Sống Lại Chờ Em Lớn Lên

Chương 16: Chương 16: Nghe nói, cúi đầu.




- Các cậu làm gì? Dừng tay cho tôi. Đứng lên, úp mặt vào từng.

Cuối cùng thì người của văn phòng, cứu tinh đã tới cản lại. Một chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm, bốn trợ giảng đều xuất hiện.

- Mẹ nó, mình cứ bảo sao lâu vậy, văn phòng quản lý học sinh mà còn phải đi gọi người.

Hứa Đình Sinh mắng thầm, phủi bụi trên người rồi đi về phía Hoàng Á Minh và Phó Thành. Cả ba đứng cùng một chỗ với nhau. Hứa Đình Sinh nhìn hai người, bọn họ cũng đánh mắt với Hứa Đình Sinh cho hắn yên tâm, xem ra không bị thương nặng.

Ngô Nguyệt Vi thì quá sợ hãi, cô không nghĩ mọi chuyện lại trở nên thế này. Cô bị đám bạn cùng phòng “kiến nghị”, nghĩ một thứ xem nếu bản thân “sa đọa”, Hứa Đình Sinh có để ý hay không, muốn xem có phải hắn đã thực sự quên mình hay không.

Lần đầu tiên, thiếu nữ ngây thơ cảm thấy áy náy. Suốt thời gian qua, cô đều nghĩ tới cái tên này, luôn mong chờ cái ước hẹn đó, làm sao cô cam tâm được? Làm sao mà buông tay?

Cô không ngờ bạn cùng phòng giới thiệu đám người luôn miệng nói những lời nghĩa khí đột nhiên lại làm vậy với mình. Cô không biết làm sao. Vừa rồi, ngay lúc mà cô sợ và tuyệt vọng nhất, Hứa Đình Sinh đã xuất hiện, không có cưỡi mây bảy màu nhưng hắn tới cứu cô. Thoáng cái, hắn đánh ngã ba tên, đám côn đồ khác đuổi theo nên Ngô Nguyệt Vi không sao.

Ngô Nguyệt Vi sững sờ một lúc mới lấy lại bình tĩnh. Lúc này cô chỉ có sự hối hận, hận bản thân nhưng trong lòng lại có một chút gì đó ngọt ngào và vui sướng. Bởi vì hắn không quên cô. Vì cô, hắn như một con sư tử tức tối xông đến khiến cho cô ngây ngất, không biết phải làm thế nào.

Đợi tới khi cô đi ra thì khóe miệng của Hứa Đình Sinh đã chảy máu. Đang lúc cô định làm gì đó thì người của văn phòng đã xuất hiện.

Đám côn đồ kia định bỏ trốn nhưng người của văn phòng đã chặn đường chúng.

- Bảo Minh, tôi nhận ra cậu rồi. Cậu định chạy đi đâu?

- Trương Sơn Phong....

Ngô Nguyệt Vi đứng ở sau Hứa Đình Sinh, không biết nói thế nào chỉ kéo nhẹ áo của hắn.

- Em tới đây làm gì. Đi mau. Vòng theo sân mà về lớp, không ai nhìn thấy đâu.

Hứa Đình Sinh mắng nhỏ.

- Không phải...vì em...

Ngô Nguyệt Vi nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn mà nói ngập ngừng.

- Thứ nhất, em là một cô bé, nếu để mọi người biết, em có biết là mình sẽ bị bán tán thế nào không? Nếu như vậy, cuộc sống của em coi như xong. Không được nói, biết chưa? Thứ hai, nhiều lắm chúng ta bị phán xử, xóa bỏ suất lên lớp và dự tốt nghiệp. Chúng ta chuẩn bị rồi, em không phải lo. Thứ ba, sau này em nên chịu khó đọc sách, còn giúp được cho ba chúng ta. Nghe chưa, cúi đầu đi mau.

Hứa Đình Sinh lấy quy phạm thi vào khoa văn đại học mà nói rõ.

- Đúng vậy, cậu đi mau.

Hoàng Á Minh và Phó Thành cũng giục.

- Vòng theo phía sau sân về lớp. Lau nước mắt, đừng để ai thấy.

Hứa Đình Sinh nói thêm.

Ngô Nguyệt Vi cảm thấy mình không nên đi. Cô biết phải hết lòng cùng nhau, phải nói rõ sự thật, như vậy ba người Hứa Đình Sinh mới không bị phán xử.

Cô muốn nói thêm cái gì đó, hoặc là giúp Hứa Đình Sinh phủi bụi đất trên người rồi cảm ơn Hoàng Á Minh và Phó Thanh nhưng mấy lời nói của Hứa Đình Sinh khiến cho cô không cãi lại được. Cô phải nghe lời hắn.

Nước mắt Ngô Nguyệt Vi cứ lăn dài theo hai gò má. Cô cắn môi, nhìn Hoàng Á Minh và Phó Thành với ánh mắt cảm ơn rồi sau đó liếc nhìn Hứa Đình Sinh một cái thật sâu, sau đó nghẹn ngào, yên lặng cúi đầu rời đi.

Hứa Đình Sinh và Hoàng Á Minh, Phó Thành liếc mắt nhìn nhau một cái, duy có ánh mắt của Hoàng Á Minh là đầy ý tứ hàm súc.

Mấy tên côn đồ đã bị lôi cổ lại đứng cùng chỗ với ba người Hứa Đình Sinh. Tất cả bọn chúng đều là “danh nhân” nên làm sao chạy thoát.

- Nhìn cái gì? Quay về phòng học.

Những người của văn phòng đuổi đám học sinh đang đứng xem. Hứa Đình Sinh từ từ tới gần đám côn đồ kia, nói nhỏ với kẻ có tên là Bảo Minh.

- Nếu chuyện này mà được làm sáng tỏ thì đó là cưỡng hiếp chưa thành, các ngươi đều phải ngồi tù, ít nhất mười năm.

Bảo Minh giật mình, trên trán toát mồ hôi:

- Trước khi vào đó tao giết cả nhà mày.

Cái tên này cũng cứng đấy. Hứa Đình Sinh cảm thấy hơi buồn cười nhưng nét mặt vẫn thản nhiên:

- Về chuyện này, chúng ta không nói, các ngươi cũng không nói.

Bảo Minh nhìn Hứa Đình Sinh với ánh mắt hơi thắc mắc, không hiểu vì sao hắn phải làm như vậy. Rõ ràng là biết bọn chúng rất sợ chuyện này bị làm rõ.

Hứa Đình Sinh lại nói tiếp:

- Chúng mày giấu dao cho thật kỹ, nếu không tính chất sẽ khác đấy. Chuyện đánh nhau, tao sẽ tự nhận, nói là cãi nhau, tao ra tay trước, không liên quan tới chúng mày. Chúng mày cũng biết nếu bị xử thì có thể bị đuổi không? Chưa kể còn liên quan tới hai người bạn của tao.

Cuối cùng Bảo Minh cũng bừng tình, ngập ngừng một chút rồi hỏi:

- Mày có ý gì? Sợ à?

Hứa Đình Sinh cười cười:

- Tao có điều kiện. Thứ nhất, chuyện này tới đây chấm dứt. Thứ hai, sau này không được tìm Ngô Nguyệt Vi, cho dù nói cũng không được.

- Vì sao?

- Vì bạn của tao có tiền, trong tay hắn có điện thoại máy ngàn đồng có thể chụp ảnh. Số ảnh chụp trong đó có thể cho chúng mày đi tù.

Hứa Đình Sinh liếc mắt một cái về phía Phó Thành. Gã cũng phối hợp hành động lấy ra một cái Nokia 7650 mà lắc lắc. Mặc dù trong đó không có ảnh chụp đám người Bảo Minh bao vây Ngô Nguyệt Vi.

Cha của Phó Thành là phó cục trưởng cục Công thương, cho nên ở trường, gã cũng nổi tiếng là một trong những kẻ có tiền. Vì vậy mà Bảo Minh đành phải tin.

Bảo Minh liếc mắt nhìn mấy tên côn đồ khác. Trong số bọn chúng, ngoại trừ lúc đầu bị ăn đòn, thật ra cũng không dính đòn nhiều. Còn ba người Hứa Đình Sinh thì sau đó cũng ăn không ít đòn. Hơn nữa quá trình bọn chúng truy đuổi đám người Hứa Đình Sinh bị nhiều người thấy, bọn chúng chẳng mất mặt mũi, thậm chí uy danh còn tăng lên.

Mặt khác, lúc này, chúng đã bình tĩnh lại, đối mặt với sự uy hiếp của Hứa Đình Sinh, mười năm trong tù đúng là hơi ớn.

Còn nữa, mặc dù Ngô Nguyệt Vi có xinh đẹp nhưng cô ta cũng không phải là một cô bé chơi bời. Nhiều lắm thì đi cùng với bọn chúng tới căn tin, sân tập rồi quay về, bình thường đều giữ khoảng cách cẩn thận. Ngoại trừ việc cưỡng ép còn lại chẳng được lợi gì, cho dù không có cô ta thì lúc nào cũng có thể kéo rộng chân hai đứa bạn cùng phòng cô ta cũng được. Cho dù mất cũng không tiếc.

Cứ suy nghĩ như vậy, bọn chúng đều cảm thấy điều kiện của Hứa Đình Sinh hoàn toàn rất tốt.

Thấy đám đàn em đều đồng ý, Bảo Minh gật đầu, nói với Hứa Đình Sinh:

- Lời nói của mày có sự bảo đảm không?

- Bảo đảm.

- Được. Bọn tao đồng ý. Tốt nhất là mày đừng có lừa lọc, nếu không thì chết thế nào cũng không biết đâu.

- Một lời đã định.

Thậm chí Hứa Đình Sinh còn bắt tay Bảo Minh. Hắn lau vết máu nơi khóe miệng mà nở nụ cười thật tươi. Có thể hắn không sợ tên côn đồ này nhưng Ngô Nguyệt Vi thì không thể mất thanh danh, không thể đánh mất cuộc sống. Hơn nữa cô ấy còn phải đọc sách, nếu bị quấy nhiễu chắc chắn sẽ xong đời. Cuối cùng, chính mình một người hơn 30 tuổi gây lộn với đám côn đồ thì thế nào? Hơn nữa ba người bọn hắn cũng đáng học tập, không thể đánh mất thời gian, cho nên Hứa Đình Sinh rất muốn có kết quả.

Bảo Minh như bị điện giật rụt tay lại, nhìn Hứa Đình Sinh đang cười mà hơi xoa chỗ đau ở ngực, chửi thầm: “Thằng thần kinh. Mẹ, nó đúng là thần kinh rồi.”

- Các cậu đang làm cái gì?

Người của văn phòng đuổi đám học sinh đang đứng xem, phát hiện thấy không ngờ “phạm nhân” lại nói chuyện với nhau thì nổi giận.

- Đi theo hàng tới văn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.