Trong lớp 10, mặc cho các giáo viên từ từ cảm nhận được sự thay đổi trong lớp. Cái lớp từng nổi tiếng với việc quấy rồi và hàng năm đứng ở phía cuối này chợt trở nên yên lặng. Dưới áp lực của cuộc thi vào đại học, tất cả trở nên trầm mặc cố gắng theo nhau.
Giống như một con báo đang quan sát con mồi của mình, đồng thời mài vuốt, tìm thời cơ, tất cả học sinh đều yên lặng, tập trung.
Các giáo viên bắt đầu thích nói chuyện về lớp 10 trong phòng họp chứ không phải như trước đây sau khi không chịu nổi nữa mới tức giận trút lên đầu thầy Chu là chủ nhiệm lớp.
“Tổ ba người bị ép lên núi” thi thoảng cũng được nhắc đến trong những cuộc nói chuyện, giống như lãng tử quay đầu kể chuyện một cách say sưa. Bởi vì Hứa Đình Sinh từng nói một câu mạnh dạn, nên hắn còn được nhắc tới vài lần.
Các giáo viên có một cảm giác “không nói nên lời“.
Hứa Đình Sinh mặc kệ tất cả, nhưng người ta không thể nói hắn không biết sự thật. Hắn đang đọc sách. Hắn vẫn thực hiện theo đúng lịch trình. Nếu không phải vì tới giai đoạn cuối cấp ba, các giáo sư không có chuyện dung thứ. Nhưng bây giờ, có bản lĩnh gì thì cứ thể hiện ra hết đi.
Đương nhiên cũng có giáo viên tức giận, thi thoảng kéo hắn ra hỏi mấy vấn đề.
Hắn liền lễ phép đứng dậy, cười nói:
- Thầy, có thể nhờ thầy nhắc lại không?
Không ai đánh kẻ đang cười, giáo viên chỉ còn cách nhắc lại một lần nữa.
Nếu như là môn toán, hắn sẽ nói:
- Xin thứ lỗi, vấn đề này em không trả lời được.
Nếu như là môn khác, hắn sẽ mỉm cười gật đầu rồi mới nói vấn đề từ đầu tới cuối, sau đó bổ sung thêm phân tích của các giáo viên, còn mình thì như không có gì để nói.
Phương thức đó vô tình đã trở thành một thói quen của Hứa Đình Sinh.
- Có lẽ cậu ta có bước tiến không nhỏ.
Các giáo viên nói:
- Nhưng tiếc là tỉnh ngộ hơi muộn.
Còn về cái chuyện cười cách đó 20 ngày, cơ bản các giáo viên đều né tránh.
... ...
Ngày 10 tháng 4 năm 2003, cục quản lý Trung y dược của nhà nước tổ chức chuyên gia điều chế vacxin cho bệnh SARS, lấy Bản Lam căn làm phương án điều chế dự phòng.
“Thần dược” Bản Lam căn bước vào tình trạng điên cuồng, trong toàn bộ các hiệu thuốc ở huyện Lệ Bắc không còn Bản Lam căn chỉ trong 3 giờ. Mà từ nửa tháng trước, vốn chỉ có 6 đồng một hộp (20 túi nhỏ) thì hiện tại giá Bản Lam căn đã vọt lên rất cao. Tới hôm nay, giá Bản Lam căn đã vọt lên tới mức 60 đồng một hộp. Nhưng đám gian thương vẫn đấm ngực dậm chân kêu bán sớm quá.
Cùng ngày, giá Bạch Thố từ một đồng một bình vọt lên tới 50 đồng một bình, đồng thời vẫn tiếp tục tăng lên. Có thể nói tất cả gần như rơi vào trạng thái điên cuồng.
Cùng ngày, cả huyện Lệ Bắc, cả trung học Lệ Bắc gần như bị tràn ngập.
Cùng ngày, Hoàng Á Minh, Phó Thành, Hứa Đình Sinh đều được người nhà khen ngợi. Không lâu sau, bạn bè của cả ba nhà cũng lên tiếng khen ngợi.
Cùng ngày, ba người bê một thùng Bản Lam căn và Bạch Thố vào phòng học lớp 10, trở thành “thượng đế“. Không lâu, bọn họ lại trở thành “những đứa trẻ tốt mà các giáo viên đã biết từ trước” và “học sinh đáng yêu nhất” trong phòng giáo viên.
Tới buổi trưa, sau khi cả huyện Lệ Bắc đã dừng bán thì ở một cửa hàng thuốc nhỏ vẫn còn chưa sửa xong bắt đầu bán ra Bản Lam căn và Bạch Thố.
Sau khi trả lại tiền vốn cho Phó Thành, mỗi người Hứa, Hoàng, Phó được nhận 3000 đồng.
Cùng lúc đó đã xuất hiện ca bệnh SARS ở thành phố Nham Châu, tỉnh Tiệm Hải. Các bạn học của Hạng Ngưng ở ban 4, năm đầu trung học đều nhận được một túi lớn, không có người gửi, bên trong chỉ có một tờ giấy: Dùng đủ là được rồi, đừng uống quá nhiều và còn có không được ra ngoài đi lại linh tinh.
Chủ nhiệm Lưu Tuyết Lệ đứng trên bục giảng cũng nhấn mạnh tới bệnh dịch SARS, thông báo về vacxin phòng chống bệnh SARS, yêu cầu mỗi một học sinh phải thông báo cho Phụ huynh, cho dù có khó mua đến mấy, cho dù có đắt tới mấy cũng phải mua một hộp Bản Lam căn tới cho con mình. Đồng thời, phụ huynh của mỗi học sinh phải bàn bạc, nghĩ cách có cho được một lọ Bạch thố.
Mấy bạn học Hạng Ngưng nói:
- Cô giáo, em có rất nhiều.
Cô giáo Lưu mở thùng ra, ngẩn người, mất một lúc mới nói:
- Thông báo cho phụ huynh của em tới lấy một ít về nhà. Số còn lại nếu được thì bán cho giáo viên và bạn học.
Thật ra cô giáo Lưu rất muốn nói, em đưa cho cô một gói. Chồng của cô giáo xếp hàng tới tận trưa mới mua được một gói, nhưng cả nhà cô có tới tám miệng ăn, vẫn còn chưa đủ. Chỉ có điều vì danh dự nên cô giáo ngại ngùng không chủ động lên tiếng. Cô nghĩ rằng Hạng Ngưng chắc cũng hiểu, chờ phụ huynh tới rồi ám chỉ một chút là xong.
Sau khi hết tiết, cô giáo Lưu trở lại phòng làm việc mới phát hiện ra mình có một cái hộp, bên trong có mười hộp Bản Lam căn và hai bình Bạch thố.
Cùng ngày, tại ban 10 cấp 3 của trung học Lệ Bắc.
Đàm Thanh Linh ngoại lệ cho Hoàng Á Minh hôn một cái, bởi vì Hoàng Á Minh đã chuẩn bị tốt cho cha mẹ cùng với cô.
Phó Thành đứng trên bục giảng nói, trong ban, ai muốn mang về nhà thì hôn ta một cái...Đám học sinh nam lập tức xông tới.
Trên bàn Diêu Nhu có năm túi Bản Lam căn, hai bình Bạch Thố và một cái khẩu trang, còn có một tờ giấy : Thật ra chúng ta biết không có chuyện gì, nhưng chuyện an ủi cũng rất quan trọng. Đừng uống quá nhiều, dùng không hết mang về nhà.
Diêu Nhu cảm thấy phải nói lời cảm ơn, mặc dù mối quan hệ giữa hai người vốn không cần phải nói.
- Nhưng bình thường hắn không tìm mình nói chuyện, mình cũng không nên tìm hắn. Thừa dịp nói lời cảm ơn cũng được.
Diêu Nhu bị ý nghĩ đó trong đầu làm cho giật mình. Tuy nhiên cô cũng phải thừa nhận, thật ra bản thân có phần hối hận, khi ấy nói “tớ đồng ý” thì được rồi, để làm gì phải thêm một câu “sau này tốt nghiệp ở cùng nhau”
Diêu Nhu quay đầu đi tìm Hứa Đình Sinh nhưng hắn không ở phòng học. Khi tới hành lang thì thấy Hứa Đình Sinh đang ở bên tòa nhà đối diện cầm một cái túi bản Lam căn và Bạch Thố cùng với khẩu trang đưa cho một nữ sinh .
Hôm nay toàn trung học Lệ Bắc tràn ngập sự đố kị.
Ngô Nguyệt Vi không mua được Bản Lam căn và Bạch Thố nên có phần thất vọng. Vốn cô định mua cho Hứa Đình Sinh một ít.
- Có lẽ ở trong trường sẽ không sao.
Ngô Nguyệt Vi tự an ủi mình.
Ở cửa lớp học chợt có bạn cùng lớp nói:
- Ngô Nguyệt Vi, có người tìm.
Khi cô đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Hứa Đình Sinh.
Cứ thứ hai, khi đi ăn trưa, cô lại đứng bên đường chờ Hứa Đình Sinh. Khi đó hắn đều nói chuyện với cô, cổ vũ cô học tập cho tốt tuy nhiên không hề chủ động đi tìm.
Hôm nay, thấy hắn chủ động tới tìm mình, Ngô Nguyệt Vi cảm thấy rất vui.
Hứa Đình Sinh đưa cho Ngô Nguyệt Vi một gói to rồi mỉm cười nói:
- Thật ra chúng ta cũng biết không có chuyện gì nhưng an ủi cũng rất quan trọng. Em yên tâm học tập đừng lo lắng. Còn nữa, trong thuốc có ba phần độc, không nên uống nhiều. Uống xong rồi có thể chia cho các bạn khác... Mà, anh cũng không phải tặng cho mình em, anh còn tặng rất nhiều giáo viên và bạn học khác.
Nói xong câu đó, hắn có phần ngượng ngùng.
Còn Ngô Nguyệt Vi rất vui khi thấy nét mặt đó của hắn. Cô cảm thấy hắn như đang che giấu sự quan tâm ở sau lưng.
- Ừ!.
Ngô Nguyệt Vi nói:
- Em biết rồi.
Hứa Đình Sinh nói:
- Biết? Biết gì?
Ngô Nguyệt Vi cười:
- Biết anh chạy tới lớp 11 không phải đưa riêng cho em, biết anh không thích em.
- A!
Ngô Nguyệt Vi nói:
- Nhưng em thích anh.
Diêu Nhu đi tới, lên tiếng như bất ngờ:
- Hứa Đình Sinh, sau cậu ở đây? Sắp thi rồi.
Hứa Đình Sinh liền đi theo Diêu Nhu.
Ngô Nguyệt Vi di di hai bàn chân, cảm thấy chính mình vẫn chưa được, làm sao lại để cho hắn đi với người khác như thế.
- Lần tới, nhất định mình phải mạnh dạn hơn.
Ngô Nguyệt Vi nghĩ thầm.
Bước nhanh tới phòng học, Diêu Nhu nói với Hứa Đình Sinh:
- Nghe nói có học sinh nữ lớp dưới thích cậu, cậu thích người ta?
Hứa Đình Sinh nói:
- Không.
Diêu Nhu liền nói:
- Ừ, tớ tin cậu.
Hứa Đình Sinh nghĩ thầm: Chân tướng sự việc vẫn còn nhiều.