“Tôi không có vô lộn phòng chứ?”
Lộ Minh kinh ngạc kêu lên, hắn phát hiện không chỉ có 1 khẩu súng ngắn chĩa vào đầu mình, trong phòng còn có thêm 2 người đẹp nữa.
Bên trái đang cầm súng chỉ vào đầu mình, là một người con gái mặc bộ đồ đen, người con gái này dung nhan tuyệt mỹ, có thể khiến người ta ngừng thở, nhưng biểu tình lạnh lẽo băng sương, nhãn thần lại cáng sắc bén như truỷ thủ.
Lộ Minh bị nàng chú mục vào, cảm giác như đang bị con hổ nhìn chòng chọc vào vậy.
Lãnh khốc hắc y nữ tử hai tay hai khẩu súng, một khẩu chĩa vô đầu Lộ Minh, khẩu kia chĩa vô góc phòng nơi còn một người con gái khác đang ngự tại đó.
Người con gái bên tay phải mặc cảnh phục (bộ đồ cảnh sát), mĩ mạo tuyệt thế, không cười mà đã mê đảo chúng sinh thế gian, cũng là một dạng hồng nhan hoạ thuỷ, khuynh quốc khuynh thành.
Trên tay nàng đồng dạng là một khẩu súng đang chĩa vào tim hắc y nữ tử.
“Hai vị từ từ đánh, tôi chỉ là gánh tương đi qua thôi...”, Lộ Minh thấy tình thế giằng co, hận không thể lập tức rút lui, an toàn rút khỏi chiến trường.
“Đi vào!!” âm thanh của hắc y mỹ nữ như băng châu vỡ ra.
“Đóng cửa vào!” Người đẹp cảnh phục cũng tuỳ ý phân phối, như là nàng mới là chủ của căn phòng này vậy.
“Là chủ của căn phòng này, tôi ngoài việc hoan nghên ra, còn muốn nói với hai người rằng, tôi hoàn toàn tôn trọng tự do của khách, vì không để phá hoại việc của hai người, tôi nguyện ý tới góc cửa sổ ngồi một lúc“. Lộ Minh phối hợp đưa hai tay lên, biểu đạt bản thân theo chủ nghĩa hoà bình, tuyệt đối vô hại.
“Ta đói rồi!”, hắc y mỹ nữ lạnh lùng nói.
“Nấu cơm, làm ba món thêm bát canh!” người đep cảnh phục cũng gật đầu đồng ý.
“Là chủ nhà, làm cơm mới khách là việc phải làm, nhưng mà, trong nhà chuột và gián mấy tháng trước đã chết đói rồi, tôi lấy gì làm cơm đây?” Lộ Minh chìa hai tay ra, biểu hiện như người phụ nữ đảm đang nhưng không có gạo thổi lửa.
“Gọi điện kêu đưa tới, tôi muốn cơm chiên trứng sốt cà chua”, người đẹp cảnh phục súng vẫn chĩa vào hắc y nữ tử, mắt không rời, chỉ đạo Lộ Minh.
“Có lẽ là tôi nên gọi 110? thật sự là kêu đồ ăn?” Lộ Minh cảm giác trái đất quay ngược rồi.
“Nhiều lời, tôi là cảnh sát“. người đẹp cảnh phục bực mình nói.
“Cạch”, hắc y mỹ nữ không nói, chỉ đem chốt an toàn của khẩu súng đang chĩa vô đầu Lộ Minh mở ra.
“Có phải cửa hàng giao cơm tận nhà không? số 195 tầng 2 phòng 707,gọi 3 phần ăn nhanh,1phần cơm chiên trứng sốt cà chua, 1phần... hắc mỹ nữ, cô dùng gì? cá nấm hương, cuối cùng là 1 phần thịt sào, nhanh nhé!!”, Lộ Minh lập tức móc di động gọi cho hàng ăn dưới phố đưa tới 3phần cơm.
Trong phòng lại yên tĩnh, hai người con gái không nói câu nào, sũng vẫn chĩa vào nhau.
Lộ Minh bị kẹp ở giữa, thấy thế giằng co, muốn cho không khí bớt căng thẳng liên nói: “Đây không phải là bang Texas ở Mỹ, hơn nữ quyết đấu kiểu cowboy cũng lỗi thời rồi, không bằng đem đấu súng đổi thành phun nước miếng(kiểu Châu Tinh Trì), hai người thấy sao?“.
Hắc y mỹ nữ trừng mắt nhìn Lộ Minh, giọng nói so với cái lạnh của Siberia còn lạnh hơn nói: “Câm mồm!!“.
Người đẹp cảnh phục ngược lại nhìn Lộ Minh có chút tiếu ý, khiến Lộ Minh cảm thấy xương cốt nhẹ đi mấy cân, thiếu chút nữa thì bay lên.
Người đẹp cảnh phục đem khẩu súng từ tốn bỏ vào bao, quay sang hắc y mỹ nữ nói: “Chúng ta vẫn theo quy củ cũ, dùng võ nghệ phân cao thấp, tôi thắng cô để lại đồ vật, cô thắng, vậy thì coi như 3 ngày 3 đêm này tôi theo cô coi như vứt đi“.
“Hưng!!!” Hắc y mỹ nữ ánh mắt lạnh băng liếc qua Lộ Minh, sau đó cất 2 khẩu súng vô.
Có tiếng chân từ phía cầu thang vọng tới, tiếp đó là tiếng gõ cửa., hỏi: “Có phải phòng 707, có người gọi mang tới 3phần cơm hộp?“.
Hai nàng ra hiệu Lộ Minh mở cưa, Lộ Minh thấy hai nàng không có ý trả tiền, đành phải mở cửa, móc tiền ra trả, nhận lấy đồ hộp cơm.
Đưa cơm là một người trung niên béo, đầu hói, hắn liếc mắt liền thấy phía sau Lộ Minh có hai người con gái, mặc dù hai người ở trong bóng tối không nhìn rõ diện mạo, nhưng hắn thấy Lộ Minh tuy sồng ở thôn làng mà lại chơi song bay(cùng lúc 2em), thì bội phục vô cùng.
Hắn dơ ngón tay cái về phía Lộ Minh nói: “Huynh đệ, ngươi được lắm”, sau đó trên mặt còn có chút ngưỡng mộ quay người đi xuống lầu.
Tới lúc mở hộp cơm, hộp đầu tiêm là cơm chiên trứng sốt cà chua, người đẹp cảnh phục liền từ phía sau dơ tay ra. Lộ Minh hỏi: “Đồng chí cảnh sát, hộp cơm này có thể báo công tác phí không?” người đẹp cảnh phục nghe thấy cười mỉm, nhưng không có trả lời, Lộ Minh đành phải đưa cho nàng.
Hộp thứ 2 là cá nấm hương, Lộ Minh chưa kịp mở miệng thì đã bị hắc y mỹ nữ lấy mất.
Trong phòng chỉ có 1 cái ghế, Lộ Minh không chút lịch sự gồi xuống, mở phần thịt sào của mình, nhưng chưa kịp động đũa liền bị người đẹp cảnh phục đứng ở sau lưng gắp mất 2 miếng.Bên kia hắc y mỹ nữ cũng làm y như vậy, hộp thịt sào vốn không có được mấy miếng thịt, kết cục hộp thịt của lộ Minh chỉ còn lại mấy miếng ớt xanh.
“Hai vị mỹ nữ, còn gắp nữa tôi sẽ trở mặt đó!!” Lộ Minh bực mình.
“Ai gắp nhiều”, hắc y mỹ nữ lạnh lùng “hưng” 1 cái.
“Thịt sào hơi mặn, ớt thì lại không đủ cay!!” người đẹp cảnh phục thì lại trưng ra bộ mặt của chuyên gia ăn uống, bình phẩm món ăn chỉ có mấy đồng này.
Lộ Minh nghe mà trợn trắng mắt, nếu như không phải đồng tử công chưa luyện thành, hắn lập tức đem 2 nàng đẩy ngã, để cho 2 nàng biết, thân là tuyệt thế mỹ nữ, không nên dễ dàng chui vào phòng của nam nhân, không sẽ kích động lòng sói đó.
Nếu như động thủ, Lộ Minh rất dễ dàng đem 2nàng hạ thủ, nhưng mà hắn nhớ rõ 1 lời giáo huấn, đó là nữ nhân khó nhằn, nếu như không thể đừng được, tuyệt đối không bạo lộ võ công.
Nhớ hồi còn nhỏ, ông nội đưa hắn tới chơi nhà lão bằng hữu, tại nhà ông Võ, có người con gái ít hơn hắn 1 tuổi.
Lúc đâu không sao, cho tới khi 2ông nội nói muốn biết ai giỏi võ hơn, bản thân không cẩn thận, xuất thủ hơi nặng tay, đem cô nhỏ đó đánh gã ra đất, kết quả là, cô nhỏ khóc rõng, nước mắt mũi tem lem đó năm nào cũng tìm hắn tỉ võ, cho tới tận bây giờ vẫn quấn lấy không ngừng....
Nữ nhân so với hổ còn đáng sợ hơn.
Đó là câu nói của cha Lộ Minh, cũng là điều duy nhất mà Lộ Minh từ nhỏ đến lớn cùng chung ý với cha.
Lộ Minh cố nhịn không đem 2 mỹ nữ phía sau đánh cho mông nở hoa, đem cục tức phát tiệt vào hộp cơm.
Hai mỹ nữ phía sau xem ra rất đói, Lộ Minh vừa mới như phong quyển tàn vân xử lý hộp cơm, hộp cơm trong tay hai nàng cũng sạch nhẵn rồi.
Ăn xong 2 nàng đồng thời đưa hộp không tới, hai mỹ nữ còn phân phối.
“Đun nước, nhớ rót đầy!!!“.
“Chú ý, nước nhất định phải sôi, tôi muốn uống chè!!!”
Ai mới là chủ của căn phòng này? ai bỏ tiền ra gọi cơm hộp? có đồ cho ăn là tốt rồi, lại còn lắm yêu cầu, con gái nhà ai thế, thật là khó chiều? hắc y mỹ nữ và người đẹp cảnh phục gần như là đem Lộ Minh biến thành người làm ở nhà họ, vì vậy Lộ Minh bực mình quay đầu lại, phát nộ hét: “máu người thì có, hai người có uống không?”
Đối với việc Lộ Minh giận dữ, 2 nàng không thèm để ý. 2 nàng không nhìn ra thực lực của Lộ Minh, cho rằng Lộ Minh chỉ là người bình thường, vì vậy 2 nàng chỉ nhìn nhau, trong mắt 2 nàng hắn không có tồn tại. Ánh mắt 2 nàng quét qua Lộ Minh, sau đó từ từ đi vòng quanh tìm cơ hội ra tay.
“Quy củ cũ, quyền phân cao thấp, quyết định thắng lợi!!” người đẹp cảnh phục trong mắt sản quang, hạ giọng nói.
“hưng” hắc y mỹ nữ không trả lời, chỉ hưng 1 tiếng.
Lộ Minh mắt thấy nữ tử đại chiến thế giới sắp bộc phát, không có cách, chỉ đành rời xa chiến địa, tìm được gói lạc còn sót, ngồi lên giường xem mỹ nữ đánh nhau.
Bây giờ cái giường trông bẩn bẩn này là nơi an toàn nhất trong phòng, dù thế nào đi nữa, 2 vị mỹ nữ này chắc sẽ không bò lên giường.
Bên này Lộ Minh vừa bóc vỏ lạc vừa xem đánh nhau.
Hắc y mỹ nữ và người đẹp cảnh phục bi bi pa pa bắt đầu giao thủ, động tác của hai nàng nhanh như sản điện, khiến cho Lộ Minh có chút sửng sốt.
Hai nàng đánh đấu, so với cao thủ trong film còn nhanh hơn. Hắc y mỹ nữ đó đột nhiên như chim yến bay lên, điểm nhẹ vào góc tường, mượn lực phản thán, tốc độ rất nhanh đánh tới người đẹp cảnh phục. Người đẹp cảnh phục quát nhẹ 1 tiếng, song quyên của nàng như có kim văn loé hiện, tiếng gió hu hu, tấn công như mưa rơi(liền mạch), nhưng toàn bộ bị hắc y mỹ nữ xảo diệu tránh khỏi.
Lộ Minh rất ngạc nhiên, hiện tại người biết võ nghệ rất nhiều, nhưng thực tài thì lại ít như sao lúc binh minh. Như hai nàng này tu luyện là võ cổ truyền, trong cả vạn người mới thấy một, Lộ Minh có đến mấy năm rồi tại thành phố Lam Hải không thấy qua đệ tử môn phái chính thống, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy hai người.
Vừa lạnh lùng vừa tàn khốc, hắc y mỹ nữ có lẽ là truyền nhân của Bắc phương Yến tử môn, tật như phi yến, nhẹ như bông liễu, thân pháp linh hoạt vô cùng, so với võ gia bình thường, kinh công của nàng thật có chút độc đáo. Còn người đẹp cảnh phục, thân hình như là Nam quyền Vĩnh xuân với Hiệp quyền 2 nhà,xuất thủ có khí thế mãnh hổ của hiệp quyền, lại có phong nhãn thốn kình của vĩnh xuân, uy lực phi phàm.
Võ nghệ 2 nàng so với đồng tử công luyện từ nhỏ của Lộ Minh cách biệt như trời và đất vậy, nhưng so với tiết mục trên tivi thì hơn gấp trăm lần.
“Đươc, đánh rất đẹp”, Lộ Minh vỗ tay khen.
“Đánh vào mặt nàng ta, đạp vào mông, đánh, đừng có khách sáo”, Lộ Minh cảm thấy tiếc là ở đây không có lon bia nào, không thì quá hoàn mỹ rồi.
“A, cái bàn của tôi đi rồi, ghế 3 chân cũng xong rồi, mặc dù bọn chúng đã đến tuổi về hưu, nhưng vẫn cón nhiệt huyết kiên cường phát huy a, chỉ bằng vào điểm đó, các cô phải bồi thường cho tôi 50đồng tiền tổn thất đó, oa oa, quyền này quá hiểm, nữ đồng chí cảnh sát đừng có đánh về phía tôi, hắc y nhân cũng đừng ở trên đầu tôi nhảy tới nhảy lui, trừ phi nàng nguyện ý đổi sang mặc váy ngắn....” Lộ Minh bên bóc lạc ăn ngon lành, bên xem mị bay sắc vũ, so với xem NBA còn muốn nhập tâm hơn.
Đang lúc ầm ĩ, hắc y mỹ nữ hình như bị ảnh hưởng bởi lời nói của Lộ Minh, thân pháp chậm lại, bị trúng 1 quyền của người đẹp cảnh phục.
Đau “hưng” 1 tiếng, cả thân hình kiều diễm của hắc y mỹ nữ bay lên không.
Người đẹp cảnh phục “oanh” tới 1 quyền, đem thân hình đang ở trên không của hắc y mỹ nữ đánh bay tới trên người Lộ Minh.
Lộ Minh không dám vẫn công hộ thể, nếu không hắc y mỹ nhân chắc chắn sẽ bi trọng thương, hắn giơ hai tay lên, dùng cách người khác khó mà phát hiện được đón lấy nàng, giúp nàng giảm đi phần lớn xung lực. Miệng thì giả vờ kêu thảm một tiếng, thân hình hướng phía sau lăn ra, hai tay ôm chặt lấy Hắc y mỹ nữ, cảm giác trong tay mềm mại, trong lòng đầy mùi hương nữ nhân, không tự chủ được kêu sướng trong lòng.
“Làm sao thể?” Người đẹp cảnh phục dừng tay, tiến đến cúi xuống hỏi.
“Không việc gì, chỉ là gãy mất một cái xương sườn!!” Lộ Minh cố làm ra vẻ đau khổ, đồng thời tay ôm hắc y mỹ nữ càng chặt thêm, không đành lòng buông ra.
“đồ tay lợn!!” hắc y mỹ nữ đang ở trong lòng Lộ Minh, cảm thấy một bộ phận nhạy cảm trên thân bị Lộ Minh chạm vào, lập tức quay người, lanh lùng kêu 1 tiếng, dơ tay đánh vào mặt Lộ Minh.
“Ta nhất quyết không làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa, rõ ràng là làm ơn mắc oán, mỹ nữ, các nàng lẽ nào không dùng phương thức “kéo bao búa”(oản tù xì) để phân định thắng thua? đánh đánh giết giết lỗi thời rồi, hiện tại không phải đang nói xã hội hài hoà sao? không bằng mọi người cùng ngồi xuống, uống chén chè, ăn cho no, có gì thì đưa ra nói cho rõ ràng là được rồi, sao lại phải đông dao đông thương? A... coi như tôi chưa nói gì hết”,
Lộ Minh vừa nhìn thấy hai nàng đồng thời hướng ánh mắt tức giận nhìn mình, lập tức bịt miệng không nói nữa.
“Có chút không đúng, lòng can đảm của tên này có chút to, người bình thường thấy chúng ta đánh nhau, không thể có phản ứng như vậy”,Người đẹp cảnh phục vô cùng hoài nghi.
“Nhầm rồi, thực ra lòng can đảm của tôi so với đầu kim còn nhỏ hơn” Lộ Minh vội vàng biện hộ.
“Ngươi là đồng bọn của nàng”,sắc diện của Người đẹp cảnh phục có chút biến đổi, nàng phi về phia Lộ Minh đánh ra 1 quyền, đồng thời ngưng khí vận khình, quyền đầu như là xuất hiện kim văn, doạ cho Lộ Minh lông tóc dựng đứng, nếu như không vận công hộ thể, đổi là người thường, để nàng đánh trúng quyền này, ít nhất phải nằm viện nửa tháng.
Lộ Minh ngấm ngầm phòng ngự, nếu như Người đẹp cảnh phục cố ý đánh tới, kể cả có bị bạo lộ, ít nhất cũng phải hạ được nàng.
Duy nhất khiến hắn có chút an ủi là hắc y mỹ nữ mặc dù biểu hiện lạnh lùng, nhưng nàng lại có ý cứu viện cho hắn.
Người đẹp cảnh phục đánh tới 1 quyền rất nặng, tựa như lôi đình vậy, Lộ Minh chuẩn bị vận công kháng ngự, chợt phát hiện, quyền đầu của Người đẹp cảnh phục đột nhiên cong xuống, tập kích vào tiểu phúc của hắc y mỹ nữ vì đang vội lao tới cứu viện cho mình mà quên không phòng bị.
Hắc y mỹ nữ như bị lôi kích, cả người mềm oặt trong lòng Lộ Minh, phù 1tiếng, anh hàm phun ra một ngụm máu tươi(tiên huyết). Máu tươi nhuôm đỏ cả áo Lộ Minh, kinh diễm(đẹp,máu mà đẹp pó tay) như hoa.
“Cô làm cái gì thế?” Lộ Minh tức giận, ôm lấy thân hình mêm nhũn của hắc y mỹ nữ, hướng Người đẹp cảnh phục hét lên.
“Tôi là cảnh(cảnh sát), cô ta là tặc(đạo tặc), cảnh bắt tặc đó là việc thiên kinh nghĩa địa... đây chẳng qua là 1 kế nhỏ mà thôi, sao nào? tôi thông minh không?” Người đẹp cảnh phục yên nhiên cười, kiều mị tuyệt thế, Lộ Minh vốn định cho nàng 1 tát, nhưng không hiểu sao tay không dơ lên nổi.
“Tối quá, lạnh quá....” hắc y mỹ nữ cả người run lên.
“Đừng sợ, đừng sợ, cô nhất định không sao đâu!!” Lộ Minh cảm thấy thương tâm, không còn nghĩ tới việc thân phận có thể bị bạo lộ, quyết định vận công để cứu tiểu mỹ nữ đáng thương này.
“Hạc Lập Sương Điền Trúc Diệp Tam”(biết chít liền), nhân lúc Người đẹp cảnh phục cúi xuống xem xét thương thế của bản thân, hắc y mỹ nữ vốn đang nằm trong lòng Lộ Minh liền chuyển mình, tung ra một cước, nhanh như điện đá trúng tâm khảm của Người đẹp cảnh phục.
Lộ Minh sững người, thì ra hắc y mỹ nữ cũng chả hiền lành gì, sau khi nàng bị trọng thương, liền mượn nỗi đồng tình của Lộ Minh để che đậy, một cước phản kích trọng thương đối thủ.
“Hay cho cước pháp, hay cho kế sách, nhưng ta vẫn còn đánh được”, Người đẹp cảnh phục cắn răng, dùng hết chút sức còn lại tung ra một quyền thật mạnh về phía hắc y mỹ nữ.
Nếu để một quyền này của nàng đánh trúng, hắc y mỹ nữ chắc chắn là hương tiêu ngọc vẫn.
Lộ Minh vội vàng đem hắc y mỹ nữ nhấc lên, bản thân chịu 1 quyền này giúp nàng, Lộ Minh đã luyên tới tầng thứ 6 của kim chung trạo, đừng nói 1 quyền, cho dù Người đẹp cảnh phục đánh trúng 10 quyền cung chẳng nhằm nhò gì, nhưng hắn không dám phản trấn quyền của nàng, nếu không xương tay của nàng sẽ bị hắn trấn gãy.
Hắn vận nội công, chỉ hộ vệ tâm mạch, chuẩn bị dùng hết sức sự nhu hoà của thân thể để chống lại 1 quyền này.
Ai biết được, Người đẹp cảnh phục vội thu quyền lại, nàng không muốn đả thương Lộ Minh kẻ là một người thường “không biết võ công” này.
Nàng vốn đã thụ thương, nay lại cố sức để dừng lại quyền này vì thế nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn.
Thương thế của nàng so với hắc y mỹ nữ còn nặng hơn, nháy mắt liền mất đi ý thức, cả người hôn mê ngã về phía Lộ Minh.
Lộ Minh vội dơ tay đỡ lấy, lại một ngụm máu tươi(tiên huyết) từ miệng Người đẹp cảnh phục phun ra, nhuộm đỏ cả ngực Lộ Minh.
“Quá sính cường rồi... may mà cả hai đều không sao!!” Lộ Minh bị doạ phát sợ, hắn cho rằng hai nàng chuyến này đều ngỏm rồi, nhưng đợi tới khi đỡ 2 nàng nằm xuống, sờ sờ mạch môn, thấy 2 nàng tuy hôn mê nhưng không có nguy hiểm tới tính mạng, bấy giờ mới thở ra 1 cái.
Còn chưa kịp lau đi mô hôi lạnh, Lộ Minh chợt cảm thấy trước ngực đau nhói lên, cảm giác như có cái gì đó chui vào, hắn vội chụp lấy, đem mảng áo trước ngực xé nát rồi móc ra.
Trong tay là huyết y, sau lớp áo trong ngực là quyển sách cổ, nó như đang nhấp nháy ánh quang, có 1 đuạn cổ quái gì đó đang chui ra, trườn lên trên cánh tay...
Có rắn?
Trong lòng Lộ Minh rất nhanh hiện lên ý này, con quái vật rắn đó bò bò rồi biến mất trên cánh tay hắn, rồi rất nhanh xuất hiện trong khinh mạch bò về hướng đan điền.
Tu luyện mười mấy năm đồng tử công không ngăn được một chút nào, Lộ Minh cảm giác tâm hồn như bị cái gì đó rung lên 1 cái, có một cỗ nhiệt lưu như liệt hoả, như hoả sơn bạo phát, từ đan điền chạy thẳng tới thiên linh cái...
“Mẹ có nói hồng nhan hoạ thuỷ, quả nhiên không sai!!!” Lộ Minh chúi đầu gã xuống giường, thân mình đè lên hai nàng.