- Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Nếu để người khác nhìn thấy lại tưởng rằng ta khi dễ cô, như vậy thanh danh cả đời của ta chẳng phải sẽ bị hủy đi sao!
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi nói.
- Lưu manh, ngươi ôm ta một cái.
Lý Phỉ Nhi vừa khóc vừa nói.
- Cái gì, ôm cô! Cô không phải là đang nói đùa đấy chứ!
Tần Thiên giật mình nhìn Lý Phỉ Nhi nói, thầm nghĩ bát phụ này bị sao vậy, chẳng lẽ sau khi trúng đạn lại đột nhiên muốn thành nữ nhân của ta sao?
- Mau ôm ta, ta nói thật mà!
Lý Phỉ Nhi thúc giục.
- Cái này… Được rồi. Nhưng phải nó rõ trước, lát nữa cô không được đánh ta, đây là do cô tự nguyện. Còn nữa, cô không thể thấy ta đẹp trai liền cố ý chiếm tiện nghi của ta, tuyệt đối không thể được!
Tần Thiên nói đến câu cuối thì bày ra bộ dạng ngượng ngùng. Lý Phỉ Nhi vừa nhìn, thiếu chút nữa muốn đánh hắn một trận.
Tần Thiên nói xong liền ngồi xuống bên giường bệnh, hai tay vòng ra đem Lý Phỉ Nhi bế lên, ôm nàng vào ngực. Lý Phỉ Nhi nhất thời sắc mặt đỏ lựng, bởi vì tay Tần Thiên vừa rồi đã chạm vào ngực của nàng. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên nàng bị một người đàn ông ôm thân mật như vậy, hơi thở nam nhân càng khiến cho nàng một trận hoảng hốt, trái tim nhảy lên liên hồi.
- Ngươi… , ngươi ôm… ta chặt thêm một chút!
Lý Phỉ Nhi có chút ngượng ngùng nói, giọng nói vô cùng khẩn trương, giống như một tiểu nữ hài thẹn thùng, đầu tựa vào lồng ngực Tần Thiên, một tay đặt trên vai hắn. Nhìn hai người hiện giờ chẳng khác gì một đôi tình nhân thật sự cả.
Tần Thiên nghe Lý Phỉ Nhi nói vậy, hai tay liền vòng qua eo đem nàng ôm chặt hơn, khiến cho hai khối thịt mềm phía trên ép chặt vào người mình, cảm giác vô cùng thoải mái, máu huyết sôi trào. Bất quá hắn cũng không dám làm loạn, bởi vì Lý Phỉ Nhi là một bạo nữ “hung đại vô não” điển hình (DG: ngực to não nhỏ). Không thể biết trước nàng sẽ làm gì, cho nên hắn cũng không lộn xộn, tránh chọc tới nàng.
- Tần Thiên, hôm nay cảm ơn anh đã cứu tôi!
Lý Phỉ Nhi ngẩn đầu nhìn Tần Thiên nhẹ nhàng nói.
- Cái gì! Cô cám ơn tôi?!
Tần Thiên bộ dạng không thể tin được nhìn Lý Phỉ Nhi. Chẳng nhẽ hôm nay mặt trời lại mọc ở hướng tây... ngày tận thế đã đến rồi sao. Lý Phỉ Nhi lại biết cám ơn hắn, không phải hắn nghe lầm đó chứ!
- Hừ! Anh có thái độ gì vậy?
Lý Phỉ Nhi nhất thời tức giận, một tay liền nắm lại đấm vào ngực Tần Thiên. Hắn tức thì thở phào nhẹ nhõm.
- Đây mới đúng là cô nha, làm tôi sợ muốn chết. Tôi còn tưởng rằng đạn bắn trúng đầu chứ không phải chân cô.
Tần Thiên nói với Lý Phỉ Nhi.
- Anh… Hừ!
Lý Phỉ Nhi nghe Tần Thiên nói như vậy, nhất thời tức giận, liền muốn động thủ, nhưng lại nhịn được.
- Hừ! Lưu manh đáng chết, anh không thể nói dễ nghe một chút sao, người ta là bệnh nhân mà!
Lý Phỉ Nhi nhìn hắn bất mãn, nhưng trong giọng nói lại có mùi vị làm nũng của nữ nhân.
- Được rồi, Lý Cảnh quan, cô là đại mỹ nhân, ngực lớn mông lớn, như vậy được rồi chứ! (Biên: ae học tập nhé, khen gái là phải khen như vậy)
Tần Thiên ánh mắt mê đắm hướng về phía cổ áo nàng, vừa lúc Lý Phỉ Nhi thấy được làm nàng càng thêm tức giận.
- Tần Thiên, anh có đừng có mà lưu manh như vậy được không?
Lý Phỉ Nhi tức giận trừng mắt.
- Tôi vốn chính là lưu manh, làm sao có thể không lưu manh được !
Tần Thiên hèn mọn trả lời.
- Hừ, tôi không nghe anh nói nữa, tôi đi ngủ!
Hai mắt Lý Phỉ Nhi lập tức nhắm nghiền, không hề để ý tới Tần Thiên nữa.
- Này, cô sao có thể ngủ ngay trên người tôi hả? (Biên: có phúc mà không chịu hưởng à)
Tần Thiên buồn bực nói. Nhưng Lý Phỉ Nhi lại không thèm để ý tới hắn, gắt gao nắm lấy áo Tần Thiên, tựa như sợ hắn bất ngờ rời khỏi. Tần Thiên nhìn nàng, không thể làm gì khác ngoài việc buồn bực ôm nàng, thuận tiện rình coi mỹ ngực.(DG: Đệt, mình cũng muốn buồn bực như thế…)
Lý Phỉ Nhi thấy Tần Thiên không có đem mình đặt xuống, nhất thời trong lòng mừng thầm. Lần trước Tần Thiên đã liều lĩnh cứu mình, hôm nay hắn lại vì mình mà cùng những người kia liều mạng, làm Lý Phỉ Nhi rất cảm động. Nàng đột nhiên cảm thấy, tên lưu manh này cũng không xấu, trong nội tâm không tự chủ sinh ra tư tưởng ỷ lại vào hắn. Lý Phỉ Nhi cũng không biết tại sao, nhưng hôm nay, khi Tần Thiên ôm nàng liều chết mở một con đường máu, nàng liền phát hiện ra rằng, khi nằm trong ngực Tần Thiên thì bản thân có một cảm giác vô cùng an toàn, dù bên ngoài hung hiểm như đến đâu cũng không có cảm giác sợ hãi. Nghĩ tới đây, Lý Phỉ Nhi liền đi vào giấc ngủ.
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi trong ngực, không thể làm gì, bất đắc dĩ vẫn ôm nàng đồng thời nhắm hai mắt, bắt đầu tu luyện.
...
“Két!”
Không biết qua bao lâu, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mạnh ra. Tần Thiên lập tức từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại. Hắn thấy một nữ nhân hơn tứ tuần, thần sắc lo lắng, toàn thân trang phục tỏa ra hào khí phú gia tiến vào.
- Phỉ Nhi…
Nữ nhân kia gọi tên Lý Phỉ Nhi, nhưng lập tức sựng lại. Ánh mắt chăm chú nhìn Tần Thiên, lại nhìn Lý Phỉ Nhi nằm trong lòng hắn, tận sâu trong tâm liền hiện ra nét tiếu ý kỳ dị. Tần Thiên vừa thấy thì cảm giác run lên.
“Ưm...”
Lúc này, Lý Phỉ Nhi phát ra tiếng kêu khẽ rồi tỉnh lại. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia, ánh mắt phát sáng, muốn từ trên giường bước xuống. Nhưng nàng đã quên, chân nàng vốn bị thương, vừa dùng sức lập tức chạm đến vết thương, tức thì đau đớn, kêu thảm một tiếng, một lần nữa ngã vào ngực Tần Thiên khiến hắn phải vội vàng ôm lấy nàng.
- A! Phỉ Nhi, không nên lộn xộn. Mẹ biết con thấy mẹ đến nên rất xúc động, nhưng ngàn vạn lần phải chú ý vết thương của mình.
Nữ nhân tức khắc khẩn trương, thần sắc đau lòng muốn nắm lấy tay Lý Phỉ Nhi, nhưng thấy Tần Thiên đang ôm nàng, nữ nhân kia đành thôi.
Ôm Lý Phỉ Nhi trong lòng, Tần Thiên vừa nghe xong tức thì trợn tròn mắt, đây chính là mẹ của cô ta.
- Mẹ sao người lại tới đây a?
Lý Phỉ Nhi đỏ mặt nhìn nữ nhân kia nói, dần dần từ trong ngực Tần Thiên ngồi dậy. Tần Thiên thấy vậy, sợ nàng lần nữa vấp ngã, vội vươn tay ra đỡ, lấy hai chiếc gối kê sau lưng để nàng dựa vào đó.
Bên cạnh, mẹ của Lý Phỉ Nhi nhìn hai người, vẻ mặt rất vừa ý, không ngừng gật đầu, như đang khen ngợi tán thưởng.
- A… A di chào người, mời dì ngồi.
Tần Thiên vừa lên tiếng chào mẹ của Lý Phỉ Nhi vừa vội vàng đứng lên đem ghế đặt bên cạnh giường, mời mẹ nàng ngồi.
- Cám ơn, chàng trai trẻ, cháu tên là gì?
Mẹ Lý Phỉ Nhi hỏi, thần sắc vui vẻ. Tần Thiên thấy thế hoảng hốt, trong lòng có một loại dự cảm xấu chợt đến.
- A… Tên cháu là Tần Thiên. Dì à, cháu không quấy rầy hai người nữa!
Tần Thiên khẩn trương nói với mẹ của Lý Phỉ Nhi.
- Không cần khách khí, đều là người một nhà. Cháu cứ ngồi ở đây là được rồi, để dì nhìn cho kỹ một chút.
Mẹ của Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên cười nói.