Lộ Minh cảm thấy mình có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, có một lão đầu nhìn không rõ mặt đang đi quyền, động tác rất nhanh, nhanh như điện chớp, căn bản nhìn không rõ ràng.
Nhưng ký ức lưu lại thì rất rõ, cho tới khi Lộ Minh tỉnh lại, hắn vẫn còn nhớ rõ. Lộ Minh cảm thấy thần bí lão nhân trong mơ có phần giống với ông lão cho thuê sách, lại có phần giống ông lão ở trong quyển sách cổ.
Đợi tới lúc thần trí Lộ Minh hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng bất dậy mới phát hiện 2 nàng vốn bị đè ở dưới giờ không thấy đâu.
Các nàng giống như tiểu yêu tinh trong thần thoại, biến mất vô ảnh vô tung. Nếu như trong phòng mà không lôn xộn, Lộ Minh thật không dám tin đã từng có 2 vị mỹ nữ cấp bậc hoạ thuỷ đã xuất hiện trong phòng mình.
“Sách của tôi? trời ạ!!!“. Lộ Minh phát hiện cái áo bị nhuộm máu vẫn còn trên đầu giường, nhưng quyển sách cổ vốn đút trong lòng thị lại biến thành đống tro đen rồi.
“Xong rồi, 1 trang cũng chưa xem qua...không đúng, ai đã đốt nó?”, Lộ Minh bình tĩnh trở lại, một bụng hoài nghi, quyển sách vốn bọc trong huyết y, giờ lại biến thành tro, lex nào, nó biến ra như vậy là do con quái vật hình rắn đó tạo ra?
Trong sách, như thế nào lại có quái vật hình rắn chui ra? hơn nữa lại chui vào trong tay mình.
Lộ Minh nghĩ thế nào cũng không thông, liền giơ cánh tay phải lên cẩn thận quan sát, kết quả quai hàm xém chút rớt xuống đất.
Hắn khinh ngạc phát hiện, hai tay mình biến giống như ngọc, gần như trong suốt, đến xương cốt kinh mạch đều có thể nhìn thấy, cho tới gần bàn tay mới dần biến giống như bình thường.
Đây là do võ công đạt mức trong truyền thuyết, thân thể bị tiên thiên chân khí tẩy tuỷ dịch kinh mới xuất hiện dị tượng, sao lại phát sinh trên thân thể mình?
Lộ Minh cấp tốc khoanh chân, ngưng thần nội thị đan điền.
Giờ phút này, đan điền như hư cốc, lớn hơn gấp trăm ngàn lần so với trước đây, nhưng một giọt chân khí cũng không có.
Bản thân gian khổ mới tu luyện được chút xíu chân khí, toàn bộ đều ly kỳ biến mất, chỉ là toàn thân kinh mach, toàn bộ đều thông suốt, chằng chằng chịt chịt, so với mạc nhện còn phức tạp hơn gấp trăm lần, làm cho Lô Minh vừa khinh ngạc vừa mừng.
Chỉ cần tu luyện lại chân khí, bản thân không cần phải bỏ ra mấy chục năm để đả thông kinh mạch nữa, dễ dàng có thể trở thành nội gia cao thủ. Càng làm cho Lộ Minh mừng hơn nữa là, bởi vì quyển sách đó đem tới thân thể dị tượng, khiến cho ngoại môn ngạnh công kim chung trạo của bản thân đạt tới tầng thứ 7, thậm chí mấp mé tầng thứ 8, xem ra mấy ngày sắp tới có thể đột phá rồi.
Thực lực hiện tại của hắn, tuy so với mấy chục năm tu luyện của ông nội thì vẫn còn khoảng cách, nhưng so với cha hắn thì tương đối gần.
Trước đây Lộ Minh chỉ có khoảng7 phần công lực của phụ thân, thương xuyên bị phụ thân bắt nạt rất thảm thiết, bây giơ sau khi thông qua tẩy tuỷ dịch kinh, hắn đã sắp đuổi kip phụ thân rồi. Nếu như đột phá tầng thứ 8 kim chung trạo, vậy thì phụ thân sẽ bị hắn đuổi kịp, thập chí phản chiêu.
Điều duy nhất khiến Lộ Minh đau đầu là, đồng tử công của hắn vẫn chưa có luyện thành.
Phụ thân có nói, luyện thành kim chung trạo tầng 7, là có thể luyện thành đồng tử công, nhưng hiền giờ coi lại, Lộ Minh lại một lần nữa bị cha mình lừa rồi.
“Chết rồi, 9giờ mình có phỏng vấn, bây giờ thì muộn rồi“. Lộ Minh ngửng đầu, phát hiện bản thân hôn mê cả đêm, bây giơ đã là gần trưa rồi, móc di đồng ra nhìn, dd sớm đã hết pin, càng cuống, vội vàng thay pin khác, ôm nỗi hy vọng cuối cùng gọi điện đến xin lỗi, thì nghe người chủ nhiệm nghe điện thoại nói: “Anh nói phỏng vấn? mấy hôm trước đã tìm đủ người rồi... anh nói ngày 15 phỏng vấn? Anh bạn, hôm nay là 22, anh tỉnh ngủ chưa vậy?“.
“Hôm nay là ngày 22?”
Lộ Minh nghe được thì như bị sét đánh. Mình hôn mê suốt 1 tuần rồi?
Lão đầu chủ rạp sách cho mình quyển sách đó, không lẽ đúng là thiên sách tu tiên?
Từ quyển sách chui ra vật hình còn rắn lẽ nào là rồng trong truyền thuyết?
Lộ Minh cố gắng nhớ lại, quái vật hình rắn, hình như thật sự có chút giống rồng... con rồng đó chui vào người mình, chắc không có vấn đè gì xảy ra chứ?
Lộ Minh cảm giác cả nủa ngày cũng không thấy có chố nào không đúng, toàn thân khoẻ mạnh tràn đầy sức lực, chỉ hận không có chỗ để phát tiết.
Thế giới bây giờ làm gì có rồng? bản thấn không lẽ đi xuyên qua cõi khác?
Lộ Minh còn cho rằng mình xuyên qua cõi khác, làm như không có gì, xuống lầu dạo một vòng.
Sau cùng phát hiện, bản thân không có xuyên cõi, mà như con lơn con vậy, ngủ cả 7 ngày.
Kỳ lạ nữa là cả 7 ngày không ăn không uống, bản thân cũng không có thấy đói. Mặc dù không đói nhưng Lộ Minh vẫn bắt mính ăn chút đồ ăn.
Về tới phòng trọ, Lộ Minh lột sạch quần áo, chui vô cái phòng tắm bé tới mức thiếu chút là vô không lọt, toàn thân bắt đầu gột rửa.
Rất nhanh, Lộ Minh phát hiện có 2 điều lạ.
Một: dây truyền ngọc bội mẹ cho không thấy đâu, chỉ còn sót lại sợi dây màu đỏ trên cổ, bản thân ngọc bội không biết chạy đâu mất rồi?
Hai:là khi nhìn vào gương, Lộ Minh cảm thấy đôi mắt của mình có chút khác khác, trong mắt ẩn hiền nhiều hơn một loại quang mang nào đó, nhưng là gì thì không nói ra được, chỉ có thể cảm giác được có chút biến đổi.
Tính cách Lộ Minh có chút lạc quan, mặc dù để cho con rồng nhỏ cổ quái đó chui vào người, làm cho thân thể có chút biến dị, nhưng hắn tin rằng đó là việc tốt.
Đột nhiên, của phòng tắm bị kéo ra, hắc y mỹ nữ đứng ở ngoài cửa.
Lộ Minh bị doạ xém xỉu, bởi vì trên tay hắc y mỹ nữ là 1 thanh truỷ thủ sáng lấp lánh.
“Tôi và cô không có phát sinh quan hệ(cái đó đó), tôi khẳng định là không có!!!” Lộ Minh cho là hắc y mỹ nữ hiểu lầm, giờ nàng quay lại báo thù, giết mình là nam nhân đã đè lên người nàng, nên vội vàng giải thích, lại vội vàng che lại tiểu đệ(JJ) của mình.
“Đi ra!!!” hắc y mỹ nữ lạnh lùng nói.
“Ra cũng được, nhưng tôi thật sự là không có làm...” Lộ Minh rất muốn nói bản thân mình vẫn là đồng tử(còn trinh ^^), nhưng nói ra sợ cũng chẳng ai tin.
Hắc y mỹ nữ làm như không thấy thân hình trần trụi của Lộ Minh, rất nhanh chui vô phòng tắm, vứt lại Lộ Minh vẫn còn đang khinh ngạc một bên, nàng dơ truỷ thủ lên, hướng 1 bên vách tường đâm tới.
Lộ Minh thấy vậy mới yên tâm, thì ra nàng không định tới giết mình, nhưng mà, trong tường lẽ nào lại có bảo vật?
Vòi sen nước vẫn đang chảy, hắc y mỹ nữ sau lưng ướt sũng, làm cho những đường cong đều hiện lên. Phòng tắm bé bé ẩn hiện mùi thơm, phảng phất như mùi nước hoan, lại có vẻ như là hương thơm trên thân thể của hắc y mỹ nữ, cực kỳ dụ hoặc. Lộ Minh không cầm được lòng tham liền hít vài hơi(nghiện), bởi vị ướt nước hiện ra đường cong tuyệt mỹ, lại thêm mui hương thân thể thần bí, khiến cho khí huyêt Lộ Minh sôi chào, tiểu đệ nơi hạ thân đột nhiên đứng lên, thế nào cũng không che hết được, khiến hắn xấu hổ vô cùng.
“Tôi có việc ra ngoài 1 chút, cô cứ từ từ mà làm”, vội vàng mặc quần áo, nhưng Lộ Minh cảm thấy mình như là muốn biến thành con sói biến hình đêm trăng, mặc dù bây giờ là ban ngày.
Nếu như không nhanh rời khỏi, hắn sợ bản thân không khống chế nổi mà phi vào phòng tắm đem hắc y mỹ nữ đẩy ngã XXX.
Hắc y mỹ nữ quay đầu, lạnh lùng nhìn Lộ Minh 1 cái.
Mặc dù rất cố gắng, như đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể, hắn không cách nào khống chế được.
“Phản ứng tự nhiên, không thể trách tôi được...hơn nữa, nếu như vậy mà không có chút phản ứng nào, thì tôi còn sồng để làm gì? tôi không sớm tự tử con hơn”, Lộ Minh vốn định rời đi, nhưng do hiếu kỳ, muốn biết hắc y mỹ nữ rốt cục là tìm cái gì.
Lúc sau, hắc y mỹ nữ từ bức tường lôi ra 1 viên gạch, rồi lại từ lỗ hổng sau viên gạch lôi ra 1 viên ngọc bích hình trăng tròn.
Lộ Minh thầm nghĩ, quả nhiên là yến môn nữ phi tặc này cất giấu bảo vật trong phòng mình, chẳng trách đi rồi lại quay trở lại.
Kỳ dư, tại sao Người đẹp cảnh phục truy đuổi nàng, hơn nữa còn đuổi tới 3ngày 3đêm?
Chắc chắn cùng với viên ngọc bích này có quan hệ?
Lần trước nàng tới đây, hẳn là muốn lấy lại viên ngọc này, nhưng lại bị Người đẹp cảnh phục đuổi tới, rốt cục kế hoạch bị dừng nửa chừng, lại còn đánh nhau một trận.
Nhưng mà, bản thân mình sống ở đây đã hơn 3 tháng, vậy nàng ta đem viên ngọc giấu ở phòng tắm lúc nào vậy ta? thế gian có rất nhiêu nơi bí mật, nàng ta tại lại cứ nhè phòng tắm trong phòng trọ của mình mà giấu?
Lộ Minh càng nghĩ càng không lí giải nổi. Kiều thân hắc y mỹ nữ chợt loé lên, đã thấy nàng đứng ở bên ngoài, dùng khăn mầu đen bọc viên ngọc lại, đưa cho Lộ Minh lanh lùng nói: “Đem vật này đưa đến Di Cảnh Hoa Viên Vọng Hải Các số 1206, đây là chìa khoá, đem vật này để vô đó rồi đón xe đến bến tàu hoả, rồi sau đó đổi xe đến thư viên thanh phố hoặc khu chính trị, sau đó đổi xe đến Trung Hoa Đại Tửu Điếm, lấy một phòng ở lại đó, mai mới được về“.
Nàng chỉ đạo cả nửa ngày, chợt phát hiện Lộ Minh đang ngớ ngẩn nhìn vào áo ngực đã bị ướt của mình, đôi mắt đang trợn trừng ngó vô ngọc nữ phong(ngực) của bản thân, mục quang nàng chợt lạnh, truỷ thủ trong tay nhất động, chỉ vào hạ thân Lộ Minh.
Lộ Minh giật mình, vội vàng tránh khỏi truỷ thủ, đưa tay ra nhận lấy viên ngọc đã được bọc từ hắc y mỹ nữ gật đầu nói: “Hiểu rồi“.
Thời khắc Lộ Minh tiếp nhận viên ngọc, hắn cảm nhận ngón tay tiếp xúc với viên ngọc đột nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu. Hắn có thể cảm nhận được trong ngọc bích chứa đựng một loại năng lượng thần bí mà có dùng ngôn ngữ cũng không thể miêu tả được, thân thể Lộ Minh, lúc tiếp xúc với viên ngọc ngẫu nhiên sinh ra khát vọng không thể nói ra được, như là rất muốn ăn lấy năng lượng thần bí của viên ngọc, như là một người đang khát nước mà muốn uống nước vậy.
uống nước, tôi muốn uống nước....
Lộ Minh cố gắng giữ yên sự hiếu kỳ muốn thử “ăn” năng lượng thần bí giấu trong viên ngọc.
Hắn không biết tại làm sao lại sinh ra loại nguyện vọng như vậy. Viên ngọc trong chiếc khăn đen, xuất kỳ (chợt xuất hiện) một dòng thanh lương(mát lạnh), như là nước vậy, chảy lên đầu ngón tay, rồi lan toả tới toàn thân, sau cùng thuận lợi đi vào kinh mạch, chảy vào đan điền Lộ Minh, cảm giác thanh lương tướt ướt đó mặc dù ngắn ngủi có mấy giây, nhưng rất tuyệt diệu, khiến cho Lộ Minh cả đời khó quên.
Lộ Minh nhận thấy, không chỉ thân thể, thậm chí đến linh hồn cũng được tướt tắm, sau khi mát lạnh,toàn thân lại có cảm giác ấm áp, như là ánh thái dương của ngày xuân chiếu vào vậy, vô cùng dễ chịu, hắn ngầm nội thì(quan sát nội thể) thì chợt phát hiện trong đan điền xuất hiện một ít chân khí, mà chân khí này với chân khí trước đây tu luyên ra hoàn toàn không giống nhau, hình như là tiên thiên chân khí trong truyền thuyết... trời ạ, hút năng lượng của ngọc thách, cố nhiên lại có thể chuyển đổi thành tiên thiên chân khí.
Nếu thật sự như vậy, so về cảnh giới hắn hoàn toàn có thể vượt qua toàn bộ cao thủ trên thế gian này, biến thành tồn tại độc nhất vô nhị.
Tiên thiên chi cảnh, đến cả võ tôn cấp bậc cường giả như ông nội, cũng vô pháp đạt tới cảnh giới này.
“Ngươi sao vậy?” hắc y mỹ nữ phát hiện biểu tình Lộ Minh có điểm khác thường, trên mặt hắn, khi thì khinh ngạc, lúc lại vui mừng, cổ quái khác thường.
“Tôi đau đầu....”
Lộ Minh chợt tỉnh, hắn phát hiện không phải đang nằm mơ, trong đan điền thật sự có một ít tiên thiên chân khí thần kỳ, lỏng ấm. Vì đề phòng hắc y mỹ nữ sinh nghi, hắn hạ ý thức che lấp, lấy tay ôm bụng.
Hắc y mỹ nữ phát hiện tên khốn này đến giả vờ bị bênh cũng không biết, có chút nhịn không được cười, băng sương trong mắt hoá giải nhạt đi một chút, lanh lẽo nói: “đau đầu? vậy ngươi ôm bụng làm gì?“.
Nhưng, nàng cũng không quá truy xét vì sao Lộ Minh lại giả vờ bênh, ngược lại liếc nhìn cái khăn đen đang ở trên tay Lộ Minh, lấy ra viên ngọc bích cẩn thận dò xét.
Nàng dùng giác quan thứ 6 nhạy cảm của nữ nhân, cảm nhân được tên gia hoả này có vấn đề.