Sống Lại Chờ Em Lớn Lên

Chương 7: Chương 7: Đánh đổi mọi thứ để người được sống mãi




Từ ngày 14 tháng 4 đến ngày 16 tháng tư, Hứa Đình Sinh bỏ ra tất cả ba ngày.

Thời điểm này rất đặc biệt, muốn đi cũng dễ. Bạn chỉ cần tới phòng y tế, ôm trán nói cảm thấy hơi đau đầu. Y tá sẽ lập tức tránh ra cả mười thước, rồi bảo người bệnh tự mình lấy nhiệt kế để đo.

Đương nhiên, bạn không thể bị nóng thật, bởi nếu không sẽ bị nhốt lại trước.

- Không nóng.

Hứa Đình Sinh nói.

Y tá nghe vậy mới thở phào.

- Nhưng em cảm thấy hơi nóng.

Hứa Đình Sinh nói.

Sau đó với y tá nhà trường “tôi muốn tôi cứ lấy”, muốn mấy ngày được mấy ngày, y tá mặc kệ bạn có nóng hay không, chỉ cần không sốt trong trường là được.

Ngày 15 tháng 4, đương nhiên Hứa Đình Sinh không nhớ nhầm.

Nhưng liệu ở cái thế giới này có vì sự tái sinh của hắn mà xuất hiện sự khác biệt?

Hứa Đình Sinh không thể xác định cho nên hắn quyết định thủ vài ngày.

Ngày 14 tháng 4, Hứa Đình Sinh theo ông Hứa cả ngày. Ông Hứa đi đâu, hắn theo đó. Đương nhiên tuyệt đối không cho ông Hứa tới gần núi. Kiếp trước, ông Hứa xảy ra chuyện là ở trên núi.

Ông Hứa thấy vậy cũng phát cáu.

Hứa Đình Sinh đành phải nói mình nằm mơ, mơ cha già xảy ra chuyện cho nên rất lo lắng.

Tiếc là ông Hứa không tin điều đó.

Ngày 15 tháng 4, Hứa Đình Sinh giả ốm, hắn giả vờ suốt một ngày, ngay mắt cũng không dám chớp. Ông Hứa thì ngồi bên cạnh trông liên tục, cầm lấy tay của Hứa Đình Sinh, giúp hắn mát xa lòng bàn tay.

Có lẽ, trong ký ức mỗi ngày đều có một đôi bàn tay ấm áp như thế, nó đỡ cho bạn tập bước, nuôi dưỡng bản trưởng thành....

Hứa Đình Sinh từng mất đi đôi bàn tay này, nên bây giờ, hắn quyết không thể để cho điều đó xảy ra.

Từ rạng sáng tới đêm khuya, Hứa Đình Sinh cứ để ý cái đồng hồ treo trên tường. Cho tới khi ngày 14 tháng 5 vượt qua một cách bình yên, không xảy ra chuyện gì, Hứa Đình Sinh mới thở phào.

Cái ngày này từng khiến hắn vô cùng đau khổ nhưng bây giờ đã diễn ra một cách bình thường.

Ngày 16 tháng 4, Hứa Đình Sinh quyết định trông coi nốt một ngày này. Vốn hắn không định giả ốm tiếp nhưng hắn lại bị bệnh thật sự, khắp người ướt đẫm mồ hôi, làn da có cảm giác như bị điện giật, bụng thì đau không chịu được.

Ngày hôm trước hắn giả ốm, hôm sau ốm thật, liên tục hai ngày sinh bệnh nằm trên giường, ông Hứa thực sự luống cuống, định đưa Hứa Đình Sinh đi viện. Nhưng Hứa Đình Sinh sống chết không chịu, bất chấp ông Hứa ôm mình, hắn kiên quyết không đi.

“Cố thêm một ngày, cố thêm một ngày là tốt rồi.” Hứa Đình Sinh nghĩ vậy.

Bữa cơm trưa, Hứa Đình Sinh không nuốt nổi cơm, bà Hứa liền nấu một nồi phở, hắn cố gắng ăn một chút.

Có lẽ vì quá mệt thật, lại thêm mấy ngày thần kinh căng thẳng nên sau bữa trưa, Hứa Đình Sinh liền thiếp đi.

Cho tới khi hắn tỉnh lại, thì không thấy ông Hứa, bên cạnh chỉ có bà Hứa.

- Mẹ, cha con đâu rồi?

Hứa Đình Sinh vội vàng hỏi.

Bà Hứa thấy phản ứng của con trai như vậy thì ngẩn người:

- Cha con nói đi hái thuốc cho con. Nhà họ Hứa có tật, ba của con sợ con cũng bị tật này nên lên núi hái Kim tiền thảo.

Lên núi...

Hai chữ đó giống như tiếng sét vang lên trong đầu Hứa Đình Sinh. Một làn hơi lạnh lập tức chạy dọc sống lưng, xông lên đầu hắn.

Hứa Đình Sinh hoảng loạn bò dạy.

- Núi nào? Cha lên ngọn núi nào?

- Ngọn núi kia.

Bà Hứa chỉ tay:

- Đình Sinh! Con làm sao vậy?

Hứa Đình Sinh không đáp, cố gắng chạy ra ngoài cửa, bởi vì...đó chính là ngọn núi kia.

- Này, có chuyện gì vậy? Bên ngoài đang mưa.

Bà Hứa ở phía sau gọi to.

Sắc trời xám xít, mưa như trút nước khiến cho đất đai quanh đó trở nên lầy lội.

Hứa Đình Sinh điên cuồng chạy trong mưa, vừa chạy vừa hét.

- Cha, con là Đình Sinh, cha ở đâu?

- Cha, Hứa Kiến Lương, cha ở đâu?

- Cha đâu rồi?

... ...

Bởi vì sợ hãi và vội vàng, cơ thể hắn như bùng nổ chút năng lượng cuối cùng.

Nhưng cơn sốt bắt đầu liên tục thiêu đốt thần kinh của Hứa Đình Sinh khiến cho hai mắt hắn tối đen.

Hắn cố gắng chịu đựng, vừa chạy vừa gọi, toàn thân lấm đầy bùn.

Cuối cùng, ở một chỗ xa trên sườn dốc, bóng dáng của ông Hứa đứng dậy, tay vung vung.

- Đình Sinh, sao con lại chạy ra đây?

Hứa Đình Sinh cố gắng chạy tới chỗ ông Hứa, hắn đưa hai tay lên miệng làm loa, cố gắng dùng hết chút sức cuối cùng:

- Cha, cha mau về đi, mau về đi.

Bất thình lình hai mắt tối sầm, đôi chân của Hứa Đình Sinh hoàn toàn mềm nhũn, lảo đảo vài bước rồi ngã gục xuống đất.

Trong lúc hôn mê, ký ức đau lòng từ kiếp trước của hắn cứ thế tuôn trào.

Kiếp trước, trước khi ông Hứa gặp chuyện không may, hai cha con đang chiến tranh lạnh. Còn nguyên nhân của việc này thì hắn không còn nhớ. Hứa Đình Sinh chỉ nhớ rằng cuộc chiến tranh lạnh đó diễn ra khá lâu.

Cuối tuần trước khi gặp chuyện không may, đột nhiên Hứa Đình Sinh cảm thấy nao nao, rót một ly trà cho ông Hứa, rồi nhờ bà Hứa mang cho ông.

Sau đó bà Hứa nói, hôm đó ông Hứa rất vui, uống chén trà đó như uống rượu Mao đài, đồng thời còn cười tươi đầy thỏa mãn.

Đáng tiếc, đó là chén trà cuối cùng mà Hứa Đình Sinh rót cho ông Hứa.

Ngày xảy ra chuyện không may, Hứa Đình Sinh đang ngồi học buổi tối thì đột nhiên chị họ ở thị trấn xuất hiện ở cửa phòng học, sau đó đưa Hứa Đình Sinh lên xe.

Mãi cho tới khi gần về tới nhà, cô mới cho Hứa Đình Sinh biết ông Hứa đã xảy ra chuyện.

Thậm chí Hứa Đình Sinh còn không được nhìn thấy mặt ông Hứa lần cuối.

Ngày đó, Hứa Đình Sinh không khóc như kẻ điên mà chỉ ngồi yên lặng cả đêm.

Hắn nhớ tới những ngày ông Hứa dạy mình bơi lội, dưới ánh mặt trời, hai cha con cười nói vui vẻ.

Hắn nhớ tới ngày ngồi nghịch bùn ở xưởng ngói của cha, ông Hứa đã làm cho hắn một cái xe tăng rất to.

Hán nhớ tới ngày trước thành tích của mình rất tốt, cha mẹ luôn tranh nhau đi tới trường với một niềm kiêu hãnh. Sau này khi hắn bắt đầu sa đọa, thành tích liên tục thụt lùi, lần nào ông Hứa cũng đều tới, đối mặt với sự phê bình, chế nhạo của giáo viên mà vẫn tin tưởng vào con mình.

... ...

Hứa Đình Sinh tỉnh lại, cảm nhận được sự ấm áp của cha.

Ông Hứa cõng Hứa Đình Sinh bước đi trong mưa.

Hứa Đình Sinh đưa tay vỗ vỗ hai má của mình. Hắn sợ rằng đây là trong giấc mộng. Thật ra từ khi sống lại, hắn vẫn luôn sợ hãi, sợ rằng đây chỉ là giấc mơ.

Đau...không phải là nằm mơ.

Ông Hứa vẫn bình yên.

Cuối cùng thì vận mệnh cũng được thay đổi.

- Cha.

Hứa Đình Sinh gọi to.

Hai mắt ông Hứa đỏ ửng, dường như rất tức giận. Nhưng khi nhìn thấy Hứa Đình Sinh yếu như thế, vẫn cố gắng nhịn.

- Tỉnh rồi à? Sao con lại chạy ra đây, đúng là...

Ông Hứa quở trách bằng giọng dịu dàng.

Hứa Đình Sinh lau nước mắt:

- Con nói với cha là nằm mơ thấy ác mộng, vì sao cha không nghe con?

Ông Hứa tức không nói nên lời:

- Con nói mình nằm mơ...

- Giấc mơ này khiến con biết con có một người cha thật tốt, khiến cho con biết con thương nhớ cha thế nào. Cha, con nguyện dùng tất cả mọi thứ để cho cha sống mãi.

- Nhờ tới trước dây mỗi lần cha dắt tay con nhưng không đỡ con.

- Cả đời cha luôn mạnh mẽ, cảm ơn cha đã làm mọi thứ, dùng đôi tay nâng đỡ nhà chúng ta, cố gắng làm tất cả những gì tốt nhất cho con.

- Con là sự kiêu ngạo của cha vì sao phải lo lắng cho con?

- Con nguyện đánh đổi mọi thứ để cho cha sống mãi.

... ...

Thật ra ông Hứa cũng không quen nói ra những lời như vậy. Quan niệm thế hệ của ông cùng với cuộc sống nông dân khiến cho bọn họ quen giấu kín tình cảm xuống tận đáy lòng, dừng sự quan tâm lặng lẽ để thể hiện.

Nhưng lần này ông Hứa nghe được lời nói của hắn, ông liền đưa tay lên vỗ lưng Hứa Đình Sinh:

- Cha biết rồi, yên tâm đi.

Hứa Đình Sinh cười cười:

- Cha, đặt con xuống đi. Hiện tại con có thể đi, bụng cũng không còn đau nữa.

Ông Hứa nghe vậy thì cười nói:

- Cha chưa già, vẫn cõng được con.

Hai cha con đi được nửa đường thì gặp bà Hứa cầm theo cái dù, Hứa Đình Sinh lại bị mắng một trận.

Về đến nhà, sau khi tắm nước nóng, Hứa Đình Sinh cảm thấy ngoại trừ vẫn còn hơi mệt nhưng cảm giác tốt hơn nhiều. Ông hứa và bà hứa hỏi kỹ rồi mới yên tâm.

Chỉ vì một ác mộng mà Hứa Đình Sinh có phản ứng như vậy khiến cho ông Hứa và bà Hứa hơi ngạc nhiên. Nhưng nói cho cùng thì cảm động vẫn nhiều hơn. Hơn nữa, bọn họ cũng hiểu được một điều, dường như con của mình đã lớn lên rồi.

Bởi vậy mà khi Hứa Đình Sinh đưa ra yêu cầu, bắt ông Hứa không bao giờ lên ngọn núi đó nữa, ông Hứa cũng thật sự động ý.

Còn bà Hứa cũng có chút mê tín nên càng thêm tán thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.