Một tiếng đồng hồ...
Đường Hoa nhìn nhìn máu của Hỗn Giang Long, đứng dậy đi lại vài bước, bật nhảy vài cái, sau đó lại ngây ngốc ngồi trở lại bắt đầu ném Lượng Thiên Xích.
Bốn tiếng đồng hồ...
Đường Hoa ném Lượng Thiên Xích, sau đó xoay người cầm cọng cỏ đi chọc kiến.
Sau tám tiếng đồng hồ...
Đường Hoa không nhìn máu của Hỗn Giang Long nữa, ném thước xong, đứng chổng ngược chơi trốn tìm với kiến.
Sau mười hai tiếng đồng hồ...
Đường Hoa ném thước, bắt đầu đứng chổng ngược đếm lá cây, lúc này hắn nhớ tới một câu mà nhiều năm trước bị lưu truyền đến nhão cả ra : anh đây đánh không phải là BOSS, là tịch mịch.
Sau mười lăm tiếng đồng hồ...
Lượng Thiên Xích được khởi động lần thứ hai, Đường Hoa dùng ánh đỏ trên thân bức cho lũ kiến chạy trốn tứ xứ. Sau khi doạ kiến chạy hết ráo, hắn phân tích : trong mười kẻ mắc bệnh tâm thần thì có tám, chín là có một người bạn như Mặc Tinh.
Sau mười tám tiếng đồng hồ...
“Hai, Bà chị Hồ! Vợ của tôi...” Đường Hoa và một con bọ ngựa mà hắn phát hện gần đây đang thi nhau... ưỡn mông.
Sau hai mươi tiếng...
Đường Hoa vung cây thước lên đập lũ kiến túi bụi, vừa đập lại vừa mắng : ai cho ngươi leo lên trên người ta, sao lại không để cho ta leo lên trên người ngươi chứ...
“Ngươi đang làm gì?” Mặc Tinh rất khiếp đảm nhìn Đường Hoa đang hai mắt mờ mịt, đồng thời lại rất quan tâm hỏi : “Ngươi... không sao chứ?”
“Ta...” Mặt Đường Hoa lúc này đỏ bừng lên, đây là lần mà mặt hắn đỏ nhất kể từ khi có ký ức đến nay.
* * * * * *
“BOSS chết rồi?” Đường Hoa rửa mặt tới ba lần ở khe suối kia xong rồi mới mở miệng hỏi.
“Chết rồi.” Mặc Tinh vẫn có chút sợ Đường Hoa như cũ.
“Rớt cái gì?” Đề tài này là đề tài muôn thuở. BOSS rớt cái gì?
“Cho ngươi!” Mặc Tinh giao dịch cho Đường Hoa hai thứ đồ vật.
“Oa! Phi kiếm!” Trong mắt Đường Hoa cháy lên ngọn lửa rừng rực, Mặc Tinh lập tức lại lui thêm ba bước. Ngân Ngư Phi Kiếm, phi kiếm nhất giai loại hình công kích, lực công kích 30-45, có nhất định xác suất khởi động pháp thuật : Kiếm Ảnh Song Hành. Kiếm Ảnh Song Hành : biến ra bóng kiếm tiến hành công kích đối phương, tiêu hao 50 điểm pháp lực.
“Này là gì?” Đường Hoa đánh giá một thứ khác còn lại, là một quyển tập nhỏ : Hỏa Túc, có thể tập được pháp thuật sơ cấp : Hỏa Chú. Hỏa Chú, pháp thuật loại công kích đơn thể : thời gian chuẩn bị 10 giây, pháp thuật gây thương tổn thuộc tính lửa.
Khốn khổ a... sự khốn khổ của đời người đến rồi!
Ra hai thứ như thế này, đừng nói mình không ra sức mà lại cùng con bọ ngựa hát Nhị Nhân Chuyển, cho dù xuất ra một nửa sức cũng ngại ngùng độc chiếm. Lấy cái nào đây? Đời người vì sao lại có nhiều lựa chọn như vậy đây? Phi kiếm... bến cảng cất cánh của lính mới. Pháp thuật... coi bộ không trọng yếu như phi kiếm a. Nhưng người ta đánh một ngày trời, mình không biết xấu hổ đòi phi kiếm sao? Ngượng đấy. Nhưng mà nếu không phải có bao mì Dương Xuân của mình, nàng có thể đánh được một ngày sao? Một gói mì là hai vạn năm ngàn tiền lận đó. Nhưng mà cho dù có tiền, không có bản lĩnh như của nàng thì có thể lấy được hai món kia sao? Rối rắm... quá là rối rắm.
Mặc Tinh lại lùi một bước, nàng nhìn biểu tình cổ quái của Đường Hoa, sắp khóc tới nơi rồi...
“Phi kiếm phần ngươi, Hỏa Túc phần ta được không?” Đường Hoa rất nhẹ nhàng mềm mỏng hỏi, hắn đang chờ Mặc Tinh khách sáo hai câu, tỷ như : phi kiếm thì nên là nam sinh bọn ngươi dùng vậy. Tỷ như : ngươi cũng đã hiu quạnh một ngày rồi, phi kiếm ngươi dùng trước đi. Tỷ như... Lại không ngờ, Mặc Tinh không chỉ không khách sáo, mà còn tay chân cực nhanh tiếp nhận phi kiếm, sau đó vừa cảnh giác lại vừa quan tâm nhìn mình.
“Trang bị lên xem coi.” Đường Hoa nghẹn ngào nói : “Nhớ phải rót linh lực vào.”
“Ừ!” Mặc Tinh lại lui lại bước nữa, trang bị phi kiếm lên, chỉ thấy một thanh kiếm nhỏ màu bạc bắt đầu bay chung quanh người nàng, cộng thêm Mặc Tinh vốn là một nữ nhi có khí chất hiên ngang, cả hai kết hợp lại thiệt là đẹp mắt cực kỳ.
“Quá đẹp mắt, công kích tên cướp kia một cái.” Đường Hoa lấy tay chỉ tên cướp ở phía xa.
Mặc Tinh lắc đầu : “Nó nói ta tu vi chưa sâu, chỉ có thể công kích đối thủ trong vòng ba mươi thước, nếu không sẽ bị thất lạc phi kiếm.”
“À à, vậy tên kia đi.”
“Được!” Mặc Tinh gật đầu một cái, phi kiếm bắn ra, ngay tức khắc xuyên qua ngực tên cướp, Mặc Tinh lại theo hệ thống nhắc nhở bắt một cái kiếm quyết, phi kiếm bay ngược trở về xẹt qua cổ của tên cướp, lại bắn phi kiếm ra một lần nữa, tên kia rốt cục ngã xuống đất. Nguyên bản là tên cướp phải nửa phút mới giết được, giờ chỉ trong ba giây là giải quyết.
“Pháp lực dùng mất non nửa.” Mặc Tinh lắc đầu nói : “Còn không bằng xài nắm đấm.”
“Về sau không được phép nghĩ như vậy nữa.” Đường Hoa nghiêm nghị nói. Trong lòng hắn sớm đã khóc nát luôn rồi, thật ngầu thật đẹp thật hiệu suất, vì sao nàng không khiêm tốn lấy một chút vậy?
“Xem xem pháp thuật của ngươi a.” Mặc Tinh ngồi xuống nhắc nhở.
“Ừ!” Đường Hoa bóp nát Hỏa Túc, lập tức có nhắc nhở của hệ thống : ngươi học được pháp thuật mới : Hoả Chú. “Xem ta!” Đường Hoa chỉ vào một tên cướp, tiếp đó theo hệ thống nhắc nhở ấn một cái pháp ấn, sau đó trước mặt đột nhiên xuất hiện một thanh thời gian chờ.
“Gừ!” Tên cướp đột nhiên chạy vọt qua phía Đường Hoa.
Đường Hoa kinh hãi, bố nó, ta đây còn chưa có công kích nhà ngươi mà, sao ngươi lại đi công kích ta trước, nhanh a, nhanh a, nhanh a! Đường Hoa vừa dậm chân vừa gật đầu, hận không thể lấy tay kéo thanh thời gian chờ đến đáy.
“Bảy, sáu, năm, bốn...”
Mặc Tinh vội vàng múa thanh phi kiếm một cái, keng một tiếng, cản lại thanh đao đang bổ về phía cổ của Đường Hoa. Mà Đường Hoa lúc này mắt nhìn tên cướp nhưng vẫn dậm chân như cũ : “Ba. Đậu má, một, bắn.” Rốt cục một cái cột lửa nho nhỏ bốc lên từ lòng bàn chân tên cướp.
“Oa...” Mặc Tinh vui sướng nói : “Mất hơn phân nửa máu, thật lợi hại.”
“...” Đường Hoa rất khiêm tốn bóp bóp cái đùi, thành quả vẫn là rõ rệt đó.
“Nhưng mà, xài pháp thuật một lần có cần phải ra sức dậm chân như vậy không?” Mặc Tinh giết tên cướp xong lại hỏi : “Siết nắm đấm được không, ta cảm thấy như vậy sẽ dễ nhìn hơn một chút.”
“...” Mặt Đường Hoa lại đỏ.
* * * * * *
Tiếp đó hai người giết quái hiệu suất nhiều hơn cực kỳ, phi kiếm của Mặc Tinh vừa ra, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, quay một vòng quanh thân thể bốn tên, sau đó lại bắn ra phi kiếm xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, chờ lũ cướp chạy đến trước mặt lại xoẹt xoẹt xoẹt, bốn tên cướp liền ngã đổ. Vì sao ít đi một tiếng xoẹt vậy? Bởi vì Hoả Chú của Đường Hoa đã phát ra, tên cuối cùng là bị Đường Hoa đốt chết.
Đinh! Khi hai người đều lên cấp 6, sự nhắc nhở từ hệ thống của Đường Hoa đến đây : thuộc tính lửa thêm 1.
Đến ngày thứ ba của trò chơi, hai người đánh quái cấp 8, khi Mặc Tinh lên cấp 8, sự nhắc nhở từ hệ thống của Đường Hoa lại đến : thuộc tính lửa thêm 1, thuộc tính nước giảm 1.
Thuộc tính lửa mỗi gia tăng một lần, lực công kích từ Hoả Chú của Đường Hoa lại mạnh thêm một phần. Nhưng mà rất đáng tiếc, Hoả Chú của hắn vẫn là làm người ta tức nghẹn muốn chết như vậy.
Cũng cùng thời điểm này, con BOSS gà trống cấp 1 vẫn kiêu ngạo ở bên ngoài thôn ba ngày nay bị người chơi đánh chết.
Đánh chết gà trống không phải ai khác, chính là chị gái cầm Địa Thử Chuy kia. Chị gái này đã thành nhân vật lôi cuốn nhất toàn bộ tân thủ thôn. Đầu tiên là nàng là người lên cấp 10 đầu tiên trong tân thủ thôn, là người đã cúng bái trời đất xong.
Thứ hai là nàng là người đầu tiên trong tân thủ thôn có được hai thanh phi kiếm.
Tiếp nữa là thủ pháp thao tác phi kiếm của nàng.
Trong vài ngày này, quần chúng cùng nhau hợp mưu hợp sức, hoặc là số tốt đánh tiểu quái rớt phi kiếm, hay là dựa vào kiên trì làm nhiệm vụ mà lấy được phi kiếm. Nhưng mà tuyệt đối không có ai có được hai thanh phi kiếm. Hơn nữa chị gái này là loại nhân tài toàn diện, hai thanh phi kiếm vừa có thể điều khiển phi hành, lại vừa có thể công kích.