Em gái của anh Cửu? Sao chưa nghe anh ấy nói qua?
“Xin chào....” Tuy Cố Loan Loan mỉm cười nhưng ánh mắt lại rất hoài nghi.
Diệp Gia Lâm nở nụ cười như hoa, nói: “Chị dẫn em đi gặp anh Cửu là được.”
“Ừm.....Chờ lát nữa đến giờ ăn cơm trưa đi, giờ chắc anh Cửu đang còn ở công ty.”
Cố Loan Loan ứng tiếng, tuy Diệp Cửu Chiêu chưa từng nói qua nhưng xem ra người này cũng không phải nói dối, ngộ nhỡ là em gái ruột, vậy ngàn lần đừng đắc tội.
“Loan Loan là người thành phố C đi?”
Cố Loan Loan gật đầu, hai người tán gẫu, cùng đến thư viện, đặt đồ trên tay vào bên trong, lại dẫn nhau ra ngoài tìm chỗ ngồi.
Đây là phía bên ngoài rừng cây nhỏ, phía trước là một con đường, tấp nập người đến người đi. Ánh mặt trời tháng sáu rất nóng, nhưng ngồi dưới tán cây này, gió nhẹ thổi tới lại giảm bớt được nhiệt. Sau lưng, trong rừng có tiếng chim chóc kêu ríu rít, không hại người nhưng lại khác ồn ào.
“Loan Loan, gần đây anh Cửu có khỏe không?”
“Khá tốt.”
“Tuy anh ấy lạnh lùng nhưng trái tim lại ấm áp, đôi khi anh ấy lạnh nhạt với người khác, thật ra không phải vì anh ấy chán ghét mà do anh ấy không biết nên diễn đạt như thế nào thôi.”
Diệp Gia Lâm nói lời thấm thía, trong cách nói đều là vì suy nghĩ cho người khác, ra dáng một cô em gái tốt.
Cố Loan Loan nhíu nhíu mày, trong lòng hơi không thoải mái, anh Cửu vẫn luôn rất tốt, vì sao ‘em gái’ của anh ấy lại nói anh ất rất lạnh lùng?--,,,llee,quy,,,don,,,,---Đối với người quen thuộc, coi như anh ấy làm mặt lạnh thì cũng chẳng có chút cảm giác lạnh nhạt nào.
Hơn nữa, được cô ta quan tâm, cả người cô đều thấy khó chịu.
“Anh Cửu vẫn luôn dịu dàng.”
Cố Loan Loan bênh vực Diệp Cửu Chiêu, Diệp Gia Lâm sửng sốt một chút, rồi nói: “Đúng vậy, anh Cửu rất dịu dàng, từ trước đều vậy, tuy không nói ra miệng nhưng vẫn luôn nhường nhịn em.”
Nếu như anh ấy nhẫn tâm một chút thì lúc mẹ Diệp mất, anh ấy đã không để cho mình sống ở nhà họ Diệp, sống cuộc sống của thiên kim nhà họ Diệp.
Trước kia anh Cửu đối xử với cô ta không hẳn là tốt nhưng cũng không giống như gần đây, hoàn toàn bỏ mặc khiến Diệp Gia Lâm nôn nóng.
Trước đó cha Diệp Thế Sâm đã từng nói, tất cả mọi thứ của nhà họ Diệp đều là của Diệp Cửu Chiêu, cô ta sẽ không còn một đồng một cắc nào.
Nếu có quan hệ bất hòa với Diệp Cửu Chiêu, sau này đến lúc anh cai quản nhà họ Diệp thì cô ta sẽ chẳng có chỗ dựa nào cả.
Diệp Gia Lâm vội hỏi: “Chị có biết gần đây anh Cửu sống thế nào không? Em gửi tin nhắn thì anh ấy mặc kệ, gọi điện thoại cũng không tiếp.”
Cố Loan Loan sửng sốt một chút, nói: “Tôi không biết, có lẽ là bận quá chăng?”
Diệp Gia Lâm lắc đầu, hơi ấm ức, giống như làm nũng nói với Cố Loan Loan: “Hôm nay em nhất định phải hỏi anh ấy bị làm sao vậy? Loan Loan, nếu anh Cửu giận em, chị phải giúp, giúp em!”
Cố Loan Loan cười gật gật đầu, lấy di động ra, làm bộ chỉ tùy tiện nghịch nghịch, đã nhanh chóng nhắn tin cho Diệp Cửu Chiêu.
【 Anh Cửu, một người tự xưng là em gái anh đến tìm em, cô ấy đang ở bên cạnh em. 】
Diệp Cửu Chiêu vội nhắn lại, chỉ có một câu:【 Không cần để ý đến nó, anh lập tức tới ngay. 】
Cô vừa hạ di động, Diệp Gia Lâm liền nói: “Loan Loan, chúng ta đến chỗ anh Cửu ở chờ anh ấy đi.”
Tuy Cố Loan Loan không biết có chuyện gì, nhưng hiện tại vẫn tỏ thái độ không đắc tội, không thân thiết, chờ anh Cửu qua đây. Dù sao tình cảnh của người này thế nào, cô còn không biết, sao có thể dẫn đến chỗ anh Cửu ở được chứ?
“Tôi không có chìa khóa, anh Cửu cũng sắp đến rồi, chúng ta chờ một chút đi.”
Diệp Gia Lâm cười gật đầu, chỉ là, kéo cánh tay Cố Loan Loan đi ra ngoài.
Về sau chim chóc bay đi, tiếng ve kêu lại xuất hiện, những âm thanh này khiến người ta khá phiền lòng.
“Loan Loan.” Đây là tiếng gọi của Diệp Cửu Chiêu, anh mới từ công ty qua đây, vẫn là một thân tây trang, áo sơ mi trắng, quần tây, áo khoác vắt ở khuỷu tay.
Nhẹ nhàng nắm tay cô, mắt lạnh nhìn về phía Diệp Gia Lâm.
“Anh Cửu……” Đây là tiếng của Diệp Gia Lâm, có ấm ức, khuôn mặt dịu hiền xinh đẹp nhăn lại, mắt trông mong nhìn Diệp Cửu Chiêu.
Trên đường đi anh vô cùng phẫn nộ, mẹ của cô ta là Bạch Tú đã gây ra sự tổn thương cho nhà anh,---ll,,êq,,,uu,,,do,,,,nn----anh