Sống Lại Chờ Em Lớn Lên

Chương 5: Chương 5: Thủ thuật giải đề.




Ngày 11 tháng 4, Hứa Đình Sinh bắt đầu bước chân vào kỳ thi đại học.

Kỳ thi mỗi tháng một lần của trung học Lệ Bắc bắt đầu mô phỏng theo cuộc thi đầu tiên vào đại học Tiệm Nam.

Kỳ thi thử căn cứ theo căn cứ theo điểm thành tích của kỳ thi tháng. Hứa Đình Sinh đứng vị trí thứ sáu còn Hoàng Á Minh và Phó Thành thì xếp sau một chút.

Hôm nay trời mưa to, sắc trời hơi tối.

Trong phòng học bật điện. Dưới ánh đèn, mỗi người đều đeo khẩu trang, cầm bút, yên lặng, chăm chú giải đề thi.

Môn đầu tiên là ngữ văn.

Trước khi bắt đầu thi, một nam sinh ngồi phía sau Hứa Đình Sinh nói đợi sau khi chọn đề, cho y xem một chút.

Hứa Đình Sinh quên mất tên của y, chỉ nhớ y là bạn học.

- A, được.

Hứa Đình Sinh nói.

Buổi chiều thi Toán, y cũng nói như vậy.

Hứa Đình Sinh nói:

- Nếu thế thì bạn xong rồi.

Nam sinh đó tức giận nói:

- Cậu đừng có nhỏ nhen thế.

Hứa Đình Sinh đáp:

- Đợi rồi cậu sẽ biết.

Khi bắt đầu thi, Hứa Đình Sinh làm hình học và đại số trong đề một cách cẩn thận rồi mới lấy ra một cục tẩy, dùng dao nhỏ cắt cục tẩy thành hình vuông, rồi ở trên sáu mặt cục tẩy khắc những chữ a, b... Giống như trong đề.

Sau đó, Hứa Đình Sinh bắt đầu thả xúc xắc.

Nam sinh ngồi sau lưng hắn giật mình, rồi xóa đi hai đáp án đại số đã chọn lúc trước.

Sau khi chọn xong toàn bộ, Hứa Đình Sinh nộp bài thi.

Sáng ngày thứ hai bắt đầu thi môn văn tổng hợp.

Hứa Đình Sinh chủ động quay người lại nói:

- Hôm nay cậu có thể xem của mình.

Bạn học ngồi sau thở dài:

- Ông bạn...đừng đùa nữa.

Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, chuẩn bị thi Hứa Đình Sinh nói với Hoàng Á Minh và Phó Thành:

- Tin tưởng vào cảm giác của mình.

- Cơ bản không có cảm giác.

- Ba ngắn một dài chọn dài nhất, ba dài một ngắn chọn ngắn nhất.

Sau khi thi xong tất cả, hai người đó tỏ ra rất hưng phấn. Hứa Đình Sinh hỏi, hóa ra đây là lần đầu tiên bọn họ đọc hiểu được bên trong bài thi nói cái gì.

Phải nói Hứa Đình Sinh đã có hiệu quả. Lúc trước hắn bắt hai người học từ vựng mà không yêu cầu học cả câu bởi vì thời gian không đủ. Bọn họ có thể nhận biết một số từ vựng là đại khái có thể đoán được nội dung của câu, rồi căn cứ vào đó làm bài, cho dù là suy đoán cũng được.

Sự thật thì có lẽ đây là kỳ thi đặc biệt nhất trong các kỳ thi vào đại học. Bệnh dịch SARS khiến cho rất nhiều người sợ hãi, sụp đổ. Ngay cả chuyện thi vào trường đại học cũng vậy, các thí sinh vừa chịu đựng không khí bệnh SARS vừa thi vào đại học khiến cho áp lực tăng lên gấp đôi, rất nhiều người tới giới hạn về mặt tinh thần.

Càng tới gần kỳ thi vào đại học thì áp lực càng lúc càng tăng cao.

Đúng trong thời gian đó, trong trường học huyện Lệ Bắc bắt đầu xuất hiện tin tức ca bệnh.

Khi Hứa Đình Sinh còn sống cũng nghe tới chuyện này. Hắn còn biết, sau sáu ngày, người bệnh SARS trong lời đồn đó vì áp lực và sợ sệt đã phá cửa phòng cách ly mà bỏ trốn. Trong quá trình bỏ trốn, y còn làm bị thương mấy nhân viên bảo vệ, hai nữ y sĩ.

Việc người bệnh bỏ trốn khiến cho cả thành phố khủng hoảng, cả huyện Lệ Bắc như một thành phố chết. Cửa hàng đóng cửa, trường học niêm phong, không một ai dám ra đường, càng không có ai dám tiếp cận với người lạ.

Người đó lẩn trốn được ba ngày thì bị bắt. Sau đó đã được chứng minh, người bệnh chỉ là một người bị cảm bình thường khiến cho thân nhiệt tăng lên.

Trốn được bệnh SARS, nhưng người đó không trốn được nhà tù.

Hứa Đình Sinh không có khả năng ngăn chặn sự kiện đó. Đương nhiên, hắn cũng không có ý tưởng này. Bởi cuối cùng thì nó cũng không gây ra hậu quả già nghiêm trọng, hai nữ hộ sĩ nhận được vinh dự rất cao, hơn nữa còn được giải quyết vấn đề biên chế. Mà chiến sĩ cảnh sắt bắt được người bỏ trốn cũng nhận được sự khen ngợi.

Còn về phần trường học, bắt đầu từ ngày thi thử thứ hai, cuối cùng có người không chịu nổi bầu không khí áp lực nữa.

Một nữ học sinh bình thường ở lại ôn muộn, cãi nhau với giáo viên. Giáo viên đã tha thứ cho cô nhưng cô lại nói chuyện vào đại học là cứt chó, đám giáo viên các người cũng vậy... Cuối cùng cô lao vào vừa đánh giáo viên vừa khóc.

Một bạn học nam đột nhiên đứng dậy trong giờ học ôn buổi tối, thản nhiên rời khỏi phòng học, vùi đầu vào bể nước rửa tay trong nhà vệ sinh, gọi đầu mất nửa giờ mới quay lại, xin lỗi giáo viên và bạn học rồi ngồi xuống tiếp tục học tập.

Chuyện yêu đương thời gian cuối trung học cũng bắt đầu trở nên nhiều hơn.

Đúng là ái tính có thể mang lại cho nhiều người can đảm, hoặc sự giải phóng.

Một nữ sinh tên Tống Ny có quan hệ rất tốt với ba người Hứa Đình Sinh, Hoàng Á Minh và Phó Thành đã bắt đầu yêu đương trong hoàn cảnh này.

Tống Ny rất bình thường, gương mặt cũng bình thường, gia cảnh bình thường, thành tích bình thường nhưng cô có tính cách rất tốt, lương thiện và dịu dàng. Nam sinh thì ở ban 7, gia cảnh không tốt nhưng thành tích học tập lại cao.

Tống Ny và nam sinh đó là bạn học thời sơ trung, cô vẫn thích hắn. Tính ra đã sáu năm, nên chuyện thương thầm đã thành điều mà mọi người đều biết.

Hai người trước, Tống Ny từ chỗ ba người họ mang một túi Bản Lam căn tới đưa cho nam sinh kia.

Lúc về, cô nói nam sinh đó rất cảm động rồi hạnh phúc và thẹn thùng nói cho ba người biết cô đã yêu, cuối cùng nam sinh đó chấp nhận cô, hơn nữa nam sinh còn chủ động thổ lộ.

Ngay trong buổi tối đầu tiên, Tống Ny trốn khỏi buổi ôn tối, ba người Hứa Đình Sinh tìm được cô là vào lúc cuối tiết thứ hai buổi tối. Lúc đó hình như cô vừa mới khóc, mái tóc rối bù, quần áo dính đầy bụi đất và lá cỏ.

Phó Thành hỏi thế nào cô cũng không chịu nói, chỉ phủi bụi đất rồi lén về phòng ngủ.

... ...

Đêm hôm đó, nam sinh hẹn Tống Ny gặp ở bụi cây nhỏ ở phía sau ký túc xá. Đây là lần hẹn hò đầu tiên của hai người, Tống Ny cố tình mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng rất đẹp.

Đêm hôm đó có trăng, ngoại trừ hai người họ ra thì tất cả đều đang học ôn tối. Bụi cây nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.

Cả hai nói chuyện một lúc, y nói rất áp lực rồi ôm lấy cô.

Tống Ny đắm chìm trong hạnh phúc. Một tay cô hưởng ứng sự ôm ấp, ôm chặt lấy đầu hắn, tay kia thì vuốt ve đầu y, giống như đang an ủi đứa con mà không giúp gì được. Cô chưa bao giờ thấy y như vậy.

Nam sinh bắt đầu hôn cô một cách điên cuồng.

Đó là nụ hôn đầu tiên của Tống Ny, từ hai hàm răng cắn chặt cho đến sự hưởng ứng. Nhưng cả hai mới được có hai ngày, cô cảm thấy dường như vậy là quá nhanh nhưng cũng không đành lòng từ chối.

Bàn tay của nam sinh bắt đầu không còn ngoan ngoãn, Tống Ny phải đè chặt tay của gã xuống.

Nam sinh đó nói:

- Xin em.

Tống Ny nhìn vào mắt của y, thấy bên trong như bốc lửa mới thả lỏng tay, cắn môi mặc cho hai má nóng bừng.

Bàn tay của nam sinh đó tiến vào trong váy của cô.

Tống Ny như một con thỏ nhỏ bật dậy, lắc đầu nói với y:

- Không được.

Gã lại nói:

- Xin em.

Tống Ny nghĩ một lúc rồi nói:

- Tốt nghiệp xong. Tốt nghiệp xong có được không?

Gã lau nước mắt nói:

- Xin em, bây giờ anh rất áp lực, anh rất cần...Cho anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Sau khi tốt nghiệp anh sẽ tới nhà em gặp ba mẹ của em. Anh sẽ dẫn em đi gặp ba mẹ anh, chúng ta cùng tới thành phố học đại học. Sau khi tốt nghiệp đại học rồi kết hôn.

Tống Ny do dự một lúc rồi vẫn lắc đầu.

Gã quỳ xuống:

- Xin em, anh sắp điên rồi, anh thực sự cần em.

Tống Ny hiểu ý của gã, gã cần phải giải phóng áp lực.

Nhưng cô rất thích gã, cho nên nhìn gã khóc mà gật đầu.

Gã vừa nói “em thật tốt” và “anh thích em”, chẳng quan tâm tới nước mắt trên gương mặt và sự đau khổ của Tống Ny, từ từ cởi váy của cô.

Đúng lúc đó có một ánh điện lóe sáng....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.