- Tao cũng muốn bước vào top 20, chúng mày thấy thế nào?
- Mày tưởng mày là đại thần của ban 10 à? Quên đi, đối với đại thần thì ban 7 chúng ta chỉ là thứ bỏ đi.
- Tớ thấy có khả năng chúng ta hiểu nhầm, có lẽ Hứa đại thần nói là 20 từ dưới lên.
- Ha ha, tao loại hắn ra...
Khi những âm thanh đó vọng đến tai, Hứa Đình Sinh cũng chẳng hề tức giận. Hắn chỉ cảm thấy hơi hoang mang bởi theo những gì mà mình nhớ từ kiếp trước thì học sinh ban 7 không hề kém như vậy.
- Chẳng lẽ mình thực sự rất dễ “gây bão”?
Hứa Đình Sinh lắc đầu cười khổ.
Diêu Nhu sợ Hứa Đình Sinh mất ý chí liền kéo áo của hắn đồng thời ban cho cái ánh mắt an ủi.
- Không sao.
Hứa Đình Sinh mỉm cười lắc đầu.
Hoàng Á Minh và Phó Thành đang đi trước Hứa Đình Sinh.
- Chúng mày muốn chết đúng không?
Hoàng Á Minh trầm giọng nói.
- Thì sao, đánh được một trận với đám Bảo Minh thì nghĩ mình là lão đại? Chúng mày đánh tao thử xem? Xem nhà trường xử lý thế nào. Đừng quên chúng mày vẫn đang chịu án phạt, vẫn còn lưu hồ sơ đấy.
Có người không phục ưỡn ngực lên nói.
- Không liên quan tới Hứa Đình Sinh, nếu thích thì có thể thử...
Khi Hoàng Á Minh chuẩn bị lao tới đánh nhau thì bị Hứa Đình Sinh kéo lại.
Hứa Đình Sinh liếc mắt nhìn, trong đám học sinh của ban 7 có người chợt tránh né ánh mắt của hắn, lui lại trốn sau lưng người khác. Nhìn thấy y, Hứa Đình Sinh liền biết được vì sao người của ban 7 lại như vậy, thì ra là có người châm ngòi.
Người đó chính là bạn trai mà Tống Ny đã nhận, sau đó bị phó hiệu trưởng đưa lên loa nhà trường hỏi “Cậu có phải đàn ông không“. Hứa Đình Sinh nghĩ mãi mà không nhớ nổi tên gã là gì.
- Lưu Khánh, bạn quá đà rồi đấy.
Người lên tiếng là Diêu Nhu. Lưu Khánh từng là bạn cùng lớp với cô trước đây.
- Phì, để cho con gái lên tiếng.
Lưu Khánh không trả lời Diêu Nhu mà chỉ chế nhạo.
Diêu Nhu bùng nổ nam tính của mình, bước lên phía rtuowcs:
- Đừng nghĩ không ai biết bạn vào được ban điểm như thế nào... Ba của bạn không thực sự công bằng đâu.
Cha của Phó Thành là phó cục trưởng cục Công thương của huyện, có thể ông không đi nhờ cho Phó Thành vào ban điểm, hoặc cũng có thể Phó Thành từ chối.
Còn thành tích của Lưu Khánh thì không đủ để vào ban điểm, nhưng bố của hắn là người đứng đầu một chỗ, cho nên vốn ban 7 chỉ có 50 người đã trở thành 51.
Đúng là gã không có tư cách để cười nhạo người khác.
Nhìn nét mặt Lưu Khánh như thẹn quá hóa giận, hơn nữa trong lòng cũng thực sự không chấp nhận con gái đứng ra che chắn cho mình, Hứa Đình Sinh tiến lên một bước mà nói:
- Bỏ đi, các bạn cứ cười thoải mái, bọn tôi còn phải ăn cơm.
Nói xong, Hạng Ngưng xoay người, một tay kéo Diêu Nhu còn một tay kéo Hoàng Á Minh đi về phía nhà ăn.
Chưa được hai bước, phía sau chợt vang lên một âm thanh trong trẻo:
- Nếu các ngươi muốn so thành tích thì có thể so với tôi. Mặc dù thành tích của tôi thấp nhất thì cũng chỉ là khoa học tự nhiên, còn mấy môn ngữ văn, toán học, tiếng anh đều có thể so sánh.
Hứa Đình Sinh xoay người thấy Ngô Nguyệt Vi đang đứng đó.
Vốn cô đang như con gà chọi nhưng chợt thấy Hứa Đình Sinh nhìn mình thì lập tức thay đổi nét mặt, ngượng ngùng thè lưỡi, nhìn Hứa Đình Sinh với ánh mắt lo lắng, như sợ hãi hắn bất mãn với điều mình vừa nói.
- Chẳng phải cô ấy là một cô bé ngây thơ và dịu dàng, sao bây giờ lại hung dữ như vậy?
Hứa Đình Sinh cảm thấy đau đầu.
Hứa Đình Sinh biết trong kỳ thi sơ trung đầu tiên, Ngô Nguyệt Vi có thể bỏ xa người đứng thứ hai tới 60 điểm, biết sau này từ từ cô làm nghiên cứu sinh tại đại học Tiệm Hải nhưng bây giờ hắn không biết thành tích của cô.
- Lúc trước tớ có hỏi thăm biết bây giờ cô ấy vẫn hơn người đứng thứ hai 60 điểm, là con át chủ bài khoa học tự nhiên của lớp 11, là một hạt giống đầy hi vọng trong mười năm qua của trung học Lệ Bắc.
Hoàng Á Minh bước tới thì thầm:
- Nếu như cô ấy cãi nhau với đám người ban 7, tớ nghĩ nhà trường sẽ xử lý đám ban 7 này.
Hai lần bị con gái đứng ra che chắn khiến cho lòng tự trọng của Hứa Đình Sinh hoàn toàn sụp đổ.
- Ngại quá.
Hứa Đình Sinh vẫy tay tỏ ra xin lỗi với đám người ban 7 vẫn còn đang tức giận và ngơ ngác, sau đó lại nói với Ngô Nguyệt Vi:
- Cùng ăn cơm nhé.
Hứa Đình Sinh không thể thốt ra được lời quở trách đối với cô.
... ...
Nói tới những lời bàn tán về Hứa Đình Sinh, nội dung cũng bắt đầu từ thành tích Toán học với 62 điểm của hắn chuyển sang chuyện có hai người con gái đứng ra che chắn cho hắn.
- Đàn ông đạt tới mức này, chúng ta còn gì để nói nữa.
Một số nam sinh có ý tốt thì nói vậy.
- Đàn ông đạt tới mức này, đúng là mất mẹ nó mặt.
Người ác ý thì nói vậy.
Còn đám nữ sinh thì vui thích nói một chút về nó. Các cô gái vốn suy nghĩ tưởng tượng rất mạnh, chỉ một chút cũng có thể lôi ra được chuyện xưa.
- Một mỹ nữ số một của lớp 11 cùng với một đàn chị cuối cấp tranh giành một nam sinh cuối cấp.
Tuy nhiên giai thoại của nam sinh đó với điểm số toán học đạt 62 điểm thì lại trở thành một chuyện cười.
- Cuối cùng thì hắn dựa vào cái gì?
Về vấn đề này, cả đám lớp 11 và chủ nhiệm của Ngô Nguyệt Vi đều rất muốn hỏi. Khi tin tức lọt vào tai, bọn họ chỉ muốn Hứa Đình Sinh thi xong rồi biến khỏi đây.
Phó hiệu trưởng nghe phòng giám hiệu báo cáo thì cười nói với vẻ thần bí:
- Là cậu nhóc đó thì bình thường thôi. Tôi đã gặp cậu ta. Đó không phải là một đứa trẻ bình thường, có vui vẻ một chút với mấy thiếu nữ cũng là điều đương nhiên.
- Xử lý cậu ta? Lý do là gì?... Làm bừa, đó đâu phải phạm nhân? Sắp thi đại học rồi, mọi người bình tĩnh cho tôi. Tôi nói, chỉ cần cậu ta không gây chuyện, không ai được động tới cậu ta. Nếu không người đó sẽ phải đi giải thích kỹ càng cho tôi.
Trong suy nghĩ của vị phó hiệu trưởng chân chất thì Hứa Đình Sinh là người có ân với mình, nếu ngày đó hắn không xuất hiện ngăn cản ông kịp thời...
Thật ra, Hoàng Á Minh và Phó Thành đang đắm chìm trong bữa cơm rất muốn hỏi Hứa Đình Sinh: “Vì sao?...Không công bằng chút nào.”
Nhà ăn của trung học Lệ Bắc chia ra làm ba tầng. Hai tầng đầu không có gì khác biệt, chỉ có người nhận thầu khác nhau dùng để cạnh tranh chất lượng cơm nước.
Còn tầng thứ ba thì đặc biệt hơn một chút, ở bên ngoài cũng như nhà ăn, cung cấp mấy món lẩu, xào nấu nho nhỏ với tiêu phí “xa xỉ“. Đại đa số ở đây chỉ có giáo viên và những học sinh có tiền mới đến.
Năm người ngồi quanh cái bàn tròn dành cho sáu người. Hai nữ ngồi hai bên Hứa Đình Sinh, tiếp theo mới là Hoàng Á Minh và Phó Thành.
Bầu không khí ăn cơm có phần hơi lạ.
Hoàng Á Minh và Phó Thành vốn tính toàn thay đổi bầu không khí nhưng rồi nhanh chóng mặc kệ. Hai nữ sinh ngồi đó thì nói chuyện với nhau lễ phép, chị chị em em, thi thoảng còn tán gẫu vài câu thân thiết. Nhưng theo bọn họ thấy ở đây chỉ chực có sóng ngầm xuất hiện.
Hứa Đình Sinh bình tĩnh ăn cơm, nhìn thì rất bình thản nhưng bốn người khác nhìn ánh mắt của hắn chỉ thấy đầy sự cẩn thận và gánh vác ưu tư.
Lúc nãy bọn họ cũng nghe thấy được những lời bàn tán trên đường đi. Trong suy nghĩ của bọn họ, Hứa Đình Sinh không phải là một người suy nghĩ thấu đáo, cho nên lúc này sự bình tĩnh của hắn càng làm cho họ lo lắng.
Hứa Đình Sinh cảm nhận được bầu không khí, cho nên lên tiếng:
- Rau ở đây ngon lắm, mọi người ăn nhiều một chút.
Nghe thấy hắn nói vậy, bốn người liền gắp đồ ăn. Hứa Đình Sinh thì nhanh chóng gắp mấy miếng thịt.
- Khốn nạn, cái tên này đúng là không biết thẹn.
Cuối cùng Hoàng Á Minh và Phó Thành cũng kịp phản ứng bắt đầu tranh giành đồ ăn trên bàn với Hứa Đình Sinh. Bầu không khí nhờ đó mà trở nên náo nhiệt kéo theo là tiếng cười trong trẻo của hai nữ sinh.
- Khoan...dừng lại.
Phó Thành nói:
- Cướp cái gì mà cướp, hai tên này ăn, còn con gái thì sao? Có còn chút sĩ diện đó không?
Phó Thành tỏ ra như mình là một người thanh cao, đẩy một đĩa tôm trên bàn tới trước mặt hai nữ sinh:
- Cái này cho hai người.
Rồi, Diêu Nhu làm một chuyện mà Hứa Đình Sinh không thể nào tưởng tượng nổi. Bởi vì trong khái niệm của hắn, Diêu Nhu hoàn toàn không phải là người như thế, cho dù kiếp trước ở cùng một chỗ với nhau cả tháng, cô cũng luôn giữ vững “bản sắc nam nhi”, hoàn toàn khác xa với một cặp tình nhân giữa hai người.
Nhưng bây giờ một chuyện không ngờ lại xuất hiện, Diêu Nhu gắp một con tôm bỏ vào trong bát của Hứa Đình Sinh. Cô không lên tiếng, nhưng những người trên bàn đều trở nên yên lặng mà nhìn.
Rồi Ngô Nguyệt Vi cũng gắp một con tôm, bóc vỏ sau đó đặt vào bát của Hứa Đình Sinh, cũng không lên tiếng.
- Tớ cũng muốn ăn tôm.
Hoàng Á Minh nói.
Diêu Nhu đáp:
- Ai bảo cậu không đưa Đàm Thanh Linh tới đây.
Nói xong, hai má của Diêu Nhu ửng hồng. Mà nét mặt của bốn người còn lại cũng mỗi người một vẻ. Ý nghĩa của câu nói đó thực sự nhiều nghĩa. Đàm Thanh Linh là bạn gái của Hoàng Á Minh. Ý của Diêu Nhu nói Hoàng Á Minh muốn ăn thì bảo bạn gái của mình gắp cho. Nhưng cô vừa mới gắp cho Hứa Đình Sinh...còn chưa nói, Ngô Nguyệt Vi cũng gắp.
... ...
Bầu không khí của bữa cơm như đứng lại khiến cho Phó Thành buồn cười tới mức phun cơm ra đầy bàn.