Son Túy

Chương 7: Chương 7: Linh lạc thành lê niễn tác trần




Thẳng đến khi có một hồi thanh âm thanh thúy vang lên, Hà Trữ Tịch mới cười nói: “ Tiệc rượu đã sẵn sàng, kính mời mọi người an tọa!” Sau đó tự mình dẫn đường đưa Hiên Viên Tư Cửu đến chỗ ngồi dành cho hắn.

Mọi người đi xuyên qua đại sảnh, ở bên ngoài phòng khác phía bày những chiếc bàn bát tiên gỗ lim cao cấp, cả thảy là hai mươi chiếc. Các chỗ ngồi đều được phủ vải đỏ, trên bản có ghi tên của từng vị khách.

Bọn họ lần lượt ngồi vào chỗ của mình, người hầu theo đó mà tiến lên châm một tuần rượu, Hiên Viên Tư Cửu dẫn đầu, tay nâng cao ly rượu, cao giọng chúc phúc: “ Kính chúc Hà lão gia tùng bách trường thanh.”

Tất cả mọi người vội vàng cùng nhau đứng lên, những tiếng nam nữ cùng nhau chúc thọ cũng theo đó mà vang lên. An An cũng muốn nâng ly rượu vừa mới uống, nhưng bàn tay Hiên Viên Tư Cửu đã chặn nàng lại, tiếng nói của hắn thật thấp nhưng đầy sự quan tâm: “ Em vừa mới bệnh khỏi, không thể uống!” Nói xong, hắn tiếp nhận ly rượu của nàng rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó đưa chiếc ly trống trơn trả lại trong tay của An An.

An An nhận lại ly rượu, lông mày thanh tú nhăn lại: “ Ngài….người này, sao lại có thể như vậy?” Dứt lời, thấy mọi người đang nhìn về phía mình, nàng vội vàng cười cười xùy xòa, cố gắng che giấu vẻ mặt khó xử.

Hiên Viên Tư Cửu yên lặng nhìn An An. Hắn nhìn từng cử chỉ của nàng từ khóe mắt, đuôi lông mày, đến nụ cười tươi như hòa tan dưới ánh mặt trời.

Đôi mắt Hiên Viên Tư Cửu hiện lên sự phức tạp nhu tình, có lẽ chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra điều này. Ánh mắt như ánh sao rực sáng giữa bầu trời đêm, cũng lạnh như băng, cũng có chút lửa nóng.

Hà Phong Hiểu thoáng chút kinh ngạc mà lướt qua, sắc mặt của Hà Âm Hiểu cũng biến đổi, cầm lấy bình rượu tự mình đi đến trước mặt Hiên Viên Tư Cửu. Cánh tay trắng ngọc duỗi ra, đem rượu rót vào trong ly, ánh mắt phủ sương nhìn hắn: “ Anh Cửu, anh gần đây có chuyện gì bận hay sao mà không đến gặp em? Tiểu muội em đây muốn phạt anh một ly.”

Hiên Viên Tư Cửu giơ cao chiếc ly nhũ hoa bằng bạc lên uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt đạm mạc không hề thay đổi, nhẹ nhàng liếm chút bạc môi.

Hà Âm Hiểu tươi cười lên một chút, quay về phía An An tiếp tục châm rượu. Hiên Viên Tư Cửu duỗi tay ra che kín miệng chiếc ly lại, rồi mới mở miệng nói: “ Cô ấy không thể uống.”

Hà Âm Hiểu vẫn cầm bình rượu cứng đơ đứng đó, hai má như nến đỏ để lộ ra phấn má màu hồng sáng bóng, mang dáng vẻ mị nhân nói: “ Nghe người ta đồn, Cố Tam tiểu thư ngàn ly không say, như thế nào lại không thể uống được? Chỉ có anh Cửu là kẻ ngốc thôi, không nghe người khác nói thì anh cái gì cũng tin.”

Nói như vậy, trong trường hợp hiện tại chính là có ý nhục mạ , huống chi ánh mắt Hà Âm Hiểu lại bén nhọn nhìn thẳng tắp vào An An, hình như cô ta còn đang cười cười. Nhưng nụ cười đó là một loại khinh miệt, lạnh đến thấu xương. An An rủ mắt xuống, trong không khí ngột ngạt này, nàng hít thở thật khó khăn, còn ngửi thấy cả mùi nước hoa hồng trên người Âm Hiểu bay tới. Cô gái xinh đẹp cũng giống như hoa hồng, đều mang theo một sự cao ngạo.

Hà Trữ Tịch ở một bên vội vàng đứng dậy, cầm lấy bình rượu trong tay của Âm Hiểu, rót đầy một ly đến trước mặt Hiên Viên Tư Cửu rồi tự mình uống hết.

“ Nào, nào, nào! Cửu thiếu, tôi kính cậu một ly. Hôm nay nhất định không say không về.”

“ Hà lão gia khách khí rồi.”

Hiên Viên Tư Cửu tiếp nhận rượu từ người hầu, nâng ly uống cạn sạch, vẻ mặt không thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước.

Dưới ánh đèn sáng lạn, Hà Trữ Tịch chỉ cảm thấy Hiên Viên Tư Cửu luôn có tính cách bất đồng với dung mạo, giờ phút này thật khiến người ta cảm thấy khiếp hồn. Cặp mắt kia lãnh liệt nhưng tuyệt nhiên không có một chút xao động, đến chính ông cũng không hiểu rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

An An sớm đã gắp đồ ăn đặt trong bát của Hiên Viên Tư Cửu. Hắn vừa ăn vừa nhìn về phía An An, khóe mắt lộ ra chút tươi cười.

Người hầu sớm đã thức thời thay cho ly rượu của An An bằng một chén trà nhỏ. Trà pha bằng nước rất trong, có những vụn trà nhỏ li ti như miên, lả lướt nhảy múa. An An nhấp nhẹ một ngụm cảm thấy nước trà vẫn còn nóng, liền có chút trẻ con mà nhăn mũi lại, đặt chén trà xuống, quay đầu cùng người khác hàn huyên.

Ánh đèn màu rực rỡ chiếu xuống gương mặt của nàng, một tầng hồng tím in trên lông mi thật dài của An An. Bàn tay nàng trắng ngần dưới ánh đèn trông như ngọc bích, chiếc vòng tay phỉ thúy cũng tỏa ra thứ ánh sáng xanh biếc long lanh làm mười ngón tay càng thêm uyển chuyển trong sáng.

Trong lòng Hiên Viên Tư Cửu chợt xao động, hắn bắt lấy bàn tay của An An rồi hôn lên nó, những ngón tay còn lưu lại mùi trà Bích Loa Xuân cực phẩm, thoảng thoảng nơi chóp mũi tránh đi không được. An An bỗng nhiên cả kinh, vội vàng rụt tay lại, oán hận vô hạn trừng mắt nhìn Hiên Viên Tư Cửu một cái. Ánh mắt chứa đựng một tia ngượng ngùng, một tia oán hận, một tia bất đắc dĩ, giống như ba con sóng nổi lên bên trong con ngươi thủy tinh màu đen, hai khuyên tai bảo thạch màu xanh trên lỗ tai kia càng không ngừng biến đổi thâm thúy sáng rọi.

Tịch gian, mọi người chỉ cảm thấy xung quanh hai người bọn họ có một luồng huyễn khí , vô cùng thân thiết bất khả tư nghị, trong lúc nhất thời suy nghĩ của bọn họ đều không giống nhau.

Tịch yến qua đi, Hà Trữ Tịch dẫn Hiên Viên Tư Cửu lên thư phòng trên lầu đề bàn chuyện cơ mật. Những khách nhân thì vẫn ở lại nơi phòng khách, vũ khúc du dương vang lên, quan to phú hào ôm giai nhân theo giai điệu mà bắt đầu khiêu vũ.

An An ngồi một bên, tự nhiên cũng có người đi lên hỏi thăm xã giao, nhưng chỉ trong chốc lát Hà Âm Hiểu đã đi tới, những người thức thời nhận biết ánh mắt mà vội vàng rời đi.

“ Cố tam tiểu thư quả nhiên không khác so với lời đồn, phong vận không cùng.” Hà Âm Hiểu ngồi bên cạnh An An, nhẹ giọng cất lời thật nhỏ nhẹ che kín sự ưu việt, trong mắt mang theo sự thương hại của kẻ chiến thắng dành cho người chiến bại, ngay cả tươi cười cũng nghe ra sự khinh miệt: “ Anh Cửu cũng thật là….., cứ như vậy mà bỏ một đại mỹ nhận giỏi nũng nịu ngồi đây một mình, không biết chạy đi đâu rồi? Bất quá, cô đừng trách anh ấy, từ nhỏ anh ấy đã là một người đàn ông không biết nhẫn nại là gì rồi!”

“ Nói cái gì vậy? Náo nhiệt ghê nhỉ!” Đột nhiên, có một người không biết từ đâu chen vào, còn chưa thấy mặt nhưng đã nghe thấy thanh âm thanh lảnh như chuông bạc.

Sắc mặt Hà Âm Hiểu đột nhiên trầm xuống, không đợi người kia ngồi đã mở miệng nói luôn: “ Cô nhất định là không biết, vị này chính là ngũ phu nhân của Lý sư trưởng, chúng ta đâu có nói gì động chạm đến Lương Hồng Ngọc năm đó đâu! Như thế nào mà lại không thấy Lục phu nhân của Lý sư trưởng nhỉ?”

Người phụ nữ khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ váy hoa dài, trên mặt còn có đường cong màu ngà, giống như thủy thượng cuộn sóng. Trang điểm vô cùng diễm lệ, nụ cười quyến rũ lộ ra thuần thục như đã được huấn luyện, nhưng vừa nghe Hà Âm Hiểu nói vậy thì nụ cười đó đông cứng lại trên đôi môi đỏ mọng.

An An nhìn vị phu nhân này đang khó xử, sượng mặt thai lòng thì có chút không đành, lại cảm kích chị ta giải vây cho mình thì liền nhanh miệng nói: “ Lý phu nhân, mời ngồi.”

Nhìn Lý phu nhân ngồi xuống, Hà Âm Hiểu nhìn Cố An An một cái, đứng phắt dậy, lạnh lùng cười nói: “ Không quấy rầy, tôi nghĩ hai người chắc có nhiều chuyện tương đồng để tán gẫu hơn!” Dứt lời, xoay người mà đi.

“ Hà tiểu thư này mở miệng là không nói được tiếng nào tốt!” Phụ nhân kia chép miệng mới nói: “ Cố tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu! Tôi là Tịch Hồng Ngọc!”

An An cả kinh, có chút nheo mắt lại nhìn. Nàng từng nghe nói đến nhân vật đứng đầu Trường Tam lễ đường, đứng đầu ba năm, danh tiếng vang xa suốt cả một thời gian, sau này hoàn lương gả cho một người làm thiếp. Mà hiện tại, trên mặt Tịch Hồng Ngọc này có một tầng bạch sắc, tựa như nắng chiếu lên một bức tường. Tóc quăn sơ lại một bên, đen ánh lên như nước sơn trên gỗ. Người phụ nữ này tuy nhan sắc không còn như xưa, nhưng vẫn mang một vẻ phong tình vạn chủng như trước.

“ Lý phu nhân đừng khách khí, cứ gọi tôi An An là được rồi.”

“ Cô cũng đừng quá khách khí, gọi tôi Hồng Ngọc là được rồi. Cô cũng biết tôi xuất thân như thế nào, người bên ngoài đều chê thấp kém không thèm liếc mắt, cũng khó trách cô chê bai.”

Ngữ điệu của Tịch Hồng Ngọc thay đổi, có chút u oán.

Lúc này, âm nhạc đã thay đổi, chuyển sang điệu Walt. An An thản nhiên nở ra nụ cười, giống như không nghe thấy lời Tịch Hồng Ngọc nói, chỉ yên lặng nhìn lên sân khấu. Giữa sàn nhảy sáng bóng trên kia, người đang khiêu vũ đều mặc Tây phục, váy vạt áo giống như hoa bay trong gió, gót giày tinh xảo lén lút lộ ra phong tình mập mờ.

Bên này, Tịch Hồng Ngọc đã tự hối vì lỡ lời, ngón tay tuyết trắng sơn trà đỏ tươi vội vàng che miệng lại cười, đầy vĩ chỉ còn kiều.

“ Phủ đệ của Hà trưởng phòng thật là có khí phái, ngay cả sàn nhảy cũng đầy súng đạn . Nhưng trung tây kết hợp kiểu này tất nhiên là rất tốt nhưng mà tôi lại không cảm thấy không đông không tây không đâu vào đâu, vẫn chỉ là trưởng giả khuôn sáo như cũ.”

An An nghe thế mới quay đầu lại nói : “ Tôi cũng không biết, ở Tây Viên kết cấu cũng thật hỗn hợp, nhưng cũng không có gì là không đẹp.”

“ Phải không? Để lần khác tôi đến cửa nhìn xem, không biết có được cô hoan nghênh không!?” Tịch Hồng Ngọc nghe thấy liền khanh khách cười, vừa cười cười, vừa bắt tay thân thiết với An An.

An An nhìn Tịch Hồng Ngọc đang vui vẻ cười nói, ý cười đến tận đuôi mắt, nhịn không được cũng cười nói theo: “ Đương nhiên là rất hoan nghênh.”

Đang nói chuyện, Hà Phong Hiểu chậm rãi bước tới, nói: “ Liệu tôi có vinh hạnh cùng Tam tiểu thư khiêu vũ một khúc không?”

An An nhìn Hà Phong Hiểu, ôn nhu ngọt ngào cười, đứng lên, quay đầu nói với Tịch Hồng Ngọc: “ Ngại quá, thất bồi một chút!”

Trong lúc nhất thời, trên sàn nhảy có hai bóng hình, một vàng một trắng đang nhảy, theo giai điệu phiêu phiêu mà khiêu vũ. An An khiêu vũ tạo nên rất nhiều dáng điệu thướt tha lộ ra bên ngoài, sấn sát vào Hà Phong Hiểu, đẹp hơn bất cứ ai trong sàn nhảy.

Đèn tròn chiếu rọi, giống như hào quang tràn ra, hồng, xanh, đỏ, tím, vàng rọi lên chiếc sườn xám của An An, nồng đậm vẻ tiên diễm.

Dần dần, những người không khiêu vũ cũng xúm lại xem.

Mà Hà Phong Hiểu chỉ mỉm cười nhìn An An, đèn ngũ sắc chiếu lên khuôn mặt như họa giống như một tầng mây mờ mờ mỏng mỏng, nụ cười như đeo một chiếc mặt nạ hoàn hảo.

An An nhìn Phong Hiểu, một loại phiền muội không nói lên lời dâng lên từ đáy lòng của nàng.

“ Nghe nói, một thời gian trước anh bị bệnh, hiện tại sao rồi?”

“ Hoàn hảo! Chỉ là bệnh cũ thôi, phản lặp lại phục cũng quen rồi!”

“….”

“Chính em tự chú ý bản thân mình thì hơn, không có hoa nào tươi cả trăm ngày. Nhưng theo tình hình hôm nay thì có vẻ lo lắng của anh trở nên thừa thãi rồi, cũng khó trách em lại chọn ở bên cạnh hắn ta….”

“ Nếu đã trốn không thoát thì chẳng thà cứ ràng buộc lấy nhau sớm thì hơn.”

An An nở nụ cười một cách nhợt nhạt, gương mặt vân đạm phong kinh, ý cười lạnh như băng hiện lên trên bờ môi đỏ mọng cực kỳ ôn nhu làm cho người ta không tài nào thở nổi. Nhưng dưới ánh đen mờ ảo, Hà Phong Hiểu nhìn thấy ánh mắt của nàng thẫn thờ , vô hồn, không có sức sống.

“ Huống hồ em lợi dụng hắn, hắn cũng là vì nhan sắc của em, hai bên cùng có lợi. Dù sao cũng không có chỗ nào là không tốt, không phải sao?”

Dưới ánh mắt của mọi người, bọn họ chỉ giống như một đôi nam thanh nữ tú đang khiêu vũ với nhau, âm nhạc lả lướt vang lên, vẫn náo nhiệt làm người ta mê muội như trước.

Trên mặt An An có thoa son nhưng lại không còn thai sắc, Hà Phong Hiểu cũng đã từng nhìn thấy sắc mặt trống rỗng như thế, dưới ánh đèn lại càng thêm rõ ràng mãnh liệt.

“ Em, lúc nào cũng đa tâm, đa tâm quá sinh bệnh nhiều thân! Hiện tại cũng chưa phải là tốt lắm đâu, đừng nghĩ đến nhiều mà tự làm khổ chính mình!”

Hà Phong Hiểu thấp giọng thở dài nói.

“ Phong Hiểu, em mệt …..”

Ngọn đèn từ một màu hồng đậm chuyển sang màu xanh đen sầu thảm, An An hình như có chút mệt mỏi mà cúi gằm mặt xuống, môi nở nụ cười nhợt nhạt, bả vai hơi run. Không có gió mà nàng lại giống như lá rụng trong gió.

Anh không biết uốn mình theo người khác mệt mỏi như thế nào đâu! Có đôi khi soi mình trong gương, em cũng không còn nhận ra đâu mới là chính mình! Nếu cả đời này cứ như vậy, thật sự là có thể…..”

An An vừa nói, vừa mang theo một chút nóng bỏng ngưng đọng lại trên ngực của Phong Hiểu. Hà Phong Hiểu lại cảm giác sống mũi cay cay, một cảm giác chua xót nổi lên trong cuống họng. Hà Phong Hiểu chợt nhớ đến chính mình lúc trước, ở nhà hàng Tây bố trí cả một bàn ăn dưới nến chờ Nam Nam. Thời gian cứ trôi qua, ngọn nến cháy rơi đầy sáp nhỏ li ti xuống dưới, cho đến khi phủ đầy phù điêu ngân chất, cho đến khi toàn bộ nến hoàn toàn cháy hết….

Hắn ngủ quên, rồi lại bị một hồi những tiếng thở dốc hổn hển đánh thức, lúc quay đầu nhìn lại mới thấy Nam Nam không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau. Nàng giống như đang thẫn thờ nhìn hắn, tóc bị gió thổi trở nên rối loạn, cằm hơi run run, mắt cũng trống rỗng.

Nam Nam cũng ở trong lòng của hắn run rẩy nói, nàng mệt….

Một lưỡi dao vô hình cắt qua trái tim Hà Phong Hiểu, máu chảy đầm đìa, làm cho người ta có cảm giác phát run khiếp sợ. Cảm giác rõ ràng nhưu vậy, khắc cốt ghi tâm, trí nhờ giống như bài sơn đảo hải vọt ra, cơ hồ muốn làm hăn suy sụp hoàn toàn.

“ Thực xin lỗi! Là anh sai! Anh đã sai, không nên bức em mới đúng….”

Môi của Hà Phong Hiểu khẽ chạm lên khuôn mặt của An An, cúi đầu nói xong, bài tay theo bản năng gắt gao siết chặt lấy thắt lưng của nàng. Hắn cảm thấy chính mình đã lập tức trở nên suy yếu, chỉ cần buông thả tay ra thì sẽ ngã khuỵu mất.

“ Em chỉ muốn được gả cho một người bình thường, cho dù là bần hèn cũng không sao cả! Thật sự chỉ muốn sống yên lặng qua ngày mà thôi, em có thể nói bất cứ chuyện gì với người đó, có thể vì người đó mà làm mọi chuyện…..Như vậy cũng không thể được sao? Muốn em cả đời phải đoán tâm tư của hắn như thế nào, phải châm chước chính mình nên nói cái gì, không nên nói cái gì, châm chước hắn thích cái gì, không thích cái gì……Em bây giờ đã mệt mỏi kiệt sức lắm rồi…..Anh nói em còn có tương lai sao?”

An An cúi đầu, nửa mặt sáng rõ dưới ánh đèn màu, trong ánh sáng lắc lắc cùng thân ảnh đung đưa, nàng cười một cách mơ hồ.

“ Em biết…..em biết…..nhưng vết xe đổ của Đại tỷ, em phải dựa vào hắn, em biết…”

Thẳng đến sau khi xoay tròn một bài, cảm giác bàn tay đặt trên lưng mình đang run rẩy, An An mới ngẩng đầu giống như bừng tỉnh, ánh mắt tĩnh như không tĩnh.

“ Phong Hiểu, anh có biết hay không? Đôi khi quên đi cũng là một khoái hoạt!”

“ Khuyết nguyệt quải sơ đồng, lậu đoạn nhân sơ tĩnh. Thủy kiến u độc vãng lai, phiêu diễn cô hồng ảnh. Kinh khởi khước hồi đầu, hữu hận vô nhân tỉnh. Giản tận hàn chi bất khẳng tê, tịch mịch sa châu lãnh! (1) ” Một khúc bặc tính tử, Hà Phong Hiểu khẽ than nhẹ một tiếng phiền muộn, lông mi dài rũ xuống che đậy vẻ thê lương : “ Ha ha….phiêu diễn phô hồng ảnh, tịch mịch sa châu lãnh!”

An An cả kinh, hơi hơi nheo mắt lại nhìn Hà Phong Hiểu, hai chỗ khóe mắt đều mệt mỏi, những vết nhăn đã hằn sâu, vội vàng xoa xoa cho mờ.

“ Giúp em một việc được không?”

“ Cúc cung tận tụy, chết cũng không từ!”

Hà Phong Hiểu nhìn thoáng An An, cổ và cằm cùa nàng mảnh mai đến cực điểm, cố gắng nỗ lực duy trì vẻ tươi cười.

“ Giúp em đưa cái này đến Tễ An Đường, giao cho Tô tiên sinh được không?” Cuộn giấy được An An dấu diếm trong tay, sau một động tác xoay tròn đã đến trong bàn tay lạnh như băng của Hà Phong Hiểu.

“ Em cũng là một kẻ ngốc.” Đôi mắt đen như mực của Hà Phong Hiểu nhìn chằm chằm vào An An, lại tựa hồ xuyên qua nàng, nhìn một người khác phía sau, động tác đang xoay tròng bỗng nhiên cứng nhắc dừng lại.

“ Anh thấy nếu anh còn nhảy với em thì sẽ chẳng còn mạng để chiếu cố cho em nữa!” Hà Phong Hiểu nói xong, hơi hơi nghiêng người hành một động tác Tây lễ khi kết khúc điệu nhảy, xoay người nhanh nhẹn rời đi.

An An quay đầu, Hiên Viên Tư Cửu đang đứng bên cầu thang, lộ ra sát khí dày đặc. Hắn từng bước một đi về phía nàng, bàn tay nhanh chóng giữ chặt lấy nàng.

“ Trừ bỏ tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy người khác chạm vào em!”

“ Em hiện tại đã biết.” Khúc nhạc trữ tình vang lên, đầu nàng tựa vào vai Hiên Viên Tư Cửu, mắt né tránh ánh nhìn của hắn, một tiếng thờ dài bất đắc dĩ ngân nga, ấm áp luẩn quẩn bên tai của hắn.

Đêm đó, từ Hà phủ trở về Tây Viên thì trời đã tối đen như mực.

Trong cơn buồn ngủ mông lung, Hiên Viên Tư Cửu miễn cưỡng duỗi cánh tay ra muốn ôm lấy người nằm bên, nhưng lại không có. Hắn kinh hãi mở to mắt, phát hiện An An không có ở trên giường, nhưng trên chăn mền vẫn còn lưu lại hơi ấm cùng hương thơm.

Ngoài cửa sổ, gió vẫn độc tấu khúc nhạc điên cuồng.

Hiên Viên Tư Cửu im lặng một hồi lâu cuối cùng vẫn bước xuống giường. Đẩy cửa phòng ngủ ra, hắn phát hiện An An đang đứng trước cửa sổ ban công lầu hai. Ánh trăng cùng bạn tuyết sáng bóng lạnh ngắt trút xuống trên người nàng. An An đứng đó, khuôn mặt thản nhiên, nhợt nhạt, giống như tượng người tạc bằng băng, băng không có sinh mệnh.

Thẳm sâu trong cơ thể của mình, hắn cảm thấy một cơn đau nhói.

Sau đó, đầu ngón tay của An An khẽ nâng lên, nàng viết gì đó trên kính cửa sổ. Trên gương mặt của nàng phát ra sự ôn nhu khác thường nhưng lại giống như đang an ủi người có lỗi, đẹp khiến người ta không khỏi cố tháo xuống dục vọng trong lòng.

Hiên Viên Tư Cửu muốn đi lên, nhưng hắn không tài nào di chuyển được, chân giống như đeo quả nặng nghìn cân, cho nên chỉ có thể đứng sau nhìn thân ảnh trước mặt, dung nhan thanh nhã tựa ánh trăng ngưng kết mà thành.

Mà An An lại như bị kinh động, chậm rãi chuyển đầu quay lại. Đôi mắt đen xinh đẹp màu đen nhìn về phía Hiên Viên Tư Cửu. Ánh mắt nhưng lỗ xoáy trong đêm đen hút lấy linh hồn của hắn. Nhưng cho dù nàng nhìn hắn, hắn cũng không yên lòng, bời vì nàng giống như đang nhìn xuyên qua hắn, hướng tâm hồn mình về một nơi xa xôi đầy bi thương.

“ Tại sao không lên tiếng?”

“ Dọa đến em rồi sao?”

Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi đi lên trước, ôm lấy An An, Du hồn nàng đang phiêu đãng tứ phương chợt vị vây khốn, rõ ràng là ngay trước mắt, nhưng thực tế lại xa xôi bất khả tư nghị.

Đêm đen đổ đầy trên cửa sổ, nhất bút nhất hoa, chỉ có một chữ “Dạ”.

An An ỷ lại trên người hắn, dây áo buộc chặt chậm rãi buông lơi rớt xuống, tinh mâu như nước nổi lên sự cô đơn mơ hồ.

Ban đêm yên tĩnh, không có một tiếng động, cho dù là máy chảy, cho dù là lệ rơi, cho dù là nát tâm, cho dù là chặt đứt ruột gan cũng không nghe được, chỉ có tỳ vế ánh trăng cùng bóng đêm.

Mong mỏi như thế nào cũng không chiếm được, giống như là tưởng niệm một người trong lòng.

Duy nhất cho phép nhìn, duy nhất cho phép nghe chỉ có thể là vầng trăng sáng trên trời cao cao kia.

oOo

Hôm nay An An ở phòng khách chính nghe máy quay đĩa, Yên Hồng liền tiến tới nói: “ Tiểu thư, có người đến tìm!”

Sau đó, Tịch Hồng Ngọc đi đến, sườn xám màu đỏ sậm tế tùng lung ở trên người, tóc ngắn rậm rạp, khuôn mặt trắng dã đầy son phấn hồng hồng, trong tay còn cầm một chiếc hộp gấm.

“ Lý phu nhân!”

“ Thấy tôi đến có cần kinh ngạc như thế không? Ngày đó rõ ràng cô nói hoan nghênh tôi đến chơi mà, tôi nghĩ cải lương không bằng bạo lực cho nên mặt dày đến mà không báo trước!”

Tịch Hồng Ngọc quyến rũ, nhãn tình mê hoặc, cười rạng rỡ nói

“ Sao lại nói thế? Phu nhân đến tôi mừng còn chẳng kịp!”

An An nói xong liền làm động tác mời ngồi, chờ người hầu châm trà. Tịch Hồng Ngọc nâng chén trà lên cũng không uống, chỉ đáng giác chung quanh.

Cửa sổ sát đất thật lớn, nghênh đón toàn bộ ánh nắng quang hạ như mộng ảo phiêu miễu tiến vào. Tường màu trắng theo kiểu Trung Quốc cổ, không có bình phong hay thiếp vách gì cả, dưới đất trải thảm, sô pha kiểu Tây Âu, những đồ đạc đều làm bằng gỗ lim. Trên mặt gỗ đều khắc hoa văn, chiếc bàn có để mấy tờ báo, một ít nước, một ít hoa quả.

“ Nặc Thịnh nói Cửu thiếu hôm nay đi duyệt binh nên tôi mới dám đến. Tôi ra ngoài hắn còn thẩm tra như tra phạm nhân. Tôi ấy nha, đâu có dễ dàng mà nói cho hắn!” Tịch Hồng Ngọc đánh giá xong xuôi liền che miệng ha ha cười. Giống như lúc Trường Tam Đường kia cũng vậy, gả đi cũng không sửa được tật cũ, ngược lại điệu bộ còn giống như sợ tai vách mạch rừng.

An An có chết cũng không nghĩ Tịch Hồng Ngọc ngày hôm nay lại sang sảng như vậy, lô mi thật dài ngơ ngác, sau đó mới khẽ cười hỏi: “ Lý sư trưởng rất lo cho phu nhân thì phải?”

Không ngờ An An vừa dứt lời, Tịch Hồng Ngọc đã mặt mày biến sắc, một tay khoang trước ngực, một tay làm Lan Hoa chỉ, cơ hồ lộ ra vẻ xem thường: “ Chó má, mới cưới một yêu tinh hát hí khúc quá môn thì làm sao còn lo lắng cho tôi? Bất quá chỉ là vì nghĩ đến câu kỹ nữ vô tình kia nên lo sợ tar a ngoài trộm nhân. Hắn lo sợ vị nào, tôi đều biết cả. Cô không biết hiện nay bên ngoài người ta nói chuyện Cửu thiếu vì cô như thế nào đâu, nói ngắn gọn chính là đem cô trở thành trân bao nâng niu trên tay đấy nhé!”

Nói xong, Tịch Hồng Ngọc đem thân mình thoải mái ngồi trên ghế sô pha, ngồi rất duyên, sóng mắt lưu chuyển đầy sự hâm mộ chói lọi, tiêu sái cười nói: “ Ngày đó, ở tiệc chúc thọ tại Hà phủ, đối với cô ân cần dịu dàng như thế nào mọi người đều thấy cả. Ánh mắt của Cửu thiếu chỉ nhìn có một mình cô.”

Lúc này, An An chỉ mặc một thân trang phục ở nhà, một bộ váy hoa ngắn, viền hoa đính ren, váy màu đen, kèm một bộ dây chuyền trông rất đặc biệt. Đôi mắt to, giống như lọt vào giữa màn sương mù, sáng rực lên.

“ Bất quá, cô cũng đáng, Nặc Thịnh nhìn cô cũng không chớp mắt, nếu không phải bị tôi hung hăng đạp cho một phát thì giờ này chắc đã chết rồi!”

Tịch Hồng Ngọc tán thưởng một tiếng, bàn tay kia sơn móng màu hồng hồng, trong không trung làm bộ đánh người, sau đó liền che miệng lại cười lên khanh khách.

An An không lên tiếng, mặt đỏ dần. Nàng cố gắng làm như không có việc gì mà bưng tách trà lên nhấp một ngụm, lúc buông ra trên miệng tách sứ còn lưu lại một ít son môi.

Tịch Hồng Ngọc cười xong, lại há miệng muốn nói thêm, nhưng lại chẳng biết nên nói chuyện gì. Bất quá, chị ta cầm chén trà trong tay ngắm ngía một hồi, rồi cứ thế chuyển chuyển một vòng, thủy chung không có ý định uống trà.

Nhất thời mọi người đều tịch mịch không một tiếng động, trong phòng khách chỉ còn lại tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.

“ Kỳ thật, tôi đáng lẽ ra nên dịu dàng uyển chuyển một chút mới đúng! Nhưng mà, tôi và cô giống nhau, chúng ta coi như là người đồng đạo, đương nhiên cũng nên thương hại lẫn nhau, đúng không?” Tịch Hồng Ngọc cúi đầu, mỉm cười không nề hà gì, cực kỳ khinh khỉnh nói: “ Tôi kỳ thật đến đây là vì tên khốn kia có chuyện muốn cầu xin cô giúp đỡ!”

Nghe khẩu âm của Tịch Hồng Ngọc, An An ngược lại cũng không tiện nói gì, bàn tay vịn lấy ghế sô pha, lẳng lặng lắng nghe.

“ Chuyện là…hắn ta vốn là thủ hạ của Hiên Viên Huyền. Hiên Viên Huyền nếu không phải vì thân tín của mình – Hà trường phòng lâm trận thì rút lui kia thì cũng không bị mất quyền lực. Nay, quyền bính đổi thay, Cửu thiếu nhất định sẽ làm một cuộc thay máu, tên ma quỷ đó….hắn ta khẳng định sẽ không thể yên thân….”

Tịch Hồng Ngọc vừa nói, vừa chậm rãi mở chiếc hộp gấm ra đặt trên bàn gỗ lim khắc hoa, để trước mặt An An. Bên trong rõ ràng là một bộ trang sức kim cương ngọc lục bảo cực kỳ quý gia: một chiếc nhẫn, một đôi khuyên tai, vào một bộ vòng gỗ hơn mười khỏa ngọc lục bảo.

“ Việc này tôi luôn luôn không bao giờ hỏi đến……”

Nhìn bộ trang sức cực kỳ quý giá, An An sửng sốt lập tức giương mắt nhìn Tịch Hồng Ngọc, mà trên gương mặt Tịch Hồng Ngọc lúc này lại bị bao trùm bởi một sự tuyệt vọng và tiều tụy, tựa như lửa bị dập tắt.

Hô hấp ngưng trệ một chút, cho dù biết rõ đây chỉ là diễn trò nhưng vẫn có một loại cảm động lây lan khiến An An chậm rãi nói: “ Nhưng mà…..tôi sẽ tận lực thử xem…”

“ Thật sự cảm ơn cô!”

“ Cái này….phu nhân hãy giữ lại đi, không cần phải….” An An vừa định đẩy hộp gấm trở thì bàn tay của Tịch Hồng Ngọc đã nhanh hơn nàng một bước.

“ Cô đùng khách khí, dù sao đây cũng là tiền của tên ma quỷ kia, nếu cô không chịu nhận thì cũng chỉ tiện nghi thêm cho con hồ ly tinh kia thôi!”

Vẻ mặt Tịch Hồng Ngọc bây giờ đang cố gắng che giấu sự vui mừng đến phát điên, hơi nhăn mặt, cúi đầu, đôi môi đỏ mọng đang cười tủm tỉm: “ Cô nhất định là muốn hỏi rằng hắn ta không có đặt tâm tư lên người tôi thì tôi tại sao phải khổ vì hắn như thế này, vì hắn mà phải bôn ba, đúng không? Kỳ thật, đời một người phụ nữ có ai lại không dựa vào một người đàn ông, nhất là tôi lại có xuất thân như thế. Lúc còn trẻ đẹp thì không nói làm gì, hiện tại già đi nhan sắc phai tàn, chỉ có thể dựa vào hắn ta thì mới sống nổi…Hắn nếu có suy sụp thì tôi đại khái chắc cũng chỉ được phân vài đồng trong gia sản của hắn, kết cục có khi còn chẳng bằng hiện tại.”

An An không ngờ Tịch Hồng Ngọc lại nói chuyện của chị ta cho mình nghe, lằng lặng không lên tiếng. Trừ bỏ mỉm cười thì không có phản ứng thứ hai nào thích hợp.

“ Kỳ thật cũng chẳng có chuyện gì cả, nghĩ thoáng một chút là được.” Tịch Hồng Ngọc chẳng ngại nói thật ra, sau đó một lần nữa lại đưa mắt nhìn bốn phía, cười cười nói nói, tuy quyền rũ phong tình nhưng không thể che dấu được nếp nhăn hằn sâu nơi đáy mắt, “ Cô vẫn còn đang rất xinh đẹp, nếu không có người yêu thì thật đáng tiếc. Tôi thế này nhưng cũng quen một số vị phu nhân của mấy vị chức sắc, khi nào rảnh hãy cũng nhau đánh bài, được không?”

“ Đương nhiên là được.” Biết những người Tịch Hồng Ngọc kết giao đó đều là những người phụ nữ xuất thân phong trần đi làm di thái thái ( vợ bé) cho người ta, An An vẫn như lúc trước tuyệt nhiên không để ý đến chuyện này, cười đáp lại.

Tịch Hồng Ngọc vì có việc cầu cạnh cho nên đối với An An cực kỳ thân cận săn sóc, nói nói cười cười thân mật vô cùng, cho đến khi trời tối mới đứng dậy rời đi.

Tịch Hồng Ngọc vừa đi, cả biệt viện to lớn như vậy nhất thời trở nên trống vắng, yên tĩnh đến dị thường, chẳng khác gì một tòa nhà bỏ hoang.

Điện thoại reo lên, tiếng kêu thê lương đến chói tai. Người hầu nhẹ nhàng bước lên tiếp, tâm hồn An An mới bình thản trở lại.

Người hầu nhận điện thoại xong, nói với An An hôm nay Hiên Viên Tư Cửu không về đây.

An An bước lên lầu, trong phòng ngủ chỉ có mỗi một mình nàng. Một không gian tịch mịch lạnh lẽo vô cùng bủa vây làm cho nàng không biết chính mình rốt cuộc nên làm cái gì. Vì thế, cầm lấy bộ trang sức ngọc lục bảo mà Tịch Hồng Ngọc đem đến, nhìn kỹ mới phát hiện mặt trên của đá lục bảo này vô cùng thuần khiết, giống như màu xanh trên lá của cây bồ đề, tìm không ra một chút lấm tấm. Dù An An đã nhìn không ít kỳ trân dị bảo, nhưng một khối lục bảo thanh thuần như thế này thì thật sự là rất hiếm, kiếm được nó không phải là chuyện dễ chút nào.

Cầm trong tay thưởng thức một hồi rồi buồn ngủ muốn ngả người xuống, nhưng An An vừa mới đặt mình thì bên ngoài đã nổi lên một trận tuyết lớn, gió ào ào mãnh liệt thổi qua thổi lại, không ngừng ở ngoài cửa sổ gào thét điên cuồng. Rèm cửa sổ cũng phần phật diễn tấu vù vù, phát ra những âm thanh rối rắm.

Ngọn đèn đầu giường mơ màng âm thầm, An An cũng hỗn loạn, trong đầu có bao nhiêu âm thanh đang giằng xé, mọi thứ đầu lung tung.

Ngủ một hồi lâu, mộng tưởng đã đến, đó cũng là một đêm tuyết, An An cùng Hoan Hoan, còn có cả Vĩ Dạ nữa, ban ngày ham chơi nên bị nhốt ở trong một căn nhà tranh. Ngôi nhà nhỏ giống như chòi nghỉ của thợ săn nghỉ ngơi giữa chừng khi lên núi, bên trong có chứa rất nhiều củi đốt, cho nên lúc đốt lửa thì nóng hầm hập. Nhưng mà, Vĩ Dạ và Hoan Hoan đều sợ An An vẫn còn cảm thấy thấy lạnh nên ngồi sát bên cạnh nàng. Bên trái là Vĩ Dạ, bên phải là Hoan Hoan, ngoài cửa sổ trận tuyết lớn đem toàn bộ bầu trời đêm nhuộm thành một mảnh màu xanh xinh đẹp, giống như là lông chim bạch điểu trên cánh rơi lả tả xuống, xinh đẹp không cách nào hình dung.

Rõ ràng là một giấc mơ hạnh phúc nhưng ngực nàng lại tràn đầy cảm giác bi ai, lặp đi lặp lại dây dưa không ngớt.

Có rất nhiều việc muốn quên đi, cũng đã khắc sâu vào trong xương tủy, lúc muốn nhở lại, lại chợt nhận ra vô pháp vô thiên không thể tìm được chút dấu vết.

Đột nhiên, điện thoạt vang lên phía xa, yên tĩnh bên tai một lần nữa lại bị khuấy động, không biết như thế nào lại không có người tiếp, hình như có ngàn câu ngàn chữ muốn nói, suy nghĩ lo lắng nói không nên lời.

An An bỗng nhiên bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy, hai tay vô thức đặt lên trước ngực, một cỗ tư sầu thản nhiên rối rắm như trước vẫn ngự trị trong lòng. Chỉ chốc lát, Yên Hồng vội vàng kêu nàng mau xuống giường.

“ Làm sao vậy?”

“ Biệt thự bên kia phái người đến đón tiểu thư, nói tiểu thư qua đó ngay lập tức.”

Yên Hồng nói xong vội vội vàng vàng chải tóc cho An An còn đang mơ hồ.

Xe đã chuẩn bị xong từ sớm, An An vội vàng xuống lầu, mới vừa đi đến gần cầu thang thì Yên Hồng đuổi tới nói: “ Tiểu thư còn chưa đeo khuyên tai…”

Yên Hồng nói xong liền kiễng chân lên giúp An An đeo khuyên, An An cũng chẳng còn thời gian mà nhìn kỹ đã vội lên xe,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.