Son Túy

Chương 13: Chương 13: Nhạn đến thư không






_____

Đêm khuya của Hồ Đô không có náo nhiệt như lúc ban ngày, ngọn đèn nê ông bao phủ lên mỗi phiến gạch, mỗi mái nhà, mỗi phiến lá lay động, thời gian yên lặng đến mức cảm giác quá kỳ dị.

Nhưng trong mắt của Hoan Hoan thì lại không hề có cảm giác tĩnh lặng như thế, nàng không thể nào cảm giác được sự yên ổn nào, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp mạ vàng trong tay.

Cảm giác say lúc này mới có dũng khí bước lên, yết hầu bắt đầu phát ra từng tiếng rên nhỏ run rẩy. Hoan Hoan nắm chặt chiếc hộp, dần dần bật cười.

Cho tới bây giờ vẫn còn chờ đợi, vẫn còn khát vọng…

Hoan Hoan run rẩy mở ra chiếc hộp mạ vàng, một túi giấy nằm ở bên trong.

Mở chiếc túi ra, không gian u ám trong xe xuất hiện vài tia sáng quỷ dị, bên trong đó toàn là đá mắt mèo.

Hắn còn nhớ rõ, nhớ rõ nàng đã từng nói qua, bản thân yêu thích nhất chính là đá mắt mèo.

Bàn tay Hoan Hoan run run mở tờ giấy được gấp chỉnh tề, bên ngoài xe là những ánh đèn đường tiếp nối hắn lên. Xe không tiếng động chạy qua, đập vào mắt nàng chính là một mảnh trắng tuyết, trắng đến lóa mắt, trừ bỏ ba chữ “Khế ước bán thân” ra, nàng không còn nhìn thấy gì nữa.

Ngón tay Hoan Hoan bám chặt lại, hai mắt khép kín, hít một hơi thật sâu, thẳng đến khi ngón tay vì dùng quá sức mà cảm thấy đau. Sau đó, nàng như người mất hồn mở cửa sổ xe. Không khí ban đêm bỗng chốc tràn ngập trong khoang xe chật chội, xộc thẳng vào hơi thở, kích thích thống khổ kia xâm nhập sâu vào thần kinh của Hoan Hoan. Một lúc sau, thần chí của Hoan Hoan mới khôi phục trở lại, tim đập như tróng trận cũng dần dần bình ổn, cảnh sắc trước mắt từ từ hiện lên rõ ràng.

Xe dần dần chạy chậm lại, lái xe lẩm bẩm nói: “Đường bị phong tỏa mất rồi…”

Phía trước chính là khách sạn Hồng Phong xa hoa nhất Hồ Đô, bên trái đường có một loạt các xe ô tô đỗ, trong đó có một chiếc xe ô tô màu đen mà Hoan Hoan biết rất rõ. Hai bên đường gần khách sạn, ba bước nhất đồi, năm bước nhất tiếu, đều là binh lính. Cơ hồ toàn bộ xe đi lại hai bên đều bị cản ở hai bên, phải đi vòng.

Phô trương như vậy, trừ bỏ Hiên Viên Tư Cửu thì chẳng còn ai vào đây.

Hoan Hoan một tay chống trán, cơ hồ là đang tự hỏi bản thân điều gì đó. Đèn đường bên cạnh càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của nàng, càng thêm xanh trắng.

Sau một lúc, Hoan Hoan mỉm cười xoay đầu về chính diện, nói với lại xe: “ Dừng xe ở đây là được rồi!”

oOo

Hà Trữ Tịch hẹn Hiên Viên Tư Cửu tại khách sạn Hồng Phong.

Hiên Viên Tư Cửu đi đến chỗ hẹn. Hà Trữ Tịch đã sớm chuẩn bi một bàn thức ăn và rượu sẵn sàng. Ông đang một mình tự độc ẩm, thấy hắn tiến vào cũng không đứng dậy, chỉ nâng tay lên nói: “ Cửu thiếu, mời ngồi”.

Hiên Viên Tư Cửu ngồi vào chỗ của mình, cách một bàn đầy thức ăn và rượu nhìn Hà Trữ Tịch, chỉ cảm thấy ngực mình hình như hơi nặng nề. Đó là di chứng cửu tử nhất sinh bị thương trên chiến trường, nhưng hắn cũng vẫn biểu hiện như không trước mặt Hà Trữ Tịch. Hắn không thích người biết nhiều, mà Hà Trữ Tịch lại cố tình tỏ ra cái gì cũng biết.

Thần sắc Hà Trữ Tịch giống như bóng đêm ngoài cửa sổ, càng lúc càng trầm trọng, gương mặt vốn gầy bây giờ lại càng thêm phần già nua.

Khóe môi Hiên Viên Tư Cửu hơi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười đã tính toán chính xác từ trước: “Hà lão không phải vẫn ôm bệnh ở nhà hay sao mà hôm nay lại hẹn tôi ở đây như thế này?”

“ Lão hủ kính Cửu thiếu một ly trước, cảm tạ cậu đã nhận lời hẹn mà đến đây.”

Hà Trữ Tich bưng ly rượu thủy tinh lên, nhẹ giọng nói. Ngữ điệu của ông ta không cung kính giống như lúc trước, giống như người trước mắt chỉ là một vãn sinh hậu bối bình thường.

Hà lão làm gì mà phải nói như vậy? Tôi biết ông đang bệnh vì nỗi đau mất con còn chưa bình phục, ông hãy ở nhà tĩnh dưỡng cho khỏe, chuyện trong bộ tôi đã tím người xử lý, ông đừng quá bận tâm.”

Hà Trữ Tịch nghe Hiên Viên Tư Cửu nói như vậy, sắc mặt có phần hoảng hốt, nhìn Hiên Viên Tư Cửu vẫn nở nụ cười nhạt trên môi, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

“ Tôi biết nay thiên hạ đã định, đám người cũ của Hiên Viên Huyền sớm đã bị cậu đưa vào danh sách thanh trừng. Trừ bỏ hoàng thất tiền triều đang âm thầm quật khỏi, Cửu thiếu bây giờ rất vô tư rồi. Một lão hủ như tôi đây đâu còn tác dụng gì nữa!”

“ Hà lão quá đa tâm rồi.” Ngón tay thon dài của Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng nâng ly rượu chưa ẩm lên. Chất lỏng trong suốt trong ly lay động tràn ngập ảo giác lưu ly, mà ánh mắt kia giống như kiếm như đao đâm thẳng về phía Hà Trữ Tịch.

“ Cậu và tôi tương giao giao bao năm nay, cậu là người như thế nào chẳng lẽ tôi không biết….Bất quá, Cửu thiếu cũng không cần phải đến gặp tôi rồi nói những lời khách sáo đó cho có lệ đâu.” Hà Trữ Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Tư Cửu, dùng ngữ khí hài hòa và thân thiết nhất, chậm rãi nói tiếp: “ Ngẫm lại, thời gian qua thật mau, khi đó cậu mới chỉ có mười một tuổi nhỉ? Hiện tại chớp mắt đã lớn như vậy rồi. Năm đó tôi đưa cậu đến Hiên Viên gia, là tôi cực lực giúp cậu khôi phục lại họ Hiên Viên. Mấy năm nay, cậu cầm quân, tôi cũng ngầm giúp đỡ. Cậu có thể lên như diều gặp gió, bình bước thanh vân…Cũng là tôi giúp cậu che giấu tội sát mẫu kia đi, làm cho người ta chỉ biết mẹ cậu thắt cổ tự tử thôi.”

Bàn tay Hiên Viên Tư Cửu cầm ly rượu bỗng chốc cứng đờ.

Trước mặt là mùa xuân đầy những cây hoa lan chớm nụ, bộ dáng của chúng chỉ chực chờ khoe sắc, cơ hồ có thể ngửi được mùi hoa lan thơm ngát…cũng giống như hoa văn thêu trên chiếc giày của mẹ. Ban đêm rét lạnh, trong phòng cực tối, mẹ bị trẽo giữa căn phòng lạnh lẽo, giày bằng vài tơ lụa màu hoa hồng thêu hoa bạch lan đung đưa qua lại. Màu hồng kia, màu trắng kia, quỷ dị lan tràn trong mắt hắn….

Hà Trữ Tịch tận lực dùng ngữ khí nhẹ nhàng bâng khuơ, nhìn như không chút để ý nhưng thật ra lại rất chú ý đến nhất cử nhất động của Hiên Viên Tư Cửu, mà sau khi ông nói xong câu cuối cùng một lúc lâu mà Hiên Viên Tư Cửu vẫn không tỏ vẻ gì. Biểu tình không có trả lời, cũng không hề có bất cứ động tác gì, giống như một khối tượng đá bình thường cứng nhắc ngồi kia.

Trong phòng thực im lặng, im lặng đến mức Hà Trữ Tịch có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đập thình thịch. Sau một lúc lâu, Hiên Viên Tư Cửu mới nở nụ cười nói: “ Hà lão quả nhiên không hổ là nguyên lão tam triều, mọi chuyện phải lấy tĩnh chế động. Tôi và ông tương giao đã nhiều năm, vậy tôi cũng không cần phải khách sáo nữa, có gì muốn nói cứ nói thẳng vào vấn đề.”

“ Lão hủ tung hoàng quan trường, trải qua vô số phong ba, cho tới bây giờ cũng coi như đứng sau một người đứng trên vạn người. Cửu thiếu, cậu có biết thế gian này có việc gì làm cho người ta đau lòng nhất hay không?” Hà Trữ Tịch lại nàng lỗ cầm ly rượu lên uống, tựa hồ như vẫn còn đắm chìm trong chuyện xưa những nếp nhăn càng thêm thê lương, “ Chính là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Hiện này nhọc lòng vì hết thảy, với tôi cũng chẳng còn thứ gì có ý nghĩa nữa. Nhưng….tôi vẫn muốn suy nghĩ cho Hà gia. Tôi sẽ giao cho cậu mọi thứ tôi có, cũng sẽ từ bỏ chức vụ hiện tại, cáo lão hồi hương.”

Hiên Viên Tư Cửu lặng lặng nghe, lại cảm thấy thêm một lần nói chuyện lại bị vạch trần một góc tối trong lòng, vết thương không khép nổi miệng, mỗi một chữ đều khiến trái tim hắn run rẩy một chút.

Nghĩ như vậy, Hiên Viên Tư Cửu không khỏi cảm thấy hô hấp dần khó thuận, theo bản năng đưa tay đặt lên ngực, dùng âm sắc bình tĩnh không hề phập phồng như trước nói: “ Điều kiện?”

“ Tôi hy vọng cậu và Âm Hiểu mau chóng thành thân, hơn nữa quyết định tuyệt đối không hề có dị tâm, vĩnh viễn bảo hộ Hà gia của chúng tôi được bình an.” Hà Trữ Tịch giương mắt nhìn thẳng hắn, trong giọng nói có một sự bình tĩnh kỳ dị, cũng mang theo một loại lễ tiết thong dong, “Tôi có thể cam đoạn, sau khi kết hôn cậu vẫn có thể cùng Cố An An kia dây dưa cùng một chỗ, tuyệt đối không có bất cứ ai dám gây khó dễ với nàng ta.”

“ Điều kiện thật tốt.” Hiên Viên Tư Cửu giơ ly rượu trong tay lên, mắt giống như kết hàn băng xuyên qua lớp thủy tinh mà nhìn thẳng vào Hà Trữ Tịch. Con người đen sâu không thấy đáy kia, lại như một mũi dao sắc nhọn, một loại sát khí vô hình thoát ra. Mà Hà Trữ Tịch vẫn đang nhìn vào mắt hắn, theo bản năng co rúm thân người lại.

“ Hôn lễ hai tháng sau là lúc giao ước của chúng ta hoàn thành.”

Hà Trữ Tịch nhanh chóng bình ổn lại những cảm xúc không nên có trong ngực mình, đứng dậy cầm ly rượu đám lễ với Hiên Viên Tư Cửu: “ Như vậy, ly này trước tiên chúc mừng hôn lễ của cậu với Âm Hiểu.”

Hà Trữ Tịch uống nhanh, cạn hết ly rượu, hơi hơi chắp tay rồi xoay người rời đi.

Hà Trữ Tịch rời khỏi rồi, Hiên Viên Tư Cửu mới ngã ngồi xuống ghế, cười khổ…

“ ….Thật sự là không xong rồi….” Hắn nói nhỏ.

……

Hà Trữ Tịch vừa đi ra khỏi, đập vào mắt ông chính là một nàng gái khiến ông hơi hơi sửng sốt.

Cố Hoan Hoan một thân sườn xám son hồng, khoác áo khoác màu đen, giày cao gót màu trắng, trên mặt nhìn không ra ý cười.

Hà Trữ Tịch và Cố Hoan Hoan, hai người không hẹn mà cùng nhau gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lướt qua nhau mà đi.

……..

Nghiêm Thiệu thấy Cố Hoan Hoan tới thì hơi sửng sốt một chút. Nhìn thấy ánh mắt thập phần kiên quyết của Cố Hoan Hoan, Nghiêm Diệu đành từ bỏ ý nghĩ khuyên nhủ trong đầu. Gõ gõ cửa rồi để Cố Hoan Hoan bước vào.

Chậm rãi đi vào, Hoan Hoan cầm chặt tờ giấy trong tay. Bỗng chốc, nàng lại cảm thấy khiếp đảm, trong lòng trừ bỏ cảm giác mất mát còn có đau đớn và buồn bã.

Hai tay Hiên Viên Tư Cửu đều đặt ở trên bàn, mặt đặt trên cánh tay. Mái tóc đen thui dưới ngọn đèn tỏa ra một tầng ánh sáng anh thảo, quân phục màu xanh đen cũng nhiếm một chút thu thảo. Hoan Hoan đứng ở cửa, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn một chút, một bụng đầy lửa giận sớm đã tiêu tan.

Hoan Hoan giống như bị mê hoặc mà đi qua. Nhẹ nhàng đi, nhẹ nhàng vươn tay, muốn vuốt ve tóc của hắn nhưng lại như cứng đờ trong không khí…..Trong quá khứ, ngón tay của nàng đã vô số lần vuốt ve mái tóc của hắn. Chất tóc của hắn cũng không tốt, có chút nhung nhung, giống như cỏ mới mọc đầu xuân.

“ Cô biết tôi luôn ghét những kẻ dây dưa không rõ?” Một hương thơm thoảng qua, Hiên Viên Tư Cửu vẫn chưa ngẩng đầu, nhưng giọng nói thì vô cùng lạnh lẽo.

Bước chân của Hoan Hoan lảo đảo, tờ giấy trong tay giống như hòn tha đỏ lửa khiến nàng bỏng rãy, lại giống như quả nặng nghìn cân kéo sụp trái tim của nàng. Tờ giấy cùng đá mắt mèo, nàng đẩy đến chỗ Hiên Viên Tư Cửu. Đá mắt mèo màu đỏ, tróng nháy mắt cả phòng như tràn đầy màu máu.

“ Nếu không muốn tôi dây dưa không rõ thì anh đừng có nhục nhã tôi như thế này! Đúng, tôi là gái hồng lâu, tiền có thể mua được thân xác của tôi nhưng tiền bạc không thể giải quyết được hết thảy. Tiền không mua được trái tim của tôi đâu! Anh bạc tình bạc nghĩa đối với tôi, tôi biết… Nhưng anh muốn dùng tiền để chà đạp lên lương tâm của tôi thì đừng mơ….”

Hai chữ cuối cùng, cơ hồ là nghẹn trong cổ họng của An An.

“ Đá mắt mèo này đúng là tôi đưa, nhưng thứ kia….”

Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng ngồi thẳng thân hình, cầm bản khế ước bán thân kia lên. Mấy viên đá mắt mèo để trên theo đó mà rơi xuống đất, hắn đẩy ra mà cầm lấy trong tay. Vừa cảm giác xúc cảm lạnh lẽo và bóng loáng, vừa cần thận nhìn, lập tức nở nụ cười.

Hoan Hoan ở khoảng cách rất gần Hiên Viên Tư Cửu. Ngọn đèn hình thành sắc anh thảo phủ một màn sa mỏng lên mặt hắn. Tuy cực kỳ tuấn mĩ, nhưng sống mũi thẳng cùng với bạc môi bên ngoài lại hiện lên một sự tàn nhẫn đáng sợ.

“ Là cô ấy, nhưng cũng chẳng sao!”

Nói xong, đợi đên khi ngẩng đầu lên, ý cười trên khuôn mặt của Hiên Viên Tư Cửu đã không còn nữa, chỉ có một loại biểu tình lãnh khốc.

Cửa sổ thủy tinh bị ánh sáng hồng hắt lên, hòa lẫn với ánh trăng tạo nên một không gian nhộn nhạo cuộn sóng, làm cho người ta cảm thấy giống như sắc trời không sai biệt lắm.

Hoan Hoan có chút mê muội….Cố gắng chớp mắt, sau đó nàng giống như đứng không vững mà ngồi bên cạnh hắn, lắc lắc đầu mang theo một loại tư vị tự giễu. Sau một lúc lâu, nàng mới ngẩng đầu lên lầm bầm lầu bầu mở miệng nói: “ Không phải anh…”

Hoan Hoan hơi có chút dại người ra, khuỷu tay chống ở trên bài, hai mắt vẫn không nhìn hắn như cũ: “ Đúng vậy, làm sao có thể là anh!?”

“ Còn có chuyện gì sao?”

Hiên Viên Tư Cửu cũng không nói gì nữa, nhìn Hoan Hoan giống như phủ một tầng sương mù mê võng, ngón tay dài đặt dưới cằm, hơi nhíu hạ mi.

Hai tay Hoan Hoan để ở môi tiền, những ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt lại, nhưng vẫn run run như trước. Hồi lâu, Hoan Hoan mới quay đầu lại, thong thả nói: “ Tôi phải đi…”

Cố Hoan Hoan đem tờ khế ước bán thân cùng hộp đá mắt mèo kia đến đặt trước mặt Hiên Viên Tư Cửu. Lúc thu tay lại, trong lòng bàn tay vẫn còn một chút lạnh lẽo, giống như ánh mắt của nàng.

“ Sao?”

“ Thở dài nhẹ nhõm được rồi phải không?” Hoan Hoan một tay chống cằm, khóe môi hoàn mĩ cong lên một cách tuyệt đẹp, nụ cười đến giữa cánh môi.

Hiên Viên Tư Cửu trước mắt vẫn là Hiên Viên Tư Cửu, nhưng nàng và hắn, mọi chuyện hết thảy đều đã qua. Tựa như trước kia nàng nhìn thấy cha mình cưới một tiểu thiếp, nàng ghé vào cửa sau nhìn trộm xem sao. Cả một căn phòng đều là nến đỏ, câu đối sa tanh màu hồng, bàn lớn phủ vải thêu chữ hỷ thật to…. Nước mắt của mẹ, hết thảy đều quen thuộc nhưng cũng hết sức xa lạ…

“ Rời khỏi Hồ Đô, cùng Vĩ Dạ đi Anh Quốc…Nơi đấy không có ai biết tôi, cũng chẳng ai biết thân phận của tôi….Tôi sẽ trở thành một bà chủ thật khoái hoạt…”

Hoan Hoan cũng không làm động tác gì, chỉ nhắm hai mắt lại, đầu hơi gục xuống.

“ Tôi có một câu muốn hỏi anh, nhưng vẫn luôn do dự không biết có nên hỏi hay không?”

“ Không nên hỏi vậy thì đừng hỏi! Cho cả tôi và cô, chẳng có ai bị tổn hại gì, đúng không?”

Lời nói xảo diệu như lưỡi dao sắc bén cắm phập lên người Hoan Hoan. Hiên Viên Tư Cửu lười nhác nhấc chân lên gác chữ ngũ, thong dong dựa vào ghế, cười đến cực hạn, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tinh quang.

“ Anh nói đúng, không nên hỏi thì đừng hỏi. Nếu đã vậy, em muốn một món quà chia tay, xin hãy……Cho em một nụ hôn.”

Rất xa, chỉ có tiếng còi ô tô kêu inh ỏi, bên trong này chỉ có đèn chụp ma sa, gương mặt của hai người cũng như đang bịt kín bởi một cái chụp ma sa, mơ hồ không nhìn rõ lần nhau.

Ngón tay thon dài của Hiên Viên Tư Cửu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Cố Hoan Hoan. Nàng cười đến bình tĩnh mà tao nhã, lại ẩn chứa tuyệt vọng đến điên cuồng. Nàng nghiêng thân mình, từ từ tiếp nhận cặp môi mỏng đỏ kia, hai mắt chậm rãi nhắm lại, hơi thở yếu ớt cũng mạnh mẽ trở lại trong khoảng khắc đôi môi của hắn và nàng hợp lại.

Lúc môi của Hiên Viên Tư Cửu chạm vào môi Hoan Hoan, nàng lại chậm rãi mở mắt. Ngọn đèn trước mắt giống như ánh trăng, tản ra thứ ánh sáng màu bạc khắp thân hình của hắn. Đầu lưỡi nóng rực giống như lửa tham tiến vào giữa hai hàm răng, cả linh hồn nàng trong nháy mắt sung sướng hân hoan vô cùng. Mà hắn thì vẫn lạnh lẽo như băng, trêu đùa nàng, mặc kệ nàng đang đón hùa ý hắn. Trong gắn bó có khiêu khích và tránh né khiến cho nàng sa vào cảm giác muốn phóng túng khoái cảm, hô hấp càng trở nên dồn dập. Trong phút chốc, bạc môi đang gắn bó chặt chẽ bỗng dưng li khai, nàng thở hổn hển nhìn cặp mắt như đang trêu ngươi kia của hắn. Mặt nàng đỏ, nhưng nàng lại tái nhợt và yếu ớt. Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn không ra một chút cảm xúc nào. Nhưng, không khí trong phòng nhất thời lạnh lẽo đến cực điểm, giống như hầm băng.

Hoan Hoan theo bản năng đưa tay chạm lên đôi môi của mình vừa mới bị Hiên Viên Tư Cửu hôn. Nàng chỉ cảm thấy tay mình nóng dần lên. Nàng hơi sửng sốt một chút, đôi mắt khẽ chớp, hết thảy những gì vừa diễn ra khiến nàng muốn bật khóc…

“ Em biết, lúc em đi anh nhất định sẽ không đến tiễn. Em cũng không hy vọng anh sẽ đến tiễn em…Bởi vì, nếu mà anh đến đó….em chỉ sợ mình sẽ không còn muốn rời khỏi đây nữa!”

Hoan Hoan nhìn Hiên Viên Tư Cửu bằng một ánh mắt ôn nhu đến mức không cách nào hình dung được, vẻ mặt hèn mọn mà khẩn cầu, nhưng Hiên Viên Tư Cửu lại tránh né ánh mắt thiết tha đó của nàng.

Hoan Hoan cười khổ một chút, thấp giọng nói: “ Cho nên, hãy cho tiểu muội đến đưa tiễn em, để cho em ấy thay anh tiễn em đi có được không? Cũng giống như tối nay em ấy thay anh tặng em món quà này vậy…”

“ Được!”

Nói xong, Hiên Viên Tư Cửu mạnh mẽ đứng dậy. Tiếng chân ghế ma sát với sàn tạo thành một âm thanh chói tai. Mà lúc này, âm thanh giống như vậy vang lên cứ như thể muốn thoát phá.

Nhìn bóng lưng vô tình của hắn, Hoan Hoan mệt mỏi cúi đầu. Tiếng cười nức nở bắt đầu phát ra.

Nàng nên làm cái gì đây? Không người nào có thể hiểu được nhưng cảm giác tràn ngập trong linh hồn nàng lúc này. Oán hận cùng đố kị, chán ghét và không cam lòng…

“ Vĩ Dạ, thực xin lỗi! Xin hãy cho em vì tình yêu của chính mình, thêm một lần cố gắng….Chỉ một lần cuối cùng này thôi…”

oOo

Ban đêm, Hiên Viên Tư Cửu lại nằm mơ thấy ác mộng.

Hắn mơ thấy chuyện trước kia… Hà Trữ Tịch nói với mẹ rằng muốn dẫn hắn đi. Trong căn phòng rộng lớn đen tối đó, mẹ suốt ngày u sầu mà lại nở một nụ cười xinh đẹp sáng lạn hiếm lắm mới thấy.

Đêm đó, hắn trằn tróc vừa mới ngủ được thì một cảm giác thực ấm áp bao trùm lên cổ của hắn. Thực sự là rất ấm…

Hắn từ trong cơn mê tỉnh lại, hai mắt phủ sương mờ, mơ màng nhìn thấy mẹ ngồi ở bên giường. Trong phòng không có đèn điện, chỉ có mấy ngnoj nến yếu ớt đầu giường. Hao nến chập chờn khiến bóng của hắn và mẹ chao đảo, một chút ánh sáng mang theo hơi ấm giống như dao găm xé toạch màn đêm lạnh lẽo trong phòng…Người trước mắt mỉm cười giống như trong mộng. Sườn xám màu đinh hương, dung nhan trang điểm rực rỡ, tóc quăn của mẹ rối tung, gương mặt bị bóng che khuất một nửa không nhìn rõ biểu cảm. Hắn chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ tươi kia của mẹ đang mỉm cười, bàn tay đặt dưới gáy của gắt gao siết chặt lại….Hình như, trong trí nhớ của hắn, đó là lần đầu tiên mẹ vuốt ve hắn…

Mẹ nói: “ Ngay cả con cũng vứt bỏ ta! Không! Ta không cho phép! Tuyệt đối không cho phép…”

Mẹ nhìn hắn, nhìn chằm chặp vào hắn. Lần đầu tiên…lần đầu tiên…trong mắt của mẹ không hề có hình ảnh của hắn…

Mà trên hết thảy, đôi mắt của mẹ giống như phủ một tầng mây mờ.

Sau đó….sau đó…hắn mơ thấy mình giãy dụa. Bản năng muốn sống khiến hắn bắt lấy cổ của mẹ, bàn tay cũng đồng dạng mà siết chặt lại…

Ngọn nến cơ hồ đã cháy hết, trong phòng tối trở lại. Mẹ nằm ở đó, đã mất đi sinh mệnh, trên môi vẫn nở nụ cười nhạt, tuyệt mĩ nhưng lại thê lương vô hạn, giống như rượu lan nhân tán…. Hắn đã nghĩ sẽ xuất hiện hai cỗ th thể, thật không ngờ hắn vẫn còn sống.

Hắn biết đó chỉ là nằm mơ. Nhưng cho dù đó là mơ đi chăng nữa, thì cảm giác tuyệt vọng khi mất đi người thân yêu nhất vẫn cứ khiến cả linh hồn tuyệt vọng. Cảm giác rất thật, cơ hồ như chuyện vừa mới phát sinh.

Hắn biết đó chỉ là mơ. Nhưng dù biết điều đó cũng không làm vơi đi thống khổ trong lòng hắn.

Lòng run rẩy đau đớn, tiếng rên rỉ áp chết nơi sâu nhất trong yết hầu. Một loại cảm giác bị vứt bỏ, rét lạnh khiến hắn không tài nào hô hấp được.

Trong nháy mắt, có một đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa lên khuôn mặt hắn, sờ lên trán của hắn. Lập tức, thân thể của hắn cảm nhận được sự ấm áp đó, thực sự rất ấm áp… Hương khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, hương vị quen thuộc, hắn theo bản năng nhẹ nhàng vươn tay ra, quấn lấy thân thể ấm áp mềm mại ở gần mình.

Kế tiếp, hắn lại chìm vào giấc ngủ, không còn ác mộng nữa. Đối với hắn mà nói, điều này là phi thường hiếm thấy.

…….

Lúc Hiên Viên Tư Cửu thức dậy đã là giữa trưa, An An đã không còn ở nằm bên nữa. Cửa phòng ngủ khép hờ, rèm cửa sổ được vén lên, cửa sổ mở rộng, vải tơ lụa mềm mượt vui đùa cùng với gió hạ. Đầu giường có một bình tường vi vừa mới cẳm. Đóa hoa mềm mại như lụa, dưới ánh nắng vàng rực rỡ lay động tỏa ra mùi hương thoang thoảng.

Hiên Viên Tư Cửu lười biếng đứng dậy mặc quần áo. Vừa đẩy cửa phòng ra, hắn đã nhìn thấy An An quần áo chỉnh tề ngồi ở gian ngoài. Trong tay nàng đang cầm một cây lược gỗ nhẹ nhàng chải từng lượt một. Từng lượt chải chậm chạp, vẻ mặt An An giống như đang trầm tư suy nghĩ.

Hiên Viên Tư Cửu hơi nhướn mày: “Muốn ra ngoài sao?”

An An giật mình, quay đầu nhìn về phía hắn, cười nói: “Em đã hẹn Tịch Hồng Ngọc, hôm nay có ông chủ Ngụy đến Lê Viên diễn xướng vở Dương Quan Tam Điệp. Anh không thích xem hát, em đương nhiên là phải tìm người khác xem cùng.”

Hiên Viên Tư Cửu không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cả người An An. Lực đạo bất khả tư nghị nhưng lại mềm mại và ấp áp nhắn dùm tình cảm của hắn…Ôn nhu, ấm áp, quan tâm với nàng, còn có….cảm giác như hắn vừa muốn lại không muốn nàng xa rời hắn.

An An thở hắt một chút, vội vàng đem toàn bộ những suy nghĩ ôn nhu trong đầu đuổi ra, cố gắng mỉm cười nói: “Làm sao vậy? Không muốn em đi ra ngoài ư?”

“ Không phải! Chỉ muốn ôm em một chút thôi!”

“ Anh hôm nay thật kỳ quái!”

An An cẩn thận nhìn Hiên Viên Tư Cửu. Nàng chải tóc dài ra sau gáy, khuôn mặt đã lộ ra hoàn toàn. Hai má không biết có phải vì đã thoa son hay không mà trở nên hồng nhuận, đôi mắt lo lắng nhìn hắn.

Nhìn bộ dạng này của An An, trái tim giống như bị tảng đá đè chặt đột nhiên có cảm giác được buông lỏng, Hiên Viên Tư Cửu bất giác lại bật cười.

“ Không có!”

An An rũ mắt xuống, cũng không hỏi lại.

…..

Ra đến rạp hát sau, đuổi lái xe đi khỏi, An An từ cửa sau chạy thẳng đến Tễ An Đường.

Đến Tễ An Đường thì thấy Tô Vĩ Dạ đang sửa soạn hành lý.

Cửa sổ mở toang khiến không khí u ám nặng nề trong phòng bay đi ít nhiều. Sách và tranh hỗn loạn ở trong phòng. Ngẫu nhiên lại có cơn gió thổi qua, sách đột nhiên ào ào lật trang, Tô Vĩ Dạ đang như mất hồn mất vía sửa sang lại.

Trong đầu lại nhớ đến cái đêm ở quán rượu kia, Hoan Hoan nói là làm tiệc tiễn biệt với hắn.

Ngọn đèn ở giữa hai người, chiếu ánh sáng rực rỡ lên người Hoan Hoan, còn hắn thì giống như không có cách nào tiếp cận được với nàng. Một bàn đầy đồ ăn, hai tay Hoan Hoan cầm một chén rượu, ngồi yên bất động mà uống, hắn cũng bất động theo. Rượu rất dễ uống, nhưng Hoan Hoan không thích uống rượu lạnh, vì thế một bình rượu nữ nhi hồng được đặt ở trên một chiếc bếp nhỏ ở cạnh.

Hoan Hoan cố gắng bình thản, nhưng vẫn không hề che dấu một bụng đầy tâm sự như lúc trước, uống cứ như chưa được uống bao giờ. Hắn biết nhưng không có cách nào khuyên được, chỉ cầm lấy một chén tiếp nàng.

Không biết qua bao lâu, Hoan Hoan mới bỏ chén rượu sang một bên, ngón tay thon dài đưa lên day day trán rồi phát ra tiếng thở dài.

Mà một tiếng thở dài này giống như đánh vỡ áp lực khát vọng trong nhiều năm của hắn, hắn mạnh mẽ cầm lấy tay Hoan Hoan, nói: “ Cùng anh rời khỏi Hồ Đô này, được không? Chúng ta cùng nhau đi có được hay không?”

Bàn tay Hoan Hoan ở trong tay hắn lạnh đến thấu xương, nhưng đây là lần đầu tiên hai bọn họ có chút tiếp xúc da thịt sau bao nhiêu năm, kể cả khi đã có hôm ước trước đó.

“ Được.” Hoan Hoan chậm rãi rút tay ra, bình tĩnh cầm lại chén rượu, mỉm cười nói.

Lúm đồng tiền xinh đẹp, giọng nói ôn nhu, nhưng Hoan Hoan không hề biết đôi mắt kia của nàng lại tựa hồ như bị đóng băng, hoàn toàn hờ hững, không có cảm tình.

Cuộc đời hắn đã trải qua đầy đủ những cung bậc, lúc lên lúc xuống, giống như một cuốn tiểu thuyết. Vinh hoa phú quý hắn đã từng được hưởng qua, để rồi sau đó lần lượt từng người thân bỏ hắn mà đi, cuối cùng lại chỉ còn một mình hắn lẻ loi lang bạc kỳ hồ. Hắn giống như một tờ giấy trắng, vận mệnh giống như cây bút lần lượt chấm phá lên cuộc đời của hắn, mà chỉ khi gặp được Hoan Hoan, ngòi bút vận mệnh đó mới thương hại điểm xuyết một bông hoa. Một bông hoa mẫu đơn kiều diễm trên chút giấy trắng còn sót lại…

Đây là số mệnh.

Tự nhiên lo lắng, Tô Vĩ Dạ cầm lấy chiếc bát thuốc bên cửa sổ. Chiếc bát bằng đồng, mùi thuốc vẫn còn vương bên trong, sau bao nhiêu năm cũng không hề thay đổi. Thìa đồng cùng với bát đồng chạm vào nhau tạo nên thứ âm thanh thanh thúy. Dù là rất nhỏ, nhưng trong không gian yên tĩnh này vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Không biết sau bao lâu, hắn mới hồi phục lại tinh thần. Lúc này, hắn lại giật mình phát hiện, bên trong màu vàng phản chiếu ánh mặt trời có bóng hình lộn ngược của một người. Tô Vĩ Dạ quay đầu trở lại, chỉ nhìn thấy một cô gái đứng ngược với ánh sáng, một màu vàng cam đang bao trùm lên người của cô ta.

“ An An, em đến đấy à? Nhìn nơi này của anh xem, loạn hết cả lên rồi! Em cứ tùy tiện tìm một chỗ ngồi nhé!”

Tô Vĩ Dạ vội vàng đứng dậy, An An đang đứng quay lưng lại với ánh mặt trời cho nên gương mặt của nàng như phủ một tầng mây ám, có vẻ tiều tụy vô cùng. Mà trong đôi mắt của nàng lại hiện lên tình cảm rõ ràng khiến cho Tô Vĩ Dạ theo bản năng mà trốn tránh, tìm cớ muốn đi ra ngoài: “ Anh đi ra ngoài lấy cho em chén trà!”

“ Anh có đồng ý cho em theo cùng không?”

Giọng nói cua nàng mang theo một chút run run làm Tô Vĩ Dạ đang bước ra khỏi cửa bỗng dưng ngừng lại, thân hình cứng nhắc như pho tượng, bất quá hắn không hề quay lại, chỉ yên lặng đứng đó. Bên trong là một mảnh im lặng, toàn bộ không gian đã không còn bất cứ âm thanh nào. Tiếng vang lên duy nhất lúc này chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ.

“ Vĩ Dạ, anh có đồng ý cho em đi cùng không?”

“ An An, anh,….”

Nghe thấy tiếng An An nói một cách kiên quyết, bóng dáng tịch liêu của Tô Vĩ Dạ có chút rung động rồi mới dám mở miệng nói.

“ Anh và em đều biết, chị ấy không hề muốn đi theo anh!” Tựa hồ như biết Tô Vĩ Dạ muốn nói gì, An An nỉ non mở miệng cắt lời của hắn, nghẹn ngào tiếp lời: “Vĩ Dạ, anh đừng tự dối mình dối người nữa có được không?”

Bên trong không gian có tro bụi thản nhiên bay lượn, bên cửa sổ là một chiếc bàn gỗ, một nghiên mực bút viết đặt bên trên, sát bên là chiếc bình bạch ngọc cắm mấy cành hoa hồng. Những đóa hoa đỏ tươi sớm đã bị gió thổi mà héo úa rơi rụng. An An rốt cuộc cũng đứng không vững được nữa, cánh tay xanh xao chống lên chiếc án. Cái lạnh lẽo của mặt bàn xâm nhập thẳng vào da thịt của nàng. Mùi thảo dược quen thuộc nồng nồng trong không khí, mọi khi nàng ngửi thấy ngay lập tức, nhưng hôm nay không hiểu tại sao một trận gió thổi quá giống như đánh úp lại nàng. An An chỉ cảm thấy hô hấp khó khắn, hai tay bám chặt lấy mặt bàn.

“ Chỉ cần anh nói một câu thôi! Chỉ cần anh nói một câu thôi! VĨ DẠ!”

Tô Vĩ Dạ vẫn quay lưng về phía nàng như cũ, hắn thậm chí còn chẳng quay đầu. Tấm lưng kia thật giống như trong kí ức của nàng. Tấm lưng đó khiến nàng nhớ đến một chuyện cũ. Ngày đó, Vĩ Dạ cầm cây quạt ngồi bên cạnh bếp lò nấu thuốc, nàng vụng trộm đi đến từ phía sau hắn. Nàng thích bộ dáng đó của hắn, bởi vì chỉ có bộ dạng đó mới lộ ra hết sự thâm tình, không cần che dấu của hắn với nàng. Sau đó, nàng mông lung nhìn hắn, cảm tưởng lông mi của hắn dày và cong như cánh bướm. Nàng tham lam dán vào lưng của hắn, ngửi mùi thảo dược trên người hắn, sau đó bàn tay ấm áp của hắn cầm lấy tay nàng, mỉm cười quay đầu lại rồi gọi tên của nàng: “ An An…”

“ An An, tối hôm đó, anh thấy Hiên Viên Tư Cửu đối với em…”

“ Đừng nói nữa!”

Giống như cảm thấy trời có mưa, An An nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy chân trời có những đám mây dày chồng chất lên nhau. Môi của nàng mấp máy như muốn phát ra âm, khuôn mặt lấy hết dũng khí để thổ lộ cuối cùng càng lúc càng xanh xao tái nhợt.

“ Em có một câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng vẫn luôn do dự không biết có nên hỏi hay không!”

Sau đó, An An đi đến trước mặt hắn. Ngón tay thon dài của nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn rồi chậm rãi dừng lại nơi đôi mắt của Tô Vĩ Dạ mà nhẹ nhàng xoa xoa. Tô Vĩ Dạ cả kinh một chút sau đó thong thả nhắm hai mắt lại. Trong nháy mắt này, Tô Vĩ Dạ cũng không hiểu tại sao bản thân mình lại muốn rơi nước mắt. Có lẽ vì bàn tay của Cố An An quá ôn nhu? Hay là cũng bởi vì bàn tay lạnh lẽo đó đang bắt đầu run rẩy?

Mất đi thị giác, nhưng giác quan còn lại sẽ càng trở nên nhạy bén. Giữa trưa của ngày hè chói chang oi bức, mùi linh lan thơm vấn vương trong không khí. Gió nhẹ thổi qua, hắn có thể cảm nhận mái tóc của An An đang phiêu đãng. Hắn cũng nghe thấy tiếng trang sách lật giở sần sậ, còn có….Sự chờ đợi mang theo tuyệt vọng của An An. Trong đầu An An bây giờ cực kỳ thanh tĩnh, một chút âm thanh hay cảm giác đều không đả động được đến nàng, giống như không hề còn bất cứ tình cảm nào. Ngón tay nàng chỉ cảm thấy đôi mắt tiệp thoáng rung rung khi có gió thổi bay những chiếc lá rụng. Thật lâu không hề có một tiếng động. Sau đó, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình hoàn toàn tĩnh lặng.

“ …Ngay cả vấn đề chính mình còn do dự thì có lẽ không nên hỏi!Tội gì mà phải làm cho bản thân mình khó xử, đúng không?”

Tô Vĩ Dạ mỉm cười nói như vậy, sau đó cảm nhận được ngón tay đang đặt trên mắt mình chậm rãi hạ xuống. Ánh mặt trời đột nhiên đập vào hắn khiến mắt hắn muốn phỏng, hơi hơi nhắm lại.Trên lông mi thật dài còn mang theo chút mệt mỏi, thần sắc cũng dần ảm đạm âm trầm…An An như vậy giống như một con búp bê tinh xảo được làm từ tay người thợ khéo léo nhất, giống người thật nhưng không hề có hơi thở.

“ An An!” Nhắm mắt lại một hồi lâu rời mới mở ra, Tô Vĩ Dạ đưa tay lên muốn ôm lấy nàng. Hắn chần chờ một lúc lâu, rốt cuộc vẫn không làm, “ Thật xin lỗi! Anh không thể! Không phải sợ hãi cũng không phải vì thân thế của em, mà là anh cho rằng anh không phải là người đàn ông có thể mang lại hạnh phúc cho em! Thực xin lỗi!”

An An không thèm đáp lại, chỉ mệt mỏi tựa đầu vào vai hắn, hơi nhắm mắt lại.

Ấm….rất ấm áp….Anh là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh của nàng, nhưng nàng lại không thể giữ được anh ở bên.

Vĩ Dạ…Vĩ Dạ…Trong một mảnh hỗn độn, An An chỉ yên lặng để nhớ kỹ tên người đàn ông mà mình yêu thương. Chờ đợi hắn đáp lại, nhưng một hồi lâu sau vẫn không hề nghe thấy hắn đáp. Nàng hơi hoảng hốt một chút. Tình yêu của nàng rốt cuộc cũng đã biến mất. Ngực nàng đột nhiên co rút thật mạnh, từng tế bào trong cơ thể như bị xé rách làm đôi rồi đổ dồn về tim. Chậm rãi ngẩng đầu, thu hồi đôi tay lạnh như băng cốt ngàn năm, ánh mắt cùng biểu tình đều trống rỗng giống như toàn bộ thế giới của nàng đã bị hủy diệt.

Vĩ Dạ…Vĩ Dạ…An An vẫn lặng yên nhớ kỹ. Nàng vẫn duy trì tư thế như trước, không tiếng động mà gọi tên hắn. Nhưng hắn không nghe thấy, chỉ mỉm cười nói thật xin lỗi.

Đè nén cảm xúc trong lòng xuống, cố gắng lộ ra một biểu cảm khác, đó là kỹ thuật sở trường của nàng. Cho nên, nàng cong môi, cười duyên dáng với hắn.Chậm rãi xoay người lướt đi, mái tóc dài như suối theo gió nhẹ bay. Sau đó, nàng đi xuyên qua đình viện, rời khỏi Tễ An Đường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.