Ăn cơm trưa xong, Hứa Đình Sinh cùng với Hoàng Á Minh và Phó Thành từ nhà học vụ quay về phòng ngủ, ven đường bắt đầu có bạn nữ to gan ở phía sau gọi:
- Hứa Đình Sinh, lần sau có uống rượu ca hát ở trên lầu thì gọi tớ.
- Hứa Đình Sinh, thế giới này rất rộng, tớ cùng cậu đi xem.
- Hứa Đình Sinh, cố lên.
“... ... “
Bây giờ Hứa Đình Sinh rất khổ sở, sự việc hôm nay càng làm cho hắn khổ hơn. Khổ hơn nữa chính là khi hắn nhìn thấy có hai người một trước một sau đi tới trước mặt mình.
Suốt một buổi sáng, Ngô Nguyệt Vi không thể học nổi. Có mấy lần giáo viên yêu cầu cô trả lời, Đồng Trác phải nhắc thì cô mới phản ứng, nhưng sau đó cũng không nói được câu nào.
Với tình huống như vậy, đối với học sinh tốt, giáo viên sẽ nói:
- Em bị mệt? Ngồi xuống đi, chú ý nghỉ ngơi.
Ngô Nguyệt Vi ngồi xuống nhưng tâm hồn vẫn tiếp tục treo ngược cành cây.
Nhớ tới vệt máu ở khóe miệng hắn, nghĩ tới lúc hắn bước lên bục kiểm điểm, nghĩ tới câu nói của hắn “thế giới này rộng lớn như vậy, em muốn đi xem“.
- Vốn hắn không bị như vậy, nhưng vì bảo vệ mình mà...chịu oan, chịu ấm ức mà không được nói sự thật.
Trong thời gian này, người bạn cùng phòng vốn gần gũi với Ngô Nguyệt Vi đột nhiên bắt đầu bất hòa với cô, thậm chí còn sợ hãi tới gần. Ngô Nguyệt Vi biết chắc chắn cô ta có liên quan tới đám người Bảo Minh.
Ngô Nguyệt Vi nghĩ mãi mà không biết Hứa Đình Sinh làm gì nhưng cô biết chắc chắn cậu ấy bảo vệ mình, còn giúp cô thoát khỏi đám người Bảo Minh.
Nếu không phải Hứa Đình Sinh dặn cô không được để lộ mình liên quan tới chuyện này, chắc chắn Ngô Nguyệt Vi đã chẳng thể ngồi trong phòng học. Cô muốn đi gặp Hứa Đình Sinh, muốn nói chuyện với hắn.
Sau bữa cơm trưa, đám nữ sinh ngồi bên cạnh bàn luận về hắn, Ngô Nguyệt Vi ngồi nghe theo, Đồng Trác đột nhiên xoay người nói với cô:
- Này, đó có phải là cái tên cao lớn mà cậu chặn lại không?
Ngô Nguyệt Vi ngẩn người, ôm cổ Đồng Trác mà nhảy lên một cách vui vẻ.
Đồng Trác hoàn toàn không hiểu nguyên nhân.
Ngô Nguyệt Vi cười thật tươi:
- Cảm ơn cậu, tớ đi tìm hắn.
Ngô Nguyệt Vi đã nghĩ ra. Vốn cô có thể ngang nhiên đi tìm hắn. Dù sao rất nhiều người cũng biết trước đây cô đã chặn hắn lại, biết cô thích một người học cùng trường.
Đồng Trác lắc đầu:
- Đừng có đi, lại bị người ta nói là cọc đi tìm trâu. Cậu bị người ta cười còn chưa đủ à.
Ngô Nguyệt Vi vung nắm tay:
- Chính tớ muốn cọc đi tìm trâu đó...
Đồng Trác cảm thấy đứng không vững, liền ngồi xuống ghế. Từ lúc vào trường, cô đã ngồi cùng bàn với Ngô Nguyệt Vi, là bạn bè tốt nhất. Nhưng cô cảm thấy mình vẫn chưa hiểu hết Ngô Nguyệt Vi. Trong mắt mọi người đó là một người con gái ngoan ngoãn, đơn giản, hiền lành, thậm chí còn có chút nhát gan, nhưng lại ẩn chứa sự dũng cảm, nổi loạn hoặc có thể nói là một mặt rất ngu. Chẳng hạn như trong ngày khai giảng, trước con mắt mọi người đi chặn một người học cùng trường. Chẳng hạn như chấp nhận ý kiến xấu của bạn cùng phòng đi làm “thí nghiệm” như vậy, chẳng hạn như bây giờ.
Ngô Nguyệt Vi tới phòng khám mua một hộp thuốc rồi đứng bên đường đợi Hứa Đình Sinh.
Hứa Đình Sinh cùng với Hoàng Á Minh, Phó Thành đi tới.
Ngô Nguyệt Vi đón, nói nhỏ với Hoàng Á Minh và Phó Thành:
- Cảm ơn hai người.
Hoàng Á Minh và Phó Thành chẳng có ý giúp đỡ, bỏ Hứa Đình Sinh ở đó mà đi trước.
- Tớ biết sai rồi, sau này sẽ không có chuyện đó, nghe lời cậu, học tập cho tốt.
Ngô Nguyệt Vi cúi đầu nói.
Hứa Đình Sinh cười nói:
- Vậy thì tốt, với thành tích của cậu sau này ít nhất cũng qua được kỳ thi của đại học Tiệm Hải.
Vì thế mục tiêu của Ngô Nguyệt Vi từ Thành Bắc liền đổi thành đại học Tiệm Hải. Cô nói:
- Cậu có còn đau không? Tớ mua thuốc này.
Cô đưa tay ra, muốn chạm vào chỗ miệng chảy máu của Hứa Đình Sinh.
Hứa Đình Sinh lui lại một bước, tránh khỏi tay cô sau đó nói:
- Cảm ơn. Cậu đi ăn cơm đi.
Ngô Nguyệt Vi nói:
- Tớ ăn rồi.
- Nhanh vậy? Mới hết tiết.
- Giờ âm nhạc. Tuần trước thầy giáo không tới, hôm nay cũng vậy. Đồng Trác kéo tớ trốn đi... Không chỉ có bọn tớ mà rất nhiều bạn khác cũng đi.
- A...nhiều người thì tốt. Vậy mình đi ăn cơm.
- Tớ vẫn thích cậu, rất thích.
Ngô Nguyệt Vi bất ngờ nói vậy.
-... Nhưng tớ không thích cậu. Ngày ở sơ trung vẫn còn ngây ngô lắm.
Hứa Đình Sinh cố gắng nói một cách nhẹ nhàng.
Ngô Nguyệt Vi nghĩ một chút rồi nói:
- Cậu nói dối.
Hứa Đình Sinh cười khổ:
- Không có. Thực sự không thích.... Cậu học tốt lại xinh đẹp. Nên cố gắng, sau này chắc chắn sẽ có nhiều người thích cậu.
Ngô Nguyệt Vi nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Hứa Đình Sinh, nói:
- Sẽ không ảnh hưởng tới học tập, tớ bảo đảm.
Hứa Đình Sinh có cảm giác như đang chịu sức ép.
Sau đó Diêu Nhu đi tới đưa một hộp thuốc dúi vào tay của Hứa Đình Sinh mà nói:
- Phó Thành đã nói với mình, làm tốt lắm.
Nói xong, cô mới hơi nhìn Ngô Nguyệt Vi.
Buổi sáng hôm nay, Diêu Nhu có hơi lo lắng, nhất là sau khi nghe nói Hứa Đình Sinh đánh nhau vì một nữ sinh. Khi đó, Diêu Nhu có cảm giác như tê dại hết toàn thân.
Cũng may Phó Thành đã giúp cô hiểu được.
Phó Thành cũng không nghe được buổi nói chuyện tối qua của Hứa Đình Sinh với Hoàng Á Minh cho nên gã vẫn chưa biết Hứa Đình Sinh đã “thay lòng” đối với Diêu Nhu. Vì vậy mà gã rất nhiệt tình giải thích giúp Hứa Đình Sinh. Mặc dù xuất phát từ mục đích bảo vệ Ngô Nguyệt Vi, bản thân gã cũng không thể nói rõ nhưng với sự thông minh của mình, Diêu Nhu vẫn hiểu.
- Thấy nghĩa mà làm, rồi vì bảo vệ thanh danh của một cô gái...thà chịu bị oan cũng không nói thật?
Hiện tại hình tượng của Hứa Đình Sinh trong mắt Diêu Nhu trở nên khác hơn nhiều. Cô cảm thấy hắn rất chu đáo.
Khi nghe thấy người khác nói về Hứa Đình Sinh, Diêu Nhu cảm thấy khi “tương lai” thành bạn gái của hắn, dường như biết phải làm điều gì. Vì vậy mà sao khi hết giờ học, cô xuống phòng y mua một hộp thuốc, vừa mới thấy Hứa Đình Sinh sẽ đưa cho hắn.
Từ cá tính của cô mà nói thì có thể thấy rõ được sự quan tâm tới người khác.
Cô nhìn thấy Ngô Nguyệt Vi, nhìn thấy Hứa Đình Sinh nói chuyện với Ngô Nguyệt Vi nhưng không nghe được nội dung nói chuyện, cho nên cô cũng chẳng nghĩ gì nhiều. Bởi cá tính của cô là vậy.
Ở góc độ của Hứa Đình Sinh, so với Ngô Nguyệt Vi thì Diêu Nhu còn rắc rối hơn nữa. Chẳng hạn, Hứa Đình Sinh có thể nói thẳng với Ngô Nguyệt Vi rằng mình không thích cậu nhưng với Diêu Nhu lại không được. Dù sao thì trước đây hắn là người luôn bám theo, bây giờ lại đi nói như vậy thì liệu có thể ảnh hưởng tới việc cô ấy thi vào đại học không? Dù sao thì cũng chỉ hơn hai tháng nữa.
“Đúng...thi vào trường đại học.”
Hứa Đình Sinh đột nhiên quyết tâm. Có thể đưa ra thời gian để giải quyết vấn đề. Sau khi thi vào đại học, bản thân sẽ bỏ chạy là giải quyết được mọi vấn đề.
“Thời gian...còn rất nhiều thời gian.” Hứa Đình Sinh nghĩ tới Hạng Ngưng, đồng thời tự nhiên hiện ra hai hình ảnh của cô. Một là cô bé vẫn còn hồn nhiên vô tư và một là Hạng Ngưng dịu dàng, khoan dung mà hắn yêu. “Phải chờ đợi em lớn lên lâu như vậy, đúng là tra tấn người khác.”
Hứa Đình Sinh cầm hai hộp thuốc tới nhà ăn tìm Hoàng Á Minh và Phó Thành. Hai người đó đang ăn cơm, còn nhìn Hứa Đình Sinh cười với gương mặt bỉ ổi.
Hứa Đình Sinh làm như không thấy, cúi đầu ăn cơm.
Đám người Bảo Minh đi vào một mình tới một cái bàn ăn bên cạnh ngồi xuống nhìn ba người Hứa Đình Sinh rồi nói chuyện, thi thoảng lại nhìn sang bàn bọn họ với ánh mắt không mấy thân mật.
- Xem ra sớm muộn còn phải gặp lần nữa.
Hoàng Á Minh nói.
Phó Thành lắc đầu:
- Chắc là liên quan tới cái di động của tớ.
Hoàng Á Minh nghĩ nghĩ:
- Có cần nói đã chuyển hết nhưng ảnh chụp đi để chúng không còn hi vọng không?
Hứa Đình Sinh ngẩng đầu lên, nói nhỏ:
- Cái đó không nên. Có một số việc chúng ta đi nói, không bằng cứ để cho chúng suy nghĩ. Bọn chúng sẽ nghĩ tới. Bây giờ...chúng đang để ý bên này, chúng ta cứ lờ đi, cười nói thoải mái là được rồi.
Bảo Minh có cảm giác hoàn toàn bất lực, trừng mắt nhìn sang. Nhưng ba tên thần kinh đó nhìn sang lại còn cười với y, thậm chí như chẳng thèm quan tâm, vẫn vui vẻ vừa ăn vừa nói. Chuyện gì thế này?
Vốn y định sang đó ép đối phương xóa ảnh, hoặc là bắt Phó Thành đưa di động. Nhưng bây giờ đối mặt với mấy tên đó như vậy, Bảo Minh suy nghĩ cảm thấy chắc chắn bọn chúng đã chép ảnh sang nơi khác.
Vậy thì còn cần phải....tiếp tục làm chuyện kia nữa không? Cảm giác bị người ta nắm được nhược điểm đúng là khó chịu. Ép đối phương chó cùng cắn giậu đúng là không hay.
Hứa Đình Sinh mỉm cười, gật đầu rồi vẫy tay với Bảo Minh sau đó như nói bằng ánh mắt: “Anh mày đủ trượng nghĩa chứ?”
Bảo Minh cảm thấy mình như sắp phát điên. “Con mẹ thằng thần kinh.”
* * * * * *
Sau khi ăn trưa, ba người đi tới sân trường, ngồi ở bên cạnh, dưới bóng cây.
Thật ra, Hứa Đình Sinh rất muốn hỏi Phó Thành và Hoàng Á Minh một chuyện rằng: Hai tên này liệu có tham gia hay biết gì về chuyện hắn ca hát ở trong phòng ngủ không?
Xét về mặt đạo lý thì nếu chuyện đó có xảy ra, vậy thì trong kiếp sống của Hứa Đình Sinh chắc chắn không phải là một chuyện nhỏ, bản thân hắn chẳng thể không nhớ được một chút gì về chuyện đó.
Nhưng hiện tại, hắn lục toàn bộ ký ức nhưng lại không hề có một chút ấn tượng.
Hứa Đình Sinh cảm thấy bản thân như bị oan uổng, nhà trường đã bắt nhầm người. Nhưng hắn chẳng thể hỏi. Nếu chuyện này đúng là do hắn làm, lại vừa mới đây thì bây giờ mà đi hỏi thì đúng là rất lạ. Chắc chắn Hoàng Á Minh và Phó Thành sẽ cảm thấy nghi ngờ.
Chỉ một chút xử phạt, Hứa Đình Sinh cũng chẳng để ý tới chuyện oan uổng đó. Điều hắn thực sự để ý là nếu chuyện đó đúng là do mình làm mà mình lại không nhớ....vậy chẳng lẽ ký ức về kiếp trước của bản thân có sự sai lệch? Đây mới thực sự là điều đáng sợ, nó sẽ khiến cho lần sống lại này không thể dự đoán được nữa.
Trong lúc Hứa Đình Sinh đang định lên tiếng thì Phó Thành đã hỏi:
- Đêm hôm đó ai chơi đàn ghita?
Người nào chơi đàn ghita? Lại còn đàn ghita nữa? Đúng là mình xong rồi.
Hứa Đình Sinh ngẩn người, nói như hoàn toàn tự nhiên:
- Chính mình.
- Chó má.
Phó Thành nói:
- Ngươi vừa mới mua đàn ghita được mấy ngày, có thể không nhầm dây là tốt rồi. Theo ta thấy, người chơi đàn ghita đêm đó có trình độ rất cao, ít nhất là còn hơn cả ta. Chắc chắn không phải là cậu.
Trong ký ức của mình Hứa Đình Sinh khẳng định bản thân không chơi đàn ghita, nhưng Phó Thành thì biết, hơn nữa trình độ không hề kém. Khi học đại học còn đi thi. Cho nên gã nói không phải hắn thì chắc chắn không phải.
Hứa Đình Sinh cười ha hả:
- Cho nên mới nói, thật ra tớ bị oan.
Hoàng Á Minh nói tiếp:
- Theo tôi nhớ thì đêm hôm đó tôi thấy cậu cầm đàn ghita đi ra ngoài, hỏi cậu làm gì thì không chịu nói. Sau đó tôi cũng nghe thấy tiếng ca hát, đó là âm thanh của cậu nhưng khi cậu trở về hình như không mang theo đàn ghita.
- Cho nên cuối cùng là ai đã chơi đàn? Nói cho chúng ta biết đi?
Phó Thành nói.
Hứa Đình Sinh hít một hơi, cố gắng nói thật bình tĩnh:
- Hắc. Không thể nói cho các cậu biết. Đi thôi, về phòng học, bắt đầu khổ hình nào.
- Con gái?...Chó chết, sao còn phải giấu?
Phó Thành đi sau tiếp tục hỏi.
Hứa Đình Sinh không nói gì.
“Đúng là mình, còn có một người chơi đàn cho mình. Mình và cô ấy, cô ấy là ai?... Vì sao trong ký ức của mình không hề có?”
Hứa Đình Sinh có cảm giác rợn tóc gáy, hơi run run như bị hút vào trong xoáy nước sâu, cảm thấy hít thở cũng khó, xung quanh hoàn toàn tối đen. Hứa Đình Sinh như cảm thấy mình mất hoàn toàn kiểm soát, chỉ còn có sự kinh hoàng.
Bắt đầu từ buổi chiều hôm đó, Hứa Đình Sinh bỏ ra hai ngày tìm những điểm khác so với ký ức của bản thận. Từ tướng mạo giáo viên, bạn học, cá tính, những ca khúc lưu hành...Tất cả đều hoàn toàn chính xác. Phàm là những gì ký ức xác định thì đúng là như hắn nhìn thấy.
- Chỉ có chuyện kia là ngoại lệ? Vậy...dù sao cũng qua rồi...chẳng không phải vấn đề lớn.
Hứa Đình Sinh tự an ủi bản thân. Ký ức của con người vốn cũng không hoàn toàn chính xác. Có rất nhiều thứ bị ý chí chủ quan của con người ảnh hưởng, làm cho sai lệch.
Nếu so sánh ký ức của một con người với đại dương vậy thì không phải tất cả mọi thứ đều di chuyển trên mặt biển. Những thứ chìm dưới đáy biển có khả năng bị chôn vùi mãi mãi, nhưng cũng có thể vì chuyện gì đó mà nổi lên.
Chẳng hạn như sau này có một câu nói rằng khi gặp cảnh gì đó sẽ đột nhiên khiến bạn nhớ lại những chuyện tưởng như đã quên từ lâu rồi.
Mà có một số chuyện, vĩnh viên bạn sẽ không thể nhớ tới, mặc dù nó đã xảy ra.
Hứa Đình Sinh nói với bản thân rằng ký ức từ kiếp trước của mình là như vậy, có rất nhiều tin tức nằm rải rác, có một vài thứ bị giấu kín... Những thứ đó không quan trọng, quan trọng là...mình có thể nắm được những điều gì.