Sống Lại Cưng Vợ Như Mạng

Chương 27: Chương 27: Diệp Gia Lâm






Cố Loan Loan xua xua tay, nhặt túi lên định đi, lại bị đối phương duỗi tay giữ chặt.

“Làm gì vậy? Có bệnh à!”

Tránh ra, người đàn ông ngượng ngùng thu tay về, nhìn cô, nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, có thể xin tên của cô không?”

Cố Loan Loan không kiên nhẫn, đáp: “Cố Loan Loan.”

Trái tim Đỗ Quân Khôn lại co rút, đau đớn, trong lòng không ngừng nói: Đừng để cô ấy đi.

Cố Loan Loan bước đi nhanh, Đỗ Quân Khôn đuổi kịp, vội vội vàng vàng tìm tấm danh thiếp rồi nhét vào túi xách của cô.

“Xin nhớ kỹ, tôi tên là Đỗ Quân Khôn.”

Người này có phiền hay không hả, không phải là muốn chào hàng đó chứ? Cố Loan Loan đi thẳng về phòng, ném lời của anh ta ra sau đầu.

Ở phía sau, người kia nhìn theo bóng lưng cô, chợt ôm ngực. Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có tình cảm mãnh liệt như vậy, Đỗ Quân Khôn không hiểu, anh ta tạm thời nghĩ là ‘Nhất kiến chung tình’ (vừa gặp đã yêu) đi.

Cố Loan Loan, Cố Loan Loan……

Mà bên này, Cố Loan Loan vừa đi đến cửa phòng, Diệp Cửu Chiêu đã mở cửa, vừa thấy cô liền cười nói: “Em vẫn chưa về, anh còn định đi tìm em đây, sao lại đi lâu như vậy?”

Cô lắc đầu, đáp: “Không có việc gì, vào đi thôi.”

Diệp Cửu Chiêu cầm tay cô, dẫn cô đi vào, Liễu Nghệ nhìn bọn họ tay trong tay thì có chút ghen ghét. Cô ta quen biết cả một đám con nhà giàu mà chưa từng thấy ai quan tâm đến bạn gái như thế.

Đồ ăn đã chọn xong, đang được mang lên, người phục vụ đều rót một rượu vào chén đặt ở trước mặt mỗi người, đến Cố Loan Loan thì bị ngăn cản.

“Cho cô ấy cốc sữa bò ấm hoặc là nước sôi để nguội.”

“Vâng.”

Người phục vụ đi chuẩn bị, có người liền trêu chọc bọn họ: “Anh Cửu đối với chị dâu thật sự không chê được!”

Diệp Cửu Chiêu không nói lời nào, trước tiên cầm bát múc canh cho cô, rồi nhẹ nhàng ghé sát tai cô: “Hôm nay anh có thể uống rượu không?”

Cố Loan Loan cong môi cười, đáp: “Hôm nay cho phép anh uống một chút.”

“Tuân mệnh, Nữ vương đại nhân.”

“Ai da, hai người nói gì thế, cười đến vui vẻ ghê ~” Tôn Hạo Dương giống như nhắm vào bọn họ, lại bắt đầu trêu chọc.

Cô bé bên cạnh Hạo Dương nhéo nhẹ cậu một cái, cô gái ấy có khuôn mặt tròn tròn, bộ dạng rất là đáng yêu.

Diệp Cửu Chiêu nâng chén, nói với Tôn Hạo Dương: “Nàng dâu nhỏ vốn là để cưng chiều.”

Hai người liền chạm cốc rồi uống cạn.

“Nàng dâu nhỏ.....Ha ha ha, chị dâu, anh Cửu đã coi em thành bà xã rồi!”

Trình Trang cũng nâng ly rượu, đụng Liễu Nghệ một cái,--,,,llee,,qy,,,do,,,,----cô ta cũng vội vàng nâng chén, nói: “Chúng ta kính chị dâu một chén, xin nhận tội với chị dâu.”

Trước mặt Cố Loan Loan chỉ có cốc nước, cô cầm lên, cười nói: “Không có việc gì.”

Chuyện này coi như là cho qua, nhưng Diệp Cửu Chiêu còn lạnh lùng liếc Liễu Nghệ một cái, cô ta sửng sốt, có chút sợ hãi khó hiểu.

Diệp Cửu Chiêu chăm sóc cho Loan Loan, lúc thì chọn đồ ăn, lát lại lột vỏ tôm, cho nên rất nhanh cô đã ăn no. Thấy Diệp Cửu Chiêu vẫn luôn bận tâm trò chuyện với mình, nghĩ lại đây là bữa cơm chia tay của bọn họ, liền nhẹ nhàng nói với anh: “Các anh ăn đi, em sang phòng bên cạnh xem TV.”

Diệp Cửu Chiêu nhìn cô một cái, cười một tiếng, nói: “Đi đi, chờ anh một lát thôi.”

“Không sao, anh cứ từ từ chơi đi.”

Đây là phòng ăn, bên cạnh còn có một phòng nhỏ, có bàn trà sofa, lúc chờ đợi còn có thể ngồi đó xem TV.

“Ai da, em cũng ăn xong rồi, để em đi cùng Loan Loan.”

Liễu Nghệ đứng lên, thấy Diệp Cửu Chiêu không tỏ thái độ gì, liền đi theo Cố Loan Loan. Các chàng trai tiếp tục uống rượu, mấy nữ sinh khác cũng lần lượt kéo sang phòng bên cạnh.

Liễu Nghệ khẽ đụng nhẹ Cố Loan Loan, vẻ mặt nhiều chuyện hỏi cô: “Này, cô làm thế nào mà khiến người đàn ông ngang tàng như Diệp Cửu Chiêu nghe lời đến vậy?”

“Cái gì?” Ngang tàng?

Mấy cô gái khác cũng dồn anh mắt qua đây, cô gái có khuôn mặt tròn tròn chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm cô, trong mắt tất cả đều viết: Mau nói đi mà.

Cố Loan Loan: “……”

“Anh Cửu vẫn luôn như thế, tôi chẳng làm gì cả.”

“Không phải chứ, cô học năm mấy rồi?”

“Năm nhất.” Đây là cô gái mặt tròn đáp, cô ấy cũng học ở đại học D, ở trường học cũng khá quen mặt Cố Loan Loan.

“Vậy hèn chi, trước kia Diệp Cửu Chiêu ở năm nhất, năm hai, còn ngang tàng hơn Trang Tử nhiều!”

Mọi người bất giác tụm lại, nhìn Liễu Nghệ.

“Chắc biết đường vòng sau núi kia chứ, trước kia, đám người Diệp Cửu Chiêu đua xe, chỉ có mình anh ấy dám tăng tốc độ,---lll...ê..qu....yy,,,,do^^nn,,----cụ thể ít nhiều thì tôi quên mất rồi, dù sao cũng là tốc độ mà đám người Trang Tử không ai dám tăng đến.”

“Còn cả sau đó anh ấy từng bị đâm xe, ngay lúc đang đua xe, ngày đầu tiên bị đâm, hôm sau lại tiếp tục như chẳng có chuyện gì, chậc chậc, còn cả.......”

“Diệp Cửu Chiêu là người ngang tàng nhất mà tôi từng gặp, không ngờ bây giờ ở trước mặt Loan Loan, lập tức biến thành chàng trai ngoan của thế kỷ!”

Cố Loan Loan chớp đôi mắt mù mờ, người này đang nói về anh Cửu sao? Anh Cửu mà lúc trước đi đường cao tốc còn dùng tốc độ rùa bò sao?

Trước đó Liễu Nghệ đã quen bọn họ, muốn theo đuổi Diệp Cửu Chiêu lại không có can đảm, sau đó lại cảm thấy Trình Trang không tồi, hiện tại đã tóm được tròn một tháng, hai người luôn đi cùng nhau.

“Tôi thật sự không biết anh ấy của trước kia.....Tôi vẫn luôn nghĩ là anh ấy rất dịu dàng.....”

Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Cố Loan Loan nói ra những lời này, những người khác đều trợn tròn mắt.

Anh Cửu......Dịu dàng....Mợ nó, cô đùa chúng tôi à?

Liễu Nghệ thở dài, nói: “Thật hâm mộ cô, Diệp Cửu Chiêu đối xử tốt với cô nhưng hung ác với người khác, cũng chưa có ai dám đi thổ lộ với anh ấy, điểm này thì Trang Tử không thể sánh bằng, anh ta luôn lưu tình ở khắp nơi.”

Cô nàng Liễu Nghệ này giống hệt quả pháo nổ, oang oang kể ra bao nhiêu người muốn tán đổ Trình Trang, Trình Trang đối xử với mình tốt thế nào, lấy dây chuyền, túi xách ra khoe khoang một hồi.

“Loan Loan, Diệp Cửu Chiêu giàu có như thế, chắc là mua cho cô rất nhiều đồ xịn nhỉ?”

Đôi mắt nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc, không phân biệt được là thật sự tò mò hay là châm chọc, những nữ sinh khác đều nhìn qua đây.

Cố Loan Loan dừng một chút, híp mắt nhìn Liễu Nghệ. Còn có cái gì không hiểu, toàn thân cô không có một món đồ xịn nào, cô gái này chỉ muốn thấy cô xấu mặt mà thôi.

Lắc đầu, cong môi cười, đáp: “Anh ấy chưa từng mua cho tôi đồ quý giá gì, nhưng mỗi tháng đều mua băng vệ sinh cho tôi.”

Nụ cười của cô có phần châm chọc, đè thấp giọng, vẻ mặt


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.