Song Kiếm

Chương 182: Chương 182: Chuyên san Âm Phủ




Đường Hoa lôi kéo tình cảm, Tinh Tinh ỷ nhỏ tuổi làm nũng, Phi Thường Kiếm hô hào bắt bớ, nhưng hết thảy đều vô dụng. Hàm Chúc Chi Long đúng không hổ là Hàm Chúc Chi Long, hắn làm loạn mặc hắn làm loạn, ta cứ ngủ phần ngủ của ta, hoàn toàn không thèm để vào mắt năm con bọ chét này.

Cho dù là như thế, kẻ có lá gan lớn nhất ở đây là Sát Phá Lang cũng không dám khai đao với Hàm Chúc Chi Long. Đương nhiên trong đó cũng có một phần là do Tinh Tinh với nữ quỷ kia góp phần hù dọa mà ra, khiến Sát Phá Lang cứ cảm thấy nếu mình mà xuất kiếm thì trên có lỗi với trời đất, dưới có lỗi với tổ tông... Mà lại nói, biết đâu chừng người ta bị chém trúng một kiếm sẽ khó chịu, mở miệng ra rống lên một tiếng, bên mình ngất xỉu tức thì bốn tên thì sao? Đối với loại BOSS dũng mãnh siêu cấp vô địch vũ trụ như vầy thì ngàn vạn lần đừng có ý đồ đi cày đồ nó, mà phải nên nghĩ làm sao để người ta đừng cày đồ ngược lại mới là đúng đắn.

“Huy Hoàng lên!” Đường Hoa phất tay, giờ đành gáo bể làm muôi vậy. Chỗ này có tổng cộng năm tên người chơi là năm loại cá tính, chắc không đến nỗi bị phớt lờ hết thảy chứ nhở?

“Khụ!” Huy hoàng ho một tiếng rồi bắt đầu nghĩ xem nên xưng hô như thế nào. Long ca? Quá thân mật. Long gia gia? Tởm quá. Hàm Chúc Chi Long? Quá mất lịch sự. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Huy Hoàng bèn ho một tiếng nữa rồi nói: “Nói xong rồi.”

“Móa!” Huy Hoàng lần đầu tiên bị khinh bỉ tập thể, gương mặt ngượng đỏ đến nỗi gần nhỏ ra máu luôn.

Cuối cùng Sát Phá Lang cũng dũng cảm bước ra, ôm quyền nói: “Non xanh không đổi, nước biếc còn đây, hẹn gặp lại.”

“Ta đệt!” Lại một đòn khinh bỉ tập thể nữa.

“Làm lần nữa đi, mỗi người một lần, nghiêm túc chút.” Đường Hoa hít sâu một hơi, rồi xổ ra một tràng: “Long ca, ta gọi ngài là Long ca chắc ngài không để bụng chứ? Tuy ngài có tuổi tác và trí tuệ khiến ta phải giương mắt mà nhìn, nhưng dung mạo ngài lại chỉ lớn hơn ta có một chút... Là như vầy, Bàn Cổ nhờ ta nhắn với ngài một tin này, ngài ấy nhắn rằng năm người ở đây đều là đóa hoa của tổ quốc, là thanh niên tài tuấn cả, đặc biệt là Đông Phương Gia Tử kia, quả thật là rường cột của quốc gia, trụ cột của dân tộc đấy, nếu có đồ tốt gì thì có thể cho hắn một chút, để hắn càng phục vụ tốt hơn cho nhân dân. Mặt khác, nếu thuận tiện thì tạo điều kiện cho năm người kia với, nếu không thuận tiện thì cũng cứ nghĩ cách tạo điều kiện cho họ nhé. Có rảnh thì cùng nhau uống trà. Vĩnh viễn yêu ngươi, Bàn Cổ, ngày X tháng X năm X.”

Tinh Tinh cả giận: “Ngươi là đồ đầu heo, lời này mà cũng nói ra được nữa. Cổ nhân rất là hàm súc, tuyệt đối sẽ không nói ‘vĩnh viễn yêu ngươi’ đâu.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Phi Thường Kiếm phụ họa: “Lại còn uống trà nữa chứ, lấy cái chén nào để uống đây?”

Huy Hoàng đứng bên cạnh nhìn, nhỏ giọng: “Còn chẳng bằng cả ta nữa ấy chứ.”

Sát Phá Lang đang chuẩn bị tìm ý gì đó để phê bình Đường Hoa thì đột nhiên, đất bắt đầu rung, núi bắt đầu lay, thậm chí cả không khí cũng đều bắt đầu dao động, năm người vội vàng ngự kiếm bay lên, nhưng không dám bay cao. Sát Phá Lang cuối cùng cũng tìm ra được ý rồi, bèn quát: “Bây giờ thì ngon rồi đó, bị ngươi nói cho sống lại rồi đấy. Việc tốt thì không đủ, việc xấu lại có thừa.”

“Cẩn thận!” Đường Hoa còn chưa kịp phản bác, Tinh Tinh đã vội hô lên, năm người cùng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nơi mà cột trụ trời đâm vào trong màn khí hư vô đã xuất hiện một lỗ nhỏ, vô số tia chớp từ trong đó ào ào phun ra.

“Diệt đoàn mất thôi!” Gần như toàn bộ mọi người đều có cùng một ý nghĩ như vậy.

“Xem ta đây.” Đường Hoa moi từ trong túi Càn Khôn ra một cây cờ lớn, phất một nhát về phía đám sấm sét đang đánh tới, thế là mở được một lỗ hổng giữa màn sấm sét, năm người coi như đã tránh được một kiếp nạn. Đây là cây cờ gì vậy? Nó gọi là cờ Nghịch Thiên, là cây cờ duy nhất còn lại trong số bảy cây cờ Nghịch Thiên mà năm đó Đường Hoa dùng để qua ma kiếp. Thứ này tuy phẩm cấp thấp, nhưng khi dùng để đối phó với sấm sét đến từ tự nhiên lại có công dụng kỳ diệu đến không thể tưởng tượng nổi. Đường Hoa rất chi là đắc ý, hắn cười hè hè vài tiếng: “Ca, luôn luôn oai phong thế đấy.”

“Grừ!” Một tiếng rồng ngâm vang lên, lỗ tai của cả năm người đều bị chấn động, chỉ còn nghe được những tiếng rung ù ù. Tinh Tinh vội vàng chỉ vào Đường Hoa, hô: “Gia Tử, sau lưng.”

“Cái gì?” Không nghe được gì nữa cả.

“Sau lưng đó!” Bốn người chơi cùng nhau kêu lớn, rồi nhao nhao lui về phía sau mấy bước.

Đường Hoa hít vào một luồng hơi lạnh, cảnh này quen thuộc lắm nớ, hình như mấy cái phim kinh dị đều có một màn như vầy nè. Nếu mà căn cứ theo logic của phim, vậy phía sau lưng mình nhất định phải có một thứ gì đó, hơn nữa chắc chắn phải là một thứ khủng khiếp cực kỳ đang nhìn mình, đang chờ mình quay đầu lại.

Hừ! Vậy ta không thèm quay đầu đâu. Đường Hoa bèn điều khiển phi kiếm, bắt đầu bay trốn. Tốc độ của mình chẳng phải là hàng dựng...

Đám người Tinh Tinh ngay tức khắc trông thấy Đường Hoa ‘vù’ một tiếng rồi biến mất... Hình như cũng không phải là biến mất, hắn bay đúng thực là rất nhanh rất hoành tráng đấy, ngay cả mái tóc cũng bị gió thổi đến thẳng đuốt luôn kìa, nhưng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra, mà Đường Hoa cứ ra sức bay theo một vòng tròn thôi, nhìn lại, vòng bay của hắn cũng tròn trịa lắm lắm.

Dĩ nhiên Đường Hoa cũng phát hiện thấy điều bất ổn rồi, hắn cũng hiểu nếu bây giờ không biết chịu thua đi thì thực là không còn gì để nói nữa, cứ chơi trò bay vòng quanh như thế này cũng không phải là cách. Thế là hắn bèn dừng kiếm, làm ra vẻ mặt cười cười lấy lòng, rồi xoay người lại. Quả nhiên không ngoài dự liệu, một cái đầu rồng cao chừng mười trượng đang ở trước mặt mình, râu rồng còn đang không ngừng đưa qua đưa lại trước mắt mình nữa.

“Long ca, ngài khỏe chứ?”

“...” Hàm Chúc Chi Long lại nhìn Đường Hoa thêm mười giây, cuối cùng mới thu người lại. Lúc này Đường Hoa trông thấy được một nửa bộ dạng của Hàm Chúc Chi Long, trên cây cột trụ trời vốn không hề có lấy một vết xước kia giờ đã xuất hiện một màn sương khói, Hàm Chúc Chi Long đang cuốn lấy nó, chỉ lộ một đoạn thân rồng khá ngắn ra ngoài. Hàm Chúc Chi Long mở miệng hỏi: “Những người phàm kia, dương thọ chưa hết, vì sao lại đến Bất Chu Sơn này quấy nhiễu mộng lành của ta?”

Phi Thường Kiếm vuốt vuốt ngực nói trong kênh đội ngũ bằng một vẻ rất là an ủi: “Ta thực sự sợ hắn sẽ nói mấy câu như ‘đám loài người đáng khinh kia’ ấy chứ.”

“Nếu hắn nói ra câu này, vậy nhất định sẽ bị nhân vật chính làm cho cảm động, sau đó không những bị phá sản, mà nếu bất cẩn còn có thể trở thành vật cưỡi của người ta luôn ấy chứ.” Tinh Tinh tỏ vẻ khinh bỉ: “Đó là đám bò sát phương Tây, còn đây là rồng thần của nước ta, đám thằn lằn kia làm sao so sánh nổi?”

“Long ca, ngài cũng thấy được dương thọ bọn ta chưa hết sao?” Đường Hoa vui sướng nói: “Vậy để không trái với thiên đạo, ngài có thể đưa bọn ta về dương gian được không?”

“Đây là bổn phận, dương thọ chưa hết tất nhiên phải về dương gian thôi.”

“Long ca!” Đường Hoa cảm động nước mắt nước mũi ào ào tuôn rơi: “Ngài thật là tốt quá.”

“Các ngươi về dương gian là được rồi, vì sao lại quấy nhiễu mộng lành của ta?”

“A... Long ca, là như vầy, bọn ta không quấy rầy ngài thì bọn ta không về dương gian nổi.”

“Các ngươi có về được dương gian hay không, có liên can gì đến ta đâu?” Hàm Chúc Chi Long chậm rãi nói: “Nhưng các ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta, vậy là có quan hệ rồi đó.”

“Vậy ý của Long ca là... Ngài không những không định đưa bọn ta về, mà còn muốn tính sổ họ nữa?”

“Không phải là ‘bọn họ’, mà là ‘bọn ngươi’.” Hàm Chúc Chi Long rất nghiêm túc sửa lại cái ‘lỗi ngôn ngữ’ của Đường Hoa.

“Đừng mà, Long ca, ta vừa đây còn khen ngài, bây giờ ngài làm như thế, chẳng phải khiến ta uổng công chảy mấy giọt nước mắt kích động, cảm động sao?”

“Ngươi gọi bọn hắn qua đây.” Hàm Chúc Chi Long không thèm để ý tới trò bịp của Đường Hoa.

Không cần tới Đường Hoa kêu, mấy người kia dĩ nhiên đã nghe thấy rồi. Sau khi thấy Đường Hoa phải bay vòng vòng, dĩ nhiên mọi người đều biết thực lực đã chênh nhau quá xa, cho nên vì tránh khỏi cảnh bị trêu chọc như một con chuột lắt, thôi thì ngoan ngoãn đi qua là hơn.

“Vân Nương đâu?” Sau khi cả đám cùng trở lại nơi đồi cao, Huy Hoàng vốn tính thận trọng, đã lập tức phát hiện ra còn thiếu mất một người.

“A!” Toàn bộ mọi người đều đổ mồ hôi như thác, phải xuống đây chịu khổ, đánh sống đánh chết, chạy qua chạy lại, lăn tới lộn lui mấy ngày nay chẳng phải là vì tìm bà Vân Nương này hay sao? Mọi người bèn lập tức tản ra tứ xứ tìm. Hàm Chúc Chi Long cũng không sốt ruột, hắn đã ở đây suốt chín ngàn chín trăm năm rồi, đã không còn cảm giác gì với thời gian nữa.

“Tìm được rồi!” Trong một kẽ nứt của núi, Huy Hoàng tìm được Vân Nương đang bị kẹt. Có thể trông thấy thực thể, cũng tức là còn chưa bị hồn phi phách tán.

* * * * * *

Năm người dàn hàng đứng trước mặt Hàm Chúc Chi Long, Hàm Chúc Chi Long mở miệng nói: “Muốn ta giúp các ngươi về lại dương gian, cách đều tiên là phải đánh bại được nguyên thần của ta.”

Đường Hoa vội nói: “Cho dù có đánh được, ta cũng ngại động thủ lắm. Ngài xem ngài đi, đã vì hạnh phúc của gia viên bọn ta, đã vì sinh linh trong thiên hạ mà chịu đựng sự cô độc lẫn hiu quạnh cả vạn năm rồi. Không có lấy một tiếng vỗ tay, không có lấy một tiếng cổ vũ, ngài lặng lẽ làm một vị anh hùng vĩ đại nhất. Bọn ta đã chịu ơn sâu của ngài, làm sao lại có thể động thủ với ngài được nữa? Tuy bọn ta không phải là người tốt, nhưng chút đạo lý đó bọn ta vẫn còn hiểu được.”

Sát Phá Lang nói trong kênh đội ngũ: “Tên Gia Tử chết toi, biết đánh không lại nên chơi trò vỗ đít rồng chan chát.”

“Vậy ngươi vỗ một cái cho ta nghe nào.”

Hàm Chúc Chi Long vừa mở miệng, lông tơ trên người Sát Phá Lang đều dựng đứng hết lên. Mẹ ôi, vậy mà có thể trực tiếp nghe được nội dung nói chuyện trong kênh đội ngũ của chúng ta luôn! Thế là hắn bèn im bặt chịu đấm ăn xôi, mấy chuyện kiểu này vẫn nên để Đường Hoa xử lý thì tốt hơn.

Hàm Chúc Chi Long thấy vậy bèn không để ý tới Sát Phá Lang nữa, quay qua nói với Đường Hoa: “Cách thứ hai là thông qua được khảo nghiệm của ta.”

“Khảo nghiệm?”

“Đúng! Có được tất phải có mất. Muốn có hồi báo thì phải có bỏ ra.” Hàm Chúc Chi Long nói: “Ta tỉnh ngủ rồi, mà nơi đây rất là hoang vắng cô quạnh, ta thì phải trăm năm nữa mới có thể rời được nơi đây. Bởi vậy không biết có ai trong các ngươi bằng lòng ở lại đây bầu bạn với ta không?”

Đường Hoa vội hỏi: “Long ca, ngài có thể nói rõ ràng một chút không?”

“Ta có thể đưa các ngươi trở về dương gian, nhưng điều kiện là trong sáu người các ngươi nhất định phải có một người lưu lại đây làm bạn tới ta một trăm năm.” Hàm Chúc Chi Long nói tiếp: “Có khi đây chỉ là một khảo nghiệm mà thôi, ta sẽ vì kính nể hành của các ngươi mà không những thả toàn bộ, lại còn có thể đưa một ít lợi lộc gì đó cho người bằng lòng lưu lại ở đây. Nhưng cũng có khi đây chính là lời nói thật, người đồng ý nhất định phải ở đây suốt trăm năm, cho dù có tử vong, cũng chỉ có thể hồi sinh ở chỗ này. Nhất định phải là tự nguyện đấy.”

Năm tên người chơi nhìn nhau vài lần, Đường Hoa kiên nghị nói: “Long ca, bọn ta quyết định chọn cách thứ ba.”

“Không có cách thứ ba. Mấy trăm năm trước, Côn Lôn có một đệ tử xuống đây, muốn đến âm phủ. Hắn đã bằng lòng lưu lại tánh mạng của mình để bảo vệ đồng bạn trở về.” Hàm Chúc Chi Long chỉ vào Đường Hoa: “Lúc đó vũ khí hắn mang theo chính là Hậu Nghệ Xạ Nhật cung trên người ngươi đấy.”

“Long ca, mang theo vũ khí này cũng không có nghĩa rằng người mang là người vĩ đại đâu.” Đường Hoa thành khẩn nói: “Ta ấy, vô cùng thẳng thắn thành khẩn thừa nhận rằng con người ta không những hay sợ chết, mà còn sợ hiu quạnh nữa. Nếu ngài muốn ta ở đây một trăm năm, vậy có thể chờ đến trăm năm sau hẵng thực hiện được không? Đến lúc đó ta có thể chấp nhận đầu thai trễ một tí để nói chuyện phiếm với ngài mà, ta giỏi kể chuyện lắm đó.”

“Ha ha!” Hàm Chúc Chi Long cười, rồi nói: “Vậy ngươi kể một chuyện cho ta nghe nào.”

“Ừm... Đây là một câu chuyện có thực. Chuyện kể rằng có một phần tử khủng bố, chỉ biết võ vẽ, nhưng không chịu đi học khóa học khủng bố. Ngày nọ, hắn gửi một bưu kiện cho đại sứ quán nước Mỹ, bên trong bưu kiện là một quả bom. Nhưng đã qua ba ngày rồi, mà không hề có tin nổ niếc gì cả, thế là hắn rất nhanh đã quên bẵng đi. Một tuần sau, hắn nhận được một kiện hàng, hắn hiếu kỳ mở ra nhìn, tức thì bị nổ tan xác. Sau khi chết rồi, hắn hỏi Ala xem chuyện gì đã xảy ra, Ala rất thành khẩn nói hắn biết, ngươi không giao đủ bưu phí, đương nhiên người ta phải trả bom về cho ngươi chứ sao.”

“Ha ha ha!” Hàm Chúc Chi Long vừa lòng gật gật đầu: “Rất thú vị, được, ta cho các ngươi chọn cách thứ ba.”

“Long ca... Ngài lại khiến ta phải xúc động rồi.”

“Cách thứ ba là, ngươi lưu lại, mấy người khác trở về dương gian.” Hàm Chúc Chi Long vừa dứt lời, trên đồi cao đã xuất hiện một pháp trận truyền tống.

Toàn thân đột nhiên không thể nhúc nhích được, ngay cả mở miệng nói cũng không thể, Đường Hoa vẫn kiên trì phun ra một búm máu để biểu đạt tâm tình hiện giờ của mình.

“Long gia anh minh!” Sát Phá Lang mừng rơn, nắm chặt lấy nắm đấm hô, hô xong bèn an ủi Đường Hoa: “Bọn ta có rảnh sẽ đến thăm ngươi. Oa ha ha ha...” Sau đó tức khắc đã kéo Vân Nương cấp tốc bước vào trong truyền tống trận, hai người cùng biến mất.

Phi Thường Kiếm than một hơi, nói: “Hẹn gặp lại.” Rồi cũng biến mất.

“Thiên Hỏa Phần Thế!” Huy Hoàng đột nhiên động thủ, kiếm nộ của tiên kiếm thất giai dĩ nhiên không thể nào đối phó nổi Hàm Chúc Chi Long, cho nên mục tiêu của hắn là Đường Hoa. Nhưng nào ngờ kiếm nộ lại chỉ làm rộn lên được mấy tầng gợn sóng ở bên ngoài thân Đường Hoa, tựa như có một màn bảo hộ không thấy được ở đó vậy.

“Ta tới!” Tinh Tinh phất tay một cái, trận pháp chữ màu kim gồm Càn, Khôn, Tốn, Đoái, Cấn, Chấn, Ly, Khảm được khởi động. Tinh Tinh lại cắn chảy máu ngón tay viết thêm một chữ Diệt ở chính giữa tám chữ này, rồi chỉ vào Đường Hoa, tám chữ màu kim kia đột nhiên biến thành khổng lổ, ầm ầm lao về phía Đường Hoa.

“Hay đấy!” Hàm Chúc Chi Long thổi ra một hơi, tám chữ kia bị thổi bay đi mất tăm mất tích: “Tiểu nha đầu, ngươi đang dùng mạng đổi mạng đấy, ngươi không biết rằng nếu ngươi bị tử vong, vậy sẽ bị cầm tù chín ngày, hơn nữa vì bị tính là tự sát, nên phải cầm tù đến mười tám ngày sao?”

“Bất kể thế nào đi nữa, bọn ta cũng không thể để Gia Tử ở đây với ngài được.”

“Đúng!” Huy Hoàng nói: “Cho dù là bọ ngựa cản xe, chúng ta cũng phải thử một lần. Cho dù lần này không được, chúng ta vẫn còn có lần sau.”

“Không ngờ một kẻ mồm mép láu lỉnh, siêu cấp vô sỉ như ngươi lại có được hai người bạn tốt như thế đấy.” Hàm Chúc Chi Long khẽ thổi một hơi, Đường Hoa lập tức được khôi phục tự do.

Vừa mới được tự do xong, Đường Hoa tức khắc cảm động nói: “Tinh Tinh, ta yêu ngươi; Huy Hoàng, bạn bè tốt.”

“Xì, tởm quá.” Tinh Tinh nói: “Chẳng qua ta không biết sau khi trở về, Sương Vũ tìm ta đòi người thì không biết phải ăn nói thế nào thôi.”

“Vì sao Sương Vũ lại tìm ngươi đòi người, mà không phải là tìm Huy Hoàng đòi người?”

“Khụ!” Hàm Chúc Chi Long ho một tiếng, tỏ ý là mình vẫn còn đang ở đây.

“Ha ha, Long ca, ngài đã thả ta ra, vậy chắc chắn sẽ không bắt ở lại nữa nhỉ?” Đường Hoa ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: “Nếu ta đoán không sai, thì đây mới chính là màn khảo nghiệm thực sự của lão nhân gia ngài phải không?”

“Ừ!” Hàm Chúc Chi Long gật đầu: “Những kẻ rơi bỏ đồng bạn, ắt phải bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục.”

“Thực ra ngài có chỗ hiểu lầm rồi, ta là cừu nhân của hai người bọn họ.”

“A? Đã là cừu nhân của ngươi, vì sao ngươi lại còn nói cho ta biết?” Hàm Chúc Chi Long hỏi: “Ngươi không nói chẳng phải hay hơn sao?”

“Ngài hiểu lầm rồi, ta là cừu nhân của họ, nhưng họ không phải là cừu nhân của ta.”

“Chuyện này đích thực là thú vị đấy.” Hàm Chúc Chi Long nói: “Ta mệt rồi, các ngươi cũng đã ở đây lâu rồi, đi đi.”

“Long ca... Ít nhiều gì ngài cũng cho chút lợi lộc đi chứ, thần binh thập giai cứ quăng đây vài tấn, ta không ngại nhiều đâu.”

Hàm Chúc Chi Long chậm rãi hỏi: “Ý ngươi là không muốn đi à?”

“Lập tức đi ngay đây, ngủ ngon, chúc ngài có giấc mộng đẹp. Bọn ta có rảnh sẽ đến thăm ngài.”

* * * * * *

Phong Đô...

“Oa!” Đường Hoa nhìn vào bảng nhắc nhở của hệ thống mà trong mắt chớp chớp ánh sao: “Ta được tăng thêm một cảnh giới hệ hỏa rồi.”

“A! Ta có hai lượt kiếm nộ rồi.” Huy Hoàng vô cùng vui mừng, chộp lấy bả vai Đường Hoa, hô: “Được thêm một kỹ năng kiếm nộ của hệ thống, gọi là Hữu Ngã Vô Địch, là đòn công kích đơn thể loại mạnh. Cộng thêm kiếm nộ Thiên Hỏa Phần Thế của bản thân Trục Nhật kiếm thì... Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?”

“Oa... Hu hu hu! Sao ta lại không có chứ?” Tinh Tinh vừa lau nước mắt lại vừa lật lên lật xuống tìm, kiếm trong bảng nhắc nhở của hệ thống suốt một vòng rồi mà cũng không thấy có bất cứ điều gì dị thường cả.

“Không phải chứ?” Hai nam nhân kia vội vàng quẳng sự vui sướng sang một bên, cùng an ủi Tinh Tinh: “Tìm nữa đi, chắc phải có mà.”

“Thật không có mà! Oa... Ta không muốn sống nữa... Ơ?” Tinh Tinh đột nhiên chộp lấy một chiếc ống trúc từ bên tay trái của mình: “Đây là cái gì đấy?”

“Hỏi bản thân ngươi ấy.”

“Sinh Tử Thần Thiêm, tính hết chuyện trời đất. Ta... Ta vui quá hà.” Tinh Tinh tức khắc đã cười lại rồi, bộ dáng này khá là ngốc nghếch, cũng đáng yêu lắm đấy chứ.

“Ai... Coi đám người trông thi thể bọn ta là người chết rồi hả?” Bên cạnh ba người chợt truyền tới một câu hỏi, ba người vội vàng nhìn chung quanh, thấy mình đã về lại khách sạn rồi, hơn nữa cũng đã có lại túi Càn Khôn trên lưng, nhìn lại người vừa mới nói chuyện, không phải Nhược Hãn thì còn ai đây?

Phá Toái chộp lấy Đường Hoa gào khóc: “Gia Tử ca, vì sao ngài không nhất quyết bắt ta phải đi chớ? Nếu ngài kiên trì thì ta chắc chắn đã đi rồi, nhưng vì sao ngài không kiên trì vậy chứ hả?”

Huy Hoàng thấy Phá Toái khóc lóc thê thảm quá thì không nhịn nổi, bèn nói: “Phá Toái, thực ra cũng không có gì cả, chẳng qua là ta được thêm một kỹ năng kiếm nộ của hệ thống thôi mà.”

“Ngươi đừng có nói gì cả, là ngươi đó.” Phá Toái uất ức chỉ vào Huy Hoàng: “Kỹ năng của hệ thống là cái gì chứ hả? Tức là ngươi không có tiên kiếm cũng có thể xuất được kiếm nộ đó... Ngày sau bảo ta còn lăn lộn thế nào được nữa.”

“Phá Toái ca, ta đây đang có 10 ức còn chưa tiêu xong nè, không thì ngài cầm trước đi?”

Phá Toái vô tình chĩa cho Đường Hoa một chiếc ngón giữa, sau đó kéo Tinh Tinh qua hỏi chi tiết về Quỷ giới, Nhược Hãn tỏ ý rằng mình cũng rất có hứng thú. Nhưng Đường Hoa vội vàng ngăn lại, hắn muốn báo cho Tôn Minh đến Phong Đô này trước. Cùng một câu chuyện, hắn không muốn phải kể lại đến hai lần, mà cũng không muốn phải nghe lại đến hai lần.

* * * * * *

“Chẳng trách mà thi thể của Sát Phá Lang bị biến mất, hóa ra là đã chết queo rồi.” Phá Toái nói: “Vừa nãy quên nói với ngươi chuyện này, Vân Nương đã về nhà rồi, Thi Thi đưa bà ta về đấy, nàng thấy các ngươi còn chưa có tỉnh lại, nên bảo các ngươi sau khi trở về thì hãy liên hệ với nàng.”

“Ừ ừ.” Thực ra Đường Hoa cũng đã nhân lúc kể chuyện mà liên hệ rồi. Việc kể chuyện nhất định phải là do hắn phụ trách, vì Huy Hoàng kể chuyện bình bình chẳng có gì nổi bật, Tinh Tinh kể thì sẽ gia tăng thêm những chuyện huyễn tưởng của mình, chỉ có Đường Hoa kể mới là du dương trầm bổng, đặc biệt là ở đoạn cuối cùng khi phải lựa chọn một trong ba điều, hắn kể thật là quanh co khúc khuỷu, ngay cả phỏng vấn viên Tôn Minh mà cũng phải lau mồ hôi một đợt luôn.

* * * * * *

Chuyên san Âm Phủ của Vô Biên đặc san vừa xuất bản, lập tức đã dấy lên một làn sóng du lịch âm phủ ngay. Đặc biệt là khi nghe nói Phong Đô có âm môi, trả tiền xong là có thể xuống âm phủ thì số người ở Phong Đô gần như đã bão hòa, mục đích cùa mọi người chính là có thể được đi du lịch âm phủ một lần. Dịch vụ du lịch này đặc biệt thích hợp cho một nam một nữ, ngươi cứ thử nghĩ lại xem, ngươi được giao lưu với đám quỷ đang sống sờ sờ này, không những là một chuyện cực kỳ kích thích, mà ngươi còn có thể chìa cái lồng ngực ra cho nữ sinh bên cạnh dựa vào nữa... Ngoài ra còn có các nét đặc sắc riêng là đồ ăn âm phủ, rồi phiêu lưu Hoàng Tuyền, nhảy bungee ở giếng Luân Hồi, tiệc nướng trong Rừng Quỷ, v.v... Mặt khác, ngươi còn có thể mời các loại quỷ làm hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cảnh âm phủ nữa. Vận khí tốt thì còn có thể rủ được mấy quỷ đẹp gái đẹp trai kết bạn luôn, vừa tươi đẹp lại vừa kích thích, mà thu phí còn cực kỳ rẻ nữa...

Trong nhất thời âm phủ đã trở thành thánh địa du lịch lớn nhất trong Song Kiếm, Vô Biên đặc san cũng bởi vì là bên đưa tin đầu tiên nên lần đầu tiên lượng tiêu thụ vượt qua được Song Kiếm nhật báo, trở thành tòa soạn dẫn đầu.

Trong các giới đã được khai phá, Vân Trung giới thuộc dạng chỉ một số ít người có thể đến, âm phủ là khu vực du lịch được ưa chuộng của đại chúng, Sơn Hải giới là thánh địa tìm bảo kiếm tiền luyện cấp. Là kẻ khai hoang, Đường Hoa đã tham dự vào phần lớn các cuộc khai phá, bây giờ hắn đang đặt mục tiêu vào Ma giới và Tiên giới... Nói nghe thì vĩ đại quá, thực ra là bởi vì hắn đã muốn độ kiếp rồi, đương nhiên không phải muốn độ là độ, mà phải làm đủ sự chuẩn bị trước đã. Chẳng hạn như cấp bậc phải tối thiểu phải là 60, trang bị nhất định phải mạnh mẽ, tốt nhất là nên kiếm thêm vài món đồ Ma Tôn nữa thì ổn. Sau đó lại còn phải đi bái phỏng NPC các đại môn phái, với các tiên nhân trong núi hoang rừng thẳm nữa chứ...

Ma kiếp thứ hai chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại. Đường Hoa đã tính sẵn rồi, cho dù có phải chuẩn bị suốt một năm trời, nếu không có tám phần chắc chắn thì tuyệt đối không được bước tới một bước này.

*** Hữu Ngã Vô Địch: = chỉ có ta là vô địch

*** Thiên Hỏa Phần Thế: lửa trời diệt thế gian

*** Sinh Tử Thần Thiêm: thần thiêm = thẻ thần

*** nhảy bungee: nhảy tuốt từ trên cao xuống, chân có một một chiếc dây đàn hồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.