Sống Cùng Vạn Tuế

Chương 121: Chương 121: Kích Tình Lẫn Nhau




Mặc dù nụ hôn đầu khi đáp lại rất mãnh liệt, nhưng Niếp Thanh Lam cùng Lục Minh lúc đang triền miên hôn môi thì bị Cảnh Hàn nhìn thấy khiến Niếp Thanh Lam trong lòng cũng thẹn thùng mấy hôm liền.

Đã lâu rồi không ‘hấp dẫn’ tên xấu xa này, hôm nay lại dưới tình huống có Giai Giai đang nằm ngủ, cái kiểu ‘trộm tình’ lén lút này khiến cho Niếp Thanh Lam cảm giác được hít thở cũng có chút khẩn trương, trái tim đập loạn. Nàng bỗng phát hiện ra sau lưng Lục Minh có một luồng hơi ấm lan truyền sang, bắt đầu là từ ngực nàng rồi sau đó toàn thân như bốc lửa lên vậy, thân thể nàng đột nhiên có một loại khát vọng, hi vọng được hắn mạnh mẽ ôm mình vào lòng.

Nàng hi vọng hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng đến mức khó thở nổi, sau đó cuồng nhiệt hôn nàng, sau đó bá đạo... chinh phục nàng.

Lục Minh cũng phát hiện hồ ly mỹ nhân lúc này hai má ửng hồng, đôi mắt đẹp tình yêu nồng đậm dậy sóng, như có men rượu nồng kích thích, cả hơi thở cũng bắt đầu nóng rực lên, thở vào tai mình gây cảm giác ngưa ngứa, đôi môi đỏ thắm của nàng không tiếng động mà đang gọi mời mình.

Nhẹ nhàng, hắn nâng cằm nàng lên, từ từ hôn nàng.

Đôi môi hai người lúc này đã quyện chặt vào với nhau, cái cảm giác như điện giật liên tục từ đôi môi truyền lại.

Khát vọng trong lòng cả hai càng lúc càng dâng lên mạnh mẽ, nhưng cả hai không vội vàng nóng nảy mà chậm rãi hưởng thụ trao nhau những chiếc hôn nồng nàn. Lục Minh dùng môi mình nhẹ nhàng vờn quanh bờ môi hồng của nàng, nhẹ nhàng mút lấy, khơi gợi kích tình nàng. Còn Niếp Thanh Lam thì kích động, thân thể nóng bỏng dán chặt vào người hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, sau đó đôi môi đỏ mọng lại mở ra, tận tình hưởng ứng hắn.

Khi đôi môi lửa nóng của hắn hôn đến, nàng không lập tức hưởng ứng ngay mà nghịch ngợm chọc giận hắn, hi vọng hắn hôn sâu và mãnh liệt hơn.

Cái lưỡi nhỏ của nàng len lén khiêu khích hắn, đảo qua hàm răng hắn, trêu đùa hắn.

Lục Minh cảm thấy thân thể bừng bừng không nhịn được đem thân thể mềm mại như không xương của Niếp Thanh Lam ôm chặt hơn vào lòng mình, đè ép lên cặp ngực kiêu ngạo của nàng, lại dùng vật cứng rắn đang nóng như lửa của mình khẽ chọc vào bụng dưới của nàng. Bên tai hắn nghe thấy nàng không chịu nổi sự xâm phạm của mình khẽ rên rỉ, Lục Minh lại càng kích động, thò một tay xuống nắn bóp cặp mông đầy đặn co giãn của nàng. Cảm giác thấy thân thể của nàng run lên, hai tay hắn bóp vào vừa ấm vừa mềm mại khiến cho hơi thở Lục Minh càng trở nên dồn dập, hắn nuốt nước bọt khao khát, đôi môi lại mở ra tận lực quấn lấy môi nàng mà hôn.

“Ưm... ưm..Niếp Thanh Lam bị Lục Minh bá đạo xâm phạm khiến cho lửa tình thiêu đốt, một loại khoái cảm bị chinh phục sinh ra khiến nàng vui sướng rên khe khẽ.

Nàng cảm thấy hai vú mình căng cứng lên, dường như muốn bứt lớp áo mà ra, muốn được hắn ôn nhu đặt môi lên mà hôn... Cái cảm giác không nói nên lời này sao mà khổ sở đến vậy!

Bụng dưới nàng giống như đang bị điện kích vậy, khoái cảm dâng tràn, nàng cảm thấy ‘vườn hoa’ của minh đang run rẩy vui sướng.

Một dòng nước nhỏ ấm áp từ trong chảy ra khiến cho ‘vườn hoa’ nhỏ đó ướt đẫm.

Niếp Thanh Lam cảm thấy chỗ vật cứng rắn kia của Lục Minh chạm vào khiến bụng dưới mình có một luồng nhiệt chạy lên cả trái tim. Thậm chí nàng còn có cả ảo giác như bị ‘tổn thương’ vậy, tiềm thức tự nhiên nâng gót chân kiễng lên để cho cái vật nóng như lửa của hắn từ từ xâm phạm xuống vùng cấm phía dưới của mình, trong lòng dâng lên cảm giác trống rỗng, có khát vọng không chỉ muốn hắn ôm nữa, mà càng lúc càng cần nhiều hơn thế. Bản năng phụ nữ khiến cho Niếp Thanh Lam biết rõ bây giờ mình cần cái gì. Nàng đang... muốn hắn. Nhưng hiện tại Giai Giai đang ngủ ngay trước mặt mình, chẳng lẽ mình lại cùng hắn làm việc đó trước mặt người phụ nữ khác sao?

Không! Như vậy không thể được!

Nhưng mà, cảm giác này thực sự rất thích, cảm giác vụng trộm lại càng thêm kích thích.

Hơn nữa tên vô lại bá đạo này rất dã man, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho mình rời đi. Hắn quả thực đã muốn ‘nuốt’ gọn mình rồi, hắn là một tên đại xấu xa, mình không có cách nào phản kháng hắn được, chỉ có để cho hắn chinh phục mà thôi!

Niếp Thanh Lam cảm thấy bàn tay to của Lục Minh đang bắt đầu dùng sức xoa xoa nắn nắn cặp mông đầy đặn của mình, nhất thời thân thể càng run rẩy mạnh hơn.

Tên bại hoại này, hắn đang đùa giỡn với thân thể của mình, hắn quá xấu.

Nàng cảm giác như mất hết sức lực, cả người lâng lâng, trong miệng muốn cầu xin hắn buông tha, nhưng lại bị hắn bá đạo vừa hôn vừa mút, căn bản không cách nào mở miệng ra được. Bên ngoài ‘vườn hoa’ nhỏ của nàng bị vật cứng rắn nóng như lửa của hắn kê sát, cả người đều bị hắn xâm phạm, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ở chỗ này tiếp tục để hắn ‘vô lễ’ nữa hay sao? Không được, Giai Giai ngủ ở đây, lúc nào nàng ta cũng có thể tỉnh lại.

Không được, Niếp Thanh Lam đang định đẩy Lục Minh ra, nhưng đôi tay mềm nhũn không còn chút sức nào.

Lúc nàng muốn lấy chút dũng khí cuối cùng đẩy hắn ra thì không hiểu sao lại thành... ôm chặt lấy lưng hắn. Trời ạ, không lẽ lần đầu tiên của mình là làm cùng hắn ở chỗ này sao?

Giai Giai mà tỉnh lại thì làm sao bây giờ?

Nhưng bây giờ căn bản không dừng lại được, người này quá xấu xa...

Chút lý trí cuối cùng của Niếp Thanh Lam nhanh chóng bị cảm giác khoái cảm do Lục Minh xâm phạm bao phủ, đột nhiên bên cạnh hai người xuất hiện thêm một người.

Đó là mỹ nhân lạnh lùng Cảnh Hàn, vẻ mặt nàng lạnh lùng đứng ở xa, không nói lời nào nhìn hai người đang mải miết hôn nhau. Sự xuất hiện của nàng khiến cho cả Niếp Thanh Lam và Lục Minh đều giật mình, vội vàng tách ra. Cảnh Hàn đưa cho Lục Minh một cái điện thoại di động nói: “Vừa có người tên là Trương Phong tìm anh, thấy các người đang hôn nhau say đắm nên đã bảo hắn chờ năm phút nữa gọi lại, các người cứ tiếp tục đi nhé!”

Niếp Thanh Lam xấu hổ đỏ bừng mặt, nhanh chóng chạy trốn về phòng. Lúc nàng chạy ra đến cửa phòng, Lục Minh vô tình phát hiện phía dưới của nàng đã ướt đẫm, rồi hắn xem lại ngón tay mình, cũng thấy ẩm ướt và một mùi nồng nàn...

“Anh không phải muốn liếm luôn ngón tay đấy chứ?” Cảnh Hàn lạnh lùng trừng mắt lườm Lục Minh, giọng nói như băng châu vỡ tan vậy.

“Khụ, anh... thật ra có chút dư thừa tinh lực” Lục Minh vội vàng lau ngón tay lên quần áo, tỏ vẻ mình không biến thái như vậy. Chẳng qua trong lòng hắn cũng thấy tiếc, cho dù không liếm nhưng ngửi một chút cũng được chứ, đó chính là ‘hoa lộ’ của hồ ly mỹ nhân mà, ôi đáng tiếc!

“Anh đừng có cử động, em lấy nước cho anh rửa tay” Lời Cảnh Hàn nói đã hoàn toàn đập tan hi vọng còn lại trong lòng Lục Minh.

Thì ra bên cạnh ngón tay vẫn còn vương một chút, nhưng giờ thì đã hết thật rồi.

Cảnh Hàn mỹ nhân này bề ngoài tuy lạnh lùng, nhưng cũng ăn phải dấm chua. Hơn nữa nàng cũng không phải kẻ ngốc, liền đưa một cốc nước cho Lục Minh, để hắn rửa sạch tay rồi, sau đó trừng đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn: “Anh dám uống chỗ nước này, em lập tức chuẩn bị cho anh thêm một trăm cốc nữa!”

Lục Minh trong lòng bị dọa nhảy dựng, mỹ nhân lạnh lùng này nói được là làm được, giờ tốt nhất là đừng có liều chọc đến nàng!

Hắn tiến lên nhẹ nhàng cầm tay mỹ nhân lạnh lùng, chuẩn bị trước tiên ngon ngọt vài câu, nếu thật sự không được thì sẽ ‘bá vương thượng cung’, mạnh mẽ ôm hôn nàng vào lòng. Trong lúc hắn đang tính toán ‘âm mưu’ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại reo lên.

Giai Giai vừa nghe thấy lập tức ngồi dậy, thò tay xuống gối lấy ra điện thoại của nàng, mắt còn chưa thèm mở ra, hỏi ai đó?

Sau đó nàng chợt phát hiện có gì đó không đúng, mở to hai mắt nhìn ra phát hiện di động của Lục Minh đang kêu vang, bên cạnh là Cảnh Hàn, nhất thời nàng khuôn mặt đỏ bừng, kéo chăn đắp lại, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Em tối hôm qua rất mệt và buồn ngủ, thực sự xin lỗi, em sẽ đi ngay”

“Làm gì vậy!” Lục Minh không vội nhận điện thoại, tiến lại dùng chăn bọc lấy Giai Giai, để nàng nằm xuống lại: “Mệt thì phải chịu khó nghỉ ngơi, không có việc gì đâu!” Giai Giai mặt đỏ bừng trốn vào trong chăn, kéo kín đầu! Cảnh Hàn cũng không rời đi, nàng chờ Lục Minh cầm điện thoại ấn nút nghe, giọng của tiểu tử Trương Phong lập tức vang lên: “Lục Minh, mày có phải bằng hữu không vậy hả? Ăn uống miễn phí, mày mời cả trăm người, vậy mà không thèm ngó ngàng gì đến tao à?”

“Tao là lo mày bận làm việc kiếm tiền thôi. Ngày kia nếu may có rảnh thì tới chơi, mang cả bạn gái theo nhé. Càng nhiều người càng tốt!” Lục Minh cười ha hả.

“Đừng nói ngày kia công ty không có việc, cho dù hôm đó vàng rơi đầy mái nhà công ty tao cũng bỏ mà đi đến chỗ mày! Mà không những ta mang bạn gái theo, bọn Thạch Hoa, Lỗ Tử Cường cũng sẽ mang bạn gái đi. Tên gia hỏa đồ phu Trương Thừa kia cũng sẽ kéo một đoàn bạn học đi, mày chuẩn bị rượu cho tốt, rất nhiều bạn thân nhân dịp mày khai trương này đem bạn gái chuốc rượu say, có khi thành công ‘chuyện tốt’ cũng nên, vì vậy trách nhiệm của mày là siêu cấp trọng đại đó, ha ha!” Trương Phong sau đó lại một trận cười lớn nói: “Nếu mày vẫn cảm thấy người chưa đủ, tao có thể bảo người của công ty đi cổ vũ, dù sao cha tao cũng trả lương mà. Bên công ty tao có sáu bảy mươi người, các bạn học cũ có ba mươi, mày chuẩn bị tầm một trăm chỗ đi nhé!”

“Ok! Khai trương công ty sao còn sợ nhiều khách chứ. Mày có cần tao cho xe đi đón không?” Lục Minh âm thầm cảm kích, tên gia hỏa này quả là rất nghĩa khí.

“Không cần, chúng tao thuê xe đi giúp mày trợ trận, làm cho náo nhiệt tưng bừng luôn! Gặp nói chuyện sau nhé!” Trương Phong gác máy rồi, Lục Minh phát hiện ra Cảnh Hàn ở cửa đang đưa tay ngoắc mình, vội chạy ra.

“Nếu anh có khả năng trong ba ngày nhẫn nhịn không thân thiết với Niếp hồ ly kia, em sẽ để cho anh trị bệnh một chút” Cảnh Hàn nói xong bèn đi về phòng, Lục Minh đang muốn đuổi theo thì cánh cửa đóng sập nhốt hắn lại bên ngoài. Lục Minh đang muốn giơ tay lên gõ cửa, đột nhiên một cánh cửa khác nhè nhẹ mở ra, Niếp Thanh Lam lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Lục Minh, đưa tay lên môi ra hiệu nhỏ giọng hỏi: “Nàng ấy nói cái gì vậy?”

“Không nói gì” Lục Minh đương nhiên dại gì nói thật.

“Em nghe thấy hết rồi, nàng ta nói anh ba ngày không được đụng vào em đúng không... Buổi tối anh tới, em sẽ cho anh hôn tiếp!” Niếp Thanh Lam lại dùng cái lưỡi phấn hồng nhỏ khẽ liếm đôi môi anh đào, hồ ly mỹ nhân phát ra sự hấp dẫn trí mạng, ma lực mạnh mẽ khiến cho Lục Minh thiếu chút hóa thành chó sói đêm trăng.

“Em đừng làm loạn nữa, ba ngày sau hãy nói!” Lục Minh nuốt nước bọt, giúp mỹ nhân lạnh lùng chữa bệnh quan trọng hơn, việc hôn thì lúc nào cũng có thể.

“Đồ háo sắc, vô tình vô nghĩa, không đế ý đến anh nữa!” Niếp Thanh Lam tức giận đóng sầm cửa.

Lục Minh nghe thấy một tiếng động vang lên trong phòng mình, chạy nhanh về phát hiện Giai Giai mới xỏ được một bên ống quần đang ngã ngồi xuống sàn nhà. Tiểu cô nương này vội vã rời giường mặc quần, bối rối quá nên ngã. Lục Minh chạy nhanh lại ôm lấy nàng, ngửi được một mùi thơm kỳ lạ, mùi này cùng với mùi nồng nàn trên ngón tay ấm ướt hồi nãy rất giống nhau, chỉ là càng thêm nồng đậm hơn. Hắn từ sau khi đột phá cảnh giới, khứu giác và cảm quan đều trở nên phi thường nhạy cảm, rất dễ nhận biết nơi mùi hương này phát ra, đó chính là cho phía dưới của nàng.

Đó là chỗ kia của nàng?

Thật sự là rất thơm...

Giai Giai thấy Lục Minh cái mũi khẽ động, dường như đang ngửi mùi thơm cơ thể của mình, lại càng xấu hổ vô cùng.

Chờ Lục Minh đem nàng đặt ở trên giường, vội vàng xoay người muốn kéo cái chăn trùm lên. Lục Minh thấy động tác vội vã dễ thương của nàng cũng giơ tay giúp. Vừa muốn lấy chăn đắp cho nàng, hắn chợt phát hiện ra phía dưới của Giai Giai cũng đã ướt đẫm một mảng, đúng là từ nơi này tỏa ra mùi hương thơm thần bí kia...

Lục Minh giật mình tỉnh ngộ, rồi lại âm thầm vã mồ hôi. Chẳng lẽ vừa nãy Giai Giai đã tỉnh Nàng cũng nhìn thấy mình và Niếp Thanh Lam ôm hôn kích tình?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.