Tần Thiên cảm nhận được sự kích động của Triệu Nhã Chi, liền trực tiếp luồn tay vào trong, nhẹ nhàng vút ve Bạch Hổ chi địa bên dưới lớp quần nhỏ. Triệu Nhã Chi nhất thời run rẩy, nước chảy như mưa, miệng nhỏ phát ra tiếng rên tiêu hồn.
- Hắc hắc, Triệu di, dì vừa rồi nói không nên, nhưng sao giờ ra nhiều nước vậy a.
Tần Thiên rút tay ra, đem ngón giữa giơ lên trước mặt Triệu Nhã Chi nói, ngón tay sáng lấp lánh, chính là nước từ khu Bạch Hổ của nàng chảy ra. Nhất thời sắc mặt nàng liền đỏ hồng lên.
Tần Thiên thấy bộ dạng của nàng, định trực tiếp nhét ngón tay vào tận cùng bên trong nhưng không nghĩ tới, nàng lại ngậm lấy ngón tay hắn mà mút. Chiếc lưỡi nhỏ thơm tho đùa nghịch ngón tay hắn, hai mắt đầy quyến rũ khiến Tần Thiên cực kì kích động. (Biên: ta yêu Triệu di)
- Tốt, dám câu dẫn ca, xem ca hảo hảo giáo huấn nàng.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi say mê nói. Một tay vận “Trảo Nãi Long Trảo Thủ” (nghĩa đen là bóp vếu long trảo thủ thì phải ) ra sức nhào nặn, tay khác trực tiếp giải khai áo giáp kiểu sơ mi của nàng, lộ ra khối cầu lớn thật lớn. Tần Thiên liền đưa một tay bắt lấy, thưởng thức vài cái, sau đó nắm lấy lớp áo cuối cùng đẩy lên, lập tức hai khối cầu lớn lộ ra ngoài. Phía trên hai hột nho đỏ ngạo nghễ vươn cao. Hắn không chút nghĩ ngợi, ma trảo một bên không ngừng hoạt động, một bên thì tham lam cắn lấy tiểu khỏa cầu, bắt đầu thưởng thức.
- A… Tiểu Thiên, mạnh lên, mạnh lênnn…
Triệu Nhã Chi nhất thời kêu to, thân thể run lên như bị điện giật, cấm địa phun nước liên tục. Nàng không chịu yếu thế, vươn tay đem đại sát khí của Tần Thiên lấy ra, vuốt ve trên tay. - A… Mau, dùng lực mạnh chút nữa, Tiểu Thiên... a...
Triệu Nhã Chi không ngừng rên. Bàn tay nắm lấy đại sát khí của Tần Thiên ra sức sục sạo, khiến tiểu đệ của hắn mỗi lúc một lớn. Phía dưới của nàng cũng đã ngứa ngáy lắm rồi.
- Tiểu Thiên, buông ra đi, ta muốn thưởng thức nó.
Triệu Nhã Chi nhìn hắn nói. Tần Thiên vừa nghe lập tức liền buông ra, không nghĩ tới nàng lại chủ động muốn thịt đại sát khí của mình, nhất thời cực kì hưng phấn.Triệu Nhã Chi ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay nắm lấy đại sát khí của Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, chiếc lưỡi thơm tho liếm lên phía trên đầu súng của hắn, sau đó mạnh mẽ một ngụm nuốt vào đến tận gốc, sâu trong cổ họng. Liền đó nhanh chóng trượt ra, liên tục vài chục lần mới ngừng lại.
- Mau, Tần Thiên, cho vào chỗ này của dì đi, dì không nhịn được rồi.
Triệu Nhã Chi nói, trực tiếp vểnh mông, vén váy lên rồi quay ngược về phía Tần Thiên, lộ ra chiếc quần lót viền ren mê người. Nàng dùng ngón tay vén ra một bên, nhất thời để lộ ra ngoài cấm địa bạch hổ khiến người ta phải điên cuồng.Hai tiểu phiến hồng hào sớm đã sưng mọng lên lập tức mở ra, thật giống cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn. Tần Thiên nhìn không nhịn được lấy tay vuốt lên phía trên một cái, nhất thời làm cho Triệu Nhã Chi run rẩy, mưa xuân lập tức phún ra bốn phía.
- Tiểu Thiên, đừng nghịch nữa mà, mau vào đi.
Triệu Nhã Chi gấp gáp nói.
- Hì hì, Triệu di, ta nhất định sẽ làm dì thỏa mãn.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói, cầm lấy đại sát khí của mình, đi tới trước “đôi môi” xinh đẹp của nàng, cọ cọ ở phía trên vài cái, sau đó mạnh mẽ tiến vào.
- A!
Triệu Nhã Chi lập tức rên lên một tiếng, cơ hồ không biết được là thống khổ hay thỏa mãn nữa. (Biên: là thống khổ sao)
Tần Thiên vừa xông vào, đã tiến công dồn dập, mỗi lần đều là đâm đến nơi sâu nhất, làm cho Triệu Nhã Chi rên la thảm thiết, mưa xuân vung vãi tứ tung, khắp ghế salon là một mảng lấp lánh kỳ diệu.
Tần Thiên tiếp tục tiến công thêm vài phút, sau đó gục trên người Triệu Nhã Chi, hai tay chiếm lấy bộ ngực căng tròn. Hắn vừa dùng sức nắm bóp, vân vê, rồi hung hăng đánh thẳng vào huyệt động của nàng, khiến nàng không ngừng rên lên ư ử.
- A... Ừ... A, a... mạnh nữa, mạnh nữa a...
Triệu Nhã Chi không ngừng kêu to...
Một canh giờ sau.
- Aaa... !
Hai người đồng thời rên to một tiếng, rồi gục xuống ghế sa lon thở hổn hển.
- Thế nào hả dì, có phải rất sướng không?
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi hỏi.
- Ui… Tiểu sắc lang, dì bị ngươi... bị ngươi lộng chết mất.
Triệu Nhã Chi gắt gao ôm lấy Tần Thiên thở gấp, sắc mặt đỏ rực. Hai người nghỉ ngơi một hồi lâu mới khôi phục như cũ.
- Tiểu Thiên, không được thường xuyên nhịn đói, như vậy không tốt cho thân thể ngươi.
Triệu Nhã Chi nhìn Tần Thiên lo lắng nói.
- Yên tâm đi, Triệu di, thân thể ta rất tốt, coi như một ngày ăn muộn tí cũng không sao.
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói, không nhịn được lại giở chiêu “trảo nãi long trảo thủ” nhưng nàng vội vàng đẩy hắn ra.
- Tiểu sắc lang này, hại chết dì rồi. Dì muốn đi mua sắm, đã bị ngươi trì hoãn, giờ phải đi nhanh mới được.
Triệu Nhã Chi gấp gáp nói.
- Vậy đi thôi, ta cũng muốn đi ra ngoài.
Tần Thiên vừa nói liền cầm tay Triệu Nhã Chi đi ra ngoài. Triệu Nhã Chi vội vàng tách tay hắn ra, nếu như bị người khác nhìn thấy thì thật không hay.
Đi xuống lầu, hai người liền chia ra, Triệu Nhã Chi đến siêu thị, Tần Thiên thì bắt xe đến bệnh viện.
...
Bệnh viện - Trong phòng bệnh
Lý Phỉ Nhi đã tỉnh lại, Tần Thiên mở cửa ra thấy thế, liền cho hộ lí ra ngoài.
- Thế nào rồi, cảm giác trong người ra sao.
Tần Thiên ngồi xuống trước mặt nàng liền hỏi.
- Ừm... bắp đùi có chút tê tê.
Lý Phỉ Nhi nói, sau đó liền hỏi:
- Anh không sao chứ?
- Tôi không sao. Đúng rồi, cô có đói bụng không, tôi đi mua một chút đồ ăn. Cô còn chưa ăn cơm trưa, nói đi, muốn ăn gì nào?
Tần Thiên hỏi.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên, ánh mắt rưng rưng, đột nhiên nước mắt chảy ra, dọa hắn kêu to một tiếng.
- Cô không sao chứ, ta không trêu chọc cô a, cô khóc cái gì chứ?
Tần Thiên buồn bực nói, không nghĩ tới Lý Phỉ Nhi ngược lại khóc rống lên, khiến hắn nhất thời không biết làm sao cho phải, chẳng lẽ vết thương trên chân quá đau đớn, đau đến phát khóc sao.
- Hu hu… Lưu manh, anh không an ủi tôi một chút sao.
Lý Phỉ Nhi vừa khóc vừa nhìn Tần Thiên nói.
- A… An ủi cô à. Cái này... cô đừng khóc nữa, tuy đau một chút nhưng rất nhanh sẽ khỏe lại thôi mà.
Tần Thiên ngây ra nói, kết quả Lý Phỉ Nhi lại càng khóc dữ dội hơn.
- Ta kháo, cô nàng này làm sao vậy, sao lại có nước mắt skill lợi hại như thế chứ.
Tần Thiên thầm nghĩ. Nữ nhân bưu hãn này lại có thể khóc lợi hại vậy, thật không có thiên lý a, chẳng lẽ ngày tận thế đã đến sao.