Sống Lại Cải Tạo Vợ Cám Bã

Chương 18: Chương 18: Chương 18: Con cọp không phát uy người ta lại nghĩ mình là HELLO KITTY chứ (1)




Edit: hochi

Cái gọi là cây ngay không sợ chết đứng, chuyện chưa từng làm dù cô ta có ba hoa chích chòe xong cũng không ảnh hưởng gì. La Tiểu Nặc rất tin tưởng điều này, cho nên cô chẳng sợ gì, cô lặng lẽ đi ra khỏi chỗ tối trên hành lang, chân tướng chỉ có một, nó vĩnh viễn thành thật như đứa bé đứng bên cạnh.

Đuôi mắt Quách Văn Văn liếc một cái đã thấy La Tiểu Nặc, cô gấp gáp đánh ánh mắt về phía La Tiểu Nặc, ý bảo cô đi chỗ khác nhanh lên, đừng khuấy động bãi nước đục vào thời điểm này. Lúc này, đứng ở bên cạnh Quách Văn Văn em gái lớp dưới cũng phát hiện vẻ mờ ám của Văn Văn, làm ra vẻ không để ý thốt lên một câu: “Ơ, chị, chị đang chào ai đấy ạ? À là chị bên đó sao? Là ai vậy ạ?”

Giờ phút này Quách Văn Văn hiểu rõ một điều và thật sự rất giận bản thân có mắt mà như mù, sao lại cùng con sói đáng khinh này trò chuyện được chứ? Thật hận không thể đập chết cô bé này giống như việc đập chết con ruồi trên tay. Đáng tiếc đã không kịp nữa. Mọi người chung quanh nhìn theo ngón tay em gái lớp dưới, lập tức thấy nhân vật bọn họ đang thảo luận —— La Tiểu Nặc.

”Là cô ta, là cô ta, cô ta chính là La Tiểu Nặc“.

”Thì ra là cô ta à! Xem ra cũng bình thường thôi“.

”Đúng vậy, cậu nói hạng người như thế sao lại học giỏi hơn người khác, đánh chết tôi cũng không tin“.

”Con gái nhà giàu mới nổi tiêu biểu, con sâu làm rầu nồi canh“.

La Tiểu Nặc nghe những người này châm chọc thảo luận, tầm mắt xuyên qua đám người thấy em gái lớp dưới đang khoanh tay đứng ở chính giữa, nhìn cô chằm chằm. Em gái lớp dưới dung mạo rất xinh đẹp, mặt trái xoan, liễu yếu đào tơ, vừa nhìn đã biết sẽ là mỹ nhân trong tương lai. Nhưng trong cặp mắt phượng y hệt như mùa thu kia lại không che giấu được ý cười cùng với. . . . . . ghen ghét. Đúng, ghen ghét, La Tiểu Nặc thấy kỳ lạ, cô chưa bao giờ cảm thấy mình có chỗ nào đáng bị người ta ghen ghét, rốt cuộc là vì sao đây?

Sắc mặt em gái lớp dưới thay đổi thật nhanh, thoắt cái đã đổi thành gương mặt điềm đạm đáng yêu nói: “Thì ra người này chính là chị La Tiểu Nặc à! Đây, đây. . . . . .“. Gương mặt vốn trắng nõn bỗng đổi sang hồng hồng, hai con mắt dưng dưng nước, bộ dang muốn mở miệng nhưng lại không dám. La Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ em gái lớp dưới này quả thật muốn vỗ tay tán thưởng. Em gái lớp dưới thật biết diễn kịch, danh hiệu ảnh hậu Oscar không trao cho cô ta thì còn trao cho ai!

Nhưng đáng tiếc là lúc La Tiểu Nặc có cảm giác này, rất nhiều các bạn học vây xem bị ánh mắt nhu nhược đáng thương của em gái lớp dưới kia đảo qua, nhất thời Hormone nam chợt dâng cao, thân thể chấn động, đồng loạt đứng dậy tràn ngập ý muốn bảo vệ.

”La Tiểu Nặc, cậu nói xem có phải cậu bảo cha cậu lấy lòng hiệu trưởng, sửa thành tích nên cậu mới lên được lớp thực nghiệm Tử Dương, thành tích kiểm tra của mấy học kỳ vừa qua cũng là lừa gạt mới lấy được hả? !” Bạn học nam A vẻ mặt bất bình chất vấn La Tiểu Nặc.

La Tiểu Nặc nghe xong lời này không nhịn được cười hì hì một tiếng: “Bạn học, cậu hỏi như vậy, là hỏi tôi ư? Hay là hỏi chính bản thân cậu? Nếu tôi nói không phải, nhất định cậu sẽ nói tôi nói láo, vậy cậu nghĩ tôi nên trả lời cậu thế nào? Cậu phải nói rốt cuộc cậu muốn thế nào chứ? Nói chuyện phải có suy luận, bạn học!”

Bạn học nam A vừa bị La Tiểu Nặc hỏi như thế, nói cũng nói không nên lời, người vây xem xhung quanh cũng không ít người cười ra tiếng. Lúc này, em gái lớp dưới mảnh mai mới lên tiếng: “Chị Tiểu Nặc......“.

Cô bé còn chưa gọi xong La Tiểu Nặc đã mở miệng cắt đứt lời cô bé: “Em gái, chẳng lẽ em không biết lúc nói chuyện với người xa lạ trước tiên phải giới thiệu mình sao? Hay nói cách khác thì em biết chị sao?”

Em gái lớp dưới nhìn chằm chằm Tiểu Nặc trong mắt nhanh chóng thoáng qua một ánh mắt ác độc, sau đó lại khôi phục thần thái nhẹ nhàng nói: “Chị, chị phê bình rất đúng, em tên là Bạch Yến Linh, là học sinh ban thực nghiệm năm đầu trung học Tử Dương“.

”À, thì ra em chính là Bạch Yến Linh, chính là người được gọi là bông hoa Bạch Yến Linh của Tử Dương à!”

”Cậu ấy chính là bông hoa của Tử Dương à? Chẳng trách dáng dấp xinh đẹp như vậy ..., khí chất cũng tốt như vậy, thật không tầm thường“.

”Đúng vậy, nghe nói cậu ấy là người duy nhất thi được vào ban thực nghiệm của Tử Dương đấy, cùng lúc với thời điểm nhập trường lập tức lấy được danh hiệu hoa khôi của trường nổi tiếng“.

”Thật sự rất đẹp... . .“.

Bạch Yến Linh có chút hưởng thụ đắm chìm trong ánh mắt ngưỡng mộ của người chung quanh, ánh mắt thị uy liếc La Tiểu Nặc bị xem nhẹ ở bên cạnh một cái. Lại phát hiện La Tiểu Nặc xem ra bình thường không có gì đặc biệt đang cúi đầu đứng ở phía ngoài tốp người, trên người lại tản ra sự uy nghiêm mãnh liệt, khiến cho cô bất giác cũng cảm giác bị áp bức. Dường như La Tiểu Nặc cảm nhận được tầm mắt của Bạch Yến Linh, ngẩng đầu lên, một đôi mắt hiện đầy tức giận căm tức nhìn Bạch Yến Linh, khiến cô một trận kinh hãi không thể không dời đi tầm mắt của cô, đây là La Tiểu Nặc sao? Tại sao khí thế của cả người dường như đều thay đổi.

Bạch Yến Linh thật sao? Bạch Yến Linh à! La Tiểu Nặc chợt không thể kiềm chế được một trận cười lớn, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Lúc đại học là bạn tốt nhất của cô, cũng là người phụ nữ diễn cảnh nóng với Đường Vĩ chồng trước của cô. Số mạng thật sự rất châm chọc, trong khi cô mất đi tất cả sau khi trùng sinh, sau khi trùng sinh lại để tất cả những người đã từng tổn thương cô ở bên cạnh cô. Chẳng lẽ nó cho rằng trong khi cô đã biết tất cả kết cục sau này vẫn sẽ để bi kịch lặp lại nữa sao? Cô vốn chỉ muốn để cho nó trôi vào quá khứ, chỉ cần coo không đi trêu chọc bọn họ, là cô có thể thuận lợi qua hết cả kiếp này. Nhưng tại sao, tại sao cô ta vẫn còn tìm đến gây phiền toái cho cô nữa? La Tiểu Nặc tức giận nhìn Bạch Yến Linh, tôi đã muốn quên đi, tại sao cô còn muốn đến trêu chọc tôi, tại sao chứ?!! Cô dùng tay vạch đám người đang rủ rỉ rù rì kia đi tới trước mặt Bạch Yến Linh.

Bạch Yến Linh bị ánh mắt của La Tiểu Nặc nhìn nên có chút sợ hãi, không nhịn được lui về sau một bước, hỏi “Cô...cô muốn làm gì?”

Một tay La Tiểu Nặc khoác lên vai Bạch Yến Linh, căm hận hỏi: “Không phải cô muốn đuổi tôi ra khỏi trường sao? Được! Chúng ta so tài một trận, so tài cái gì thì cô quyết định, nếu cô thắng tôi sẽ lập tức rời khỏi Tử Dương, nếu tôi thắng mà nói, tôi không có yêu cầu gì, chỉ cần cô đứng trước mặt bạn học trong toàn trường quỳ xuống nói lớn tiếng ba câu thật xin lỗi. Sao nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.