Lúc An An đến Lê Viên, vở diễn đã được bắt đầu. Nhạc đã nổi lên, sân
khấu kịch chăng đầy những dấy kết tơ lụa màu vàng xanh đỏ tím. Ánh đèn
trên sân khấu sáng chói. Dưới đài lại là một mảnh hắc ám, tiểu nhị ngẫu
nhiên chạy tới chạy lui giữa những chiếc bàn.
An An vừa mới ngồi được xuống ghế, Tịch
Hồng Ngọc đã giữ chặt lấy tay của nàng, cũng chẳng hề giận, chỉ “ Xì”
một tiếng, ai oán nói: “ Nếu cô đến muộn hơn chút nữa chắc tôi đến thẳng Tây Viên đón cô mất thôi!”
Trên sân khấu kịch còn đang xướng y y nha nha, âm thanh giống như mũi kim đâm vào tai, An An nhất thời hoảng hốt, cảm giác như bản thân lạc
vào một cõi tối đen không chút ánh sáng. Sau đó một lúc lâu, nàng mới
hồi phục lại tinh thần, mỉm cười nói: “ Có một số việc nên đến chậm một chút, ngại quá!”
Tịch Hồng Ngọc nghĩ Hiên Viên Tư Cửu giống như ngậm An An trong miệng không muốn nhả ra, nhưng nhìn An An thất thần, trong lòng không thoải
mái, không khỏi hé miệng lần nữa: “ Aizza, tôi quên không mang thuốc! Cô đợi ở đây một lát nhé, tôi ra ngoài mua lấy ít thuốc!”
Thần chí của An An vẫn còn đang trống rỗng, Tịch Hồng Ngọc có nói gì
nàng cũng nghe không hiểu, chỉ ậm ừ cho qua, căn bản không phát hiện ra
sự khác thường của Tịch Hồng Ngọc.
Tịch Hồng Ngọc đi rồi, ở trên lầu hai có hai người đang xem diễn cùng nhau nhìn về cô gái ngồi một mình bên dưới.
“ Thấy không? Người kia chính là Cố An An- gái hồng lâu nổi tiếng nhất Hồ Đô này đấy!”
“ Quả nhiên là mỹ nhân! Bất quá mỹ nhân này chỉ cần có tiền là âu yếm được, cũng chẳng có gì quá tự phụ!”
“ Cô ta không phải là kỹ nữ câu lan đâu nhé! Cậu nghĩ mình cũng có thể với tới được sao?”
“Có gì khác nhau cơ chứ? Đều là hạng đàn bà chỉ cần có tiền là cho người ta thượng được?”
“ Đương nhiên là khác! Không chỉ cần có tiền nhiều, còn phải có
thân phận cao quý, cũng cần thập phần thành ý, mới có thể lên giường âu
yếm với cô ta được! Đừng có tự làm khó mình!”
“ Cậu phóng đại quá rồi đấy! Để xem, nhìn cũng bình thường thôi mà, tớ sẽ đi qua chào hỏi làm quen, không tin là cô ta sẽ….”
“ Cậu điên à? Có biết tân chủ của cô ta là ai không? Hiên Viên Tư Cửu! Cậu không muốn sống nữa sao?”
“ Thật là mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu(1)!”
An An cầm chiết phiến hoa mẫu đơn trong tay, một bàn tay đặt lên tay
vin sơn son. Nàng nghiêng người, ánh mắt nhìn lên sân khấu kịch nhưng
tâm tư thì không đặt ở trong vở kịch.
Cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, An An cũng chẳng quay đầu đã mở miệng nói: “ Đi mua bao thuốc mà cũng lâu đến vậy sao?”
“ Đợi lâu rồi ư?”
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, An An cả kinh trong lòng.
Vừa nghiêng đầu, nàng đã nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu gần trong gang tấc.
An An lặng yên nhìn hắn. Nhưng nàng lại không nhìn ra được một chút
khác thường, tựa như manh mối hoặc một điềm báo xấu…nàng chỉ mơ hồ cảm
nhận đươck một chút khác biệt, một chút sợ hãi không sao hiểu được…Giống như người bị nhìn thấu hết thảy… Cùng với một cảm giác kỳ dị giống như
thể sắp mất đi một thứ gì đó…
Chăm chú nhìn hắn một hồi, An An mới run run nở nụ cười nơi cánh môi
tái nhợt. Nụ cười này càng khiến cho sắc mặt của nàng đã tái nhợt lại
còn thêm phần tái nhợt hơn: “Anh…anh làm sao mà đến đây?”
“ Ông chủ Ngụy có tiếng là ôn nhu biết cách săn sóc người, anh sợ em sẽ bị ông ta dụ dỗ bỏ trốn.”
Hiên Viên Tư Cửu dừng lại trước mặt nàng, vẻ mặt của hắn hoàn toàn bình tĩnh, không có một tia dị thường.
Tiếng nhạc cổ dịu dàng, giọng hát uyển chuyển say sưa từ trên đài cao vọng tới, An An rõ ràng cảm thấy trong lòng mình rào rạc âm thanh. Mồ
hôi lạnh túa ra u]ớt cả lòng bàn tay, sự sợ hãi len lỏi vào tận trong
xương tủy.
“ Nếu em có muốn bỏ trốn, nhất định cũng sẽ chọn người tiêu sái hơn, nhưng mà…”
Giống như chuyện cười, nhưng An An còn chưa dứt câu thì đã cảm thấy
một trận gió rét lạnh băng, căn phòng tựa như hầm băng, toàn thân cô như đang đông cứng lại.
Một nửa mặt của Hiên Viên Tư Cửu bị khuất trong bóng tối, nửa còn lại thì được ánh đèn lượn lờ chiếu rõ, sáng tối kỳ dị đối lập với nhau. Đôi mắt của hắn đen thui cực kỳ nhu hòa như lúc trước, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm giác có cái gì đó bất minh đang di động.
“ Chạy, anh nhất định sẽ đuổi theo bắt em về! Bắt về rồi sẽ dùng lồng son thiết vàng nhốt em lại!”
Trái tim bị co rút đến mức tưởng chừng như ngừng đập, An An im lặng
không nói gì nhưng vẫn cố cười rộ lên, tầm mắt không mang theo bất cứ
cảm xúc nào của nàng dần dần chuyển từ trên người Hiên Viên Tư Cửu lên
sân khấu kích. Trong bóng tối hoảng hốt lại mang theo một cảm giác rất
trong sáng, dường như mọi ánh sáng đều xuyên qua người An An mà đến với
hắn.
“ Chúng ta xem diễn thôi.” Nàng ngước mặt nhìn chăm chú lên
sân khấu, lấy quat che nửa miệng lại, lẩm bẩm nói. Góc độ giống như gần
mà lại không gần vừa vặn để Hiên Viên Tư Cửu nhìn tháy ánh mắt nhìn như
không của nàng, hình thành một đường cong bán nguyệt, giống như khóc,
cũng giống như đang cười.
“ Diễn hay như vậy, nếu không xem thì thật đáng tiếc!”
Giọng nói của An An vẫn nhẹ như vậy, nhẹ đến mức chính nàng còn không nghe được. Nhưng Hiên Viên Tư Cửu lại nghe được, không những thế còn
nghe rất rõ ràng.
Hắn cảm thấy trái tim có chút đau, giống như móng tay sắc nhọn của
phụ nữ từ từ chậm chạp đâm vào tim hắn. Không phải thập phần đau đớn, mà là hương vị thống khổ nhấm nháp một cách từ từ thấm dần vào xương cốt.
Vì thế, Hiên Viên Tư Cửu mạnh mẽ ôm lấy nàng vào lòng. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai của An An.
“ Diễn thế này thì có gì hay chứ?”
“ Anh…cái người này, không đến xem diễn thì đến đây là gì chứ?”
Chiếc quạt trong tay An An rơi xuống, nhưng nàng không để ý tới.
“ Xem em.”
“ Đến quấy rầy em xem diễn có đúng….”
An An còn chưa nói hết câu Hiên Viên Tư Cửu đã hôn tới, nuốt mất cả
lời nói của nàng vào trong miệng. Gắn bó nóng bóng giữa môi với răng,
hắn dữ dội mà đoạt lấy, nàng bất lực nhắm hai mắt lại.
Một hồi không tiếng động cứ thế ngưng tịnh, tâm thần của An An vẫn
dao động không ngừng như trước, giống như chỉ một chút sơ hở thôi, tất
cả mọi thứ đều bị phá hủy. Hiên Viên Tư Cửu dường như cũng cảm nhận được sự bất an của An An nhưng hắn không dừng lại, vẫn cứ đằm chin trong sự
ngọt ngào với nàng.
Lúc lâu sau hắn cũng vẫn chưa chịu buông nàng ra, còn liêm liếm môi,
bàn tay cực nóng lướt qua bên hông, phủ lên trước ngực mềm mại như tơ
nhung của nàng, mắt híp lại như có chủ ý muốn phá hư chúng.
“ Anh…ngừng lại….ở đây còn nhiều người như vậy!”
Mặc dù còn có một tấm màn che rất dày, nhưng tiếng hít thở của họ
phát ra tựa hồ có thể xuyên thủ cả lớp tơ lụa dày nhất. An An nhịn không được mà mặt đỏ ửng, nàng vội vàng túm chặt lấy bàn tay có ý đồ gây rối
của Hiên Viên Tư Cửu.
“ Đừng làm loạn…..Anh không xem nhưng cũng khiến người khác chẳng
thể nào xem nổi nữa rồi…..Sợ anh đấy, được chưa? Chúng ta đi thôi.”
“ A! Rốt cuộc cũng không cần xem diễn nữa rồi.”
Hiên Viên Tư Cửu nghiêng đầu một cái. Mục đích của hắn đã đạt được, trong mắt của hắn hiện lên sự đắc ý một cách rất trẻ con.
An An run lên, vội vàng rũ mắt xuống, che đi sự mệt mỏi cùng với…e ngại.
Vệ binh vây quanh cũng rời khỏi rạp hát. Những người bán hàng bên
đường nhìn thấy hai người bọn họ đi ra thì lên lén lút lút xoay người
muốn rời khỏi. Trong lòng Hiên Viên Tư Cửu bỗng có một linh cảm xấu,
nghĩ cũng không nghĩ liền nắm chặt lấy An An chạy nhanh về ra bên ngoài. Những âm thanh bén nhọn vang lên, hàm chứa một cường lực đang nhắm
thẳng đến hai người bọn họ.
An An chỉ cảm thấy có người đánh úp lại, một trận mê muội ập đến. Sau đó, nàng chỉ cảm thấy một thứ có mùi tanh ngọt ngọt bắn lên gương mặt
của nàng.
“ Em…. Có sao không? Có bị thương không?” Hiên Viên Tư Cửu ở
phía trên nàng gào thét, bàn tay thì nắm chặt lấy vai của nàng, những
ngón tay giống như muốn bóp nát xương cốt của nàng ra.
An An kinh hoàng nhìn khuôn mặt đầy máu của hắn. Một chất lỏng nóng
bỏng giống như nham thạch phun trào, dọc theo miệng vết thương của hắn,
từng giọt rơi xuống dưới gương mặt của nàng. Trong chốc lát, cả áo nàng
ướt sũng bởi…máu.
Nếu nói là đau không bằng nói cảm giác này như khiến thần kinh An An
bị tẩy trừ. Đôi mắt màu đen của nàng cơ hồ mất đi tiêu cự mà nhìn Hiên
Viên Tư Cửu.
“ Không…. có! Đó là…máu của anh.”
“ Vậy là tốt rồi…”Hiên Viên Tư Cửu cố gắng mở to hai mắt, mơ
hồ xác nhận An An không bị sao thì rốt cuộc không chống đỡ được nữa mà
gục xuống trên vai An An. Nàng có thể cảm nhận thấy rõ ràng máu tươi của Hiên Viên Tư Cửu đang không ngừng chảy ra.
Sau đó, một trận hoa mắt chóng mặt ập đến. Trước khi ngất đi, nàng còn nghe được tiếng kêu đầy sợ hãi của mọi người.
An An như chìm sâu vào giấc mộng dài, mơ mang không muốn tỉnh.
Lúc ý thức khôi phục lại từ đống ký ức hỗn độn trong đầu, nàng biết
chính mình đang được gối đầu lên một chiếc gối mềm mại ấm áp. An An thử
cử động thân mình, chậm rãi mở mắt, chớp chớp vài cái muốn mở to mắt ra. Trong phòng không bật đèn, một mảnh hắc ám, nhưng lại khiến cho nàng có cảm giác an tâm.
Ngoài cửa sổ, mưa đã rơi, nàng nằm lẳng lặng cảm nhận được tiếng mưa
rơi tí tách. Mưa rơi trên từng nhánh cây ngọn cỏ, rơi trên ban công cửa
sổ, theo theo gió mà ùa vào trong phòng.Trong những âm thanh nhỏ bé đó,
nàng ngửi được mùi hoa, hương khí đặc hơn một chút, chúng xuyên qua đèn
thủy tinh treo trên trần, luồn qua khe hở của rèm cửa sổ, dạo chơi trên
chiếc bàn gỗ khắc hoa trong phòng. Đó là mùi thơm của hoa hồng, mỗi ngày nàng đều đặn thay chúng, bởi vì căn phòng này khá rộng lại rất lạnh cho nên hắn muốn dùng mùi hoa để bổ sung thêm vào. Mà lúc này trong mùi hoa hồng lại có thêm một mùi khác , khó ngửi, lại rất tanh….Hình như đó là
mùi máu….Còn có tiếng bước chân dồn dập cứ đi qua đi lại…Những âm thanh
này rốt cuộc cũng khiến nàng tỉnh táo lại, trí nhớ cũng dần trở về.
An An đứng dậy. Căn phòng rất tối nhưng đó là bởi vì không kịp bật
đèn. Đi qua gia cụ hoa lệ, cước bộ của nàng vội vàng. Cửa phòng ngủ bật
mở, ánh đèn chói mắt chiếu vào khiến nàng nheo mắt lại, định thần rồi
mới nhìn thấy Nghiêm Thiệu đang đứng ngoài hành lang, vẻ mặt cực kỳ lo
lắng.
Nghiêm Thiệu nhìn thấy An An thì sửng sốt, mở miệng nói: “Cố tiểu thư, cô đã tỉnh.”
“ Anh ấy…..sao rồi?”
Nghiêm Thiệu chăm chú nhìn vào An An. Dưới ngọn đèn có thể nhìn thấy
rõ đôi mắt đen tràn đầy sợ hãi và lo âu của nàng. Thần sắc như vậy khiến Nghiêm Thiệu không khỏi thở dài.
“ Cửu thiếu bây giờ còn đang hôn mê…Bác sĩ đang ở bên trong cấp cứu….”
Đang nói thì bác sĩ ở bên trong bước ra.
“ Thế nào?”
“ Nghiêm sĩ quan phụ ta yên tâm, Cửu thiếu không bị nguy hiểm đến
tính mạng nhưng….Vừa rồi khi kiểm tra, tôi phát hiện ra tai trái của
ngài ấy bị tổn thương nghiêm trọng….”
“ Nói vào trọng điểm.”
Nghiêm Thiệu dần dần tái mặt, mất đi tự chủ mà nắm chặt lấy cánh tay bác sĩ, mở miệng cộc lốc.
“ Chính là, tai phải đã hoàn toàn mất đi thính lực, nhiều nhất chỉ có thể khôi phục lại 10%, sau này sẽ phải dùng đến máy trợ thính.”
Lạnh cả người, giống như mất đi điểm tựa, Nghiêm Thiệu lung lay hai cái rồi mới đứng vững lại được.
An An ngơ ngác đứng một bên, giống như không nghe thấy vừa rồi bọn họ nói chuyện gì.
Kỳ thật, sắc mặt An An cũng trắng bệch, nhưng từ chỗ Nghiêm Diệu nhìn lại thì gương mặt của nàng lại giống như bị bóng mờ che phủ, ảm đạm
không sức sống.
“ Cố tiểu thư đi thăm Cửu thiếu đi.”
An An nghe thấy thế mởi tỉnh lại, loạng choạng đi vào bên trong phòng ngủ.
Bác sĩ và y tá bên trong đều đang hết sức bận rộn, chăn mền trên giường đều dính máu, màn trướng thì được vén lên cao.
Mà một khắc khi nhìn thấy Hiên Viên Tư Cửu, trái tim An An giống như bị ai đó hung hăng đâm mạnh vào.
Hiên Viên Tư Cửu nằm ở trên giường, đầu quấn đầy băng gạc, máu đã
thấm thấu ra ngoài, sắc mặt tái nhợt giống như một người chết, chỉ khi
nhìn thấy ngực của hắn vẫn còn đang phập phồng thì nàng mới dám tin hắn
vẫn còn đang sống.
Ngón tay vươn ra, tránh đi lớp băng gạt bị máu nhuốm đỏ, cẩn thận để
không chạm phải vết thương của hắn, An An vuốt ve xương gò má của Hiên
Viên Tư Cửu, ngón tay lướt qua sống mũi thẳng tắp của hắn, cuối cùng
dừng lại ở trên hàng lông mày đang nhăn lại của hắn.
Thuốc tê hình như vẫn chưa có tác dụng, hắn ngủ thực trầm ổn, hàng mi rung lên theo từng hơi thở của hắn, bộ dạng giống như đang chịu đựng
thống khổ. Đột nhiên, hắn như ý thức được mà bắt lấy bàn tay của An An,
nắm chặt thật nhanh, sau đó hàng lông mày chậm rãi giãn ra, hai cánh môi mấy máy hiện lên ý cười.
“ An…” Hiên Viên Tư Cửu từ trong cơn mê sảnh mơ hồ kêu lên một tiếng.
Hô hấp của An An như ngừng lại một chút, nàng không dám động và cũng
không thể động. Mắt thật đau, nàng thực muốn khóc, nhưng mắt chớp hạ
xuống bao nhiêu lần cũng không có lấy một giọt nước mặt rơi xuống. Tay
của hắn cũng bị thương, cũng quấn đầy băng gạc. An An áp môi mình lên
miếng vải băng bó đầy máu đó, không dám dùng lực, chỉ hôn lên một cách
ôn nhu mà tinh tế.
“ Thật sự là không sao rồi……”
oOo
Vài ngày sau, Hiên Viên Tư Cửu đều ở trong trạng thái nửa mê nửa
tỉnh, An An đều ở bên chăm sóc cho hắn. Mà sau khi Hiên Viên Tư Cửu tỉnh lại hoàn toàn, những quà cáp thăm hỏi được gửi đến chất đầy cả Tây
Viên. Trong đó có một bó hoa Hồ Điệp mỗi ngày đều được gửi đến. An An
ngày nào cũng để chúng bên cạnh giường của Hiên Viên Tư Cửu.
Ngày hôm nay, các sĩ quan đoàn trưởng giống như có quân vụ khẩn cấp
mà đến, An An liền lánh đi ra.Vừa mới ra khỏi cửa, nàng đã nhìn thấy Yên Hồng đang lo lắng đứng chờ.
“ Làm sao vậy?”
“Nhị tiểu thư đến đây, hiện tại đang ở thư phòng dưới lầu.”
….
Lúc An An đi đến cửa thư phòng, nàng hơi do dự một chút. Hít một hơi
sâu rồi nàng mới ngẩng đầu đẩy cửa bước vào. Trong thư phòng hiện tại
rất sáng. Ánh nắng sau giữa chiếu tràn ngập khắp căn phòng, đúng là hạ
chí. An An nhìn thấy Hoan Hoan chỉ mặc một bộ sườn xám mỏng màu lục
nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái, không hề có chút rằng buộc nào.
Hoan Hoan ngồi bên chiếc bàn cà phê hình trừng, trên bàn đã đặt một
ly cà phê. Hoan Hoan nhẹ nhàng bưng ly cà phê lên vừa nhìn An An đi vào.
An An ngây người nửa khắc, Hoan Hoan hình như không có ý muốn nói chuyện nên nàng đành mở miệng trước: “ …Nhị tỷ!”
Trong thư phòng cực kỳ yên tĩnh, tiếng nói của An An mỏng manh không
xuyên thủng nổi bầu không khí yên tĩnh dị thường này, nàng chậm rãi nói
tiếp: “ Chị muốn gặp anh ấy sao?”
“ Chị tới là để tìm em.” Hoan Hoan nghe thấy An An hỏi như
vậy, trên mặt xuất hiện một biểu tình vừa ưu thương vừa hoảng hốt, sau
đó vẫn nhịn không được mà vẫn mấp máy môi hỏi: “ Anh ấy….thế nào?”
“ Ổn rồi, đã qua thời kỳ nguy hiểm. Hoa hồ điệp này….em vẫn để bên giường anh ấy hằng ngày.”
Dường như không đoán được An An sẽ nói như vậy, trong lòng Hoan Hoan
thoáng chấn động, cố làm ra vẻ như không hiểu mà yên lặng nhìn An An.
Nhưng nhìn sắc mặt An An vô cùng bình tĩnh, Hoan Hoan liền cười rộ lên.
“ Phải không? Không có việc gì là tốt rồi…”
Tiếng Hoan Hoan nhỏ dần, trong khoảnh khắc An An đã nghĩ Nhị tỷ sẽ
khóc. Nhưng Hoan Hoan chỉ hơi cúi đầu xuống một lúc, sau đó ngẩng đầu
lên nở một nụ cười bình tĩnh, nhìn không ra một cảm xúc khác thường nào.
“ Đây là đường cát hoa, Vĩ Dạ bảo chị mang đến cho em.”
Một bọc bao giấy vàng được đặt ở trên bàn, một bên là chiếc khay bằng bạc, một bộ chén đĩa uống cà phê đầy đủ, một đĩa sữa và đường khối,
thìa bạc, đũa bạc cực kỳ tinh xảo và đẹp mắt. Bao giấy màu vàng đó đặt
cạnh bên càng lộ vẻ quê mùa xấu xí, nhưng nó lại như một món đồ trân bảo ở trong tay An An.
“ Anh ấy thật có lòng, em rất hâm mộ Nhị tỷ.”
“ Chúng ta hâm mộ lẫn nhau thôi.” Hoan Hoan nhìn hết thảy biểu tình trên mặt An An, một bàn tay thì vuốt ve hoa văn trên chiếc chén
tinh xảo, vẻ mặt thản nhiên, mở miệng nói: “ Vĩ Dạ đã muốn rời khỏi
Hồ Đô, trước khi đi lại muốn đến Lai Châu gặp một người bạn. Chiếc
thuyền khởi hành đi Anh Quốc sẽ ghé qua Lai Châu một chút. Vĩ Dạ sẽ lên
thuyền ở Lai Châu, còn chị….hoặc là em, sẽ lên chiếc thuyền đó ở Hồ Đô
này.”
Giống như lầm bầm nói những lời vô nghĩa, Hoan Hoan mỉm cười, sau đó nhìn thẳng vào mắt của An An, nói tiếp: “Đến Anh quốc, cuộc sống sẽ không quen, cậu ấy cũng không phải người có ý
chí sắt đá, còn em thì lại là một cô gái nhu nhược, cho nên cậu ấy chắc
chắn sẽ không bỏ mặc em đâu…..Lâu ngày rồi sẽ…sinh tình.”
An An chỉ cảm thấy hơi thở của mình trở nên dồn dập, có một thứ gì đó đang đè nặng lên ngực của nàng, khiến cho cổ họng như mắc nghẹn. Một
loại run rẩy chạy dọc theo sống lưng đánh thẳng vào suy nghĩ của nàng.
Hoan Hoan thì vẫn cười khẽ như trước, lặng lẽ nhìn đôi hàng mi của An An đang run run kịch liệt, trong mắt tràn đất mâu thuẫn và do dự, thậm
chí còn có vẻ hoảng hốt. Nhưng Hoan Hoan lại làm như cái gì cũng không
nhìn thấy, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của An An.
An An rụt người lại, nhưng bàn tay vẫn bị Hoan Hoan nắm chặt như không tách rời.
Các nàng cứ ngồi nhìn nhau như vậy, lặng yên không tiếng động.
“ Quả thật, đúng là chị muốn cố gắng lần cuối cùng cho tình yêu
của chính mình, nhưng chị không ép em, càng không muốn uy hiếp em. An
An, chị chỉ muốn nói với em, em chỉ có duy nhất một cơ hội này. Có lẽ,
chúng ta sẽ cùng nhau được hạnh phúc…..mà có lẽ, chúng ta sẽ chẳng có ai được hạnh phúc.”
Tiếng nói của Hoan Hoan cực nhẹ, giống như tiếng thở dài phát ra từ
đáy lòng, An An nếu không chú ý lắng nghe thì hẳn là sẽ không nghe được.
Trái tim An An đập vội, hình như lại có một ngọn lửa quen thuộc thiêu đốt cơ thể của nàng. Thật lâu sau, nàng vừa định mở miệng thì tiếng đập cửa đã vang lên, ngay sau đó là tiếng của Yên Hồng.
“ Tiểu thư, Cửu thiếu đang tìm tiểu thư đấy ạ!”
“ Chị đi trước.”
Hoan Hoan rốt cuộc buông tay An An ra, bình tĩnh đứng dậy.
“ Nhị tỷ.” An An đột nhiên mở miệng gọi Hoan Hoan lại, hơi phập phồng nói: “ Em biết, ý nghĩa của hoa hồ điệp là tưởng niệm…Em biết rõ…”
Hoan Hoan nhìn An An, tròng mắt hiện lên vẻ nóng bỏng, giống như An
An chính là cứu tinh của nàng, sau rồi mới xoay người rời đi.
An An vừa định gõ cửa rồi bước vào thì đã đột nhiên một trận âm thanh đổ vỡ loảng xoảng của chén đĩa bên trong phòng vang lên. Nàng hơi mở hé cửa ra, vừa vặn nghe được tiếng hét đầy tức giận của Hiên Viên Tư Cửu.
“ Đây là cái gì hả?”
“ Là chuẩn bị cho hôn lễ của ngài và Hà tiểu thư, ngài xem xét rồi quyết định.”
Ánh mặt trời giữa trưa ngày hè thật chói chang, An An giống như hoa
mắt, lờ mờ chỉ nhìn thấy một vầng sáng hóa thành một mặt trời nhỏ, mà
mặt trời này hình như còn đứng dưới cả tán cây. Nhưng câu trả lời của
Nghiêm Thiệu đã cắt đứt suy nghĩ của nàng, bất chợt nàng chỉ cảm thấy cả thân thể như có một trận rét hàn ập đến.
“ Tôi không muốn xem, đem đi!”
“ Hà tiểu thư đã ba bốn lần đến thăm ngài, tôi đã cản lại, danh mục này ngài cũng nên xem một chút.”
Bên trong phòng, Hiên Viên Tư Cửu trầm mặc xuống, hình như là đang
suy nghĩ. Tiếng thở dốc ồ ồ đứt quãng vang lên, cho dù cách một cánh cửa thì An An vẫn cảm nhận được hắn đang rất tức giận.
Giằng co một hồi lâu, Hiên Viên Tư Cửu rốt cuộc cũng buông thả, mở miệng nói: “Ngày mai tôi sẽ xem….Còn nữa, chuyện này không được để cho cô ấy biết.”
An An ngừng thở trong giây lát, thân mình mềm nhũn, chậm rãi tựa vào
tường. Chiếc khăn trong tay rốt cuộc giữ không nổi mà chậm rãi rơi
xuống.
Sau đó đờ đẫn xoay người, sàn nhà dưới chân vang lên những tiếng kẽo
kẹt, nàng cảm thấy mình như đang đi trong sương mù, cả người không còn
chút sức lực.
“ Tiểu thư!”
Thẳng đến khi có tiếng người nhẹ giọng vang lên, An An mới hồi phục
lại tinh thần. Bất tri bất giác, nàng lại đi xuống nhà bếp, quản gia
đang kinh ngạc nhìn nàng.
“ A….Tôi đến chuẩn bị một chút cháo tổ yến….”
Bưng cháo đã chuẩn bị xong, khi nàng đến phòng hắn lần thứ hai,
Nghiêm Thiệu đã đi khỏi. Hiên Viên Tư Cửu đang tựa cả người trên chiếc
gối lớn, mặt hắn đen lại, lông mày nhăn lại, khóe miệng trùng xuống. Khi nhìn thấy nàng, trông hắn mới dịu đi một chút.
“ Em đi đâu?”
An An chỉ cười cười không có trả lời hắn. Nàng biết rõ tai phải của
hắn không nghe được cho nên ngồi sang bên trái, đem chiếc khay đang bưng đặt sang chiếc bàn ở bên. Bỏ lớp khăn phủ ở trên khay ra, hơi nóng cùng mùi cháo thơm nồng theo đó mà xông tới. Cháo tổ yến trong suốt ở trong
bát, nhìn qua giống như ngọc. Nàng múc một thìa lên, thổi cho nguội bớt
rồi mới cẩn thận đưa đến bên miệng của hắn.
Hiên Viên Tư Cửu cau mày, không muốn ăn, nói: “ Anh không thích anh cháo, em ăn chưa?”
Trong mắt Hiên Viên Tư Cửu có cái gì đó đang xao động, An An hiểu
nhưng làm bộ như không phát hiện ra, chỉ chuyên chú khấy cháo trong bát. Chiếc thìa sứ va chạm cùng với thành bát trắng muốt như ngọc tạo nên
những âm thanh thanh lảnh, một tiếng lại một tiếng.
Sau một lúc lâu, An An mới ngẩng đầu lên nói: “ Em đã sớm ăn rồi, anh hiện tại đang bệnh, cháo tổ yến rất tốt cho việc bồi bổ cơ thể, mau ăn đi.”
Miễn cưỡng đút cho Hiên Viên Tư Cửu ăn xong bát cháo, An An mới lấy
một ly nước ấm đưa đến miệng của hắn, rồi lại lấy khăn mặt từ tay người
hầu, dịu dàng lau mặt cho hắn..
“ Anh bị thương một vết này, thật sự đã khiến em vất vả quá rồi.”
Hiên Viên Tư Cửu chậm rãi nằm lại xuống giường, hai tay buông xuống
hai bên sườn, bộ dạng khá mệt mỏi, giống như vừa rồi đã tiêu hao nhiều
sức lực.
“ Em khỏe mà.”
Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu lại nắm lấy tay của An An. Ngón tay An An cuộn lại, nắm lấy bàn tay của hắn.
Sau đó, Hiên Viên Tư Cửu kéo tay của nàng qua, đặt môi lên trên mu
bàn tay đó, vuốt ve một cách trìu mến. Mà tay của nàng rất lạnh, tựa hồ
không có hơi ấm.
An An nhìn hắn. Hắn nằm trên chăn mền lông vịt bọc nhung mềm mại,
xương gò má hơi lõm xuống. Không biết thứ tình cảm gì đang nổi lên
trong lòng nàng, khiến nàng ngơ ngác.
Bọn họ đều trầm mặc, bình tĩnh nhìn nhau, tâm tư lại khác nhau.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên, An An mới rút tay mình lại, nói nhanh: “ Vào đi.”
Bác sĩ đi vào, kiểm tra cho Hiên Viên Tư Cửu một chút như thường lệ,
gật đầu ý bảo An An không cần phải lo lắng, sau đó mới cẩn thận vén ống
tay áo Hiên Viên Tư Cửu lên tiêm một mũi.
Bác sĩ đi ra ngoài rồi, An An vẫn còn căng thẳng nghiêng đầu đi, bàn tay vô thức nắm lấy tay của hắn.
“ Ngay cả việc nhìn anh tiêm cũng khiến em sợ hãi đến vậy ư?”
Hiên Viên Tư Cửu nói xong, tuy vẫn còn mệt mỏi nhưng hắn vẫn rất ôn nhu với nàng.
Có lẽ bởi vì quá mức ôn nhu cho nên trong một khoảng thời gian ngắn,
An An không biết nên đối diện với hắn như thế nào, cũng không biết chính mình nên biểu tình sau đó như thế nào.
An An chỉ có thể nhìn Hiên Viên Tư Cửu như vậy. Nhin khuôn mặt như
điêu khắc của hắn cùng với ánh mắt không hề biết né tránh, trong cơ thể
của nàng giống như có một thứ gì đó đang sống lại, rồi tư vị đó dần dần
ngưng đọng lại, nhưng nàng vẫn không hiểu đó là gì.
Lúc An An hồi phục tinh thần lại, nàng chỉ nghe thấy giọng nói của
chính mình đang vang lên, quanh quẩn trong không gian yên tĩnh: “….Bọn em từ lúc nhỏ đã được dạy rất nhiều thứ. Cơ thể của em yếu ớt, đương
nhiên cũng có nhiều thứ không theo học được….Nhất là cưỡi ngựa! Bởi vì
trước kia bị ngựa đá mà chấn kinh, cho nên em đối với loại động vật nhìn trông có vẻ hiền hòa đó lại sợ hãi đến tận xương tủy, cho dù như thế
nào cũng học không được. Đương nhiên, đổi lại là bị trừng phạt nghiêm
khắc. Mặt là cần câu cơm cho nên không thể đánh, trên làn da cũng không
được phép lưu lại bất cứ dấu vết gì, cho nên bà quản giáo đã dùng một
chiếc kim châm rất nhỏ, châm thật sâu vào trong cơ thể của em. Loại cảm
giác đó đến tận bây giờ em vẫn còn nhớ rõ như in…”
Hiên Viên Tư Cửu sửng sốt một chút, theo bản năng mà ôm An An vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng nàng.
“ Anh đang thương hại em sao? Không cần đâu… Những ngày trước kia
có cực khổ như thế nào, bọn em cũng đã trải qua hết thảy rồi. Nhị tỷ đã
từng nói, bọn em là người như vậy, cho dù có được so sánh với hoa thì kỳ thật cũng chỉ giống như co dại, sinh mệnh cực kỳ bền bỉ. Bị thương cũng phải biết tự mình đến một góc không ai hay mà tự liếm láp vết thương,
sẽ không sao…” An An đẩy hắn ra, vớ lấy hộp thuốc lá đặt bên cạnh
giường. Đáng lẽ, trước mặt Hiên Viên Tư Cửu thì nàng không được hút
thuốc, nhưng lúc này đây nàng lại thản nhiên hút một điếu. Hơn nữa,
tiếng nói của nàng giống như thoát ra từ trong lớp khói thuốc.
“ Em hiện tại đã có anh rồi, không cần phải ở một góc khuất mà tự
liếm vết thương. Bây giờ em muốn thứ gì, anh đều có thể cho em…”
“ Phải không? Nếu em….”
An An hút mấy ngụm, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn mà bỏ điếu thuốc xuống. Điếu thuốc đang hút dở kẹp giữa hai ngón tay của nàng giống như
có sinh mệnh. Nó tỏa sáng đỏ rực lên sau đó thoáng qua trong phút chốc
hóa thành những đám bụi màu trắng.
Ánh mắt nàng chuyển sang một tấm khung hình bằng đồng bên cạnh. Tiểu
thiên sứ cầm cung tên nhắm thẳng, bên trong là hình nàng mặc sườn xám
màu vàng cùng với Hiên Viên Tư Cửu một thân áo khoác dài đứng bên….Đây
là bức hình chụp trong một buổi tiệc, hắn rất thích nên luôn để ở đầu
giường.
Nhìn bức hình, khóe môi An An mấp máy muốn nói ra điều muốn nói, giọng điệu có chút lạc lõng: “ Nếu nói, em muốn….rời khỏi anh, có được không?”
“ Lại nữa! Đây không phải là lần đầu tiên em nói với anh điều này, và anh chẳng phải đã trả lời rất rõ ràng rồi sao?” Một lúc lâu sau, Hiên Viên Tư Cửu không nói gì nữa, cũng không có biểu
tình gì. Hắn nhìn An An, sau đó nâng cao cằm nàng lên, chậm rãi nói: “ Mẹ của anh là dạng phụ nữ gì, trước đây anh cũng đã từng nói cho em
biết. Nhưng anh muốn nói thêm một việc nữa, tất cả mọi người đều chỉ
biết bà thắt cổ tự vẫn, nhưng kỳ thực…..là anh đã giết bà.”
Hiên Viên Tư Cửu đạm mạc mỉm cười nhìn An An, nhìn gương mặt dần dần nhợt nhạt của nàng, nhìn ánh mắt dần dần yếu ớt của nàng.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp đăng ten của tấm màn
hình thành những bóng hình loang lổ, sáng lạn trên gương mặt của bọn họ. Nàng mặc một thân sườn xám màu xanh, trên sườn xám là những hoa văn
thêu kim tuyến, điểm xuyết thêm vài viên pha lê. Một hình ảnh xinh đẹp
như vậy thẳng tắp tiến nhập vào trong ngực của Hiên Viên Tư Cửu. Hắn cứ
như vậy nhìn nàng, tham lam mà nhìn, nhìn như thế muốn bù lại khoảng
thời gian không được nhìn thấy nàng.
An An luôn mặt sườn xám bằng lụa, gấm, sa mỏng…Trong tủ quần áo của
nàng treo đủ loại sườn xám đủ bày cả một phòng, hắn cũng đã cho người
may cho nàng vài bộ lễ phục kiểu Tây, nhưng mà nàng lại chưa từng mặc
qua bao giờ.
Ánh mắt của Hiên Viên Tư Cửu dần trở nên nhu hòa, vươn tay đem những
lọn tóc màu nâu ánh lên trong nắng mặt trời nắm lại trong lòng bàn tay
của hắn. Mái tóc này…..hắn từng đêm đều nắm những lọn tóc này trong lòng bàn tay của mình. Sau đó, Hiên Viên Tư Cửu bỗng nhiên nở nụ cười, nhưng nụ cười ôn nhu này hoàn toàn tương phản với gương mặt của hắn. Hắn chợt dùng sức kéo mạnh tóc của nàng.
Một cảm giác đau đớn bỗng nhiên ập xuống bao phủ lên toàn thân của An An. Nàng nhìn đôi mắt đối diện ở trên gương mặt tuấn mỹ của hắn có một
loạt dục vọng như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
“ Bà cho rằng anh muốn vứt bỏ bà, kỳ thực anh chưa bao giờ có ý
nghĩ đó…Tuy ràng thời gian đó ngày nào bà cũng không tỉnh táo, thậm chí
có lẽ còn chẳng hề nhớ có một đứa con trai là anh. Nhưng anh thì luôn
luôn nhớ rõ….Bà là người mà anh yêu nhất, hận nhất….là kẻ thù duy nhất, bạn bè duy nhất…. Sau đó, bà muốn giết anh….vì thế, anh đã giết mẹ….Nếu để mất đi thà rằng tự tay anh hủy diệt…”
Hiên Viên Tư Cửu mở miệng, giọng điệu vừa ôn nhu lại vừa nỉ non, hắn
nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng trở nên mơ hồ nghe không rõ nữa. Sau đó hắn mạnh mẽ vùi đầu vào mái tóc của nàng, giống như muốn đem toàn bộ
sinh mệnh để hít thật sâu hương linh lan quen thuộc.
“ Em rất giống mẹ anh sao?”
Điêu thuốc trong tay vẫn lẳng lặng cháy như cũ. Dần dần, nó cháy đến
tận ngón tay của nàng. An An run lên vội vàng dập tắt, mà Hiên Viên Tư
Cửu vẫn gắt gao nắm lấy tay nàng. Nhiệt độ phả ra từ cơ thể của hăn so
với lửa còn nóng hơn.
“ Một chút cũng không giống…”
Nghe hắn nói như vậy, trong khoảnh khắc, An An không biết chính mình nên nói cái gì cho phải.
Hồi lâu không có tiếng động nào, An An nhịn không được mà nhẹ nhàng
thoát khỏi cái ôm của hắn. Mắt của hắn đã nhắm lại, cánh môi mỏng manh
hơi cong lên, hơi thở cũng dần dần ổn định. Hình như hắn đã ngủ say rồi.
An An lúc này mới thoát khỏi tay của hắn, lén lút ra khỏi phòng. Đợi
đến khi ra khỏi phòng rồi, bàn tay mới đưa lên mặt, nước mắt mới từ từ
chảy xuống.
Từ sau khi đến bên Hiên Viên Tư Cửu, mặc dù nàng và hắn đối với nhau
có đủ loại biến hóa, cảm xúc giấu diếm không để lộ ra trên mặt, nhưng An An là một con người sâu sắc, dần dần nàng cũng phát hiện ra ánh mắt
Hiên Viên Tư Cửu nhìn nàng có gì đó rất khác. Thường thường khiến cho
nàng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, lạnh đến buốt tim.
Ngày hôm nay cũng như bao nhiêu ngày khác, cũng đều phải qua đi.
Đêm khuya hôm nay, An An chỉ nghe thấy tiếng binh lính đổi gác xa xa. Trên chiếc bàn gỗ mun ở cạnh có đặt đỉnh đồng đốt hương an thần, nhưng
có lẽ vì mùi hương quá nồng cho nên An An nằm nghiêng người, gối đầu lên cánh tay, hoàn toàn không buồn ngủ. Bên trong phòng, một chút ánh sáng
cũng không có, mắt nàng nhắm rồi lại mở, hoàn toàn không nhìn thấy gì,
giống như đã bị bịt kín.
Đêm yên tĩnh cực kì. Sợ hãi nhất chính là đêm khuyên, An An thậm chí
còn nghe được cả tiếng tim mình đang đập thình thịch. Nhưng cho dù trái
tim có đập thì đó vẫn là một trái tim lạnh, không có chút ấm áp nào cả.
Mông mông lung lung, nàng dần dần chìm vào trong giấc mộng nhưng lại
giống như không phải mộng… Mắt Vĩ Dạ luôn luôn trong sáng như một làn
xuân thủy, lại có nhiều vẻ thông cảm, có cổ vũ, có bi thương, có bất đắc dĩ…Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, sóng mắt của hắn cũng đều khiến cô
cảm thấy phập phồng liên miên. Vĩ Dạ chưa bao giờ nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ thị hay đầy dục vọng. Nàng cũng không phải là một cô gái bán rẻ
tiếng cười, vì miếng ăn mà bán đứng thân thể…Nàng có thể cất cao tiếng
cười vì hạnh phúc của bản thân, vì sự thái bình của đất nước mà say mê
ca múa….Nàng được trở lại là một cô gái bình thường như bao cô gái khác…
“ An An, hết thảy đều đã qua. Đừng quên, ít nhất bên cạnh em còn có anh!”
Đêm hôm đó, đèn điện chiếu sáng choang đến đau cả mắt, trong mơ hồ
nàng chỉ nhìn thấy Tô Vĩ Dạ rũ mắt xuống, đôi đồng tử khiến cho nàng
kinh ngạc. Sắc mặt Vĩ Dạ trắng toát khiến nàng sợ hãi vô cùng. Nàng muốn nói gì đó, nhưng ngữ điệu của Vĩ Dạ lại ôn nhu như vậy, nàng giống như
bị tiếng nói đó thôi miên, cả người phiêu đãng, không sao mở miệng được.
Sau đó, thân ảnh của Tô Vĩ Dạ bị gió cuốn tán vụn, một chút cũng
không còn. Ở ngay trước mắt nàng, ở chỗ gần nàng nhất, lướt qua thật
mạnh, nàng thấy rõ bàn tay của Vĩ Dạ, khuôn mặt của Vĩ Dạ, đôi mắt của
Vĩ Dạ….nhợt nhạt vô cùng, biến mất không còn một dấu vết.
Nàng giơ tay muốn giữ lại, động tác nhanh như vậy, nhưng trong bàn tay chỉ có không khí lạnh lẽo, ngoài ra thì không có gì.
Vô cùng khổ sở, vô cùng bi ai, nàng cũng không biết cảm giác này là gì, chỉ biết nó khiến nàng đau đớn đến cùng cực.
Vĩ……Vĩ….
An An cơ hồ muốn hét lên, nhưng tiếng hét cứ bị nghẹn nơi cổ họng, không tài nào phát ra được.
Nhưng mà cuối cùng, trần quy về trần, thổ quy về thổ…
Bỗng nhiên bừng tỉnh, cảm nhận được ở phía sau có người ôm lấy mình,
gáy đang bị khuôn mặt của người đó cọ sát, An An run lên, cả thân người
cũng dần nóng. Một dòng hơi ấm truyền từ đầu ngón tay cho đến đầu ngón
chân, chỗ sâu thẳm trong tim cũng đang được sưởi ấm.
“ Anh….anh tại sao lại ở đây? Không phải anh đã ngủ rồi hay sao?”
Cô xoay người nhìn hắn. Cả không gian vẫn chỉ toàn là bóng tối, thật
lâu sau nàng mới thích ứng được, nhìn thấy gương mặt của hắn dần dần
biến mất, giống như bị bóng đêm cắn nuốt.
Bàn tay nàng lần mò vuốt ve gò má của hắn, từ từ đi xuống dưới tìm kiếm cả thân người của hắn.
Hắn gắt gao ôm chặt lấy nàng, dùng một lực rất mạnh giống như muốn
khảm sâu nàng vào trong máu thịt. Hơi thở ấm áp phả vào gáy của nàng.
“ Không có em, anh ngủ không được. Không có anh, em cũng không ngủ được, đúng không?”
Trong mùi hương tử đàn nồng đậm, hơi thở của Hiên Viên Tư Cửu áp lên
gương mặt của nàng, tóc nàng, quần áo của nàng, giống như kim châm đâm
vào trong da thịt. Thân thể của hắn dính sát vào người An An. Thể trọng
nặng nề, thân nhiệt ấm áp, không thể kháng cự….An An theo bản năng ôm
lấy Hiên Viên Tư Cửu.
Đầu có chút mê man, mắt có chút hoa, nhưng An An lại nở nụ cười: “ Ngủ đi! Ngủ đi rồi mới có thể nằm mơ được!”
Có lẽ chính vì hơi ấm trên cơ thể của hắn, hấp thụ hơi ấm đó như khí cầu cần lửa đốt, nàng dần dần chìm vào trong giấc ngủ.
1: chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu.