Sống Lại Chờ Em Lớn Lên

Chương 19: Chương 19: Có chuyện đến.




Trong thời gian dài, những người khác vẫn tiếp tục bàn tán về ý tốt hay ý xấu của Hứa Đình Sinh. Trong khi đó diễn viên chính là Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh và Phó Thành thì đã bắt đầu học tập điên cuồng, không quan tâm tới chuyện bên ngoài.

Thầy Chu nhìn thấy vậy cũng rất vui mừng. Vì vậy mà ông liên tục chạy tới phòng hiệu trưởng giải quyết chuyện xử phạt của họ.

Các bạn học nhìn thấy thì cảm nhận sức ép: Mấy tên này còn cố gắng như thế, chúng ta cũng không thể kém.

Bầu không khí học tập của cả lớp 10 hoàn toàn thay đổi. Còn về tình hình của lớp bảy và các lớp khác thế nào, Hứa Đình Sinh cũng chẳng quan tâm.

Thật ra việc học tập của Hứa Đình Sinh rất đơn giản. Về lịch sử hắn chỉ điểm qua chút khác biết giữa sách giáo khoa mới và cũ. Kiến thức về địa lý là ít nhất trong ba môn xã hội nên cũng không cần nhiều thời gian lắm. Trong số ba môn thì thứ cần tốn nhiều thời gian nhất chính là chính trị.

Về tiếng Anh thì mỗi ngày xem một phần mẫu, nhanh chóng chuyển cơ sở đó vào trong thực tế.

Đối với ngũ văn thì đọc thuộc lòng nội dung đề cương thi là được.

Về toán học, Hứa Đình Sinh vốn định buông hoàn toàn nhưng vì lúc trước quyết định quan tâm tới Hoàng Á Minh và Phó Thành nên hắn nói hai người giúp mình học toán vì vậy mà không thể bỏ được nữa. Đương nhiên hắn cũng không học toán theo hệ thống bởi vì đó là chuyện không thể. Chiến lược của hắn là chọn những thứ có thể gặm được, chẳng hạn như những đề mà thầy giáo nói có thể xuất hiện trong kỳ thì đại học. Nên với hình học, Hứa Đình Sinh quan tâm một chút tới hình học cơ sở rồi mới để cho Hoàng Á Minh và Phó Thành một người phụ trách hình học phẳng, một người chịu trách nhiệm về hình học không gian.

Thật ra, Hứa Đình Sinh tập trung toàn bộ cho Hoàng Á Minh và Phó Thành.

Đối với toán học thì hai người kia còn đỡ. Để phụ đạo cho Hứa Đình Sinh, cả hai ôn tập kỹ hơn một chút, để từ một học sinh trở thành thầy giáo, họ tìm ra một vài quy luật và kỹ xảo.

Đối với các môn xã hội, Hứa Đình Sinh điểm lại những kiến thức quan trọng trong kỳ thi đại học rồi nói cho hai người Hoàng, Phó.

Còn về cơ sở tiếng Anh của cả hai đều rất kém, Hứa Đình Sinh đưa ra vài đề, thấy không tác dụng lắm nên cũng không ép, chỉ quy định hai người mỗi ngày học thuộc mấy từ, đại khái nhìn câu có thể hiểu được là tốt rồi.

Ngoài ra trong lúc nói chuyện, Hứa Đình Sinh cố ý nhắc tới vài vấn dề, thuận tiện nhắc đến Maradona, nói suýt chút nữa ông đã đoạt chút vô địch World cup năm 1982, phải tới năm 1986 mới giành được.... Như thế có thể hiểu được một vài đề liên quan tới Maradona trong kỳ thi đại học.

Vì vậy mà trong cuộc nói chuyện của ba người Hứa Đình Sinh lại có thêm một nội dung.

Hoàng Á Minh và Phó Thành bị ép tới mức khiến cho cả hai có cảm giác:

- Đình Sinh, sao...có cảm giác cậu giống thầy giáo vậy?

Hứa Đình Sinh thầm nhủ: “Ông đây chính là giáo viên, là lá bài tủ của thành phố Tiệm Nam“.

* * * * * *

Thứ sáu....

Thật ra, ngoại trừ những điều mà sau khi sống lại, Hứa Đình Sinh không thể nhớ được, không quan tâm tới nó thì những người còn lại đều ít nhiều cũng nghe nói tới vài chuyện.

Nhưng người ở thành thị nhỏ vẫn luôn như vậy. Chẳng hạn như trên báo đăng tin tức “bệnh bò điên”, nhưng người ở đây chỉ nghĩ thịt bò Mỹ không tới được chỗ này vì vậy mà chẳng ai quan tâm. Giống như vậy, lúc ban đầu nghe nói ở Quảng Đông, Hồng Kong có một, ba người... Người ở thành phố nhỏ ngoại trừ đồng tình ra thì cơ bản không hiểu biết nên cũng chẳng nghĩ nó liên quan tới mình.

Nhưng mà nó lại thật sự lan tới.

Hiện nay tỉnh Tiệm Hải có 11 ca, số lượng đang tăng lên từng ngày.

Thành phố Tiệm Nam có 3 ca, số lượng vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Hiện tại, tạm thời huyện Lệ Bắc vẫn chưa phát hiện nhưng với vô số người ra ngoài làm công nhân đã trở về thì khủng hoảng đã bùng nổ. Chuyện vốn ở trên thông tin đại chúng nhưng bây giờ đã lan tới bên họ.

Trường học bắt đầu yêu cầu mỗi người hàng ngày phải kiểm tra nhiệt độ.

Khi tin tức đó được công bố, có một nữ sinh đang bị ốm.

Cô lặng đi một lúc rồi khóc lấy khóc để:

- Xong rồi, có khả năng mình sắp chết.

Bạn trai cùng lớp ôm cổ cô, hôn lên má mà nói:

- Có tớ bên cậu.

Giống như sự kiện Lê Văn Tám lấy thân mình làm đuốc, chuyện này mang tới cho rất nhiều người sự can đảm.

Hoàng Á Minh hỏi Đàm Thanh Linh có bị sốt không. Diêu Nhu vô tình liếc mắt nhìn Hứa Đình Sinh một cái, nét mặt trở nên mất tự nhiên.

Hứa Đình Sinh vẫn ngồi tại chỗ của mình.

- Không ngờ mình lại quên những chuyện xảy ra trong tháng 3, tháng 4 năm 2003.

Trong ký ức của hắn thì trước khi thi vào đại học, mỗi ngày trước khi lên lớp thường kiểm tra nhiệt độ cơ thể sau đó đăng ký. Người nơi khác trở về phải cách ly, người có nhiệt độ cao cũng bị cách ly. Thậm chí mấy ngày trước khi thi đại học, nếu ai có thân nhiệt hơi cao thì sẽ được bố trí thi riêng, có hai giáo viên giám sát.

Hứa Đình Sinh biết ở Lệ Bắc không xuất hiện ca bệnh nào nhưng hắn nhớ tới một chuyện khác đó là việc Phó Thành thi vào đại học.

Vốn trong kỳ thi, Phó Thành được xếp ngồi bên Hứa Đình Sinh, nhưng khi thi vào đại học thì thân nhiệt hơi cao một chút nên được bố trí ngồi thi riêng. Một mình một kỳ thi, còn bị bốn con mắt để ý, chưa kể chuyện lo lắng bản thân có bị nhiễm bệnh hay không khiến cho Phó Thành gần như hoàn toàn sụp đổ. Cuối cùng không đủ điểm, phải nghỉ một năm.

Theo đó, Hứa Đình Sinh nghĩ tới chuyện bất ngờ khi Hoàng Á Minh thi đại học. Đối với đề ngữ văn, ngoài trừ một câu điền đúng...những câu khác hoàn toàn điền sai khiến cho kết quả kém vài điểm, cũng phải nghỉ một năm.

Thật ra ở kiếp trước, cách một tháng tới kỳ thi đại học, cả hai người cũng cố gắng giống như bây giờ, thành tích tăng lên đáng kể. Nếu như không có chuyện bất ngờ đó, kết quả của hai người chắc sẽ đỡ hơn nhiều, thậm chí số mệnh tiếp theo cũng thay đổi.

Kiếp này, ngoài chuyện cố gắng còn có những “tin tức tuyệt mật” giúp đớ nên thành tích của ba người chắc chắn phải “thăng tiến vượt bậc“.

Chẳng lẽ chuyện này vẫn sẽ xảy ra hay sao?

Cho dù thế nào, trước tiên phải nghĩ được cách đối phó với nó.

Hứa Đình Sinh suy nghĩ một lúc rồi này ra một ý. Với tình huống dự đoán trước, chuyện này cũng không có gì khó.

Hứa Đình Sinh tập trung suy nghĩ về bản thân bệnh kia.

Rồi hắn chợt như bừng tỉnh khi nhớ tới “Bản Lam căn, bạch thố.”

Hứa Đình Sinh đã từng trải qua một cuộc mua bán điên cuồng. Khi “Thần dược” Bản Lam căn bắt đầu được truyền tụng, tại tất cả các hiệu thuộc trên toàn quốc, Bản Lam căn trở thành mọt thứ dược phẩm quý hiếm không đáp ứng nổi nhu cầu, giá cả của nó tăng vọt.

So với bản lam căn thì Bạch thố còn là một món lãi kếch xù. Trong thời điểm căn bệnh kia cùng nổ, giá bán của nó lên tới 50 thậm chí là 100 lần.

Mặc dù sau này, chuyện mua bán chúng vẫn bị phê phán và cười nhạo nhưng mỗi lần có bệnh dịch quy mô thì chuyện mua bán như vậy vẫn tái diễn. Đối với dân chúng có thể là thật sự tin tưởng “thần thoại Bản lam căn” hoặc là để cầu cho tâm lý một sự an ủi. Tóm lại là họ không thể nào thờ ơ đối với chuyện đó.

Về sự thật thì đối mặt với bệnh dịch đáng sợ, cho dù chỉ cần sự an ủi thì đối với con người cũng vô cùng quan trọng.

Hứa Đình Sinh suy nghĩ một lúc, rồi cảm thấy hơi nuổi tiếc. Vốn đây chính là thùng vàng đầu tiên sau khi sống lại nhưng đã quá muộn rồi.

Khi còn sống, Hứa Đình Sinh cũng phân tích một số chuyện, đại khái hiểu được vài điều. Sau khi trời vào xuân, Quảng Đông xuất hiện mưa to. Lúc này đã là cuối tháng ba, sắp vào tháng tư. Cho dù là Bản lam căn hay Bạch thố thì đều đã bị “người có tâm” nắm chặt trong tay. Bọn họ đang dìm sức cung ra thị trường.

Chưa kể Hứa Đình Sinh cũng không có tiền. Cho dù có, hắn cũng không thể thu mua được lượng hàng sung túc.

Tiếc nuối vẫn là tiếc nuối. Sau khi tan học, Hứa Đình Sinh dẫn Hoàng Á Minh và Phó Thành đi. Ba người trèo tường, cầm theo 3000 tệ. Đương nhiên, số tiền này chủ yếu là của Phó Thành.

Cả ba người càn quét các cửa hàng thuốc bên trong huyện Lệ Bắc mua Bản Lam căn và Bạch thố với giá hơi cao hơn ở chợ rồi giấu trong phòng Phó Thành.

Cả ba không dùng hết 3000 tệ, bởi vì có rất nhiều chủ cửa hàng cũng nắm được tin tức, nên không chịu bán cho ba người Hứa Đình Sinh.

Số thùng chất kín hơn nửa cái phòng. Việc tồn trữ này, chủ yếu Hứa Đình Sinh làm vì người nhà của mình, Hoàng Á Minh và Phó Thành cũng như thân thích, bằng hữu, tránh không để cho họ phải lo sợ.

Đương nhiên, nếu vẫn còn dư, hắn sẽ chẳng ngại mà bán lấy tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.