Lục Minh nhẹ nhàng đắp chăn cho Giai Giai, cố gắng làm cho biểu hiện nhìn trộm phía dưới nàng của mình thật tự nhiên, không thể nhìn hết được thân thể nàng đang giấu trong chăn.
Khi hắn chuẩn bị rời đi thì phát hiện cái chăn có một chút rung động, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Giai Giai nhưng Lục Minh trong lòng lại có một cảm giác kỳ quái, dường như có thể nhận ra được trái tim nàng đang kích động, nàng đang khóc sao? Mang theo nghi hoặc trong lòng, Lục Minh trở lại mép giường, nhẹ nhàng vén chăn lên phát hiện Giai Giai đang nằm nghiêng người, nước mắt không tiếng động mà chảy giàn giụa xuống, nàng đang đau đớn khóc thầm. Lục Minh không nhịn được ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng.
“Sao vậy?” Lục Minh biết Giai Giai khóc chắc chắn là vì mình.
“Không, không có gì, em không sao” Giai Giai cố ra vẻ bình thường, giọng nói vẫn nghẹn ngào, người khác nghe đều cảm thấy trong lòng chua xót.
“...” Lục Minh hiện tại có thể chắc chắn rằng Giai Giai đã sớm tỉnh, nàng đã nhìn thấy mình và Niếp Thanh Lam mãnh liệt ôm hôn, chắc nàng cảm thấy tuyệt vọng lắm nên mới trở nên bi thương như vậy. Với tính cách của nàng, nhất định sẽ không gây ồn ào gì, nàng sẽ chỉ biết len lén trốn ở trong chăn khóc thầm không thành tiếng.
Lục Minh trong lòng tràn dâng cảm giác có lỗi, thực ra trong lòng hắn, Giai Giai cùng Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam đều giống nhau, chiếm vị trí rất lớn.
Nhưng chính mình lại chưa từng nói gì với nàng, chưa bao giờ biểu hiện một cử chỉ yêu thương nào cả.
Vì cô gái nhỏ này bình thường rất ngoan ngoãn nghe lời, giống như một người vợ hiền nhỏ bé của mình. Lục Minh tưởng nếu mình không nói ra, nàng cũng có thể hiếu được lòng mình, nhưng giờ xem ra có lẽ phải nói ra nàng mới có thể an tâm.
“Giai Giai. Anh là một tên lăng nhăng, mặc dù anh cũng muốn cả đời chỉ yêu thương một cô gái duy nhất, làm một người đàn ông tốt, một người chồng tốt cùng người yêu mình sống bên nhau cả đời, nhưng anh không có cách nào... Anh không nỡ bỏ Cảnh Hàn hay Niếp Thanh Lam, bất cứ ai trong các em anh cũng không nỡ bỏ, anh không cách nào chọn một trong ba người các em. Trải qua một thời gian chung sống, anh dần dần phát hiện ra, tuy bề ngoài anh không nói nhưng trong lòng anh đều xem ba người các em như bảo bối của mình vậy, bất cứ ai anh cũng không nỡ buông tay. Anh biết mình như vậy là quá tham lam ích kỷ, nhưng anh muốn giữ cả ba em ở bên cạnh anh, không muốn chia sẻ với bất cứ kẻ nào, anh không thể chịu được khi nhìn thấy các em đến với những người đàn ông khác. Giai Giai, anh không biết ý nghĩ của các em như thế nào, nhưng trong lòng anh là nghĩ như vậy, anh muốn ở cùng các em ở một chỗ, bất chấp mọi cản trở, không ảnh hưởng đến nguyện vọng này của anh”.
“Anh tin rằng em cũng có tình cảm với anh, nên anh hi vọng em có thể ở lại, ủng hộ nguyện vọng của anh, ủng hộ sự ích kỷ của anh, dù cho hoàn cảnh nào vẫn ở bên anh, cùng nhau đối mặt khó khăn, vĩnh viễn không chia lìa, có được không?”
Lục Minh cho tới bây giờ chưa từng bày tỏ lòng mình trước mặt Cảnh Hàn hay Niếp Thanh Lam, bởi vì các nàng không giống Giai Giai. Cho dù Lục Minh không nói, các nàng cũng hiểu. Giai Giai không như các nàng, không có võ công, không có thân phận đặc biệt gì, lại càng chưa từng trải nhân sinh như người bình thường. Nàng chỉ là một cô gái nhỏ khát khao yêu thương. Tính cách nàng không được như Niếp Thanh Lam, vì yêu có thể chủ động, thậm chí so với dũng khí của Cảnh Hàn, nàng cũng còn kém xa.
Cảnh Hàn lạnh lùng không nói lời nào, khác hẳn Niếp Thanh Lam luôn nghĩ biện pháp hấp dẫn Lục Minh.
Nhưng nàng cũng rất thông minh, lúc nào cũng có thể thu hút sự chú ý của Lục Minh đến mình. Trên con đường cạnh tranh, nàng không hề thua kém hồ ly Niếp Thanh Lam chút nào.
Giai Giai là một cô gái hiền lành nhu thuận, trên chuyện yêu đương dường như bị động, nhưng đối với tình cảm luyến ái càng thêm ước mơ và khát vọng, mong tìm được tình yêu ngọt ngào, được người yêu che chở.
Cho nên lần đầu tiên Lục Minh nói ra tâm sự của hắn bởi vì hắn cảm thấy mình cần phải cho Giai Giai một đáp án khẳng định.
Có lẽ cái đáp án này sẽ khiến nàng nghe xong tức giận, nhưng so ra vẫn còn hơn là không nói gì-
“Em thật sự... Em thật sự cùng với chị Cảnh Hàn và chị Thanh Lam giống nhau sao? Thật không anh?“ Giai Giai nghe thấy Lục Minh thổ lộ tâm tình mà cảm giác như mình đang nằm mơ. Anh ấy thế mà cũng coi mình là bảo bối trong lòng.
Niếp Thanh Lam và Cảnh Hàn hai nàng quan hệ với Lục Minh ra sao, Giai Giai liếc mắt là nhận ra ngay.
Thậm chí, nàng cũng cảm thấy Lục Minh đối với mình cũng có chút ý tứ, nhưng cụ thể có phải tình yêu hay không, có thể phát triển thành người yêu hay không thì nàng không dám tin tưởng ở bản thân mình. Nàng so với Cảnh Hàn và Niếp Thanh Lam kém quá xa. Cảnh Hàn có thể trợ giúp hắn, thường mang ngọc thạch và thủy tinh về cho hắn. Còn Niếp Thanh Lam, ngôi sao cảnh sát, sắc đẹp vô song, thân thủ bất phàm, bất kể học thức, thân phận, gia cảnh, năng lực, tính cách, dung mạo... cái nào cũng đều rất xứng đôi với Lục Minh.
So sánh ra, người chỉ biết làm việc vặt trong nhà như mình thì tính làm gì?
Cho nên trước lúc Lục Minh nói ra những điều kia, nàng thật sự trong lòng một chút tin tưởng cũng không có.
Nghe thấy Lục Minh thổ lộ chân tình với mình, Giai Giai cảm động đến mức hận không thể khóc lớn lên, nhưng nàng sợ khóc rồi thì sẽ bừng tỉnh, phát hiện đây chỉ là một giấc mơ.
Nàng run giọng hỏi Lục Minh, muốn xác thực xem có phải đây là sự thật không... Vừa nãy nàng chứng kiến hắn ôm hôn Niếp Thanh Lam kích tình, nàng tưởng chính mình đã hết hi vọng rồi. Nàng ấy mới là người xứng đôi nhất với hắn, chính mình chỉ có thể ra đi. Chỉ là trong lòng nàng còn có phần không nỡ rời đi, có một chút chờ đợi, hi vọng ông trời cho mình một cơ hội.
Bây giờ dường như trời cao thấu hiểu điều tâm nguyện sâu kín trong lòng nàng, hắn đã thật sự nói ra.
Hắn nói mình chính là bảo bối trong lòng hắn.
“Nói cho em biết đây không phải là mơ, Lục Minh, xin anh, nếu đây là giấc mơ thì đừng để em tỉnh lại, em không cần tỉnh lại, em không cần dậy nữa!” Giai Giai muốn cắn cắn đầu lưỡi, muốn xem thử đây có phải mình đang nằm mơ không nhưng nàng lại sợ mình tỉnh mộng... Nàng thò tay ra khỏi chăn, ôm choàng lấy cổ Lục Minh, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào ngực hắn, hận sao giây phút này không biến thành vĩnh viễn, cứ mãi mãi ôm hắn như thế này”.
“Em không nằm mơ đâu, Giai Giai, anh vẫn sợ em nghe xong sẽ thương tâm mà rời bỏ anh đi, nhưng vừa rồi thấy em rơi lệ, anh mới biết mình đã lo lắng thừa rồi. Chỉ là, thế này anh lại nợ em rồi...” Lục Minh khẽ nâng cằm cô gái nhỏ, ôn nhu lau nước mắt trên mặt nàng, từ từ và kiên nhẫn. Cho đến khi nàng ngừng rơi những giọt nước mắt vui mừng, hắn mới chậm rãi cúi xuống, chuẩn bị hôn lên đôi môi đỏ mọng như đóa hoa kia.
“Ừm” Giai Giai xấu hổ vô cùng, nàng hiểu hắn định làm gì, nhưng nàng không muốn trốn tránh mà chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt, chờ đợi khoảng khắc hạnh phúc đang đến.
Ngay lúc bờ môi hai người sắp chạm vào nhau, dòng điện hạnh phúc đang chuẩn bị lan khắp toàn thân từ đôi môi thì...
Một thân ảnh nhỏ bé ngồi dậy, tò mò nhìn Lục Minh và Giai Giai đang chuẩn bị hôn nhau, trong miệng gọi “Ba ba, ôm một cái!”
Lục Minh và Giai Giai sửng sốt quay đầu ra, phát hiện đó là Tiểu Đậu Đậu.
Cô bé chẳng biết dậy lúc nào, đang lơ mơ ngồi dậy, đẩy chăn ra nhào lại, muốn ôm Lục Minh một cái, lại bắt được bả vai hắn, cái miệng nhỏ nhắn ‘chụt’ một cái rõ kêu đã hôn lên mặt hắn, vẫn còn lưu lại nước miếng trên đó.
Mặc dù Tiểu Đậu Đậu chỉ là một cô bé con không hiểu chuyện, nhưng lúc thấy cô bé hôn lên mặt Lục Minh, Giai Giai cũng cảm thấy đỏ mặt.
Giai Giai vội vàng tránh khỏi đôi tay Lục Minh, khuôn mặt nhỏ nhấn đỏ hồng khẽ lắc đầu, nói lí nhí: “Để lần sau đi!”
Nàng hiện giờ đã hiểu được tấm lòng của Lục Minh, biết được vị trí của mình trong lòng hắn, sự tuyệt vọng và u ám bấy lây nay cũng tan biến, hi vọng và tin tưởng lại xuất hiện. Nàng đương nhiên không hề sốt ruột lo lắng, sau này cứ thuận theo tự nhiên là được, về phần hôn thì sau này còn nhiều cơ hội.
“Ái chà, em ngủ quên, hôm nay vốn muốn cùng với Dung tỷ chỉnh sửa bản báo cáo” Giai Giai nhìn giờ, vội vàng đứng lên, giở chăn ra, cúi xuống thu thập tài liệu rơi trên giường, hoàn toàn không để ý cặp mông đầy đặn đang lộ hết trước mắt Lục Minh. Sau khi được Lục Minh bày tỏ tấm lòng, xác định được quan hệ của mình với Lục Minh xong, nàng đột nhiên quên cả ngượng ngùng, rất hồn nhiên ở bên cạnh hắn bận rộn sắp xếp tài liệu của mình, không ý thức được rằng mình đang mặc mỗi chiếc quần lót nhỏ...
Lục Minh nhìn thấy cái mông hoàn mỹ giống như trăng tròn kia vểnh lên, mà vì Giai Giai cúi người xuống giường nên càng mê người, khiến người ta khó mà chịu được.
Một mảng ươn ướt nhỏ ở chiếc quần lót, gần ngay vị trí của ‘vườn hoa’, đang tỏa ra mùi hương độc nhất vô nhị, làm Lục Minh thiếu chút nữa muốn dùng tay ôm lấy, dùng môi mình tiếp cận...
Mùi hương thật quyến rũ, mùi hoa mật kia nhất định rất ngọt. Chính mình sao muốn hôn một cái quá.
Lục Minh cảm giác được trống ngực mình đập rộn, nếu không có Tiểu Đậu Đậu đang ôm mình làm nũng thì có lẽ mình thực sự thành biến thái đại thúc, lè lưỡi liếm hoa mật trên chiếc quần lót rồi cũng nên. Giai Giai sau khi thu nhặt hết tài liệu chuẩn bị đứng lên, phát hiện hai mắt Lục Minh đang nhìn trừng trừng vào mông mình, mới phát hiện nãy giờ mình bị ‘lộ hàng’, vội vàng kéo chăn đắp lại.
Nàng suýt nữa thì xấu hổ phát khóc. Trời ạ, chính mình trước mặt hắn, lại để hắn thấy chỗ... xấu hổ nhất đó.
Vừa rồi nhìn thấy hắn thân mật ôm hôn Niếp Thanh Lam, phía dưới ‘vườn hoa’ của nàng nóng bỏng không tự chủ chảy ra nước mật đó, làm ướt cả một mảng quần lót. Vậy mà vừa rồi để hắn thấy hết... thật sự là xấu hổ muốn chết mất.
Ngay lúc Giai Giai quẫn bách muốn khóc, một cái quần được đưa vào chăn, sau đó nghe thấy tiếng Lục Minh: “Cẩn thận một chút, đừng để ngã nữa!”
“Anh, anh mau ra ngoài đi!” Giai Giai vừa thẹn vừa mừng, hắn không giễu cợt mà ngược lại còn giúp mình giải vây.
“Tiểu Đậu Đậu, ngủ đủ chưa? Chúng ta xuống lầu xem có gì ngon để ăn không nhỉ. Ngươi muốn đi tiểu sao? Tiểu Đậu Đậu ngoan, tự mình đi đi, ba ba sẽ ở ngoài...” Lục Minh vốn định ôm Tiểu Đậu Đậu đi ra ngoài nhưng cô bé đột nhiên muốn đi wc, mà lại còn lôi kéo hắn bằng được, cuối cùng bất đắc dĩ hắn đành phải đứng cạnh cửa, nghiêng người, một nửa bên ngoài, một nửa bị Tiểu Đậu Đậu bên trong lôi kéo.
Tiểu gia hỏa này đi wc mà cũng muốn kéo tay mình theo, thật sự là muốn ngất xỉu mất!
Giai Giai luống cuống tay chân mãi mặc được cái quần, nhìn Lục Minh đang bất đắc dĩ bị Tiểu Đậu Đậu lôi kéo vào wc, không khỏi bật cười.
Nàng lấy dũng khí, đè nén trái tim đang đập rộn lên, bước nhanh qua, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn một cái.
Sau đó không đợi Lục Minh phản ứng, nàng đã chạy nhanh ra ngoài như chú nai con bị làm hoảng sợ bỏ chạy.
Chạy ra đến cửa, thoáng bình tĩnh lại, có chút thở dốc, ổn định lại tâm thần, Giai Giai mới nhẹ giọng thăm dò lại: “Anh, không được phép trêu đùa em!” Ý của nàng là không muốn Lục Minh cười chuyện quần lót mình ướt do nhìn hắn và Niếp Thanh Lam làm chuyện xấu. Nhưng lời vừa nói ra, nàng lại thấy có gì đó không ổn, hình như càng giống nhắc nhở hắn, vội vàng đỏ mặt chạy xuống lầu.
Cửa phòng Niếp Thanh Lam không tiếng động mở ra, hồ ly mỹ nhân nhìn theo bóng lưng Giai Giai, có chút thở dài nói: “Cô gái nhỏ này thật sự đáng yêu, bảo sao tên đại sắc lang kia không chịu được”.
Nàng vừa nghe tiếng bước chân của Lục Minh, lập tức không tiếng động đóng cửa phòng lại, thiếu điều treo một cái bảng có chữ ‘sắc lang’ trước cửa cho hắn thấy.
“Lục Minh, Ôn Hinh phu nhân ở dưới, đang có việc tìm anh!”
Trong chốc lát, Giai Giai lại vội vàng chạy lên, thiếu chút nữa lao vào Lục Minh với Tiểu Đậu Đậu.
Lục Minh chạy nhanh lại đỡ Giai Giai, nàng thấy Lục Minh nhìn chăm chú lại phát hoảng, run giọng nói: “Em, em về phòng đây, không cho anh nhìn!” Nàng dùng một bàn tay nhỏ bé che ở phía dưới, như sợ Lục Minh... nhìn xuyên quần bò thấy chiếc quần lót ướt của nàng. Hành động lóng ngóng đó khiến Lục Minh không nhịn được cười.