Dựa theo tinh thần hợp tác chân thành, Sát Phá Lang bèn giới thiệu sơ qua mọi người. Ả nữ quỷ này lúc hắn vừa mới bước chân đến Quỷ giới thì tỉnh dậy. Vốn một quỷ một người có thể giống như đậu xanh xem rau má, rau má trộn đậu xanh, nếu có nữ quỷ này trợ giúp, có thể Sát Phá Lang sẽ tìm được Vân Nương trước Đường Hoa chưa biết chừng nữa. Nhưng điều Sát Phá Lang không ngờ là thái độ của ả nữ quỷ vốn luôn trú ngụ trong Ma Kiếm này lại ác liệt vô cùng. Không coi mình là chủ nhân, mình đã nhịn lắm rồi, ai bảo bây giờ đang ở nơi Quỷ giới chớ, chỉ đành miễn cưỡng thừa nhận người với quỷ ngang hàng thôi. Nhưng điều khiến hắn không thể nào chấp nhận nổi chính là con ả này lại coi hắn như một kẻ hầu vậy, nào là chỉ tay chỉ chân, rồi quát tới quát lui... Nói thế nào mình cũng được coi như một cao thủ mà, ngươi đó, có hung ác hơn cũng chỉ là một NPC thôi đó nha.
Bởi vậy bèn vỗ tay một cái đường ai nấy đi. Mãi cho đến khi Sát Phá Lang thực sự là không còn cách nào khác nữa để trong thời gian ngắn chuộc được Phi Thường Kiếm ra, mới đành cắn răng nhún nhường nhờ nữ quỷ trợ giúp. Phải nói ả nữ quỷ này đúng thực là có mạng lưới quan hệ ở Quỷ giới đấy, mới chỉ thương lượng với Tà Kiếm Tiên có đôi câu là đã chuộc được Phi Thường Kiếm ra rồi. Nhưng lúc này, bọn Đường Hoa cũng đã thành công bắt cóc được Vân Nương đi, lúc mà Sát Phá Lang tới được căn phòng nọ của Lại Tam, đã là cảnh người đi nhà trống rồi.
Nữ quỷ nhờ vào bản lĩnh của mình, rất nhanh đã hỏi thăm được có một đám quỷ mới là bọn Đường Hoa đã từng tiếp xúc với tên quỷ đứt đầu đang làm tiểu nhị trong khách sạn là Cô Độc Trư, và lão quỷ Cửu Mục công. Theo như lời của nữ quỷ, Quỷ giới với dương gian không giống nhau, tu vi thực lực cứ nhìn một cái là có thể phân ra cao thấp ngay, cho nên chưa cần phải dùng đến màn tưới nước ớt với lại ngồi ghế đóng gạch, Cô Độc Trư với Cửu công công đều nhao nhao cung khai ra nơi mà bọn Đường Hoa sẽ đi qua ngay.
Ả nữ quỷ này không biết là đã làm quỷ bao nhiêu năm rồi, theo lời nàng nói thì sự từng trải của nàng nếu đem ra so với Diêm vương thì chỉ có hơn chứ không hề kém, chuyện dương gian có thể chẳng biết gì, nhưng chuyện Quỷ giới với Minh giới thì không gì là không biết cả. Đường Âm Dương với Hoàng Tuyền đạo dù có phức tạp hơn cũng không thể làm khó nổi nàng.
* * * * * *
Nữ quỷ kia ngồi tuốt trên hương án, từ trên đó nhìn xuống năm tên người chơi: “Bất Chu Sơn? Các ngươi có biết lai lịch của thanh Ma Kiếm này không?”
“Mợ nó, thật là hung hăng càn quấy đấy.” Bọn năm người Đường Hoa mở kênh đội ngũ ra, cùng nhất trí nhịn quỷ để sống trở về dương gian. Còn về chuyện thi đua thì... Cái này mọi người không bàn tới, bởi vì không thể bài trừ chuyện sẽ lợi dụng với lại hãm hại lẫn nhau. Còn đối với ả nữ quỷ chuyên khinh bỉ loài người kia, dĩ nhiên trước mắt phải lợi dụng trước đã.
“Ừ... Về dương gian rồi sẽ tìm đạo sĩ giết con mụ này luôn.” Sát Phá Lang còn hận hơn Đường Hoa nhiều, hận đến mức đã quên rằng chính bản thân mình cũng là đạo sĩ luôn. Đương nhiên hắn tức tối cũng là đúng thôi, ả nữ quỷ này nghiêm khắc mà nói thì là tài sản của mình mà.
“Đang hỏi ngươi đó.” Nữ quỷ kia đưa tay chĩa vào cái mũi của Sát Phá Lang.
Đại trượng phu cũng phải giống như ‘cái kia’ vậy, có thể cong có thể duỗi... Ta nhịn! Sát Phá Lang trả lời: “Theo truyền thuyết, kiếm này là do thái tử nước Khương là Long Dương luyện chế, kiếm chưa thành thì thành đã bị phá, sau đó muội muội của Long Dương là Long Quỳ nhảy vào lò để tế kiếm, dùng máu của xử nữ cưỡng chế khai quang cho Ma Kiếm. Ma Kiếm ra khỏi lò, chung quanh trăm dặm đồng núi thành trì đều bị tan hoang, cả người lẫn vật không còn một thứ nào còn sống cả.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Sát Phá Lang nghĩ lại một lúc, nói: “Sau đó thì bị ta lấy được đấy.”
“Hừ! Ma kiếm ra khỏi lò, cả Thiên Đình chấn động, mưu toan hủy diệt thanh kiếm nghịch thiên này, nhưng lại bị ma tôn Trọng Lâu giành trước một bước lấy được. Sau đó Trọng Lâu phong ấn thanh kiếm này trong Bất Chu Sơn suốt một ngàn năm. Một ngàn năm sau, có một kiếm khách phái Côn Lôn vì bằng hữu mà thông qua Bất Chu Sơn xông vào Minh giới, khi qua Bất Chu Sơn lại vô tình lấy được thanh kiếm này, bèn mang về dương gian dốc lòng tu luyện suốt trăm năm, trở thành kiếm tiên, đứng hàng thứ ba. Sau khi người này thăng lên trời, thanh kiếm này bị lưu lạc trong nhân gian, ba trăm năm sau chưởng môn Thục Sơn vô tình thấy nó, biết trong nó có oán khí rất nặng, sức mình không thể nào trấn áp nổi, nhưng lại lo sợ nếu nó rơi vào tay kẻ xấu sẽ tạo thành tai họa, thế là bèn phong ấn nó vào bên trong tháp Tỏa Yêu. Rồi trải qua một ngàn năm nữa, Trọng Lâu cảm thấy đời cao thủ cô quạnh, lại nhớ đến đối thủ ba ngàn năm trước, cũng tức là Phi Bồng đã chuyển thế, bèn đến nhân gian tìm xem. Hắn phát hiện thấy Phi Bồng đã lại chuyển thế rồi, đang là một tên tiểu nhị nho nhỏ của hiệu cầm đồ, tên là Cảnh Thiên...”
“A!” Đường Hoa sửng sốt nói: “Tên đó ta biết đấy.”
“A? Ngươi biết à?” Nữ quỷ kia còn sửng sốt hơn Đường Hoa nhiều.
“Ừ ừ, đậu xanh nó, hắn là tên NPC hắc ám nhất mà ta từng thấy đó.”
Sát Phá Lang cả giận nói: “Đừng có làm lạc chủ đề, ngài tiếp tục nói đi.”
“Trọng Lâu vì thấy Cảnh Thiên đã khôi phục lại ký ức kiếp trước rồi, cuối cùng đã có thể đánh được một trận thoải mái với hắn, cho nên bèn cậy mạnh phá tháp Tỏa Yêu của Thục Sơn lấy đi Ma Kiếm. Nhưng không ngờ Cảnh Thiên đã không còn là Phi Bồng - đối thủ ngày xưa của hắn nữa rồi, bây giờ Cảnh Thiên không muốn làm tiên cũng không muốn làm ma nữa, chỉ một lòng mong tìm một người thê tử và làm một phú ông bình thường mà thôi. Bởi thế Trọng Lâu đành tiếc nuối mà quay về, trùng hợp lúc này lại gặp ngươi.” Nữ quỷ lại chỉ xuống Sát Phá Lang, nói: “Sau khi hắn khảo nghiệm ngươi xong, đã đưa thanh kiếm này cho ngươi, hy vọng trong tương lai ngươi có thể đủ sức đấu với hắn.”
Sát Phá Lang gật đầu, nói một cách thâm thúy: “Đây là chuyện hồi còn ở tân thủ thôn.”
“Ta đệt!” Đường Hoa nổi giận: “Ngươi đó, ở tân thủ thôn là đã lấy được thần binh rồi, Ốc Vít là nhân tình của ngươi à?”
Sát Phá Lang lắc đầu trả lời: “Ta thấy đây là do ăn ở tốt.”
Hắn vừa nói xong câu này, ngay cả một người hiền lành như Huy Hoàng cũng hùa theo Đường Hoa cùng nhau chĩa ngón giữa lên tỏ vẻ khinh bỉ hắn ngay. Người ta làm chết làm sống, thậm chí còn vì một thanh tiên kiếm mà vợ chồng phản bội, bằng hữu thành thù, mà tên này thì lại tốt số quá, miệng ngậm thần binh sinh ra đời luôn, rồi không những dám gọi hết thảy mọi tiên kiếm là đống rác rưởi, mà còn làm cái bộ dạng đáng tởm tự cho rằng bởi vì mình đẹp trai cho nên mới có thần binh nữa.
Lúc này người chú ý đến cục diện chung nhất lại chính là Tinh Tinh, nàng hỏi: “Vậy ngươi có thể giúp bọn ta qua được Bất Chu Sơn không?”
Nữ quỷ lắc đầu, rồi lại gật đầu. Trong lúc mọi người còn đang ù ù cạc cạc, nàng nói: “Bất Chu Sơn trước sau có hai phần, phần trước chính là địa giới của Cộng Công, phần này dễ xử lý hơn, Sát Phá Lang, ngươi cứ bảo ngươi là đệ tử của Trọng Lâu, ta nghĩ hắn sẽ không làm khó ngươi đâu. Cho dù có làm khó đi nữa... Với thân thủ của các vị, chỉ cần xông thẳng thì cũng có cơ hội qua được.”
Tinh Tinh hỏi: “Vậy còn phần sau thì sao?”
“Các ngươi có biết Hàm Chúc Chi Long không?”
“A? Lẽ nào nó ở đó à?” Tinh Tinh sửng sốt vô cùng: “Ta từng nghe sư phụ nói thế này, Hàm Chúc Chi Long từ thời Bàn Cổ khai thiên lập địa đến nay đã trải qua ngàn vạn năm tu luyện, thần lực sớm đã đạt tới cảnh giới không một ai đoán nổi cả: nó mở bừng mắt là bình minh, nhắm mắt là trời tối, hít hơi vào là mây đen dày đặc, bão tuyết khắp nơi, trời đất chuyển sang đông; nó thở hơi ra là trời đất nóng rực, tan vàng chảy đá, trở thành mùa hè, trong khi hô hấp thì có thể thay đổi bốn mùa, hít vào thở ra có thể tạo thành luồng gió thổi vạn dặm, chấn động cả trời đất, từ hai mắt nó bắn ra hào quang có thể chiếu xuyên cả Cửu U Hoàng Tuyền dưới Minh giới. Mặt khác, truyền thuyết có nói rằng thân thể của Hàm Chúc Chi Long có một nửa cuộn lấy cả thảy vùng đất hoang vu cằn cỗi vạn dặm chung quanh Bất Chu Sơn, một nửa còn lại vẫn còn có thể đủ quấn chặt lấy cả thảy cây trụ chống đỡ bầu trời, suốt mãi tới trên trời cao mờ mịt mà vẫn chưa thấy được đầu của nó. Ta còn nghe nói...”
“Nghe nói cái gì?” Đường Hoa thấy Tinh Tinh có phần thẹn thùng bèn truy hỏi.
“Ta còn nghe nói, Hàm Chúc Chi Long chính là dương vật của Bàn Cổ sau khi chết biến thành, lúc đó chỉ vừa mới có trời đất, cho nên nó chính là vị tôn thần duy nhất trong trời đất này. Trải qua một đoạn năm tháng thật dài, tinh - khí - thần của Bàn Cổ mới dần dần ngưng tụ lại thành Tam Hoàng. Ta còn nghe nói lúc trước Hàm Chúc Chi Long vốn không ở Bất Chu Sơn, nhưng bởi vì Cộng Công đụng gãy mất trụ trời, nó không nỡ nhìn sinh linh đồ thán nên mới dùng thân thể với thần lực của mình để cuốn cả thảy vùng đất hoang chung quanh Bất Chu Sơn lại, gắng sức giữ lại được cây trụ trời, chín ngàn chín trăm năm sau, toàn thân nó hóa thành tượng đá. Đây cũng chính là khởi nguyên của bức tượng ‘rồng cuốn cột’ của Trung Quốc đấy.”
“Là lão tổ tông đó!” Trong mắt Đường Hoa lóe lên ánh sao: “Chúng ta đến đó nói với nó rằng chúng ta là con cháu của Viêm Hoàng, phỏng chừng người ta không những cho chúng ta đi qua, mà còn có thể cho mỗi người một cái bao lì xì đỏ chói luôn ấy chứ.” Trưởng bối tặng quà gặp mặt cho vãn bối, thật là một chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.
“Ây! Ngươi có muốn bắt bí thì tốt xấu cũng phải xem lại đối tượng đi nhé.” Phi Thường Kiếm tỏ vẻ khinh bỉ, cái thể loại người nào đây chứ hả: “Chúng ta ít nhất cũng phải mua chút gì đó đi vấn an lão gia người ta với chứ.”
“Các ngươi có nghe ta nói không đó?” Nữ quỷ cả giận: “Nói rõ ràng với các ngươi đây, Hàm Chúc Chi Long có một màn khảo nghiệm, nếu qua, nó sẽ giúp các ngươi trở về dương gian, thậm chí còn cho thêm một ít lợi lộc nữa. Nếu không qua được, ngươi sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, dựa theo cách nói của các ngươi chính là phải bị cầm tù chín ngày, cộng với rớt 2 cấp đấy.”
“Mỹ nữ, ngươi đang đùa sao vậy? Ta tin chắc rằng lão nhân gia người ta sẽ không làm khó chúng ta đâu.”
“Vì sao ngươi lại chắc chắn như vậy?” Tinh Tinh hỏi trong kênh đội ngũ.
Đường Hoa lén lút đáp: “Nhỏ giọng chút chớ, không nghe nói người ta lợi hại tới vậy à, rủi đâu hiện giờ người ta đang nghe trộm chúng ta nói chuyện thì sao?”
* * * * * *
Nữ quỷ có phương pháp, Đường Hoa có vé xuất quan, thế là hai nhóm người này quyết định sẽ chân thành hợp tác. Đương nhiên cho dù là một người thành thật như Huy Hoàng cũng biết rằng, một khi có cơ hội, Đường Hoa chắc chắn sẽ bỏ thêm một cục đá xuống giếng cho Sát Phá Lang ngay, mà Sát Phá Lang chắc chắn cũng sẽ không quên góp thêm cho Đường Hoa một khối băng ở giữa trời đông giá.
Nữ quỷ với Sát Phá Lang vẫn ở lại trong đạo quan. Lúc giao ban vào giờ Tý ở ngày thứ hai, cây cờ mang chữ ‘Liêm’ được dựng lên. Sau khi Đường Hoa hội hợp lại với Sát Phá Lang, cả bọn mang theo giấy thông hành có tên Liêm Pha đến chỗ cửa quan. Chỗ đó chẳng đề phòng nghiêm ngặt gì cả, chỉ có chục tên quỷ tốt đang uể oải tán dóc mà thôi. Chắc là do chỗ này đã lâu không ai tới.
Đường Hoa vừa mới chìa ra giấy thông hành, đã giống như cho bọn quỷ tốt này uống một liều thuốc hưng phấn vậy, sau cả trăm năm trời, cuối cùng lại một lần nữa có người đến Bất Chu Sơn trinh sát rồi. Dựa theo trình tự, đám quỷ tốt chỗ này sẽ kiểm tra giấy thông hành là thật hay là giả, cũng phải nói, dấu ấn do mấy cái cây cải củ kia ấn ra quả thật không khác biệt gì so với của ngọc tỷ cả. Cây cải củ không những có thể trị được bách bệnh, mà cũng là một trong những công cụ không thể thiếu để lừa đảo bịp bợm nữa. Đường Hoa vừa mới bước chân ra khỏi cửa quan đã phân vân, khi tới hành tinh M rồi mình có nên dùng cây cải củ nào đó làm mấy cái chứng chỉ hậu tiến sĩ hay không đây? Đã học được tất sẽ có chỗ dùng, đây chính là điều mà thầy cô trường tiểu học vẫn luôn chỉ dạy chúng ta đó, mà nghe lời thầy cô thì chắc sẽ không sai chứ nhỉ? Thế là Đường Hoa đã dễ dàng tìm được một cái cớ nghiêm chỉnh đàng hoàng cho chuyện xấu mà mình sẽ làm sau này rồi.
* * * * * *
Đường U Minh là một con đường nhỏ, tuy chẳng có ngọn cỏ nào mọc lên nổi cả, nhưng nhìn vẫn cứ là chật hẹp. Con đường này không dài, chỉ hơn chục cây số mà thôi, nhưng nó cũng chính là con đường duy nhất nối liền Sinh Tử quan với Bất Chu Sơn. Đi Vân Trung giới thì có đường Ảo Ảnh, đi Tiên - Ma giới thì có giếng Thần Ma... Trong Song Kiếm, trừ Quỷ giới với Minh giới là liên thông, còn các giới còn lại đều không có con đường bình thường nào cả. Cũng không biết Bất Chu Sơn có phải là tự hình thành một giới hay không, chứ trừ con đường này ra, không thấy có con đường nào khác cả.
Núi cao, biển rộng, vốn là điều mà mọi người thích ngắm. Nhưng Bất Chu Sơn lại không phải như thế, nguyên cả rặng núi hoang vắng chẳng có bất cứ sinh vật nào. Chỉ cần nhìn quét qua một lần ngươi sẽ phát hiện, Bất Chu Sơn không chỉ có núi cao đến vô hạn, mà biển cả cũng rộng đến vô ngần. Từ bên ngoài Sinh Tử quan đã có thể trông thấy được cây trụ trời nơi đây, nhưng hiện giờ đã tới Bất Chu Sơn rồi, mà vẫn phát hiện nó còn đang ở rất rất xa, không hề vì mình cứ tiến tới mà kéo gần được cự ly.
“Bất Chu Sơn, tức là núi có chỗ thiếu hụt. Chỗ thiếu hụt của Bất Chu Sơn này chính là những vật còn sống.” Nữ quỷ giới thiệu một cách ngắn gọn xong, nói: “Nếu đi tiếp là sẽ đến địa bàn của Cộng Công rồi.”
“Chúng ta phải làm thế nào?”
“Cứ ngự kiếm bay đi, dùng Ma Kiếm mở đường, nhân lúc Cộng Công còn đang do dự thì nhanh chóng thông qua.”
Năm tên người chơi cùng nhau gọi phi kiếm ra, đứng lên trên. Đường Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nhìn chung quanh rồi giơ tay nói: “Không được đâu, Vân Nương phải làm sao đây?” Không thể cõng theo người phàm mà bay đi được, mà cho dù mình có năng lực đó, Vân Nương hiện giờ lại đang là quỷ, chỉ có thể tự dựa vào sức bản thân bay đến Bất Chu Sơn thôi.
“Ha! Vì nhiệm vụ mà ngươi bằng lòng làm đứa ở cho Cộng Công à?” Sát Phá Lang lạnh lùng nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là phải trở về nhân gian.”
“Tiểu Lang đồng học, đừng có cho rằng ta không biết ngươi đang âm mưu gì. Nếu bây giờ ta bỏ mặc Vân Nương ở lại, lát nữa ngươi sẽ ném ta cho Cộng Công, rồi quay lại tự mình đem Vân Nương về nhà ngay.”
Nữ quỷ cảm thán: “Ta vẫn cho rằng kẻ nghĩ ra kế này đã tồi tệ lắm rồi, hóa ra kẻ có thể nhìn thấu được cái kế tồi tệ đó mới là kẻ tồi tệ hơn.”
Kế hoạch đã bị nhìn thấu rồi, hiện giờ hoặc là trở mặt với Đường Hoa để cướp Vân Nương, hoặc là dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành. Sát Phá Lang là người thông minh, biết một khi trở mặt sẽ phiền phức lắm, cho dù mình có đánh ngang tay với Đường Hoa đi nữa, Phi Thường Kiếm sẽ không phải là đối thủ của Huy Hoàng, còn nữ quỷ thì không phải là đối thủ của Tinh Tinh. Còn biết làm sao được nữa? Sát Phá Lang đành bất đắc dĩ nói: “Long Quỳ?”
“Được rồi! Còn có một con đường khác nữa, con đường này gần như không có ai biết cả.”
“Xin phép ngắt lời một chút, Bất Chu Sơn đã gần như không có ai biết rồi.”
“Vậy cũng đúng, là ta nói sai.” Nữ quỷ nói tiếp: “Con đường này tuy không có ai canh gác, nhưng phải đi xa hơn gấp đôi, hơn nữa nó giống như một khu mê cung lớn vậy, đi sai một bước là sai tất cả. Nếu các ngươi đi đường này, có khả năng kết cục duy nhất sẽ là đói chết hết.”
“Yên tâm, ta có đóng gói một trăm cái Xanh Xao Vàng Vọt đây.” Đường Hoa chỉ chỉ về phía cái bọc ở sau lưng mình, rồi chỉ về phía Tinh Tinh: “Còn phần mê cung, đừng có lo lắng. Chúng ta có vị đại sư bói toán đây mà.”
* * * * * *
Mê cung trong lời nói của nữ quỷ thực ra chính là một hang động liên hoàn. Cũng không biết lý do vì sao, nhưng trong Bất Chu Sơn thì trong động lại có động, động này nối liền động kia, mức độ phức tạp không hề kém đường ống dẫn nước của Vedan chút nào. Một cái động lớn chứa cả N cái động nhỏ, có động càng đi càng nhỏ, có động càng đi càng lớn, có cái đột nhiên rộng mở thông thoáng, có cái lại là ngõ cụt.
Tinh Tinh phát hiện ra một chân lý, điều khiến nàng càng chán ghét hơn việc bắt nàng phải làm việc chính là bắt nàng làm việc liên tục. Nàng hoài nghi hai miếng tiền đồng trong tay nàng sắp bị chà cho nhẵn bóng luôn rồi. Các lối giao nhau thật sự nhiều lắm, cứ trung bình một phút nàng lại phải bói đường một lần, mức tiêu hao của pháp lực không hề ít hơn lúc Đường Hoa đánh nhau chút nào hết. Cũng chính vì chỗ hạn chế đó, cộng thêm việc không thể mang theo túi Càn Khôn nên không có dược phẩm để khôi phục, thế là tốc độ đi tới của năm người một quỷ một NPC chỉ có thể hình dung được bằng hai chữ: rùa bò.
Ngày thứ nhất, Tinh Tinh rất hối hận, nhưng đến ngày thứ hai nàng đã không còn có thể hối hận được nữa rồi, nàng cũng không muốn quay lại đầu đường nữa, bởi vì như vậy lại phải phí thêm một ngày, mà nếu cứ đi tới phía trước, có lẽ chỉ một phút sau là có thể ra khỏi động ngay. Có hy vọng thì luôn luôn tốt đẹp, ít nhất cũng tốt hơn mấy con số khô khan kia nhiều lắm.
May mắn là đến ngày thứ hai thì các lối rẽ đã ít hơn nhiều lắm, chiều dài của các động cũng bắt đầu tăng lên, khiến cho tần suất Tinh Tinh phải dùng phép bói giảm đi rất nhiều. Tới chạng vạng ngày này, năm người một quỷ một NPC rốt cục cũng đã chui ra được khỏi hang.
Cây trụ trời chỉ ở cách năm người chừng trăm dặm mà thôi. Năm người cùng thở phào một hơi, nhìn lại ngọn Bất Chu Sơn mà mình đã chui qua, Đường Hoa hỏi: “Quỷ kia... Ngươi tên là Long Quỳ đúng không?”
“Thực ra Long Quỳ là tên của muội muội Long Dương, ta chỉ mượn dùng thôi, còn tên của ta thì...” Nữ quỷ hơi có chút phiền muộn: “Ta đã quên rồi.”
“Quên rồi thì thôi, không nhất thiết phải buồn làm gì.” Đường Hoa lại hỏi: “Nếu ta muốn ám sát Cộng Công, vậy có cách nào không?” Trong miếu Nữ Oa, hắn đã từng nhận được nhiệm vụ trảm Cộng Công nơi Bất Chu Sơn.
Nữ quỷ ngẫm nghĩ lại một chốc, rồi nói: “Ta đã từng ở đây suốt một ngàn năm, nhưng còn chưa gặp qua Cộng Công lần nào, chỉ thấy có một ít lão quỷ nô lệ của hắn thôi. Ta nghe bọn họ nói, Cộng Công không thể bị những đao kiếm tầm thường làm tổn thương. Cũng trong khi nói chuyện phiếm họ đã nói, Cộng Công khi nghe tên quỷ nào nhắc tới Thập Đại Thần Khí thì rất là sợ hãi. Cho nên ta đoán nếu muốn giết Cộng Công, hoặc là phải có Hiên Viên kiếm, hoặc là phải có búa Bàn Cổ mới được.”
“Có khi nào là Phục Hy cầm không?” Sát Phá Lang hỏi, nhiệm vụ mà hắn nhận được trong miếu Nữ Oa là tìm kiếm Phục Hy cầm.
“Ta không biết.” Nữ quỷ lắc đầu.
Tinh Tinh nói: “Được rồi, các ngươi ngay cả một cái trong Thập Đại Thần Khí cũng chưa từng gặp qua nữa là, bớt nằm mơ đi.”
“Nói bậy!” Đường Hoa với Sát Phá Lang cùng đồng thời phản bác, bọn họ từng hợp tác đánh với Hiên Viên kiếm một lần rồi, với lại nơi biển Đông lại trông thấy một lần nữa. Không Động ấn thì mém chút nữa đã rơi vào trong tay, cuối cùng lại bị cái tên cầm Hiên Viên kiếm kia lấy mất.
“Ta nói này người kia.” Sát Phá Lang nói: “Lúc nào có rảnh chúng ta đi Đại Lương vui đùa một chút đi?”
Đường Hoa trả lời: “Đi làm gì, chúng ta đánh có lại tên cầm Hiên Viên kiếm kia đâu?”
“Đơn đấu không nổi thì tìm người vây hắn chứ.”
“Ừ... Ngươi có tin gì thì báo ta.” Đường Hoa không phải không muốn trả đũa lại tên kia, nhưng mà thực sự danh tiếng của Hiên Viên kiếm nó lớn quá, khiến hắn rất sợ hãi. Nếu Sát Phá Lang có thể tìm được thông tin chi tiết về tên đó, vậy cũng có khả năng vây chết được hắn thật. Có điều... Làm sao cam đoan vây chết hắn xong mình sẽ có lợi chứ? Hại người không lợi mình, cho dù là để bớt nỗi bực tức thì Đường Hoa cũng không muốn làm, càng huống chi nếu bất cẩn làm béo thân Sát Phá Lang, chẳng phải hắn sẽ phải hối hận đến tám kiếp sao?
* * * * * *
Nữ quỷ cố ý dặn dò, bởi vì đây là nơi trời đất gần nhau nhất, cho nên ngàn vạn lần đừng có ngự kiếm phi hành, nếu không sẽ giống như một cái cột thu lôi, rất dễ hấp dẫn sự chú ý của đám sấm sét đang lập lòe giữa màn khí hư vô kia. So với lúc mới gặp mặt, thái độ của nữ quỷ đã tốt hơn nhiều lắm, lý do là vì mấy người này ai nấy đều bằng lòng coi nàng là một con người, chứ ở Quỷ giới, mọi quỷ đều sợ nàng, mà cho dù là Long Quỳ thật sự, cảm giác ỷ lại nàng cũng lớn hơn cảm giác bạn bè rất là nhiều.
Còn phần Vân Nương thì... Lúc trước có nói qua rồi, là vợ của người khác, cộng thêm chỉ biết mỗi việc giúp chồng dạy con, bọn này thật không có cách nào coi nàng là một con người cả. Có lúc Đường Hoa không khỏi nghĩ đến một vấn đề, không biết phụ nữ thời cổ đại vì thích cuộc sống như vậy nên mới bị hạ thấp địa vị, hay là vì có địa vị thấp nên mới phải chấp nhận cuộc sống như vậy nhỉ?
Cả đám vừa tán gẫu lại vừa bước đi, nữ quỷ đáp ứng với Đường Hoa, nếu có chuyện gì cần, Đường Hoa có thể đến Phong Đô tìm một tên âm môi, báo tên nàng ra, sau đó tốn một ít tiền là có thể đưa hồn xuống Quỷ giới liền. Hiện giờ Đường Hoa vẫn đang có hai nhiệm vụ ở âm phủ, một cái là Cộng Công, còn cái khác là Hỏa Quỷ vương.
Tinh Tinh rất ư bất mãn với chuyện này, nàng vốn là người thông minh, biết về sau nếu Đường Hoa muốn tới âm phủ thế nào cũng sẽ kéo nàng theo làm cu li thôi. Huy Hoàng thì không bận tâm, nếu Đường Hoa cần hắn giúp, hắn sẽ đến, bởi vì hắn biết nếu đến lúc hắn cần Đường Hoa, Đường Hoa chắc chắn cũng sẽ đến ngay. Suy nghĩ của Sát Phá Lang lại phức tạp hơn một chút, trong đầu hắn đang có một cảnh tượng, Đường Hoa đang quỳ dưới chân mình van xin, mà mình thì một chân dẫm lên bả vai Đường Hoa, một tay chơi đùa với Hỏa Linh Châu và Lôi Linh Châu: Nào, học theo chó sủa một tiếng cho ông nội đây nghe, ông sẽ cho mi một hạt châu. Khửa khửa, hả lòng biết bao nhiêu... Sát Phá Lang cười thầm một cách ngớ ngẩn.
* * * * * *
Lưng chừng trời có một ngọn đồi cao, dưới chân nó là vực sâu thăm thẳm. Trước mặt năm người chừng ba dặm xuất hiện một cây cột đá chạm hình rồng đâm từ dưới vực sâu lên giữa đám khí hư vô.
“Hết đường rồi!” Sát Phá Lang nói, đứng ở chỗ này chỉ cần nhìn là biết, cây cột kia đang đứng ở ven rìa màn khí hư vô, nơi đây đã là ngõ cụt rồi. Bây giờ chỉ còn chờ đánh thức được Hàm Chúc Chi Long ở trên cột rồi nhờ trợ giúp, sau đó thông qua màn khảo nghiệm kia mà trở lại nhân gian thôi.
Đường Hoa bắt tay thành hình chiếc loa, hô: “Long ca...”
Hắn bị Tinh Tinh tung một cước đá bay đi, Tinh Tinh chỉnh giọng thành rất ngọt rất trong trẻo, hô: “Long gia gia...”
Không có phản ứng gì, Phi Thường Kiếm bèn bước lên: “Hàm Chúc Chi Long, ngươi có quyền không nói chuyện, nhưng những...”
Sát Phá Lang nghi hoặc hỏi: “Trong hiện thực ngươi là cảnh sát à?”
Phi Thường Kiếm lau mớ mồ hôi, trả lời: “Không phải vậy, ta thấy mỗi lần cảnh sát nói vậy với ta, ta sẽ bối rối nên mới thử.”
*** ghế đóng gạch: ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau).