Sống Là Gì?

Chương 2: Chương 2: Chương 2: Thơ ấu (2)




Tác giả: Yoco.

Xoa nắn hai bên má đỏ bừng nóng rẫy, tôi cố lết từng bước dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa, mùi đất hăng hăng xộc thẳng vào khứu giác phát ngốt càng thêm ngột ngạt. Chết mệt mất, trước mắt hoa lên khiến người ta có ảo giác con đường như dài thêm gấp mấy lần. Vốn nhà cũng gần trường nên chỉ cần đi bộ chừng 10 phút nay tưởng như vô tận.

Vừa về tới nhà tôi đã quăng cặp sang một bên, bật quạt số to nhất rồi chạy ào vào nhà tắm bật nước tạt lên mặt hòng làm dịu cái nóng phừng phừng trong người. Mẹ từ trên gác xép đi xuống thấy vậy liền cau có gắt giọng:

- Mấy tuổi rồi mà còn để mẹ nhắc hả? Vừa về đã xối nước lạnh lỡ cảm hay sốc nhiệt thì sao?

Tiếp đó là tràng dài những lời càu nhàu không ngớt, thật phiền. Tôi không thèm để ý lời mẹ, lau qua loa khô mặt xong lấy bát đũa trên chạn bày ra bàn, gân cổ gào to:

- Mẹ ơi xuống ăn cơm!

- Biết rồi, be bé cái miệng thôi bố đang ngủ.

Tôi tròn xoe mắt kiễng chân ngó lên gác dù biết sẽ chẳng nhìn được cái gì.

- Trưa nay bố về ạ?

- Ừ.

Thường buổi trưa chỉ có tôi và mẹ ăn cơm, bố thường đi tiếp khách còn em thì ăn ở nhà trẻ. Bố bảo thật ra bố cũng chẳng thích ăn uống xã giao chỉ toàn nốc rượu này. Ăn trưa xong mẹ dọn bát đũa xua tay giục tôi mau ngủ trưa để chiều còn đi học.

Mang tiếng lớn tướng rồi nhưng tôi rất ít khi phải làm việc nhà. Mẹ nói cứ tập trung vào việc học là đủ, còn bố cho rằng tôi ngây ngô, con trâu con nghé phải vực từ từ không được vội. Vậy nên đến tận lớp 4 tôi mới phải rửa bát, mà thỉnh thoảng hoạ hoằn lắm mới rửa một lần. Dù vậy nhưng không hiểu sao tôi vẫn hứng thú với mấy việc nữ công gia chánh như nấu ăn, đan lát thêu thùa mặc cho tính cách chẳng dịu dàng gì cho cam.

- Yoco! Mẹ nuôi sang chơi này!

Đang lén lút lẻn vào phòng mẹ định tìm lại sách bảo bối thì nghe thấy tiếng gọi làm tôi giật thót cả mình suýt ngã lăn ra đất. Vỗ trái tim nhỏ bé còn đang đập thình thịch tôi vội vàng chạy huỳnh huỵch xuống tầng. Hình như tôi chưa nói mình có một mẹ nuôi nhỉ?

Nghe nói bên nhà mẹ nuôi có họ hàng xa lắc xa lơ từ đời cụ kị gì đó với họ ngoại, xếp theo vai vế thì tôi phải gọi là bác, con bác là anh. Đây, đây chính là điều khiến tôi cực kì căm tức! Vì sao tôi phải tên kia là anh?! Rõ ràng bằng tuổi nhau (mình còn thông minh hơn nữa).

Vậy cũng bỏ đi, anh ta còn dám bắt nạt tôi. Ờ, cậy mình cao hơn, lớn hơn mà. Hừ! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, học cùng trường thiếu gì cơ hội. Lại nói đến lí do tôi gọi bác ấy là mẹ nuôi. Ai da... Quả là một quá khứ đau thương và đầy nước mắt...

Ban đầu bác bảo: “Yoco lớn lên xinh gái học giỏi thế này, làm con dâu bác nhé? Thích anh Ngọc hay anh Long? Anh Ngọc nhé?” Đến khi câu nói đi qua đầu tôi nó thành thế này: “Yoco lớn lên xinh gái học giỏi thế này, bla blo bla blo.v.v.” Hoàn toàn không nghe thấy đoạn sau và gật đầu.

Nào ngờ tên đáng ghét kia chạy lên lớp ngoác mồm ra ba hoa khắp nơi khoe tôi đồng ý làm con dâu nhà hắn. Còn cười đểu cáng trêu chọc tôi cả tuần, cứ thấy mặt lại mỉa mai không khác gì đàn bà lắm mồm. Ôi thời ấy còn ngây thơ không biết làm gì chỉ có thể khóc lóc về mách mẹ, đã thế mẹ còn cười trêu tiếp.

Vậy là tôi kiếm Huyền - đứa bạn chí cốt để bàn mưu tính kế. Cuối cùng dưới chủ ý ngu si của nó và cái đầu ngây ngô của mình, tôi quyết định bàn bạc thương lượng với mẹ chồng đổi thành mẹ nuôi. Nghe nội dung đàm phán mẹ nuôi cười đến hài lòng, mẹ ruột ôm bụng cười chảy nước mắt, tên đáng ghét thì chỉ thẳng vào mặt tôi chẳng nể nang gì mà cười không ra tiếng.

Vậy đó! Một bước đi sai lỡ hận cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.