Người như Bảo Minh xứng đáng là phạm nhân thường xuyên. Hứa Đình Sinh cũng không biết được bọn chúng làm thế nào. Tóm lại người văn phòng lục soát người này, dao được chuyển cho người phía sau. Lục soát tiếp, dao lại được chuyển cho người đã bị lục soát. Người của văn phòng khám xét một lúc mà không phát hiện dược điều gì.
Còn về phần quá trình đánh nhau, cả hai bên đều thống nhất, sống chết theo những gì mà Hứa Đình Sinh đã nói. Trong lúc Hoàng Á Minh và Phó Thành định gánh vác cho Hứa Đình Sinh một chút thì bị hắn trợn mắt lên nhìn, nên đành thôi.
Người của văn phòng dùng hết mọi biện pháp từ chia ra để hỏi, tập trung lại hỏi, sau đó lại chia ra nhưng tất cả đều thống nhất một nội dung. Vì vậy mà chuyện trở nên hết sức đơn giản, từ cãi lộn dẫn tới đánh nhau. Người ra tay trước là Hứa Đình Sinh, hắn đánh ngã ba người mới khiến cho bên đối phương nổi giận, kéo theo hai người bạn của mình dính vào.
Tới giữa tiết thứ hai buổi sáng, trừ Hứa Đình Sinh, tất cả mọi người đều được thả về. Việc xử phạt là không tránh khỏi, với cơ sở lúc trước, đám người Bảo Minh đều được “thăng cấp”, cơ bản sẽ bị “giám sát”, thêm một bước nữa chính là “đuổi học“. Hoàng Á Minh và Phó Thành thì theo kinh nghiệm chủ nhiệm lớp của Hứa Đình Sinh phán đoán, nặng thì “cảnh cáo” mà nhẹ thì “phê bình“.
- Cậu là Hứa Đình Sinh?
Mấy người đứng đầu văn phòng chỉ giữ lại một mình Hứa Đình Sinh.
- Vâng.
- Giữ lại giám sát.
“Mẹ nó, không phải vậy chứ? Trung học Lệ Bắc nghiêm vậy sao?” Hứa Đình Sinh mắng thầm. Nhưng đúng theo hắn dự đoán, chuyện đánh nhau thế này đều bị đóng dấu “lỗi lớn“.
Hắn đang định hỏi thì chủ nhiệm chính đã lên tiếng:
- Không chỉ dừng lại ở chuyện này đâu, em chuẩn bị lên đài đi.
Hứa Đình Sinh cau mày suy nghĩ, chẳng lẽ lúc trước mình còn mắc lỗi gì nữa? Nhưng hắn không nhớ nổi.
* * * * * *
Sau khi hết tiết thứ hai, căn cứ vào quy định tiến hành nghi thứ kéo cờ, rồi mời giáo viên hoặc học sinh ưu tú đại diện để khích lệ mọi người. Cuối cùng là ban giám hiệu phát biểu, có thể là tổng kết hoặc tuyên bố chuyện gì đó.
Tiếp theo, học sinh mắc lỗi nặng cũng có cơ hội được lên đài, lấy đó làm hình ảnh giáo dục những người khác.
Kiếp trước, Hứa Đình Sinh không có cơ hội được trải nghiệm cảm giác bước lên sân khấu của trung học Lệ Bắc, cho dù là đại biểu ưu tú hay hình ảnh xấu cũng không có.
Chủ nhiệm bước lên bục, cầm micro, hắng giọng rồi nói:
- Trong một tuần, mọi học sinh đều không có lỗi...ngoại trừ một người cá biệt, một con sâu làm rầu nồi canh....Trước tiên tôi không nói những mặt tốt, chỉ giới thiệu với mọi người bạn, Hứa Đình Sinh, lớp 10 cấp 3.
Hứa Đình Sinh cúi đầu đi lên bục, đứng một cách ngoan ngoãn.
- Học sinh Hứa Đình Sinh có chuyện tốt thế nào? Bạn hứa có định nói với các bạn học khác hay không?
Chủ nhiệm nói một cách hài hước.
Hứa Đình Sinh không nói gì.
- Ngại không nói được? Vậy để tôi nói thay cậu. Chuyện thứ nhất, hay nhất tuần, có người nửa đêm uống rượu ở ký túc xá nam. Đã uống rượu lại còn ca hát, còn ném bình rượu từ trên lầu xuống, chỉ thiếu chút nữa...chút nữa là ném vào cửa sổ phòng ngủ nữ sinh ở đối diện. Hành vi đó như thế nào? Đó là đùa giỡn lưu mạnh, là...quấy rối. Chuyện này do ai làm? Chính là người đang đứng trước mặt các em. Bạn học Hứa, em có gì muốn nói không?
Giáo viên chủ nhiệm nói tới mức sùi bọt mép, suýt nữa thì còn tự biểu diễn, khiến cho bên dưới rộ lên tiếng cười.
Lúc này, gương mặt Hứa Đình Sinh gần như biến thành một trái cà chua chín.
“Mình còn làm cả chuyện như vậy? Mất mặt quá, có bị oan không? Không thể có chuyện đó...tại sao mình không nhớ gì?”
Mặc kệ có oan hay không thì trong tình hình này, hắn không có sức mà cãi.
“Nếu đúng là mình thì xong rồi, cho dù không tới mức quấy rồi, nhưng tóm lại đúng là quá đáng.” Hứa Đình Sinh cảm thấy hổ thẹn.
Chủ nhiệm nhìn nét mặt hối hận của Hứa Đình Sinh, không tiếp tục chuyện này nữa mà chuyển sang vấn đề tiếp:
- Chuyện thứ hai, chế độ rời trường rất nghiêm, học sinh không được vi phạm, thầy giáo...lại càng không được bao che. Nhưng bạn học Hứa Đình Sinh của chúng ta thì sao? Cuối tuần thả một tờ giấy vào trong phòng của giáo viên rồi bỏ đi, đi cả một tuần. Các em có biết lý do bạn ấy rời đi là thế nào không?... Nào, bạn Hứa Đình Sinh, tự mình nói với mọi người chứ.
Về chuyện này, cơ bản những người bên dưới đều đã nghe nói, những ai không biết thì quay sang hỏi người khác. Đưa micro lên miệng, Hứa Đình Sinh không thốt nên lời. Ngẫm lại với một người 30 tuổi như mình, chuyện này nên gọi là gì.
- Tôi yêu cầu cậu nói, cậu phải nói.
Chủ nhiệm nói hơi lớn tiếng.
Hứa Đình Sinh đành phải nói nhỏ:
- Thế giới này rất lớn, em muốn đi xem.
- Nói to lên, nói cho rõ ràng.
- Thế giới này rất rộng, em muốn đi xem.
Hứa Đình Sinh nói thật to. Thật ra, ý của hắn muốn nói là, thế giới này rộng lớn như vậy, tôi “trở về” để xem. Nói xong, Hứa Đình Sinh chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Nhưng ngược lại dưới đài không hề có tiếng trầm trồ nào, trong đó chỉ có phần lớn là âm thanh của nữ sinh. Suýt nữa thì quên, thời này vẫn còn có chút văn nghệ.
- Nói hay lắm, thế giới này rộng lớn, tốt nghiệp, thi xong đại học rồi đi xem. Bây giờ không cố gắng học tập, còn muốn xem thế giới? Về nhà mà chổng mông lên trời ngắm khoai lang đi... Bạn học Hứa, thiếu năm ngày học.
Chủ nhiệm đưa ra kết luận đối với chuyện thứ hai.
- Chuyện cuối cùng, ngay vào buổi sáng hôm nay, đánh nhau... Tôi tin rằng rất nhiều bạn học đều thấy được. Người ra tay trước vẫn là bạn học Hứa Đình Sinh. Bạn học Hứa rất dũng cảm, một người dám xông vào tám người, bạn định đánh mấy? Bạn coi trường học như sàn đấu của mình à?
Đưa micro tới miệng, Hứa Đình Sinh chợt nhớ tới một câu nói của Chân Tử Đan: “Tôi muốn đành mười” Đương nhiên, hắn không thể nói như vậy. Da mặt hắn có dày tới mấy cũng không chịu nổi. Đứng một giây ở trên bục này là một giây dày vò, Hứa Đình Sinh sợ chủ nhiệm nói tiếp liền cố gắng kiềm chế:
- Em sai rồi, em tự do vô kỷ luật, thiếu suy nghĩ. Em xin lỗi nhà trường, xin lỗi cha mẹ, xin lỗi các bạn, xin lỗi sự kỳ vọng của giáo viên... Em sẽ sửa đổi, cố gắng học tập, cố gắng để kỳ thi tháng sau có được thành tích tốt, thi vào đại học đạt thành tích tốt để báo ơn nhà trường và các giáo viên....nhất là thầy Chu.
Kiếp trước Hứa Đình Sinh đã thấy rất nhiều học sinh tự kiểm điểm, cho nên vẫn kiểm điểm được. Cuối cùng, hắn cố ý nhắc tới thầy Chu cũng là vì lúc trước chủ nhiệm nói “Thầy giáo không được bao che cho học sinh”, hiển nhiên là đã ám chỉ nên Hứa Đình Sinh muốn xin lỗi thầy chu.
Thời gian trôi qua khá dài, Hứa Đình Sinh cũng đã kiểm điểm thành khẩn nên Chủ nhiệm không nói gì nữa, tuyên bố kết quả, đối với tội của Hứa Đình Sinh, nhà trường đồng ý xử phạt “giữ lại giám sát”, đồng thời cũng thông bao xử phạt đối với các học sinh tham gia đánh nhau với hắn. Cuối cùng hy vọng các học sinh khác lấy đó làm gương.
Hoàng Á Minh và Phó Thành bị xử phạt cảnh cáo.
Cuối cùng cũng xong.
Hạng Ngưng cúi đầu, ưu tư đi giữa vô số ánh mắt và sự bàn tán trở về phòng học. Khi đi qua phòng giáo viên, thầy Chu vỗ vai hắn:
- Học tập cho tốt, chuyện xử phạt thầy sẽ giải quyết.
Hứa Đình Sinh cảm thấy bản thân phải đi tới nói với người mà kiếp trước bị hắn ném một lời xin lỗi.
Xấu hổ, thực sự xấu hổ, nhất là chuyện thứ nhất. Hứa Đình Sinh ngồi vào bàn, không dám ngẩng đầu. Đối với chuyện này, tâm lý tuổi 31 cũng không làm cho hắn bình tĩnh mà chỉ làm cho hắn xấu hổ.
Nhưng phản ứng của những người khác lại hoàn toàn khác với suy nghĩ của Hứa Đình Sinh. Trong tiết thứ ba, thậm chí còn có mấy nam sinh tới vỗ vai hắn:
- Đình Sinh, nổi lắm.
Cái từ “nổi lắm” đã được Hứa Đình Sinh thêu dệt rất nhiều trong đầu. Đối với hắn thì chuyện “nổi lắm” là chuyện của người ngu, hạ thấp người xuống mới là điều tốt.
Nhưng ở thời đại này lại khác, đám bạn nói như vậy thật ra không có ác ý.
Đối với người khác, Hứa Đình Sinh chỉ là nổi, còn đối với đám nữ sinh....
Thời đại này nữ sinh phân ra làm hai loại, một loại theo chủ nghĩa lãng mạn, vui vẻ thì ca hát đá cầu, đánh nhau với nam sinh.
Ca hát thì không cần nói, đó là vũ khí tán gái ở thời đại này. Hứa Đình Sinh hát được hay không thì nữ sinh còn chưa biết nhưng ít nhất nửa đêm hắn dám nâng cốc mà hát thì đúng là có bản lĩnh.
- Nghe nói hắn còn biết chơi ghita, nhà trường đã bắt được đàn ghita ở phòng của hắn.
- Hi hi, tớ muốn nghe cậu ấy vừa hát vừa đàn, hát cho mình tớ nghe.
Bản thân Hứa Đình Sinh không biết cái tin tức nho nhỏ đó. Nếu hắn biết trường học căn cứ vào cây đàn ghita bắt mình, chắc chắn sẽ phải kêu oan, bởi vì hắn khẳng định bản thân mình không biết chơi đàn ghita, đừng nói là vừa đàn vừa hát.
Đá bóng, World cup 2002 tại Nhật Hàn, lần đầu tiên đội Trung Quốc tiến vào vòng chung kết World cup, kéo theo một làn sóng bóng đá vào năm 2002. Mặc dù ở World cup, Trung Quốc không thắng được một trận nào, nhưng sau đó ở trên sân trường bóng đã vẫn được hoan nghênh hơn bóng chuyền. Hứa Đình Sinh vẫn nằm trong số quan trọng của đội bóng nhà trường. Hắn mặc áo số mười. Có rất nhiều nữ sinh thấy hắn đá bóng, coi hắn như vào đá bóng giúp vui ở đó mà nói thì số 10 chính là người giỏi nhất.
Đánh nhau, các bộ phim giống như Young and Dangerous của Hongkong vẫn xuất hiện ở điện ảnh trong nước, sau đó internet phát triển cũng giúp truyền bá cho nó. Vì vậy mà trong ảo tưởng của các cô gái, đàn ông phải giống như giang hồ, ân đền oán trả, phải giống như Trần Hạo Nam vừa đẹp trai lại vừa ngoan, lại phải giống như Lưu Đức Hoa đưa một chiếc áo cưới rất đẹp tới cho Ngô Thiến Liên mặc.
Cho nên đối với con gái nhìn hai loại nam sinh kia là đáng yêu, đương nhiên nam sinh có thể đánh nhau, có điều cũng phải có mức độ. Ngươi phải như Trần Hạo Nam mới được.
Đương nhiên do đám Bảo Minh bị mọi người coi là nhân vật phản diện, khi bọn họ đối mặt với Hứa Đình Sinh, ngay cả Đàm Thanh Linh cũng nói với Hoàng Á Minh là đáng đánh.
Chuyện Hứa Đình Sinh đánh nhau với người được coi nhẹ, mà Chủ nhiệm nói thế nào? Một mình hắn lao vào tám người.
- Có tin nhỏ, hắn một mình đánh ngã ba người.
- Có tin này, khi đó có nữ sinh từng đứng ở phía sau giật áo của hắn. Mặc dù không nhìn thấy đó là ai nhưng chắc chắn là rất đẹp. Đánh nhau vì nữ sinh thì người đó phải là kẻ má hồng.
- Đúng là lãng mạn, không biết nữ diễn viên đó là ai.
Còn có một loại nữ sinh khác đó là chăm chỉ học hành, khi vui đọc sách với nam sinh, cho dù ngươi không giỏi văn nghệ thì cũng không quan trọng.
- Hứa Đình Sinh...có bài báo trên báo thanh niên Tiệm Hải.
- Tớ cảm thấy câu nói “thế giới này rất rộng, em muốn đi xem” tương đối hữu tình.
- Đi có một mình thì có gì hay, không biết hắn có bạn đồng hành không?
- Tương tư.
- Ha....
- Nghe nói hắn dám khẳng định trong phòng giáo viên rằng ở kỳ thi tháng sẽ đứng trong top 20. Ta mong hắn có thể làm được điều đó, như vậy rất hoàn mỹ.
- Có khả năng khi ấy bị giáo sư dụ dỗ. Mọi người nói cậu ta không có gì đặc biệt, rất nhiều người đang xem chuyện cười.
- Bây giờ cậu ta gây náo động, khó tránh sẽ có người làm vậy. Thật ra không được cúng chẳng sao, chỉ cần cố gắng là tốt rồi.
- Tớ đánh cược cậu ta làm được, đến lúc đó sỉ nhục đám người kia.