Edit: Meimoko
_______
Sáng sớm, tuyết vẫn còn rơi rất nhiều, An An xuống xe chỉ thấy những
bậc thềm đá hoa cương phủ đầy tuyết trắng, bước chân từng bước phát ra
tiếng kẽo kẹt, hơn phân nữa chiếc giày bị hãm xuống. Người hầu dẫn nàng
lên lầu hai, toàn bộ biệt thự từ ngoài vào trong hay từ trong ra ngoài
đều bao phủ bởi một bầu không khí âm trầm lạnh giá, thị vệ và cả đám
người hầu đều cố gắng kiễng châm mà đi, kiềm chế sao cho không phát ra
một tiếng động nhỏ nào, cho dù nói chuyện thì cũng chỉ là những tiếng
thì thầm cực nhỏ.
Ngoài thư phòng lầu hai, Nghiêm Thiệu
đang canh giữ ở cửa, khi nhìn thấy An An thì thần sắc của anh ta giống
như trút được gánh nặng.
“ Có chuyện gì vậy?”
Nghiêm Thiệu nhướn lông mi lên,khóe miệng lộ ra sự lo âu, ngón tay chỉ chỉ vào bên trong phòng.
“…..một vụ nhận hối lộ, thuộc hạ không dám có nửa điểm giấu diếm,
không tra ra được chứng cứ gì! Đây là những chứng cứ hiện có, mởi ngài
xem qua!”
“ Không tìm ra được chứng cứ gì thì trình lên tôi làm gì hả?
Chuyện như vậy mà cũng làm không xong, chẳng còn chút bộ dáng nào của
quân nhân cả, thật đáng xấu hỏ!” Tiếng hét phẫn nộ của Hiên Viên Tư Cửu từ trong phòng truyền ra ngoài, nghe giọng cũng biết hắn đang tức giận như thế nào.
“ Chúng tôi cũng là….”
“ Còn muốn nói sạo sao? Thân là quân nhân thì phải dựa vào súng ta trong tay của các người chứ không phải miệng của các người đâu! Nếu dư
thời gian ở trong này nói hươu nói vượn thì hãy ra ngoài mà làm cho tốt
chuyện này đi!”
Hiên Viên Tư Cửu vừa nói vừa không ngừng ho khan, nhưng cơn ho khan càng làm cho cơn giận của hắn lớn hơn.
An An nghe tiếng ho khan kia, trong lòng căng thẳng, không khỏi lo âu nói: “Anh ấy sinh bệnh ư?”
“ Ngày hôm qua duyệt binh về muộn, bị nhiễm chút lạnh, thân mình
đứng không vững, hơn nữa còn ho khan. Lúc Cửu thiếu không thoải mái
trong người, tâm tình thường bất ổn, hay nổi nóng, đã thế còn không chịu cho bác sĩ khám, chỉ khổ cho mấy vị bên trong….” Nghiêm Thiệu nói xong thì hướng ánh mắt về phía An An, liền nhấc tay gõ gõ cửa nói: “Cửu thiếu, bác sĩ đến rồi.”
“ Cút đi cho tôi!”
Hiên Viên Tư Cửu lại gầm lên tiếng giận dữ, trong lòng An An bất ổn
mà phát hoảng. Nhưng nàng còn chưa kịp nghĩ gì thì Nghiêm Thiệu ở sau đã đẩy một cái.
Cửa mở, ánh nắng nhợt nhạt xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, dừng ở
trên ba người đàn ông quân phục thẳng tắp đang đứng một hàng nghiêm
chỉnh. Hiên Viên Tư Cửu ngồi trên chiếc ghế quét sơn vàng, phía sau là
một loạt giá sách bằng gỗ tử đàn. Cửa sổ phản chiếu ánh sáng, mắt hắn
thâm quầng, miệng thì phát ra những tiếng ho nhỏ, vẻ mặt càng lúc càng
tái nhợt tiểu tụy.
Lúc nhìn thấy An An một thân áo khoác nỉ dài màu đen đứng trước cửa,
Hiên Viên Tư Cửu chỉ cảm thấy tiếng ho khan của mình lập tức bị ngạnh
lại ở cổ họng.
Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, Hiên Viên Tư Cửu có chút huyễn hoặc trừng mắt nhìn mọi người, vẫn duy trì ngữ điệu nghiêm túc, nói: “ Em sao lại đến đây?”
Ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu lợi hại giống như xem mặt bắt lòng, không
nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào nàng. An An cắn môi dưới, có chút
không yên, bất an đi về phía hắn. Đi đến gần hắn, lướt qua thân hình cao lớn, bàn tay nàng đưa lên sờ trán của hắn.
Kỳ thật, An An chưa từng học qua y, đối với nhiệt độ cơ thể con người cao hay thấp, lúc sốt sẽ như thế nào, trong đầu nàng hoàn toàn không có nửa chữ khái niệm. Nhưng bàn tay đặt trên trán của hắn qua bốn năm
giây, nàng liền cảm nhận được một độ ấm nóng rực đang xuyên qua da thịt
lạnh lẽo của mình.
“ Đã nóng đến thế này mà còn không cho bác sĩ khám xem ư?!”
Khóe môi An An cố gắng nặn ra một nụ cười, Hiên Viên Tư Cửu vẫn nhìn
nàng, thần sắc hệt như một đứa trẻ, tùy hứng, không được tự nhiên, nhưng ngữ khí vẫn như lúc trước trịnh trọng vô cùng, hai hàng lông mi không
sai biệt lắm mà hợp lại làm một đường thẳng.
“ Nóng thật sao?”
“ Đúng vậy!” An An dùng một loại thanh âm giống như đang thủ thì dỗ dành Hiên Viên Tư Cửu.
“ Gọi bác sĩ vào đi.”
An An miệng cười làm cho trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác
thực an tâm, thần sắc trong mắt bất giác cũng dịu đi nhiều nhiều, nhưng
quay đầu vẫn muốn nghiêm khắc nói với quân quan.
“ Các người…..”
“ Ah, anh bị bệnh đến thế này rồi mà vẫn còn nghĩ đến công việc
sao? Có chuyện gì thì cũng để đến khi khỏe lại rồi mới giải quyết, bảo
bọn họ đi thôi.” An An ngăn cản lời nói của Hiên Viên Tư Cửu, vừa
nói vừa sửa sang lại quần áo một bên nhăn nhúm của hắn, Ngữ khí của nàng tựa như dỗ trẻ con, có vẻ huyễn hoặc mênh mông, mang lại cảm giác ấm,
hòa thuận cùng vui vẻ.
“ Còn không mau cút đi!”
Những lời này của Hiên Viên Tư Cửu tuy rằng nói rất thấp nhưng vẫn
duy trì sự phẫn nộ như lúc trước ở trong đó, nói xong lại nảy sinh ác
độc, đem tay phải vung lên. Các sư tưởng ở đây cũng ước gì được bay
ngay ra bên ngoài, trước khi đi bọn họ không khỏi nhìn An An đầy cảm
kích.
Các sư trưởng vừa mới đi thì bác sĩ đợi bên ngoài đã lâu mới dám bước vào, cũng chẳng dám ngẩng đầu lên.
Lúc chẩn trị, Hiên Viên Tư Cửu giống như không có chút kiên nhẫn, hai hàng lông mày nhíu lại, thần thái tựa hồ sắp tức giận đến nơi, mà cơn
ho khan của hắn thủy chung chưa có ngưng lại.
An An chỉ lén lút nhìn Hiên Viên Tư Cửu, bàn tay gắt gao nắm lấy tay hắn, dường như muốn trấn an cơn bạo hỏa của hắn.
Sau đó, bác sĩ vội vàng đi ra ngoài giống như bán sống bán chết, chỉ
chốc lát, người hầu đã bưng một khay đựng thuốc đã kê lên, đặt xuống
xong cũng giống hệt như bác sĩ mở cửa đi nhanh ra bên ngoài.
Trên khay có nước và mấy cái lọ màu trắng và xanh. Từng cái lọ đều có một nhãn, một bên còn viết số lượng cùng thời gian dùng thuốc. An An
chỉ phải nhìn mỗi bình để lấy ra lượng thuốc tương ứng, đặt lên chiếc
thìa bằng bạc kia.
“ Đây là thuốc gì?”
“ Đây là thuốc hạ sốt.”
“ Còn cái này?”
“ Thuốc giảm đau.”
“ Kia là thuốc gì.”
“ Đó là thuốc trị ho.”
Mỗi lần lấy thuốc, Hiên Viên Tư Cửu đều hỏi một câu, đang nói còn
thực nôn nóng, hiển nhiên không còn khống chế được cơn giận dữ: “ Kê nhiều như vậy, lang băm!”
Nghe thấy hắn nói như vậy, An An quay đầu dùng ánh mắt sáng ngời lại
ôn nhuận nhìn hắn, cười đến ấm áp không có một tia tạp chất.
Trên mặt Hiên Viên Tư Cửu hơi hồng lên, ngửa cổ đem thuốc trong tay
uống liền một hơi. An An nhìn hắn quả thực không lộ ra một chút biểu
tình nào trên mặt, hoàn toàn là ngoài suy nghĩ, chẳng sợ sẽ bị cười
nhạo, khó khăn lắm mới nhịn xuống, vội vàng ấn lôi môi hắn một nụ hôn
trấn an.
Mà nụ hôn như chuồn chuồn đụng nước này lại thanh lý hết lửa giân
trong người Hiên Viên Tư Cửu, mãi cho đến lúc hắn nằm xuống nghỉ ngơi
cũng không tỏ vẻ khó chịu phát nộ, nhưng mà ngủ trên giường so với ngày
xưa có thơm hơn một chút.
An An ngồi bên cạnh giường của hắn, đêm qua ngủ không ngon, vốn có
chút hỗn loạn không thoải mái, nhưng nàng vẫn nhớ qua mấy giờ thì phải
cho Hiên Viên Tư Cửu uống thuốc nên cố gắng không nhắm mắt lại, mông
mông lung lung như vậy cứ tiếp tục duy trì.
Bên ngoài tuyết vẫn cứ rơi, có tiếng tí tách theo mái chung vọng
xuống. Trên giường, hình dáng Hiên Viên Tư Cửu cương nghị anh tuấn ngủ
say mơ màng như đang hòa nhập cùng với sắc trời, có vẻ mông lung.
An An kinh ngạc nhìn, có chút kỳ quái, ở chung lâu như vậy, nàng chưa bao giờ trông thấy người đàn ông lãnh huyết trước mắt lại có bộ dạng
trẻ con như lúc này. Ấn tượng hắn để lại trong tâm trí nàng chính là
trong cao ngạo mang theo sự tao nhã, mỉm cười lạnh lùng…..
Nàng chợt thấy hốt hoảng cho đến khi người hầu gõ cửa đem thuốc đưa
vào. An An chuẩn bị thuốc xong thì đưa tay sờ sờ lên trán Hiên Viên Tư
Cửu. Nhiệt độ đã giảm đi nhiều, nhưng ho khan vẫn như cũ không ngừng
hành hạ hắn, dù vẫn nặng nề ngủ như lúc trước nhưng lông mày lại nhăn
chặt thành một đoàn.
An An không muốn nhẫn tâm đánh thức hắn dậy, nhưng không thể không kêu, thuốc phải uống đúng giờ.
“ Này, dậy đi nào! Uống thuốc xong rồi ngủ tiếp nhé!”
Hiên Viên Tư Cửu nghe thấy tiếng liền hoảng hốt mở to mắt, nhìn thấy
An An đang cắn môi không nói lời nào. Trên khuôn mặt nàng hiện lên vẻ
hoang mang, hắn nhìn chiếc thìa bạc rồi lại nhìn nàng, cũng không nhúc
nhích nhiều.
Ánh sáng mỏng mang vắt qua gương mặt của hắn để lại một cái bóng lạnh băng, trong con mắt dài hẹp của hắn hình như đang có ngọn lửa bốc lên,
không ngừng lay động, càng lúc càng biến hóa kéo dài một cách kỳ lạ.
An An chỉ nghĩ hắn lại muốn nháo lên như đứa trẻ con, liền dịu dàng nhỏ giọng dỗ: “ Tạm thời nhẫn nại một chút, được không?”
Nắng chiếu theo những bông tuyết lớn nên mỗi lúc một mờ ám, gió không ngừng kéo khúc nhạc cuối cùng, nghe tới khàn khàn lại có vẻ thê lương,
giống như ma khóc quỷ hờn khiến người ta đau tai nhức óc lại quặn chặt
lòng.
Khuôn mặt Hiên Viên Tư Cửu càng lúc càng trắng bệch, rồi đột nhiên, khuôn mặt tuấn mĩ đó vặn vẹo đến đáng sợ.
Một trận đau đớn kịch liệt bén nhọn nổi lên khắp ngõ ngách trên thân
thể của hắn, trừng mắt nhìn người bên cạnh, hắn ác độc đẩy giữ chặt lấy
tay của An An. Chiếc thìa bạc trong tay nàng bị hắn hung hăng đánh
nghiêng, dùng sức ném xuống sàn nhà, một tiếng vang thanh thúy đau đớn
vang lên ngay sau đó. An An kinh hoàng ngẩng đầu không biết phải làm
sao, lại đối diện với đôi mắt của Hiên Viên Tư Cửu. Đôi mắt đó giống như muốn thiêu chết người.
Sau đó, An An nghe thấy từng tiếng, từng chữ lạnh như băng vang lên: “ Em… muốn….tôi….chết…..”
Ngữ khí của Hiên Viên Tư Cửu bình thản, tựa hồ như đang thuật lại một việc mà cả hai người đã từng làm chung, sau lưng lại ẩn chứa vô số chỉ
trích đối với nàng, oán hận nàng, còn có một loại cảm tình tên là thương tâm mãnh liệt….
Thật lâu sau, An An mới cảm giác thuốc này đang tỏa ra một thứ mùi
hỗn hợp hòa vào trong không khí khiến người mê muội. Môi của nàng giật
giật, nói không được một tiếng biện giải nào, cũng không biết phải biện
giải như thế nào, bởi vì trong tiềm thức, chính nàng cũng đã từng mong
mình được chết đã bao nhiêu lần…
Trong phòng có lò sưởi, nhưng khí lạnh từ ngoài tràn vào cũng không
chịu yếu thế,, một nửa người thì lạnh vô cùng, một nửa người lại nóng vô cùng. Nóng lạnh giao tranh, một cỗ chua xót từ tận đáy lòng men theo sự giao tranh của nóng lạnh mà lan tràn ra toàn thân thể.
Không thể khóc! Không được khóc!
Nhưng mà An An hiện tại cũng đã sức cùng lực kiệt, vô lực không còn
chống đỡ được nữa. Tròng người, từng tế bào đang gào thét đau đớn, hết
thảy đều là mơ hồ, nước mặt theo khuôn mặt mịn màng rơi xuống, môi nàng
vẫn nở nụ cười tươi như trước, giống như ảnh ngược nước.
Qua một hồi lâu ánh mắt Hiên Viên Tư Cửu mới bình ổn trở lại, nhìn An An đang khiếp sợ và cam chịu một cách hiển nhiên, bàn tay đặt trước
ngực giống như cố gắng kìm nén sự chấn kinh.
Trong tích tắc, hắn nhớ đến nhiều năm về trước, lúc hắn khoảng mười
tuổi, đầu xuân trời nhiều mưa thật ẩm ướt, trong không trung phiêu linh
có vài đám mây cứ nhẹ nhàng đổ mưa xuống, giống như tỉ tê triền miên
cùng một chỗ, quấn quýt mãi mà không chịu buông ra.
Hắn đã nghe lời mẹ dặn, không được rời đi đâu.
Nhưng………Trong mưa phùn, hắn nổi điên xuyên qua thế giới đầy người mà
tìm kiếm….hắn nghĩ chính mình đã bị bỏ rơi, Không có cha, ngay cả mẹ
hiện tại cũng không còn cần hắn….. Sau đó, hắn thấy mẹ đang đứng một
mình trên một con đường, những hạt mưa linh linh rơi xuống thấm ướt sườn xám của mẹ, mái tóc đã ướt sũng, đôi mắt mờ nhạt, khuôn mặt tát nhợt
không còn một tia huyết sắc….
Có lẽ mưa cứ tiếp tục rơi, bởi vì khóe môi của mẹ hẵng còn ý cười…..
Hắn nghĩ như vậy, vui mừng chạy đến trước mặt của mẹ. Sau đó, hắn mới biết mình đã nghĩ sai rồi…..Người đàn ông anh tuấn mặc nhung trang phía xa xa, ngồi trong cửa hàng quần áo thời thượng nhất, cách màn mưa một
chiếc cửa sổ, một tầng thủy tinh lạnh lẽo vô tình, có thể nhìn thấy một
người phụ nữ vô cùng xinh đẹp mặc bộ váy mới tinh nhào vào trong lòng
người đàn ông đó….
Mưa tinh tế cứ tiếp tục rơi từ trên trời xuống, đánh vào gương mặt
của mẹ. Lớp trang điểm trên mặt mẹ bị hòa tan, mắt của mẹ có một tầng
đau thương ngưng kết giống như mây đen vần vũ, nước mắt chậm rãi chảy
xuống……Kỳ lạ, khóe môi của mẹ lại nở một nụ cười….
Trong mưa, trong gió, trong hơi nước mông lung…
Đột nhiên, An An bắt lấy chiếc ô, xoay người muốn rời đi phá vỡ dòng hồi tưởng của Hiên Viên Tư Cửu.
Trên người An An, từng vị trí đều đang run rẩy, từng đường cong phập
phồng trước mắt Hiên Viên Tư Cửu. Vì thế, hắn đứng dậy ôm lấy An An,
thật cẩn thận giống như ôm một con người bằng thủy tinh. Mềm như tơ,
lạnh lùng như trong trẻo như băng, từng hạt mưa trong trí nhớ triền
miên lại hiện lên, trái tim hắn kích động, lại vỡ tan…
“ Thực xin lỗi! Anh,….không phải cố ý…..không cố ý….”
Trong phòng im ắng không ai, tĩnh lặng một lúc sau hắn mới chậm rãi
mở miệng. Nói xong, hai tay hắn buông xuống, hắn nhìn nàng từ phía sau.
Hiên Viên Tư Cửu có chút kinh ngạc…..Kinh ngạc chính mình tại sao lại có thể nói chuyện ôn nhu như thế?
An An không lên tiếng, đặt tay lên bàn tay của hắn. Tay nàng trắng
tuyết cùng bàn tay ngăm đen rám nắng của hắn đối lập hoàn toàn. Hiên
Viên Tư Cửu vừa định cầm thì An An đẩy hắn ra, xoay người một lần nữa
đem thuốc đã chuẩn bị xong cho hắn uống.
“ Mau nằm xuống, sau đó uống hết thuốc!”
Hiên Viên Tư Cửu thấy khuôn mặt An An không biểu tình gì, mắt hồng
hồng mọng nước, nháy mắt cũng không hề nháy, giống như sợ nước mắt trào
ra, hai gò má còn có vệt nước mắt chưa khô. Hắn vội vàng nằm xuống, đem
số thuốc kia bỏ vào miệng. An An đã sớm chuẩn bị một tách trà nóng, Hiên Viên Tư Cửu không nhận lấy tách trà đó mà nuốt luôn thuốc xuống, bàn
tay lập tức ôm lấy An An.
An An cũng không nói gì, đem mặt vùi vào ngực Hiên Viên Tư Cửu, chỉ âm thầm thở dài một hơi.
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu run rẩy, bất giác ôm chặt An An hơn, hắn vừa ho khan vừa nói: “ Là…anh…không …tốt…Khụ khụ..”
“ Là anh không tốt! Là anh không tốt, đúng không?”
An An chặn đứng lời hắn nói, nói xong liền hơi nhếch môi, lẳng lặng nằm ở trong lòng hắn.
Hiên Viên Tư Cửu nghe vậy càng gắt gao ôm chặt lấy cô, chỉ cảm thấy cổ họng như có thứ gì tràn lên.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi ít đi một chút, xuyên thấu qua cửa sổ có thể
nhìn thấy những bông tuyết như vũ, giống như ti, giống như bụi, quanh
quẩn tạo nên một màn trắng xóa.
……..
An An không khỏi bắt đầu hoảng hốt lo lắng, từ nhỏ nàng đã được mẹ
Tích Niên dạy rằng các nàng đã là những cô gái như vậy thì cho dù có
đánh rớt răng chảy máu tanh hôi cũng vẫn phải nuốt lấy mà nở nụ cười,
cha chết hay mẹ chết cũng phải tươi cười đến sán lạn như hoa. Nàng tự
tin đây chính là việc nàng làm tốt nhất, nhưng trước mặt Hiên Viên Tư
Cửu, mọi phòng tuyết hoàn toàn bị sụy đổ, …Chỉ là một câu, một cái vẫy
tay….mà nàng lại không thể trải qua…Mà chính hôm nay, nàng đã khóc rồi.
Hiên Viên Tư Cửu không biết bản thân mình đã nói gì, chỉ có thể lấy
tay nhẹ nhàng trấn an An An. Bàn tay chậm rãi xuyên qua tóc của nàng,
những sợi tóc mềm mại lướt nhẹ qua tay hắn, giống như làn gió ấm vừa
thổi qua bàn tay lại nổi lên cảm giác lạnh lẽo, lại có phần ôn nhuyễn
giống như cát trong sa mạc.
Bên trong không có một tia tiếng động, cực yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của bọn họ lẩn quẩn xung quanh.
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu lại lướt xuống bên dưới vành tai An An,
thưởng thức khuyên tai của nàng, hồi lâu mới tìm được vài lời để nói: “Khuyên tai này rất đẹp, mới mua sao?”
An An có thể cảm giác được nhiệt độ trên đầu ngón tay của hắn đang
biến đổi, chắc chắn là liên quan đến đôi khuyên tai. Nàng vội vàng tháo
xuống. Đôi khuyên tai Yên Hồng vội vàng đeo lên cho nàng chính là đồ do
Tịch Hồng Ngọc đưa đến.
“ Làm sao vậy?”
“…..” An An trầm mặc không nói nhìn chiếc khuyên tai kia, sau
đó một lúc lâu mới mỉm cười. Đôi mắt màu đen dưới ánh sáng mờ nhạt của
căn phòng đang xao động, cuối cùng nàng vừa nhẹ nhàng đẩy Hiên Viên Tư
Cửu ra, vừa nói: “ Không có gì!”
Hiên Viên Tư Cửu cũng không cho nàng rời đi, bàn tay nhanh chóng giữ lấy cằm của nàng, yên lặng nhìn.
Trên khuôn mặt An An có thêm một tầng ám ảnh, khiến sắc mặt của nàng nhợt nhạt đi.
An An bị ánh mắt kia nhìn có chút chột dạ, rũ mắt xuống.
Ánh mặt trời đang cố nhích ra khỏi tầng mây rất nặng nhưng hình như
nó vẫn còn chưa có sức lực. Những tia sáng mỏng mai lấm tấm xuyên qua
màn mây cũng đủ chiếu sáng ngọc lục bảo, nàng liếc mắt nhìn một cái lại
như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng.
Hiên Viên Tư Cửu im lặng trong một lát, suy nghĩ thay đổi, nói: “ Là có người tặng em sao?”
An An không ngờ hắn lại có thể đoán ra, nhất thời mở to mắt. Hiên
Viên Tư Cửu ngồi chỗ kia khẽ cau mày nhìn nàng, thân hình chuyển dịch về phía trước một chút. Mườn ngón tay còn nóng vuốt ve sườn mặt của An An, hắn lộ ra bộ dạng vô cùng nghiêm túc. Mặc dù hắn vô sắc giận dữ nhưng
nàng lại cảm thấy từng luồng khí lạnh đang chạy trong người mình.
An An sau một lúc lâu không nói gì mới mỉm cười. Nụ cười kia đương nhiên cũng không tươi tắn lắm.
“ Ừm….có người mang tới…”
Hiên Viên Tư Cửu cũng nở nụ cười tự đáy lòng, nói: “Khẳng định là có kẻ nào làm sai, chạy đến nhờ em cầu xin giúp!?”
Nói đến đây, hắn cũng không còn gì muốn nói thêm nữa, bởi vậy hai
người đều im lặng. Sau một lúc lâu sau, An An mới cười cười rất xin lỗi, lại nói: “ Là ngũ phu nhân của Lý Nặc Thịnh sư trưởng đưa tới, buông cái này xuống sau đó nói thế nào cũng không chịu cầm về!”
“ Em thích thì cứ giữ.”Hiên Viên Tư Cửu cầm lấy chiếc khuyên tai kia, tinh tế đánh giá một hồi rồi rất hào khí nói.
“ Em làm thế liệu có tình là nhận hối lộ không?”
“ Anh nói không phải thì đương nhiên là không phải.”
Đầu ngón tay Hiên Viên Tư Cửu linh hoạt đến bên tai An An, hắn thấp
giọng lẩm bẩm. Chiếc khuyên tai chậm rãi được đeo lên tai của nàng, ngọc xanh giữa nền ngọc trắng tựa như lộc non nhú lên giữa mảnh tuyết trắng, nổi bật mà nhu hòa.
“ Rất đẹp…”
Hắn ở rất gần An An, ngay cả hơi thở lẫn tiếng tóc ma sát vào nhau
cũng đều nghe thấy rõ ràng. Đó là loại âm thanh như thế nào nhỉ? Rất
nhẹ, rất nhẹ, thoáng qua khiến An An không tiếp nhận được.
Trong lòng đã có sẵn hoảng loạn, một cảm giác không tài nào nói lên lời, lời nói không cần nghĩ ngợi liền được nàng thốt ra: “ Trang sức có đẹp như thế nào thì cũng giống mấy bông hoa thôi!”
“ Sao lại nói như vậy?”
“ Hoa có kỳ, trang sức đẹp đẽ ở trên người cũng có kỳ hạn, chỉ có lúc tuổi trẻ mới thường được đeo, hồng nhan dịch lão (1)….Người nếu già đi thì độ sáng bóng của nó cũng giảm đi thôi.”
“ Yên tâm, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ già, ít nhất trong lòng anh thì sẽ không bao giờ như vậy!” Nói xong, hắn liền cười cười An An.
Tình cảm ngọt ngào như vậy thực khó lắm mới phát ra từ miệng Hiên Viên Tư Cửu, An An giật mình mở tròn hai mắt.
Môi nàng giật giật, nàng muốn nói bản thân mới không sợ bị ghét bỏ,
nhưng tâm tư vòng vo một hồi đã ổn định trở lại khiến nàng nuốt câu đó
vào bụng, cười lại với hắn.
Cúi đầu mang theo ngượng ngùng, nhưng ánh mắt thì vẫn lạnh.
An An biết, vừa rồi hắn có hành vi như thế là do ác mộng, mà ác mộng
này chắc chắn là việc chính hắn đã trải qua….Bởi vì mắt hắn hoảng hốt
nhìn xuyên qua nàng, nghĩ nàng là một người khác. Mà nàng sở dĩ có thể ở trong sự ngạc nhiên của mọi người nhận được sủng ái vạn phần có lẽ cũng vì người kia…
Nghĩ ngợi, trên người nàng lại có chút gì đó không thoải mái, tay nắm lấy chiếc chăn. Chiếc chăn kia kiểu dáng Âu Tây, sờ thực mềm như nhung, mặt trên còn in vài đụn hoa nhỏ, màu sắc rực rỡ khiến người ta nhìn vào mà thấy hoa cả mắt.
Lúc môi của Hiên Viên Tư Cửu rơi xuống phủ lên môi của mình thì An An mới sực tỉnh, chỉ cảm thấy môi của hắn rất lạnh, có vị bạc hà lành
lạnh.
Hiên Viên Tư Cửu hôn càng lúc càng sâu, bàn tay nhanh chóng giữ chặt
lấy nàng. Nhanh đến mức khiến An An không thở nổi. Nàng nhìn không thấy
biểu tình trên mặt hắn, nhưng có thể cảm giác được hơi thở dồn dập của
hắn, có thể nghe được tiếng tim hắn đang đập cuồng loạn.
An An nghĩ chính mình vốn không có cảm giác với hắn, nhưng giờ đây
nàng chỉ cảm thấy ấm áp. Ấm áp đó là từ nhiệt độ cơ thể của Hiên Viên Tư Cửu truyền sang, giống như một ngọn lửa bình thường.
Né ra đi! Hãy tránh xa người đàn ông này! Trước khi ngọn lửa kia lan
truyền sang mi, hãy mau thoát ra!~ Trong lòng An An có tiếng nói vang
lên như thế. Nhưng mà, nàng không thể di động.
Hiên Viên Tư Cửu này ôm này chặt như thế, nàng hoàn toàn không giãy thoát được.
Tiếng tí tách đột nhiên vang lên, giống như thủy triều hùng dũng bao vây lấy cả căn phòng.
Đông đi xuân đến, Lý Nặc Thịnh sau một cuộc điều tra tham ô rốt cuộc
vẫn bình yên vô sự, không bao lâu sau dược phục chức như ban đầu, Tịch
Hồng Ngọc vui sướng hoan hỉ vô cùng, dần dần cũng đến làm khách ở Tây
viên nhiều hơn. Mà An An thì giống như nữ chủ nhân chân chính, cho bố
trí lại. Hoa cúc đặt bên ghế dựa, tranh sơn dầu treo tường, kể cả thảm
trải nhà phải trải như thế nào nàng cũng một tay chỉ huy để người hầu
làm theo. Nàng cười tiếp đãi từng vị khách đến chơi, dùng nhiều cách
khác nhau để nói chuyện với mỗi người, điều tiết cảm xúc, đón hùa theo ý người khác. Nàng còn muốn thường xuyên tổ chức tiệc đón khách mới,
liên hoan, dạ hội khiêu vũ….. Chẳng bao lâu, Tây viên đã trở thành nơi
náo nhiệt nhất của Hồ Đô.
Cả một vườn đầy hoa mai giờ đây chỉ còn phân nửa gốc mai thay vào đó
trồng oải hương trên mặt cỏ xanh biếc, mặt trên đình viện thẳng dài
hướng ra phía hoa viên, hoa viên lại thông với tòa nhà sau hồ nước. Vừa
mở cửa cổ là có thể nhìn thấy thảm cỏ xanh biếc cùng với màu tím ngọt
ngào mang hơi thở nước Pháp, điểm sắc vài bông hoa hồng cùng đón xuân.
An An khoác tay Hiên Viên Tư Cửu tươi cười đón tiếp từng vị khác, bộ dạng tự tin giống như chủ nhân chân chính.
Dần dần tất cả mọi người đều biết Tam tiểu thư Cố gia ở bên cạnh Hiên Viên Tư Cửu là một cô gái xinh đẹp, có giáo dục. hiểu biết lý lẽ. Ai ai cũng chạy đến trước mặt nàng tranh thủ làm quen, khen lấy khen để, vẻ
mặt vô cùng hâm mộ nhưng đến khi quay mặt đi đến một chỗ khác, bọn họ
đều thở dài khinh bỉ xuất thân hèn mọn của nàng.
An An không phải không biết nhưng trước mặt những người đó vẫn tươi cười hớn hở.
Nhưng có đôi khi, nhìn biệt thự đầy khách nhân, nàng lại cảm thấy
trong lòng trống trơn, giống như vực sâu không đáy, cho dù làm như thế
nào cũng vẫn cảm thấy trong lòng có điểm không thoải mái.
oOo
Một ngày kia, An An ra khỏi Tây viên. Đến trước cửa bách hóa, nàng
đuổi lái xe về trước, sau đó gọi một chiếc xe kéo, đi đến Tễ An đường ở
cách đó một dãy phố.
Đó là một tứ hợp viện được thiết kế khéo léo, kiến trúc hài hòa.
Trong viên, nơi hành lang gấp khúc còn có chỗ nuôi một con vẹt xanh
biếc. Vừa thấy An An tiến vào, nó liền vỗ cánh phành phạch, hót lên một
câu: “An An! An An!”
Đại thẩm đang ở trong bếp nấu thuốc nghe thấy liền đi ra, cúi đầu làm động tác tay với An An
An An cũng không thèm để ý, ngày đó cũng bởi vì sợ lộ tin tức nên đã
mướn một người bị câm đến đây làm việc. Nàng xốc rèm cửa quen thuộc đi
vào, bên trong phòng có một cỗ sương mù mông lung tản ra, mỗi đồ vật
đều tao nhã tinh xảo ẩn hiện giữa lớp sương mù.
Ở giữa là một nhuyễn tháp bằng gỗ lim, hai bên là hai chiếc ghế bành
cũng bằng lim. Trên giưởng chăn đệm trắng bống bềnh như mây lại có một
bộ đèn cầy dùng để hút thuốc phiện, hiện tại đúng lúc đang thâu đăng mờ
mờ. Người phụ nữ mặc bộ quần áo bó sát nằm nghiêng hút thuốc, tóc thả tự nhiên trên nệm giường, đôi mắt nửa tỉnh nửa mê giống như phủ làn sương
mù, nhưng mà khuôn mặt đầy sẹo lại khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Người phụ nữ nhìn An An tiến vào, chẳng chút giật mình cũng không
buồn đứng dậy tiếp khách, bàn tay gầy dơ xương chỉ chăm chăm châm thuốc
lên điếu, thẳng đến khi đốt lên đèn mới ngửa mình hút.
Trước cửa sổ gỗ lim để chiếc đỉnh đồng có một khay đựng trà bằng sơn
son, ấm trà màu bạch ngọc đặt trên đó, tương ứng có bốn chiếc chén nhỏ
cũng màu bạch ngọc.
An An hình như cũng đã quen với bộ dáng của người phụ nữ đó, tự mình ngồi xuống ghế thái sư.
Đại thẩm lúc này mới đi vào, đem nước nóng đến rót, thả thêm ít lá trà vào ấm, xong xuôi rồi mới đi ra ngoài.
An An bưng ấm trà lên, lấy chút nước ấm rót qua những chiếc chén, sau đó mới dùng thìa gạt bỏ những mạn trà sạch sẽ. Nàng nhẹ nhàng rót trà
vào trong chén, cầm lên đi đến trước mặt người phụ nữ đang hút thuốc
phiện kia. Xong xuôi đâu đấy nàng mới tự rót cho mình một chén trà.
“ Đại tỷ, đã lâu em không đến gặp chị, chị có trách em không? Chỉ sợ…..về sau em không thể thường xuyên đến thăm chị nữa rồi!”
Biết rõ Cố Nam Nam kia sẽ không trả lời, An An nhìn mạn trà trong
chén, cố nói cho hết lời, làn môi tê tái thấm ít khói thuốc hơi hơi nổi
lên ý cười.
Sau giữa trưa, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng qua khung cửa sổ,
khói thuốc cùng hơi nước hỗn loạn tạo nên một không gian mông mông lung
lung, An An đang cầm chiếc chén, cũng không uống mà chỉ chà xát bên
ngoài miệng chén.
“ Em…..vốn tưởng rằng sau lần này có thể tự chuộc thân, cho dù
không thể theo bên cạnh Vĩ Dạ nhưng cũng có thể đi tìm kiếm cha mẹ, lại
không ngờ rằng cuối cùng vẫn không thể tránh được số mệnh bị nguyền rủa
này….”
“ Em dù có không cam lòng thì đây cũng là số mệnh của em! Con
người không thể kháng lại được số mệnh, đạo lý này chị nghĩ em cũng đã
sớm biết.”
Cố Nam Nam lúc này mới buông tẩu thuốc phiện màu lam kia xuống, ngồi
dậy, bàn tay đưa lên sửa lại mái tóc rối tùm lum. Dưới ánh mặt trời có
thể nhìn thấy rõ trên cánh tay gày khô của Cố Nam Nam phủ kín những vết
sẹo, nhưng giọng nói của cô vẫn trầm như hương rượu, du dương làm say
lòng người.
An An nhìn đôi mắt Cố Nam Nam kia không hề có một tia tức giận, theo bản năng nàng run rẩy từ tận đáy lòng.
Hồi trước, hai mắt của Đại tỷ cũng có thần sắc như thế này. Khi đó
Đại tỷ thích đứng ở trước cửa sổ, ý cười trên đôi môi hồng cùng ánh tà
dương kết thành một đường, trên tay luôn kẹp một điếu thuốc lá sắp hết,
tàn thuốc nhỏ li ti bay loạn trong không gian. Nàng cảm thấy chúng mềm
nhẹ còn hơn là gió thổi, tàn thuốc xẹt qua tay Đại tỷ, hình thành một
thế giới dị ảo.
Đại tỷ nghiện thuốc lá rất nặng, thường thường không bao lâu thì mũi
giày cao gót lại dính đầy tàn thuốc, thảm Ba Tư dệt nổi luôn đầy những
lỗ nhỏ cháy xém. Chẳng được bao lâu thì mẹ lại phải thay chiếc thảm mới, sau đó lại bị y như vậy…. Mà khuôn mặt Đại tỷ lúc nào cũng lạnh lùng,
giống như tuyết đóng quanh năm trên đỉnh núi, khó nhìn thấy một chút lo
lắng. Nhưng nàng nhớ rõ, lúc còn rất nhỏ có trông thấy Đại tỷ cười, cười sáng ngời đến tận đáy mắt, mang theo hơi thở khoái hoạt nhuận ngọt.
“ Đại tỷ, chị không vui ư? Vì sao?” Nàng luôn ngây ngô hỏi….
Đại tỷ lại trầm mặt nhìn nàng, giống như không muốn nói, chỉ ám thị
thôi. Đại tỷ khi đó có vẻ già hơn bình thường một chút, tuy rằng lúc đó
Đại tỷ chỉ mới hơn hai mươi một chút, nhưng ánh mắt lại đầy băng sương
bao phủ. Loại biểu tình này về sau nàng mới hiểu được đó là thống khổ
cùng với…..tuyệt vọng.
“ Cái này làm mệnh của chúng ta, An An!”
Nhưng ánh mắt Đại tỷ khi đó lại có chút sức sống, còn có hơi thở của
sinh mệnh, không giống như bây giờ tĩnh mịch, không xao động, chẳng chút sợ hãi.
“ Em luôn luôn nhận mệnh đó thôi.” Lá trà trong chén ngọc nặng nề di động, giãy dụa trong làn nước ấm, trà nha thống khổ chậm rãi mở
ra, một chất màu sẫm hòa cùng với nước tạo nên màu xanh trong suốt. Trà
nha thiên hình vạn trạng ở trong chén trà bạch ngọc dập dờn bồng bềnh
đau đớn tận xương, sinh mệnh cứ như thế chậm rãi trôi qua, ở nơi sâu
thẳm trong linh hồn chính là bất đắc dĩ cùng đau thương.
“ Nhớ rõ mẹ đã từng nói qua, tài nghệ của chúng ta vì thân đàn ông mà được hình thành, dựa vào đàn ông mới sinh ra được chính là số mệnh
của chúng ta. Em biết, vẫn biết rõ điều đó, nhưng mà…..”
Cố Nam Nam nhìn An An dưới ánh mặt trời hình như đang nỗ lực tươi
cười mong ước một điều gì đó, trên người mặc một bộ sườn xám màu tím, cổ áo có chút rộng thấy rõ cả huyết quản của An An. Thế này, Nam Nam mới
giật mình, An An từ khi nào mà trở nên gầy như vậy?
“ Không có thái dương sẽ không có hoa, không có tình yêu sẽ không
có hạnh phúc. Tương truyền ở Pháp có nữ tử vừa đáng thương lại vừa đáng
yêu, lấy lòng được người trong thiên hạ nhưng không tài nào lấy được
lòng người mình yêu nên mới sử dụng nước hoa phong lan. Bị nguyền rủa,
bị khinh khi…..Mặc kệ có phải là tự nguyện hay không thì cũng phải bỏ
qua hạnh phúc, biết rõ nhất định sẽ thê lương khổ đau vô cùng thì nhận
mệnh không phải là tốt hơn hay sao?” Cố Nam Nam nói xong lại cầm lấy tẩu thuốc phiện hút tiếp, tiếng nói say lòng người mang theo mỹ phế, thản nhiên nói tiếp: “ Dài hận như thế nào cũng hay quên đi mà vui vẻ tiếp tục sống, đừng đi vào
vết xe đổ của chị. Chị hiện tại chỉ có thể dạy em điều này, chỉ có thế
thôi……Chị mệt lắm, em hãy đi đi.”
Một làn khói xanh quỷ dị dần dần hiện lên từ tẩu thuốc, chẳng mấy
chốc mà tràn ngập trong phòng, Cố Nam Nam vẫn lẳng lặng nằm đó. Nếu
không phải khói kia cứ tiếp tục phun ra, An An căn bản không thể nhìn
thấy hô hấp của Cố Nam Nam.
Đứng dậy, nàng lấy từ trong túi ra một tờ ngân phiếu, đặt lên bàn.
Động tác chậm rãi, chậm rãi…An An mấy máy làn môi tái nhợt, khóe miệng
nhếch lên cười tạo thành một đường cong duyên dáng. Nụ cười của nàng
nhợt nhợt, như trăng tàn đêm thu bị mây che khuất, bị mưa làm mờ, thê
lương mà quyến rũ.
“ Đại tỷ, chị đã muốn nhận mệnh thì tại sao còn dùng nha phiến để làm khổ chính mình?” Nói xong, nàng xoay người rời đi, không nhìn thấy thân người trên nhuyễn tháp đột nhiên chấn động.