Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 217: Chương 217




Hồng Lập Quân là kẻ rất tự phụ, đề nghị của Lộ Nam mặc dù từng khiến ông ta dao động, nhưng thời trẻ tin tưởng vào trực giác, tới khi già rồi ngược lại càng tin tưởng vào bản thân cùng với cái gọi là kinh nghiệm của những người cùng tuổi, có trải nghiệm tương đương ông ta.

Bất luận là cái trước hay cái sau, đều giữ vai trò thúc đẩy sự nghiệp của ông ta ở những giai đoạn tuổi tác bất đồng. Đặc biệt hiện giờ, không phải thị trường người bán tung hoành 20 năm trước, bây giờ kiếm tiền không những cần dũng khí, còn cần tiền vốn và đầu óc, lý luận kinh doanh thay đổi hơn nữa duy trì kiếm lợi từ giữa.

Nhưng ông ta không hiểu, những bạn bè EMBA được xưng là nhân sĩ thâm niên trong nghề, khi đó phân tích đạo lý rõ ràng, sao tình hình thực tế lại hoàn toàn khác hẳn?

Thật là tà môn.

Là doanh nhân lâu năm, ông ta đương nhiên không thể trách cứ vị nhân sĩ thâm niên trong nghề kia, bởi vì người ta chỉ đưa ra quan điểm và kiến nghị, người quyết định vẫn là ông ấy.

Chỉ là khi bộ phim càng lúc càng có tầm ảnh hưởng lớn trong Hoa An, trong lòng Hồng Lập Quân chung quy vẫn sinh ra chút tiếc nuối.

Hồng Lập Quân không tin tà khi biết bộ phim này doanh thu vượt 10 triệu bèn ngồi không yên được nữa, ông ta mua vé định tự đi xem, xem xem bộ phim này may mắn ở đâu, vì sao chiếu hơn 20 ngày rồi mà doanh thu lại càng lúc càng tăng.

Rời khỏi rạp chiếu, ông ta yên lặng.

Trước kia ông ta thích xem phim HK hơn, bên trong nhiều người đẹp trai, phim võ hiệp từng quyền tới thịt xem rất sung sướng, ông ta đặc biệt thích ân oán tình thù giữa cảnh sát và tội phạm, về lý thuyết loại hình như "Chu kim sơn" ông ta xem một nửa sẽ ngủ.

Nhưng hôm nay ông ta không cảm thấy buồn tẻ nhạt nhẽo, mà là khi xem xong, lộ vẻ suy tư.

Hồng Lập Quân quay sang cảm thán một câu với cửa hàng trưởng Mã: "Điền Ái Trân thật may mắn, 300.000 tệ này tiêu giá trị."

Phải biết, đầu năm ngoái cô ta còn từng vay ngắn hạn một khoản từ công ty mình.

Còn bây giờ, Ái Trân Tửu Nghiệp phát triển bừng bừng trên kênh phân phối Nhà hàng.

Hồng Lập Quân không biết lượng bán ra của cô ta dạo này thế nào, nhưng tính sơ qua, tiền tài trợ, 2-3 tháng này đã có thể kiếm lại rồi.

Trừ "hồi vốn" trực quan nhất, Điền Ái Trân còn có thứ khác khiến Hồng Lập Quân hâm mộ.

Đây dù sao cũng là một bộ phim nói về truyền thống văn hóa Ôn Tuy, Hoa An, người dân địa phương bất giác sẽ tìm những sự việc trên phim còn tồn tại trong đời sống hiện thực, chẳng hạn như công nghệ sơn mài khảm kim, cổ trấn Ôn Tuy nơi người dân sinh sống, đậu phụ nướng muối ớt và trứng luộc trong nước tiểu trẻ con..., sau đó có ai đi qua Ái Trân Tửu Nghiệp chưa biết chừng lại nhớ tới quán rượu Ái Trân trong phim, đây chẳng phải là "hành động liên hợp" trong chuyên môn ư? Cả Hoa An, có 1/10, 1/20 người dân nhớ tới Ái Trân Tửu Nghiệp, như vậy 300-400.000 tệ này tiêu xứng đáng!

Ngoài ra thì Hồng Lập Quân còn không biết Chương Kỳ đầu tư với danh nghĩa cá nhân, bằng không khó khăn lắm mới thuyết phục bản thân không quan tâm chuyện này nữa, ông ta sẽ càng ghen tị.

Cửa hàng trưởng Mã theo ông ta nhiều năm, nói chuyện không cần e dè: "Ông chủ, chuyện phim ảnh ngài đừng nghĩ nữa, càng nghĩ càng khó chịu đấy. Sau này chúng ta nghe theo ý kiến của giám đốc Lộ là được."

"Phải, cậu nói đúng." Hồng Lập Quân gật đầu: "Giám đốc Lộ rất có chủ kiến, có năng lực, tôi nên nghe theo ý kiến và suy nghĩ của cô ấy."

Điểm này, ông ta phải thừa nhận.

Cửa hàng trưởng Mã cũng cảm thấy thế, ngay từ đầu anh ta đã thấy vị giám đốc Lộ này rất ưu tú, dồi dào chuyên môn, dễ nhìn hơn nhiều tên giám đốc của rượu Lệnh Dương kia - tên kia không ổn, cà lơ phất phơ, vừa nhìn liền biết không làm nên trò trống gì.

Mới nhắc tới, bỗng nghe thấy người gọi: "Hồng tổng!"

Hồng Lập Quân ngoái lại, thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới, ông ta điều chỉnh vẻ mặt, cười tủm tỉm, nói: "Điền tổng, sao thế? Cuối tuần đưa con ra ngoài chơi à?"

Điền Ái Trân hân hoan vui sướng: "Dẫn chúng đi xem phim. A, anh cũng..." Đây là nhìn thấy cuống vé trong tay ông ta.

Hồng Lập Quân bị phát hiện cũng không khó xử, cười ha hả: "Đến tham quan học tập, xem xem tôi bỏ lỡ một cơ hội tốt thế nào."

Ông ta nói vậy, Điền Ái Trân đương nhiên phải khách sáo, vội vàng nói: "Hồng tổng đừng nói thế, ánh mắt ông vẫn rất tinh. Chỉ là khác nghề như cách núi, chuyện phim ảnh chúng ta đều không hiểu, có tốt hay không cũng không biết, tôi lần này ăn may thôi."

"Không thể nói như vậy, Điền tổng, vận may cũng là một phần của năng lực. Tôi hối hận ghê, lúc trước không nghe lời khuyên của giám đốc Lộ."

Điền Ái Trân vội giải thích: "Hồng tổng đừng nghĩ vậy, trên đời này không có mua bán nào chỉ lãi không lỗ, giám đốc Lộ chỉ làm trung gian cho chúng ta thôi."

Hồng Lập Quân còn không tức giận ông bạn, sao lại sẽ có ý kiến với Lộ Nam?

Tối hôm đó, ông ta hơi tâm động, trực giác nói với ông ta có thể thử một lần, nhưng ông ta cuối cùng lại quyết định nghe theo kinh nghiệm. Tiến tới hoài nghi bản thân có phải đã già, mất đi dũng khí liều lĩnh? Rõ ràng, chuyện tài trợ cũng không đáng bao tiền.

Điền Ái Trân nghe Hồng Lập Quân nói, thở dài một hơi: "Không giấu gì anh, lúc tôi quyết định, cũng chỉ nghĩ muốn đánh cuộc một lần thôi. Hồng Đồ Tửu Nghiệp có danh tiếng trong ngành, tôi tách ra từ đó, không được ai xem trọng, chỉ có thể tìm lối tắt, lỡ như thành công thì sao? Thôi được rồi, đừng nói tới chuyện này nữa."

Tán gẫu vài câu, Điền Ái Trân nhìn 3 đứa con đang chờ mình cách đó không xa, cáo từ với Hồng Lập Quân.

Hồng Lập Quân đưa mắt nhìn Điền Ái Trân rời đi, quay sang nói với cửa hàng trưởng Mã: "Xem đi, đây cũng là bản lĩnh của vị giám đốc Lộ đó, Điền Ái Trân sợ tôi sẽ giận lây giám đốc Lộ đấy."

Cửa hàng trưởng Mã cười: "Phụ nữ mà, mềm lòng. Có thể Điền tổng coi giám đốc Lộ như vãn bối, cho nên mới chăm sóc chút."

"Anh mà nói vậy, là sai rồi Lão Mã à, trên thương trường không có đàn ông hay phụ nữ, mềm lòng hay tàn nhẫn. Chuyện này không liên quan tới quan hệ cá nhân." Hồng Lập Quân không tán đồng: "Càng khỏi cần nói tới trưởng bối vãn bối, nếu Lộ Nam không thể mang lại lợi ích cho Điền Ái Trân, cậu xem liệu cô ta có làm thế không..." Cậu xem Điền Ái Trân đối xử với chồng cũ thế nào - là cha đẻ của 3 đứa con đấy, phân chia tài sản dứt khoát gọn gàng, bây giờ còn rút củi đáy nồi đoạt kênh phân phối và khách hàng của anh ta. Mềm lòng?

...

Nhắc tới Chương Kỳ, anh ta đầu tư 2 triệu, không phải hoàn toàn không chú ý tới tình hình doanh thu "Chu kim sơn", ít nhất sáng sớm 26/7, thư ký Khương nói với anh ta doanh thu vượt 10 triệu, phản ứng của anh ta là - hơi nhíu mày. Bởi vì điều này nằm ngoài dự kiến.

Thư ký Khương nói tiếp: "Nhà sản xuất Tần gửi thiệp mời tiệc mừng công cho ngài, tôi đặt ở trên bàn làm việc, thời gian là ngày 8 tháng sau, địa điểm ở khách sạn lớn Ôn Tuy, ngài xem lúc đó có tới tham dự không?"

Chương Kỳ suy nghĩ: "Được, tôi biết rồi, mấy hôm nữa trả lời."

Ông chủ nói vậy, thư ký Khương liền biết lần này ông chủ sẽ tham dự.

Trước khi cô ta rời văn phòng, Chương Kỳ bỗng dưng hỏi: "Hai hôm nay chúng ta phải trả tiền hàng cho Nguyên Xuyên phải không?"

5 ngày trước vừa gia hạn hợp đồng, mức hợp đồng 10.500.000 tệ, 500.000 tệ tăng thêm toàn bộ đặt rượu Xa hương.

Thư ký Khương gật đầu: "Vâng, ông chủ có gì dặn dò?" Muốn hoãn lại?

Chương Kỳ trầm ngâm giây lát: "Không có việc gì, cô dựa theo đặt hàng đã làm sẵn trả tiền đi."

Mấy Nhà tiêu thụ cỡ lớn trong Hoa An có suy nghĩ thế nào, Lộ Nam không biết, lúc này cô đang trên đường tới thành phố Hỗ.

Năm nay hội nghị nửa năm Đại khu không có gì đặc biệt, năm ngoái Lộ Nam lên chia sẻ kinh nghiệm công việc, năm nay không cần, cô cũng mừng rỡ an nhàn.

Chỉ là tiệc tối ngày cuối cùng, Đồng đại khu trò chuyện riêng với cô vài câu.

Đầu tiên khen ngợi ánh mắt cô độc đáo, làm việc quyết đoán, thúc đẩy Nhà tiêu thụ tài trợ "Chu kim sơn" có tiếng vang tốt.

Đồng đại khu nói vậy, Lộ Nam biết ông ta khẳng định có "nhưng" - nếu thật sự tán thưởng cách thức làm việc của mình, vậy hội nghị nửa năm không thể không đề cập chút nào.

Đừng nói gì mà tầm ảnh hưởng của bộ phim còn chưa đủ lớn, doanh thu chỉ bình thường.

Phải biết Ái Trân Tửu Nghiệp chỉ tốn 300.000 tệ, Nguyên Xuyên đưa kinh phí bổ rượu vốn là giá chiết khấu, còn phải tính sai biệt giữa giá xuất xưởng và giá thành thực tế, đối với rượu Nguyên Xuyên đây tuyệt đối là một trường hợp marketing cực kỳ thành công.

Đương nhiên còn có khả năng, đó chính là Lộ Nam biết độ cao mà "Chu kim sơn" có thể vươn tới, nhưng người khác thì không.

Giống Đồng đại khu, ông ta cảm thấy bộ phim này may mắn được mọi người phát hiện, có chút tiếng tăm, cuối cùng doanh thu chắc là khoảng 8 con số, không thể phá trăm triệu, vì vậy không mấy coi trọng.

"Nhưng, kỳ thực kiểu kinh phí tài trợ này, công ty cũng có quy định. Cô xem, nếu lần này công ty ta tự bỏ vốn tài trợ, có thể lấy được quyền mệnh danh, tiếp đến cung cấp tài chính phối hợp tuyên truyền, tầm ảnh hưởng sẽ càng lớn." Đồng đại khu nói giọng thấm thía, còn việc giám đốc thành phố mới nhậm chức muốn xin kinh phí hỗ trợ này khó khăn đến thế nào, ông ta cố tình bỏ qua.

Lộ Nam không rõ Đồng đại khu nghĩ như thế nào, hoặc là còn có hàm ý khác, chỉ mỉm cười nghiêm túc gật đầu biểu thị đã biết, chỉ nói bản thân khi đó quả thật suy nghĩ không chu toàn.

Xét thấy thái độ của Lộ Nam khiêm tốn, Đồng đại khu coi như hài lòng gật đầu: "Không sao, người trẻ tuổi mà, hăng hái là chuyện tốt, nhưng xử lý công việc phải suy nghĩ kỹ càng."

Lộ Nam cảm thấy, ông ta nói năng đầy ẩn ý.

Nhưng tiệc tối có nhiều người tới kính rượu, xung quanh qua lại đều toàn là người, Đồng đại khu điểm đến là dừng.

Buổi tối trở lại phòng, Lộ Nam suy tư, vẫn cảm thấy thái độ Đồng đại khu hôm nay thật kỳ quái, bèn gọi điện thoại cho Trần Kiêu.

Điện thoại mau chóng bắt máy, nhưng bên phía Trần Kiêu hơi ồn ào, anh ta nói: "Em chờ một lát, đợi anh tìm chỗ yên tĩnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.