có chút mờ ảo. Ánh mặt trời trong phòng lúc đó vốn chói chang rực rỡ, nhưng dưới hoàn cảnh đó lại trở nên âm u như chốn cổ mộ, nhuộm màu đen tối.

“Nha đầu kia đã trổ mã rồi! Dung mạo cũng thật khá!” Sau một hồi lâu, mẹ mới phủi phủi khói thuốc, quay đầu nói với thầy dạy của nàng: “ Về sau không thể lại đánh, cũng không thể lưu lại một vết sẹo nào trên người nó, biết chưa?”

Tàn thuốc rơi trên thảm hoa hồng, ngay cả khi được ánh mặt trời ban trưa chiếc vào trông chúng vẫn thật tiêu điều.

Từ ngày ấy, quần áo của nàng bắt đầu được mời thợ may riêng theo yêu cầu. Nhan sắc của nàng quả thực ngày càng lộ rõ vẻ xinh đẹp, trổ mã nhanh hơn so với một nha đầu bình thường.

Từ ngày ấy, quần áo của nàng đã bắt đầu có thợ đến may đo riêng. So với những nha đầu bình thường, nàng thu hút hơn, nhan sắc có vẻ tiên diễm đặc biệt hiếm thấy. Nhưng những quần áo này, chất liệu không tốt, không đáng tiền, tính chất cũng không bền, bởi vậy mà dễ dàng bị kim tiêm qua phá hỏng…..

Mỗi khi kim kia đâm vào da thịt, thân thể nàng nhịn không được mà run rẩy thập phần, thẳng đến khi nhũn ra, cũng vẫn vô lực…..Cuối cùng, cả người cuộn lại thành một khối…..

Nhưng dù đau đến như thế nào cũng không dám hé răng, trong lòng nàng không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của Đại tỷ: “ Mặc kệ đau như thế nào cũng đừng có kêu ra! Càng kêu lại càng đau….càng giãy giụa thì đau đớn còn kéo dài…”

Đoạn thời gian đó, cứ mỗi lần đi vào nhà tắm, cởi sạch quần áo, nhìn chính mình trong gương, thân thể đầy những điểm đỏ, nàng chỉ có thể liều mạng nói với chính mình đừng có khóc….Chính bởi vì khóc nên mới bị cha mẹ bán đi….

Sợ đến tiệm cắt tóc, sợ gặp khách, sợ may đo trang phục. Nhưng khi kim kia hạ xuống, nàng khuất phục hết thảy.

Mà hiện tại nàng cái gì cũng đã không có, còn muốn nàng như thế nào đây? Nàng đã không còn cái gì nữa rồi….

Hiên Viên Tư Cửu vừa đẩy cửa vào thì vừa vặn thấy một màn này. Tóc An An rối bời, lung tung che phủ hai gò má, khuôn mặt bởi vì phát sốt mà hồng lên, nàng mặc bộ quần áo ngủ màu tím nhạt pha ren, chân trắng bệch, run rẩy đứng ở đó.

“Sao lại thế này?” Hiên Viên Tư Cửu lập tức cau chặt mày lại, sát khí bắt đầu phát ra.

Cố tiểu thư không chịu tiêm, chúng tôi cũng không có cách nào khác!” Bác sĩ khúm núm lập tức cúi đầu, lung ta lung túng mở miệng nói.

“Em như thế nào mà lại thích náo loạn như trẻ con vậy? Không tiêm thì làm sao khỏi bệnh được!” Giống như đối với chuyện này cảm thấy kinh ngạc, Hiên Viên Tư Cửu lộ ra một nụ cười thản nhiên nơi khóe miệng, thêm vào đó có chút trào phúng, trêu chọc.

Cánh môi An An khẽ mấp máy, tựa hồ như muốn nói điều gì đó. Nhưng nàng còn chưa kịp có phản ứng, cánh tay đã bị một bàn tay to lớn mạnh mẽ túm lấy. Nàng bị bắt lọt vào trong lòng Hiên Viên Tư Cửu.

“Đừng sợ, chỉ là tiêm một mũi thôi mà!”

Nam nhân dịu dàng ôm cô đến giường, giọng điệu mềm nhẹ nhưng lại khiến cho người ta thấy sợ hãi.

“Không cần…..”

Cổ họng khô nứt cố thốt lên hai tiếng khó khăn, hình như là đang khóc thút thít, lại có vẻ như là cầu xin. Nhưng kim tiêm lạnh như băng kia vẫn không chút lưu tình nào mà đâm lên cánh tay của nàng, lạnh đau đến tận xương cốt. Đâu đến độ thân thể nàng uốn cong như sợi dây cung, bàn tay theo bản năng siết chặt lấy Hiên Viên Tư Cửu, giống như một câu cọc ngầm cứu sinh mạng duy nhất, như ẩn như hiện gương mặt cũng áp sát vào Hiên Viên Tư Cửu, lòng nàng như được sưởi ấm một phần.

“Ngoan một chút! Nghe lời!”

Nhìn đôi mi trong lòng không ngừng rung động, Hiên Viên Tư Cửu mìm cười, hắn thích nàng lúc này. Không ngừng khám phá ra nét yếu ớt, dò hỏi sự yếu đuối trong lòng nàng khiến cho hắn càng muốn chinh phục nàng, trở thành chúa tể của nàng.

Sau đó, tất cả mọi người thức thời lui ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ ôm nhau ngồi trên giường.

Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng đắp chăn lên cho An An, động tác ôn nhu đến chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.

An An giống như mất hết cảm giác với hết thảy, ánh mắt dại ra, một mi thật dài rung rung nhẹ nhàng. Trên gương mặt tái nhợt lưu lại hăc tuyến âm u, giống như một loại kháng nghị bất thành lời.

Tôi thật không tin nổi, nguyên lại Cố tam tiểu thư đại danh đỉnh đỉnh lại sợ tiêm!”

An An nghiêng đầu, con bướm vàng tinh xảo khéo léo được làm từ tay thợ kim hoàn có tiếng trên mái tóc khẽ rung động, nửa như muốn rơi, tóc bay loạn đến má nàng. Hiên Viên Tư Cửu thấy người trong lòng vừa động, thân thủ nhanh chóng dưa lên giúp nàng vén những sợi tóc rối, thuận thế áp lên cái trán nóng bỏng của nàng.

Nằm im lặng, tựa hồ như ngủ, lại tựa hồ không phải ngủ.

Gió ào ào gào thét ngoài cửa sổ, tuyết rơi rất nhiều, không khí lạnh như băng dần dần luồn vào trong căn phòng ấm áp.

Trải qua một hồi bối rối, trong phòng có chút hỗn loạn. Không biết từ lúc nào, tách trà trên bàn đã đổ nghiêng, trà rớt xuống nền, thấm vàng lên thảm Ba Tư, chỉ để lại một dấu vết uốn lượn ấm ướt.

Hiên Viên Tư Cửu nhìn, cũng không biết như thế nào làm hắn nhớ lại lúc còn rất nhỏ. Mẹ nằm ốm đau trên giường, hắn đứng canh giữ ở bên, vừa hít hà mùi thuốc nồng đậm trong không khí, vừa ngơ ngác nhìn khuôn mặt mẹ . Không biết từ lúc nào lại có ốc sên nho nhỏ tiến đến, chậm rãi đi, phía sau cũng kéo theo cả một tầng nước ướt sũng. Mẹ tuy rằng bị bệnh nhưng lúc nào cũng trang điểm thập phần kiều diễm, tóc uốn cuộn sóng văn được búi lên một cách gọn gàng, không có lấy một sợi bung ra, hai gò má không huyết sắc thoa son phấn dày đậm, trên mắt còn đánh cả một tầng màu xanh che đi vết thâm. Nhìn qua không thấy xinh đẹp, chỉ thấy đáng thương. Nhưng mẹ hàng năm đều kiên trì giả dạng như vậy, ngay cả khi bệnh cũng không ngoại lệ, chỉ vì để chờ đợi một người đàn ông không bao giờ gặp mình – cha của hắn.

Giật mình, tiếng gió gào thét cuồng bạo đột nhiên trở nên mềm mại vô cùng. Loại cảm giác này, tựa hồ giống như người mẹ ở bên dỗ dành ru đứa con bé bỏng của mình chìm vào giấc ngủ.

Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi cười lạnh.

Tuy rằng hắn có mẹ, nhưng lại chưa bao giờ được mẹ ru ngủ.

Thu cánh tay lại, hắn vừa muốn đứng dậy, giường thoáng chút rung, giống như làm kinh động đến An An.

Một bàn tay sợ hãi từ trong chiếc chăn bông mềm mại đi ra, kéo lấy góc áo của hắn.

An An rõ ràng đang phát sốt, vậy mà đầu ngón tay lại lạnh như băng.

“Sao vậy?”

Hiên Viên Tư Cửu nhíu mày, lại phân thần trong nháy mắt. Nàng bắt được tay hắn, khuôn mặt mới từ từ lộ ra khỏi chăn.

Giống như có chút lực bất tòng tâm, cánh môi anh đào mấy máy. Không ngờ lại như thế, mấy máy vài lần, cuối cùng nàng mới chậm rãi mở miệng: “ Chớ đi, tôi….sợ…!”

Đôi mắt kia nhìn Hiên Viên Tư Cửu, biểu tình thất thường, lông mày và lông mi hoảng hốt.

Mắt hai người, cứ như vậy mà nhìn đối lại nhau.

Hiên Viên Tư Cửu chăm chú nhìn vào Cố An An. An An cũng chăm chú nhìn vào Hiên Viên Tư Cửu, dường như chớp mắt một cái là ân ái chia lìa.

Cử chỉ nho nhỏ như vậy thôi mà cũng khiến An An hao tổn khí lực rất lớn.

Không bao lâu sau, mi mắt từ từ hạ xuống, tầm mắt bắt đầu mất đi tiêu cự, buồn ngủ càng hiện rõ trên khuôn mặt nàng.

Ngọn đèn trong phòng cũng không có sáng rực, đèn điện thành thị này vĩnh viễn cũng không có đủ điện lực, chỉ là một loại màu vàng sáng mơ hồ. Ngoài cửa sổ, gió tây bắc gào thét ô ô như tiếng khóc than, thổi từng đợt đánh vào cửa sổ thủy tinh kia.

Hiên Viên Tư Cử nhìn khuôn mặt ngủ say của Cố An An, trong lòng cảm thấy như có một hương vị kỳ diệu đang khuếch tán. Khó kìm lòng nổi, chậm rãi cúi người xuống, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.

Hai mắt sớm đã mơ hồ, An An cuối cùng cũng đã nhận ra, nguyên bản vốn luôn bình tĩnh tự cầm mâu đề phòng nhìn người khác lúc này nây đang xẹt ra một chút rung động khác thường, giống như sương mùa che phủ nhiều ngày cuối cùng cũng lượn lờ tản đi.

oOo

Tây Viên, buổi sớm hôm sau.

Trời đông giá rét, khí lạnh thổi nhẹ buốt đến tận xương. Đêm qua, tuyết đã ưu ái để lại nơi này một mảnh trắng xóa. Từ trên xe xuống dưới, một cảnh trí vốn bày toàn hoa mai giờ đây ngập trong biển tuyết trắng, chỉ có ở xa xa, vài ngọn thanh tùng cao thẳng vẫn còn màu xanh của lá nhưng cũng trắng tuyết hai bên. Ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu xuống lùm cây phủ tuyết, một vài chiếc lá xanh lộ ra, từ xa nhìn lại trông cứ như người tuyết đang ngủ từ từ tỉnh giấc. Ba, bốn binh lính canh ở bốn góc, thỉnh thoảng tuần tra qua lại.

Nghiêm Thiệu đi xuyên qua hành lang, dừng ở trước cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong rồi mới dám gõ cửa.

“ Vào đi!”

Vừa mới bước vào đã bị một luồn khí nóng ập vào người Nghiêm Thiệu, nhiệt độ bên trong và bên ngoài chênh lệch quá lớn. Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa đi vào phòng không giống với lúc trước, trong phòng này vốn đã có một bầu không khí ấm áp rồi.

An An đứng ở trước gương trải tóc, chiếc lược bạch ngọc lên xuống giữa những sóng tóc mượt mà, nắng mặt trời rơi trên tay này, ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn kim cương tỏa ra bốn phía. Nàng hướng mặt đón lấy ánh nắng mặt trời, khuôn mặt hồng hào, cánh môi ướt át, trên người mặc một bộ sườn xám màu chu sa bằng gấm, tai đeo khuyên tai kim cương cùng một bộ với chiếc nhẫn đang đeo trên tay, chân đi một đôi giày màu vàng. Nàng vừa chải tóc vừa nhìn gương, nhưng lại giống như không nhìn chính mình, mà là nhìn Hiên Viên Tư Cửu trong gương.

Ánh nắng xuyên qua kính, như vẽ người ở trong.

Hiên Viên Tư Cửu đứng phía sau An An, chỉnh sửa lại quân phục. Đầu phòng kia đều được dán giấy tường màu trắng tao nhã, bên trên treo mấy bức tranh châu Âu, người trong tranh nhìn vạn phần quyến rũ. Hắn đứng giữa phông nền đó càng tăng thêm phong thái tuấn tú.

Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu đang ngưng lại trên người An An, một lúc lâu sau, hắn mới mân môi mỉm cười: “ Nhìn gương không bằng nhìn thật.”

Cánh tay An An cứng nhắc dừng lại trên tóc, kinh ngạc có chút thất thần, chợt cười đáp lại, phong tình vạn chủng, nhỏ nhẹ nói: “ Có người ở đây.”

Nghiêm Thiệu nhìn người có khuôn mặt lãnh liệt chưa bao giờ biểu lộ vẻ ôn nhu tươi cười với bất cứ người phụ nữ nào, thầm thở dài một tiếng, mới mở miệng nói: “ Chín giờ có một hội nghị, xe đã chuẩn bị cho ngài đã sẵn sàng!”

Hiên Viên Tư Cửu nghe thấy tiếng liền muốn đưa tay lấy mũ, nhưng bàn tay vừa mới đưa ra đã bị An An ngăn lại.

“ Đừng vội!Để em giúp ngài!”

Khoảng cách giữa An An và Hiên Viên Tư Cửu quá gần, bàn tay mềm mại cầm lược bạch ngọc tinh tế khẽ chạm vào mái tóc của hắn.

Hiên Viên Tư Cửu cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng dễ chịu từ người nàng đan xen vào hơi thở của mình. Một mùi hoa mai lắng đọng lại trong miệng, trong mũi của hắn. Đầu ngón tay của nàng chậm rãi từ trên đỉnh đầu hạ xuống, lướt qua da mặt hắn, dịu dàng vô cùng giống như đang an ủi dỗ dành người có lỗi, trong đầu hắn bỗng dâng lên cảm giác ngọt ngào……Vì thế, rốt cuộc nhìn không được, đưa tay ôm lấy An An.

“ Thơm quá! Em dùng nước hoa gì vậy?”

“ Là bọn họ mang về từ Pháp, nghe bảo là Linh Phong Lan!” An An ngẩng đầu lên, giúp hắn đội quân mạo một cách hoàn hảo. Nhưng Hiên Viên Tư Cửu vẫn giống như một đứa trẻ ôm lấy nàng khiến nàng không khỏi có chút xấu hổ, “ Không phải là có hội nghị quan trọng hay sao? Tại sao vẫn còn chưa đi?”

“ Nam Sơn bên kia hãy cho Yên Hồng về báo lại, em cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng! Đừng ra ngoài!”

“ Hôm nay, em muốn đi ra ngoài, ngài quên rồi ư?”

An An hơi nhíu mày, giọng nói tinh tế mềm mại như nhung, có chút bất mãn.

Hiên Viên Tư Cửu hơi sửng sốt một chút, theo bản năng càng ôm chặt lấy nàng.

“ Em muốn đi đâu?”

“ Đi Nguyên Phúc Phường may quần áo! Thuận tiện có thể mua thêm đôi giày mới, hôm qua không phải em đã nói với ngài rồi sao?”

Bất mãn, hờn dỗi nhiễm đầy trên khuôn mặt xinh đẹp, hương vị ngọt ngào nhu thuận đến tận xương tủy. Lông mi nồng đập che đi ánh lệ trong mắt, sóng mắt thay đổi tựa như xa mà lại giống như gần.

Bị dụ dỗ, bị mê hoặc, hắn cúi đầu xuống chạm lên đôi môi đỏ sẫm của nàng.

“ Có người!” An An cả kinh trừng mắt lườm hắn, vặn vẹo vòng eo muốn lui lại phía sau, nhưng lập tức bị hắn vây lấy, ôm càng chặt, hôn càng thêm sâu.

Nghiêm Thiệu kia đã sớm thức thời mà quay mặt đi.

“ Đi sớm về sớm.” Một hồi thân mật, Hiên Viên Tư Cửu vẫn còn lưu luyến, không càm lòng mà buông nàng ra, xoay người rời đi.

An An thấy thế mới thở được một hơi, vỗ vỗ ngực, thả mình xuống ghế sô pha.

Gió lạnh đập vào cửa, tuyết trên cây tùng đã rớt xuống một chút, một làn khói nhẹ vặn vẹo lượn lờ trong không trung.

Cô gái trong gương có gương mặt tái nhợt, ánh mắt trong suốt dừng lại nhìn chính mình, mang theo một loại tuyệt vọng, lặng yên không tiếng động.

Bên trong là yên tĩnh, không tiếng động, vô tức, giống như thời gian bị ngưng lại, thân thể nặng nề ngăn trở, không chút nhúc nhích.

Cũng không biết qua bao lâu, Yên Hồng đi đến, nhìn bộ dạng hoảng hốt của An An thì kinh ngạc, căng thẳng, mở miệng nói: “ Này, lại làm sao vậy? Không phải vừa rồi rất tốt hay sao?”

Nói xong, liền cầm bộ áo choàng màu đỏ bằng lông cáo phủ lên cho An An, lại nhìn thần sắc của nàng mà châm chước nói: “ Tam tiểu thư, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều tự làm khổ mình. Như bây giờ không phải là tốt lắm hay sao? Cửu thiếu đang sủng nịch chị thế cơ mà!”

“ Đã biết.” An An nỗ lực cười, cúi đầu xuống, trầm ngâm một lúc sau mới phân phó cho Yên Hồng: “ Em về Nam Sơn một chuyến, nói với mẹ là thân thể của chị tốt lắm, kêu bà đừng lo lắng.”

“ Dạ.”

Yên Hồng biết không nên nhiều lời vô ích, chỉ có thể đáp ứng đi.

oOo

Nam Sơn Cố Trạch.

Yên Hồng vừa vào cửa đã hỏi: “ Phu nhân đâu?”

Lão mụ bĩu môi không nói.

Nàng theo đó mà đi thẳng, quẹo vào một gian phòng khách không khác gì phòng ngủ cho lắm. Cố Tích Niên đang ở trong đó đánh bài với ba người. Lệ Vân mặc một thân áo ngắn màu xanh ngọc đứng phía sau một người ăn vận lăng la tơ lụa mập mạp. Yên Hồng nhận ra đó là ông chủ buôn châu báu vang danh ở Hồ Đô này – Hồ Chí Viễn. Lệ Vân vừa giúp Hồ Chí Viễn bóp vai vừa cầm lấy tách trà, cúi xuống giúp Hồ Viễn Viễn nhìn những quân bài mạt chược. Hồ Chí Viễn xoay đầu, vừa vặn nhìn trúng mặt Lệ Vận, nhất thời thừa dịp giữ lấy thắt lưng của Lệ Vân cười ha hả. Mặt Lệ Vân bỗng đỏ hồng lên, đánh nhẹ mấy cái vào lưng của hắn, tiếp đó cả thân thể mềm nhũn ngồi xuống đùi hắn. Hồ Chí Viễn đã buông bài từ lâu, tiêu dao ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng.

“ Làm sao vậy?”

Cố Tích Niên cũng che miệng cười, nhưng nhìn thấy Yên Hồng thì sửng sốt, theo bản năng mà mở miệng hỏi. Nhưng mặt mày gian xảo của bà vẫn hiện lên ý cười như trước, nụ cười phong tình vạn chủng giống như tuổi tác không có cách nào làm giảm mị lực của bà ta.

Yên Hồng vẫn luôn luôn sợ hãi Cố Tích Niên cho nên không dám chậm trễ, vội vàng kính cẩn trả lời ngay: “ Tam tiểu thư sợ phu nhân lo lắng nên sai con trở về báo trước, tiểu thư đã khỏe lên nhiều!”

Cố Tích Niên không nói chuyện, chỉ vẫn cười như cũ, từ trong chiếc hộp màu bạc lấy ra một điều thuốc dùng hai ngón tay mảnh khảnh kẹp lấy. Yên Hồng lập tức bước lên phía trước, châm lửa. Cố Tích Niên hút một hơi, rồi phả ra một làn khói trắng nhẹ, thân mình ngửa ra dựa vào ghế, ngón giữa gõ gõ tàn thuốc vào chiếc gạt tàn bằng thủy tinh trong suốt, mới mở miệng nói: “ Cửu thiếu lưu con bé ở lại Tây Viên dưỡng bệnh ta đã biết lâu rồi, nhưng thật không ngờ, mới nhanh như vậy mà ngay cả nhà nó cũng không chịu về, còn cho nha hoàn về truyền lời!”

“ Cố phu nhân thật có phúc khí! Đầu tiên là Nhị tiểu thư, giờ là Tam tiểu thư. Cửu thiếu nguyên bản là vùi trong bụi hoa, nghiên diệp không dính tay. Tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng của phu nhân rồi!”

“ Nói nhảm gì vậy?” Nói khen tặng lại cười ngọt, Cố Tích Niên thổi một tiếng, nhưng chính mình cũng không kiềm lòng được mà nở nụ cười, mặt mày hớn hở nhìn đường phú quý thênh thang trước mắt.

“ Tôi nói không đúng sao? Cửu thiếu lúc này đã quỳ gối dưới váy của Tam tiểu thư ! Nghe nói Tam tiểu thư bị bệnh, ngài ấy đã điều động đén cả bác sĩ Lưu Đức Lý kia suốt một đêm. Phu nhân có biết không? Mắt của lão Lý kia từ trước đến nay đều để trên trán, vậy mà cũng phải cúi đầu phục vụ cho Tam tiểu thư.”

“ Mà đâu chỉ có như vậy! Vĩnh Tường của ta vừa mới có một đôi khuyên tai lục bằng đá quý vừa mới được đến nhờ kiểm nghiệm. Nghe nói đó là bảo vật yêu thích của hoàng hậu Thổ Nhĩ Kỳ, ước chừng khoảng bốn mươi carat, thiên kim vạn lượng cũng khó lòng mua nổi. Mấy ngày trước Cửu thiếu vừa mới đặt hàng, nghe mấy tên linh nói đó là quà tặng riêng cho Tam tiểu thư….”Hồ Chí Viễn ho khan vài tiếng, yếu hầu giật giật mấy cái, Lệ Vân vội vàng đứng dậy đưa đến một chén trà, miệng nở nụ cười quyến rũ mê hoặc. Một phen tình ý khiến Hồ Chí Viễn sắc thụ hồn tiêu, thuận thế cầm lấy tay Lệ Vân nói: “ Bất quá, Cố phu nhân túc trí đa mưu, cường trước nhu sau, cả thiên hạ này ai ai cũng biết, chẳng trách hôm nay dù có như thế nào phu nhân vẫn nắm giữ được cục diện.”

Cố Tích Niên không để ý đến lời nói của Hồ Chí Viễn, nhíu mày nâng căm lên, nhìn Yên Hồng căn dặn: “ Nói với An An yên tâm dưỡng bệnh cho khỏe! Tây Viên bên kia không có ai thân thích, hãy thông minh hơn một chút! Nếu không có việc gì nữa thì mau trở về đi.”

“Da.”

Yên Hồng kính cẩn lên tiếng rồi xoay người đi ra. Không ngờ vừa mới đi đến cầu thang đã nhìn thấy Cố Hoan Hoan đang chuẩn bị xuống lầu, vội vàng hô lên: “ Nhị tiểu thư.”

“ Em đã trở lại.” Hoan Hoan nhìn thấy Yên Hồng thì dừng cước bộ lại, vẫn đứng trên cầu thang nhưng không nhìn Yên Hồng, giống như Yên Hồng không tồn tại và nàng đang nói chuyện một mình.

“ Dạ, là Tam tiểu thư muốn ở lại Tây Viên dưỡng bệnh sai em trở về đây báo một tiếng cho phu nhân.”

“….À…” Từ chối cho ý kiến, Hoan Hoan không thèm nhắc lại, ngón tay đặt trên lan can tay vịn nhẹ nhẹ gõ mấy cái.

Hoan Hoan không nói lời nào, Yên Hồng cũng không biết trả lời như thế nào, lại cũng không thể đi, đành đứng lại phía sau.

Thời tiết rất lạnh cho nên mọi cửa sổ đều đóng chặt, không khí cứ âm âm, ẩn ẩn, còn nghe được cả tiếng vẹt ở trên tầng nói nhảm. Thảm trải trên cầu thang màu xanh lục mềm mại cứ như một bãi cỏ, đi lại nhiều lần nên có dấu vết đen thui, trên đó có bao nhiêu đế giày cao gót làm cho méo mó. Hoan Hoan mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, gương mặt ấn lệ che phủ bởi một lớp phấn son trang điểm, nhưng vẻ mặt của nàng hình như không bình thường. Mặt mày âm lãnh, hơi thở phát ra dần dần trở nên ngưng trọng. toàn bộ không khí có phần ủ dột.

Hoan Hoan vẫn im lặng, Yên Hồng cảm giác như thời gian đã kéo dài suốt chục năm, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Yên Hồng biết hiện tại Cố Hoan Hoan đang nghĩ cái gì nhưng giờ khắc này nàng cũng không biết nên nói lời nào với Nhị tiểu thư. Huống hồ, Cố Hoan Hoan luôn khôn khéo hơn người, không phải nàng cứ nói là được.

Ánh mắt Yên Hồng không khỏi chuyển sời sang chung quanh, hy vọng có người đánh vỡ cục diện bế tắc này. Nhưng trong phòng khách căn bản không có người nào, ở rất xa chỉ có một lão mụ dắt thắt lưng đang thu dọn phòng.

Động tác của Yên Hồng tuy nhỏ bé nhưng không thể trốn khỏi tầm mắt của Hoan Hoan. Hoan Hoan hơi hơi nhếch khóe miệng, Rốt cuộc, đế giày cao gót cũng dẫm nát tấm thảm trải, những âm thanh nặng nề tiến lại gần khiến tim của Yên Hồng đập càng nhanh.

“ Hắn thế nào?”

“ Tiểu thư, cô hỏi Tam tiểu thư ạ? Cô ấy tốt lắm….”

“ Đừng có trước mặt tôi mà giả bộ hồ đò, cô biết rõ tôi muốn hỏi ai mà…” Con ngươi đen sẫm của Hoan Hoan dừng lại trên người Yên Hồng, ánh mắt trời lúc này hoàn toàn bất lực, không đủ để xóa đi bóng tối u ám trong đôi mắt của nàng. Đôi mắt Hoan Hoan giống như đóng thành băng, không có chút hơi ấm nào.

Yên Hồng nhất thời cũng không có lời nào để đáp lại, chỉ cố gắng bài trừ bằng nụ cười miễn cưỡng.

“ Như thế nào còn chưa đi hả? Lừng chừng ở đây làm gì? Cả ngày chỉ biết coi lời của ta như gió thoảng qua tai, nói nhiều cũng không nhớ thêm được chút nào! Vô dụng như vậy, đúng là thứ hạ lưu trời sinh!”

Tiếng nói đặc thù của Cố Tích Niên đột nhiên vang lên, bên trong sảnh yên tĩnh cực kỳ. Lời của bà ta vừa nói rơi vào tai Yên Hồng cùng Cố Hoan Hoan, đủ để lòng người chấn kinh.

Yên Hồng vội vàng quay đầu nhìn lại, Cố Tích Niên đang đứng ở đó. Ngoài miệng bà ta mắng Yên Hồng nhưng ánh mắt thì thâm thúy nhìn vào Hoan Hoan.

Yên Hồng không dám nhìn lại nữa, vội vàng rời đi.

Mặt Hoan Hoan dần dần trắng ra, nhìn Yên Hồng đang đi quát: “Cô đứng lại.” Sau đó quay đầu, cười như không cười nhìn Cố Tích Niên đứng đó.

“ Là con gọi nó ở lại, có lời muốn nói.” Đây là loại chuyện luyện từ nhỏ đã thấm dần vào máu thịt, nàng kiều mị cười như họa, bất tri bất giác không phải lúc nào cũng có thể trưng ra, nhưng giờ phút này nàng lại dùng trên người hằng ngày vẫn gọi nàng là ‘con gái’, mắt sắc lạnh như dao.

“ Thứ hạ lưu? Mẹ, xin người đừng quên, những thứ mẹ đang mặc trên người, đang deo trên người, đang dùng hằng ngày đều là do những thứ hạ lưu mang về. Như thế nào? Con gọi nha hoàn lại sai vài việc cũng không được hay sao?”

Cố Tích Niên cũng cười giống như Cố Hoan Hoan, đi dần về phía nàng, lớp áo choàng lông chồn đỏ trên vai cũng lay động theo cước bộ run rẩy.

“ Con gái à, ta quả thật chưa nhìn thấy con. Vừa rồi còn tưởng nha đầu kia lười biếng trốn việc.” Nói xong, Cố Tích Niên đưa bàn tay trắng mịn của mình ấm áp thâm tình cầm lấy tay của Cố Hoan Hoan, một bên gò má ẩn hiện dưới lớp lông chồn, đôi mắt nheo lại, đầy ý cười nói: “ Nói gì để sau, Yên Hồng còn đang bận việc không thể trì hoãn. Nó hiện tại phải sang hầu hạ cho An An. An An, cái đứa nhỏ kia thật khiến người ta an tâm không nổi, chúng ta đương nhiên phải chiếu cố thêm nhiều thêm một chút. Nói đi nói lại, An An cũng thật biết nghĩ, nó thật thông minh. Đàn ông chính là ti tiện, còn càng ôn nhuận một lòng một dạ, bọn họ càng xem thường con, cũng không hiếm của lạ. Con càng lạnh mặt, bọn họ càng xem con như bảo bối! Có đúng hay không nào?”

Ánh mắt Cố Tích Niên liếc nhìn Hoan Hoan từ đầu đến chân, ngữ điệu mỉa mai, một điều lại thêm một điều, tận đến khi khiến lục phủ ngũ tạng của Hoan Hoan đau rồi mới thôi.

“ Dạ, đương nhiên là đúng! Mẹ, một nửa thân gia trên người mẹ là do An An cấp cho, có đúng không ạ?” Hoan Hoan rụt tay trở về, sau đó đan tay trước ngực cười lạnh nói: “ Nhưng mẹ cũng đừng quên, nửa thân còn lại của mẹ chính là da thịt của con đánh đổi!”

Một câu nói xong, Cố Tích Niên nhất thời không chịu nổi, tay siết chặt lấy áo lông chồn. Trong nháy mắt, Yên Hồng nghĩ bà ta muốn tiến lên đánh Nhị tiểu thư.

“ Ôi, đây là làm sao vậy? Nhị tiểu thư như thế nào mà lại nổi giận thế?” Hồ Chí Viễn nghe tiếng từ xa, đi lại gần phía Hoan Hoan, ánh mắt đã sớm đắm chìm trong mê muội.

Hoan Hoan chỉ nhẹ nhàng liếc hắn một cái, sau đó đưa tay lên ấn một cái vào bả vai Hồ Chí Viễn, vỗ vỗ cười dài nói: “ Không dám làm phiền ông chủ Hồ lo lắng, Hoan Hoan còn có việc cần phải ra ngoài, lần khác gặp lại sẽ bồi ông chủ Hồ.” Dứt lời xoay người rời đi.

Ở lại chỉ còn Cố Tích Niên đang trắng bệch mặt và Hồ Chí Viễn đắm đuối nhìn theo bóng hình của Hoan Hoan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.