Ngày hôm sau, mặc dù ông Hứa và bà Hứa không đồng ý, Hứa Đình Sinh vẫn kiên quyết trở về trường học. Bởi vì hắn biết nếu hôm nay không về trường, tiếp theo nữa cha mẹ lại càng không dám cho hắn đi.
Tới ngày 18, người bệnh SARS trong tin đồn kia sẽ bỏ trốn khiến cho cả huyện Lệ Bắc rơi vào sự khủng hoảng.
Ông Hứa tình mình đạp xe đưa Hứa Đình Sinh tới trường học.
Ngồi sau chiếc xe đạp của cha là vô số ký ức tuổi thơ.. Đã lâu, Hứa Đình Sinh không có cảm giác được ngồi đó, nên hắn thoải mái đung đưa đôi chân nhìn xung quanh.
Một tòa nhà đang được xây dựng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Tòa nhà Kim Thành, mặc dù nó chưa xứng với hai từ đó nhưng nó là tòa nhà mười tầng đầu tiên của huyện Lệ Bắc. Đây là cái khách sạn đầu tiên, cũng là tòa nhà lớn đầu tiên ở nơi này.
Kinh doanh khách sạn liên quan tới rất nhiều thứ, bao gồm đủ thứ quan hệ, ăn uống... Đây là nguồn thu quan trọng nhất của khách sạn, Hứa Đình Sinh cũng không đủ tiền để đầu tư vào cái này.
Nhưng trong ký ức của Hứa Đình Sinh thì mãi cho tới năm 2015, cả huyện Lệ Bắc có hai tòa nhà lớn, chuyện làm ăn rất phát đạt.
Với một huyện nhỏ như huyện Lệ Bắc, bao gồm cả thị trấn Tiệm Nam còn lại tám xã. Có lẽ bởi vì chợ ở đây chưa đủ lớn cho nên mãi tới tận năm 2015 vẫn chưa có các chuỗi cửa hàng tiến vào.
Cũng vì vậy mà chỉ cần một con gà sẽ vẫn đẻ trứng, quanh năm không giảm. Hơn nữa còn có xu hướng mở rộng ra xung quanh huyện.
Ý nghĩ đó khiến cho Hứa Đình Sinh cảm thấy hưng phấn nhưng nghĩ tới chuyện lúc trước cha nói trong nhà chỉ có chừng 3 vạn, tim hắn lại chùng xuống.
- Cha, cha nói xem với tòa nhà lớn như thế này, tầng dưới cùng buôn bán gì hay nhất?
Hứa Đình Sinh giả vờ hỏi.
Ông Hứa nghĩ một lúc rồi nói:
- Chuyện này cha cũng chưa nghĩ, ta không thể xây được một cái lò gạch ở đây.
Hứa Đình Sinh cười cười:
- Con cảm thấy mở cửa hàng lớn rất tốt. Khi con ra ngoài mấy ngày nhìn thấy một loại cửa hàng, bên trong bán đủ thứ, khách hàng đẩy xe mua sắm, chọn mua cái gì tới cửa thanh toán. Lợi nhuận rất cao, mấy chỗ thu ngân luôn kín người. Huyện của chúng ta vẫn chưa có cửa hàng lớn như vậy, nếu có thể mở thì đúng là rất tốt.
Ông Hứa nhìn tòa nhà trước mặt, nhẩm tính một chút rồi lắc đầu nói:
- Như thế nhiều tiền lắm. Nhà chúng ta không làm nổi mối buôn bán đó.
- Cũng đúng.
Hứa Đình Sinh nghĩ một chút rồi không nói tiếp về chủ đề đó.
“Chẳng trách mọi người nói nguồn vốn đầu tiên là khó nhất.” Hứa Đình Sinh có phần bực dọc. Kiếp trước bản thân hắn không hứng thú với xổ số, nếu không nhớ kỹ vài giải đặc biệt là tốt rồi.
Ông Hứa đưa Hứa Đình Sinh tới cổng trường.
Trên đường từ cổng trường cho tới ban 10, Hứa Đình Sinh cảm thấy khó hiểu khi thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn mình và xì xầm.
Hắn có thể thấy những ánh mắt và sự bàn tán đó có sự đồng tình, hoặc có gì đó như đang chế nhạo.
Thậm chí trên đường còn có người quen tới an ủi Hạng Ngưng:
- Đừng buồn, còn có thời gian, lần sau cố gắng.
Cũng có người nói thẳng:
- Đã nói với cậu rồi, có mục tiêu là tốt rồi. Cậu ấy, đừng có để ý, mặc kệ người khác nói gì, cứ giữ vững quyết tâm là được rồi.
- Nghe nói vậy thì chẳng lẽ kỳ thi của mình thất bại?
Hứa Đình Sinh cảm thấy nghi hoặc. Theo hắn dự đoán thì bước vào trước 20 là chuyện dễ dàng.
Hứa Đình Sinh đi vào phòng học, ngồi xuống dưới ánh mắt của mọi người. Hoàng Á Minh và Phó Thành áy náy cầm quyển giải đề thi tới.
- Xin lỗi, bọn tớ phụ đạo cho cậu đi xuống.
Hoàng Á Minh cau mày nói.
- Có chuyện gì? Đừng làm cho tớ sợ.
Hứa Đình Sinh nói.
Phó Thành cầm quyển giải đề đặt xuống bàn của Hứa Đình Sinh.
Số học được 62 điểm.
Hứa Đình Sinh lấy cục tẩy làm thành xúc sắc mà may mắn như vậy đúng là không tưởng.
Hứa Đình Sinh cảm thấy rất hài lòng, nhưng Hoàng Á Minh và Phó Thành lại không như vậy. Trong khái niệm của họ, cho dù toán học của Hứa Đình Sinh không được tốt lắm nhưng ít nhất cũng phải xấp xỉ 90 điểm mới chấp nhận được. Kết quả sau khi được cả hai phụ đạo lại rơi xuống 60 điểm, khiến cho cả hai cảm thấy hơi áy náy.
- Các ngươi thì sao? Kết quả thế nào?
Hứa Đình Sinh hỏi.
- 128
- 134.
- Tốt đến vậy?
- Đúng vậy...
Cả hai người đều có kết quả tốt còn học sinh được phụ đạo lại đi xuống nên mới cảm thấy áy náy.
- Còn các môn khác thì sao?
Hứa Đình Sinh hỏi.
- Vẫn chưa có.
Nghe hai người giải thích, cuối cùng Hứa Đình Sinh cũng hiểu.
Bởi vì liên quan tới SARS, kỳ thi thử đầu tiên không thống nhất chấm chung, mà là do trường học tự tổ chức, các giáo viên lớp 11 chấm điểm.
Hứa Đình Sinh đã tham gia nhiều lần chấm thi nên biết chấm điểm giữa các môn có sự khác biệt rất nhiều. Chẳng hạn như môn lịch sử mà hắn dạy cũng rất chậm. Nói một cách tương đối thì các môn xã hội đều thế, còn toán học và địa lý là nhanh nhất.
Lần này cũng vậy, tổ Toán học và địa lý có kết quả trước, nhưng bởi vì địa lý nằm trong môn xã hội nên còn phải đợi hai tổ lịch sử và chính trị chấm xong mới công bố kết quả. Cho nên trước mắt chỉ mới có Toán học được công bố.
Vì thế mà giai thoại sau kỳ thi phải đứng trong top 20, Hứa Đình Sinh với thành tích toán học được 62 điểm đã bị lan ra ngoài với tốc độ chóng mặt. Từ ban 10 cho tới ban 4 khoa văn rồi toàn bộ cấp ba, sau đó là hơn nửa trường học.
Tổng bài thi là 62 trên 150 điểm.
- Hắn nói cái gì ấy nhỉ? Tới cuối năm phải đứng trong top 20?
Vì thế mà những tiếng bàn tán, cười nhạo cũng vang lên khắp nơi.
- Có phải hai người cảm thấy hổ thẹn không?
Hứa Đình Sinh hỏi Hoàng Á Minh và Phó Thành.
Cả hai người không trả lời nhưng nhìn nét mặt cũng có thể đoán được.
- Tới trưa mời cơm đi, tao muốn ăn cơm rang ở lầu ba.
- Đi.
Bởi vì kiếm được một bữa ăn mà Hứa Đình Sinh cảm thấy rất hưng phấn, nhưng sau đó Diêu Nhu đi tới.
Mặc dù Diêu Nhu có chút hơi hướng đàn ông nhưng bình thường nhìn cũng khá thanh thoát. Có điều dù sao thì cũng là thiếu nữ, vẫn phải giống một thiếu nữ mới bắt đầu yêu. Cho nên sau cái hôm đồng ý với Hứa Đình Sinh, ngược lại cô trở nên thiếu tự nhiên. Bình thường ở trong ban, không còn dám như trước cười đùa nói chuyện thoải mái với ba người Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh và Phó Thành.
Trong ánh mắt của mọi người, Diêu Nhu ngồi xuống bên cạnh Hứa Đình Sinh.
Khi chuông báo vào học vang lên, Hứa Đình Sinh trở về ngồi cùng bàn, Diêu Nhu ngơ ngẩn, nói có phần ngượng ngùng:
- Sau giờ tự ôn, tớ có thể ngồi cạnh cậu không? Tớ...tớ ngồi bên này.
- A!
Các bạn học trong ban bắt đầu ồn ào.
Trước khi “sống lại” Hứa Đình Sinh sống vui vẻ bên Diêu Nhu gần hai năm. Mặc dù Diêu Nhu không đồng ý nhưng cũng không từ chối. Cho nên đối với các bạn học, quan hệ của hai người ở trong trạng thái nửa “luyến ái”, nên bây giờ điều này có chút ít chính thức công khai.
Trong nháy mắt, bạn cùng bàn liền thu dọn sách vở.
Mấy “kẻ không biết thẹn” còn chạy tới chúc phúc.
- Nhìn cái gì mà nhìn, học đi.
Cuối cùng, Diêu Nhu cũng xuất ra khí chất “dũng cảm” của mình mà rống lên một câu. Đám bạn học cười vang rồi mới quay đi, vùi đầu vào chuyện học.
Sau giây phút “dũng cảm” Diêu Nhu có phần bối rối khi nhìn Hứa Đình Sinh:
- Cậu, cậu đừng có buồn, một lần sai sót không có nghĩa là tất cả. Tớ thấy cậu rất cố gắng.
Hứa Đình Sinh mỉm cười gật đầu. Nói thật vào lúc này, hắn có cảm giác ấm áp. Diêu Nhu không phải loại người thích thể hiện sự quan tâm dịu dàng. Lúc này cô làm vậy có thể nói là đã rất cố gắng, đồng thời nó mang ý nghĩ thế nào cũng hiểu được.
Hứa Đình Sinh biết đối với cô chuyện này rất khó.
- Tớ đã xem bài thi của cậu, tớ sẽ giảng cho cậu một chút, mặc dù giáo viên cũng sẽ giảng nhưng nếu tớ giảng, cậu có thể hỏi bất cứ lúc nào.
Diêu Nhu nói.
- Được, cảm ơn.
Vào lúc này, cho dù Hứa Đình Sinh không có ý định học Toán thì cũng không nỡ từ chối.
Diêu Nhu kiên nhẫn giảng từng câu một. Vì không muốn phí tâm của cô, Hứa Đình Sinh cũng thật lòng lắng nghe, thi thoảng lại hỏi một câu.
Thật ra hiện tại Hứa Đình Sinh vẫn có thể nghe hiểu được một chút.
Từ các bạn học thấy, cả hai người đang cố gắng thực sự là tạo ra một không khí ấm áp và cảm động.
- Tới trưa cùng ăn cơm không? Hoàng Á Minh và Phó Thành mời, chúng ta tới lầu ba để ăn.
Sau khi hết giờ, để cảm ơn, Hứa Đình Sinh lên tiếng mời.
Diêu Nhu hơi do dự. Thật ra bình thường cô cũng thân thiết với Hoàng Á Minh và Phó Thành nhưng nếu hôm nay ăn cơm cùng nhau thì có giống như với thân phận bạn gái của Hứa Đình Sinh đi gặp bạn thân của hắn.
Đi hay là không?
- Đi cùng, đi cùng.
Phó Thành nói vọng đến.
- A, được.
Diêu Nhu đang thất thần liền đồng ý.
Thời gian ăn trưa là lúc mọi người tập trung đông nhất tại nhà ăn. Bữa sáng có người ăn hoặc không ăn. Cơm chiều thì sau khi học có người còn chơi thể thao nên ăn muộn, mọi người sẽ phân tán một chút. Chỉ có tới bữa trưa, mọi người mới tập trung đầy đủ.
Trên đường đi toàn là người.
Hứa Đình Sinh cảm thấy mình đi giữa đoàn người giống như một con ngựa đang đùa giỡn bầy khỉ.
Bởi vì cô giáo Trương chủ nhiệm ban 7 thông báo, giai thoại lúc trước của Hứa Đình Sinh đã được lan rộng. Mới vừa rồi hắn được mời lên bục, ca hát ở trên lầu, đánh nhau vì nữ sinh.... Nên những chuyện này đều được lan ra và bàn tán. Ngay cả giai thoại hắn nói sẽ đứng trong top 20 càng khiến cho nhiều người để ý.
Rất nhiều người đang mong đợi được thấy kết quả.
Căn cứ vào điểm thi Toán thì cái giai thoại đó như biến thành chuyện cười.
Hứa Đình Sinh đi giữa đoàn người, mắt có thể không nhìn nhưng tai thì không thể nào ngăn được âm thanh.
- Mau tránh đường, nhân vật lớn tới rồi.
- Đây là Hứa Đình Sinh, thế giới này rộng lớn, em muốn đi xem, xem ra thật sự phải về nhà xem khoai lang rồi.
- Vì sao lại nói vậy?
- Cậu không biết à? Điểm Toán của hắn được có 62.
- A?
- Có một số người vì để gây chú ý chuyện gì cũng làm được.
- Chúng mày nói chuyện đó trước mặt người ta có quá đáng lắm không?
- Lão tam, tôi nhớ lần trước cậu đánh cược là hắn thắng, bây giờ làm sao? Hình như là sau đó mời chúng ta ăn cơm?
- Chờ cuối tuần tôi có tiền sẽ mời. Nhưng các cậu rời khỏi chỗ này hãy nói, hắn nghe thấy không hay đâu.
- Ôi chao, làm cho cậu bị thua còn đau lòng giúp hắn làm gì?