Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 218: Chương 218




Lộ Nam nghe thấy tiếng nhạc và tiếng nói chuyện ồn ào, nghĩ tổng công ty mấy hôm nay cũng đang mở hội nghị nửa năm, như vậy Trần Kiêu bây giờ chắc đang đi tăng hai sau tiệc tối.

Cô vội nói: "Không phải chuyện quan trọng gì, ngày mai nói cũng được."

Trần Kiêu lấy tay che loa điện thoại, cụp mắt dịu dàng nhỏ nhẹ: "Mấy hôm nay không phải họp, buổi tối công ty liên hoan, em chờ anh một chút..."

Sau đó đứng dậy lắc di động, nói với mọi người: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."

"Có người tra hỏi Phó TGĐ Trần nha~~~" Nhiều người ồn ào.

"Phó TGĐ Trần mau đi đi!"

Trần Kiêu giơ tay chỉ vào người kêu to nhất, Cừu Siêu Quần cầm ly rượu tới, ngồi xuống đối diện, nói: "Cậu trốn ở đây làm gì? Là đàn ông đừng có nao núng! Nào nào nào, uống đi!"

Trần Kiêu đưa mắt ra hiệu với Cừu Siêu Quần, ra khỏi phòng riêng, bỏ lại cả phòng ầm ĩ, mới thở phào một hơi, nói với đầu kia điện thoại: "Em gọi tới đúng lúc lắm, anh đang định lấy cớ chuồn đi."

Thay nhau làm lá chắn, bọn họ làm nhiều thành quen.

Lộ Nam không ngại, cũng hoàn toàn không cảm động vì lời nói thâm tình dịu dàng của Trần Kiêu ban nãy - bởi vì nghe vừa đột nhiên vừa buồn nôn, phong cách cực kỳ không giống "Trần Kiêu", cho nên cô chỉ giễu cợt: "Cái cớ này vụng về thế, ai dám để thái tử gia ăn nói khép nép? Tiên nữ hả?"

Trần Kiêu biết hôm nay không tránh được uống rượu, dứt khoát không lái xe tới, xuống tầng có một loạt taxi đỗ, anh ta ngồi vào hàng sau, nói địa chỉ cho tài xế, sau đó nới lỏng cà vạt, dựa vào lưng ghế: "...Giám đốc Lộ. Giờ này tìm anh, chắc không phải để tán gẫu chứ, nói đi."

[Được rồi, không trêu anh nữa.]



Lộ Nam kể lại Đồng đại khu "dạy bảo" cô ở tiệc tối, cân nhắc: "Em cảm thấy Đồng đại khu nói năng hơi kỳ quặc."

Trần Kiêu "ừ": "Ngoại trừ cái này, ông ta còn nói gì không? Hoặc có hành vi nào khác thường không?"

Lúc trước không chú ý, Trần Kiêu nói vậy, Lộ Nam bỗng nhớ lại, ở buổi tiệc, Đồng đại khu có vẻ thân thiết với Ngô Xuyên: "Nếu anh bảo em nêu ví dụ, thì em không làm được. Nhưng em cảm giác giữa hai người họ khác với năm ngoái - ai da, là trực giác của em, không đảm bảo chính xác, anh tin hay không thì tùy."

"Ừ." Trần Kiêu cười nhẹ: "Anh tin, trực giác của em luôn rất nhạy bén."

Bây giờ đang ở trên taxi, không tiện nói về chuyện Đồng đại khu, Trần Kiêu nương theo trực giác Lộ Nam, bắt đầu trêu chọc: "Em còn nỗ lực nữa, tổng công ty sẽ không gọi em là Lộ tam thiêm hay Lộ 2 triệu, mà có thể sẽ đồn em có đôi tay điểm đá thành vàng đấy."

Lộ Nam hơi giật mình: "Em thấy hội nghị nửa năm Hoa Đông không đề cập tới chuyện này, còn tưởng tổng công ty không biết chứ."

"Sao lại không biết. Dạo này "Chu kim sơn" thảo luận rất cao trên mạng, còn có người đăng bài nói "Đào sâu vào đoàn phim dù nghèo nhưng có lương tâm này", thống kê xem trong phim có bao nhiêu quảng cáo, thứ rõ ràng nhất chính là rượu Nguyên Xuyên."

Lộ Nam nghe thấy tên topic liền muốn cười, Tần Nghiên thật là phát huy phương án marketing của cô tới cực hạn, còn dùng tiêu đề cô tùy tiện đặt.

Trần Kiêu vừa xoa huyệt thái dương, vừa nói: "Năm ngoái khi em lần đầu tiên xin kinh phí hỗ trợ bằng tiền mặt bị bác bỏ ở chỗ Đại khu, lần thứ hai trình đơn xin kinh phí bằng phương thức bổ rượu do ban Nhãn hiệu hồi đáp. Mức bổ rượu này có tỷ lệ hồi báo quá cao so với kinh phí đầu tư. Những người có quyền hạn cao trong Ban Nhãn hiệu tra cứu, tìm được tờ trình xin của em. Cừu Siêu Quần còn thấy quái lạ, chỉ có hơn 300.000 tệ, sao lần này em phải xin kinh phí từ 3 ban Nhãn hiệu, hơn nữa rượu Kinh Điển còn ít nhất. Anh ta hỏi anh có phải cố tình tỏ ra chí công vô tư, chặn lại kinh phí của em, hại em không thể không làm như thế hay không."

"Sao lại thế được? Anh Kiêu của em chí công vô tư ở sự việc chứ không ở người, làm sao có thể chặn lại kinh phí của em." Lộ Nam nghe thấy Trần Kiêu hình như hơi oán trách, bèn lập tức khoe mẽ: "Lần sau em nhìn thấy giám đốc Cừu nhất định giải thích tử tế."

Trần Kiêu thầm nhủ: đúng là lời nói dối của kẻ lừa đảo.

Nhưng nghĩ kỹ thì, Lộ Nam làm những việc này, toàn bộ vì công ty, cho nên anh ta chỉ tốn 3s liền khuyên mình không nên buồn bực vì không được tín nhiệm, ngược lại khen Lộ Nam: "Nhưng em làm rất đúng theo trình tự."

Lộ Nam hiểu, gật đầu, xem ra cô coi thường uy lực của marketing trên mạng hiện giờ, cô coi như không hiểu ngụ ý của Trần Kiêu: "Vâng, theo quy trình, em hoàn toàn không có vấn đề. Có phải hoàn toàn kín kẽ không?"

"Đâu chỉ có thế? Quả thực là không có sơ hở. Hai tờ đơn xin trước sau chỉ chênh nửa ngày, ai mà chẳng thấy em đã nghĩ sẵn "lui mà cầu tiếp theo, không cá thì tôm cũng được". Giám đốc thành phố thông thường những lúc thế này không phải nên cố gắng năn nỉ sao?" Trần Kiêu bật cười: "Em thì khác, sau plan A còn giấu B C D... không sợ lãnh đạo không xét duyệt đơn xin, phải không?"

"Nhưng anh Kiêu nói câu lương tâm đi, em thật sự có thể lấy được kinh phí hỗ trợ bằng tiền mặt ư? Có khi nửa tháng hay 1 tháng mới lấy được tí tẹo, vài nghìn tệ đó đủ để làm gì. Trừ khi anh mở cửa sau cho em." Lộ Nam thẳng thắn chỉ ra sự thật.

[Chính vì biết không tranh được, cho nên không muốn làm việc vô dụng. Dù sao mặc kệ làm thế nào đều sẽ bị xét nét, thà đi con đường nhanh nhất còn hơn.]

Trần Kiêu không thể không thừa nhận Lộ Nam còn hiểu hiệu suất và cách thức làm việc của trụ sở Nguyên Xuyên hơn cả anh ta, anh ta biết hiển nhiên không thể thuyết phục được một Lộ Nam có lối làm việc và logic riêng, hơn nữa việc này đã xong, anh ta chỉ có thể dặn đi dặn lại: "Thực ra lần sau lại có việc kiểu này, em có thể nói trước với anh. Em làm hết thảy vì lợi ích của công ty, anh giúp một tay không phải là làm việc thiên vị."

Chính vì lẽ đó, Trần Kiêu cảm thấy trụ sở nên sửa đổi hoàn thiện hơn lưu trình và dự toán xin kinh phí.



Lộ Nam ừ một tiếng.

Bây giờ cứ đáp ứng, còn lần sau có làm theo hay không lại là chuyện khác.

Trong lúc nói chuyện, Trần Kiêu nói: "Anh về tới nhà rồi."

Vậy nghĩa là có thể bàn luận về đề tài vừa gác lại.

Lộ Nam thản nhiên chuyển chủ đề: "Em nghĩ, Đồng đại khu không phải đang khuyên răn em, mà là muốn thông qua em nói cho anh nghe. Phải không?"

Mặc dù là câu hỏi, nhưng Lộ Nam rất chắc chắn về phán đoán của mình.

"Trừ việc ông ta bác bỏ chuyện xin kinh phí hỗ trợ bằng tiền mặt của em lan truyền ở tổng công ty làm ông ta hơi bẽ mặt." Trần Kiêu thừa nhận: "Còn lại chính là vì nguyên nhân em vừa nói."

"Chuyện quyền tiêu thụ rượu Hài Hòa ở nước ngoài?"

"Phải, mà cũng không hẳn." Trần Kiêu nói: "Ông ta thực ra tán đồng với chuyện mở ra quyền tiêu thụ ở ngoại quốc, nhưng mô hình lại cấp tiến hơn. Anh... không quá đồng ý."

"Quan niệm của Đồng đại khu tiên tiến nhỉ! Nhưng sao không nghe thấy tiếng gió gì? Lãnh đạo quả nhiên là lãnh đạo... chậc." Lộ Nam vừa nghe thấy, còn hơi giật mình.

Trần Kiêu nói: "Trước đó, ông ta có lẽ cảm thấy thời cơ chưa tới."

Lộ Nam a~ một tiếng.

[Thế nào coi như thời cơ đã tới?]

Mặc dù cô tò mò, Đồng đại khu rõ ràng trước kia cùng "phe" với Trần Kiêu, sao bây giờ lại có vẻ đối chọi thế này. Nhưng nghĩ lại, đời trước khi Trần Kiêu dần dần nắm quyền, Đồng đại khu vào 2 năm sau sẽ bị chuyển tới vị trí nhàn hạ ở trụ sở - đây cũng là một bằng chứng mà Toa Toa và cô bàn tán về Trần Kiêu người soái tâm đen.

Bây giờ xem ra, cách làm lúc đó của Trần Kiêu không hẳn là bỏ chim quên ná, e rằng có ẩn tình khác. Giống như hiện giờ, bọn họ xuất hiện bất đồng ý kiến sớm hơn.

Cũng bình thường thôi, làm gì có bạn bè hay kẻ thù vĩnh hằng, chỉ có lợi ích vĩnh hằng thôi!

Đồng đại khu từng chăm sóc Trần Kiêu, không có nghĩa giữa họ bây giờ, tương lai sẽ không xuất hiện xung đột lợi ích.



Lộ Nam không muốn hỏi thăm, cũng không muốn phân tích, bởi vì muốn làm rõ xung đột ích lợi giữa họ, phải biết rõ rất nhiều chuyện mà cấp bậc như cô không nên biết. Không cần thiết.

Kết luận: sóng gió giữa lãnh đạo cấp cao trong tổng công ty không cẩn thận lan tới con cá nhỏ như cô mà thôi.

Căn cứ vào điều này, Lộ Nam bình thản đổi chủ đề: "Nói tới chuyện này, anh Kiêu không biết dạo này Lão Vương tiền đồ rộng mở thế nào đâu, mới nửa năm đã ký được 3 Nhà tiêu thụ rượu Hài Hòa nước ngoài, tổng giá trị vượt 10.500.000 tệ." Mấy hôm nay họp anh ta kiêu ngạo tới dựng đuôi lên rồi.

Trần Kiêu kỳ thực còn định kể chuyện giữa anh ta và Đồng đại khu, hiển nhiên, Lộ Nam không muốn nghe.

Anh ta đành phải hùa theo Lộ Nam, giải thích một chút: "Kỳ thực không hẳn là khách hàng mới đâu. Có hai người em đã từng gặp rồi, cái lần sau họp tổng kết cuối năm đấy. Còn một người khác thì hình như là khách hàng cũ của em... hậu cần Trung Tập. Cho nên nghiêm khắc mà nói, anh cho rằng 3 Nhà tiêu thụ hải ngoại này có thể ký thành công, em đều có một phần công lao."

"Cho nên Lão Vương cũng lén nói với em, năm nay tiền thưởng chia cho em một ít." Lộ Nam cười nhẹ: "Em bảo thôi được rồi, mời em ăn bữa cơm là được."

Chuyện thế này sao có thể tính toán rạch ròi? Không cần thiết.

Trần Kiêu thì thầm một câu, rất bé, Lộ Nam không nghe rõ: "Gì thế?"

"Anh bảo, tự dưng ký nhiều Nhà tiêu thụ mới thế, có ảnh hưởng tới việc mẹ em xuất hàng không?" Trần Kiêu lập tức đổi giọng.

"Tạm thời không ảnh hưởng. Mẹ em trước kia giao hàng tới Mỹ đều thông qua hậu cần Trung Tập, vốn dĩ công ty họ phát triển đa nguyên hóa, ngoại trừ làm vận chuyển quốc tế cũng làm thương mại quốc tế, chen chân thêm vào một ngành nghề cũng đâu có kỳ quái." Lộ Nam thản nhiên nói, khi đó Vương Hưng Long còn gọi điện thoại cho cô, bởi vì hậu cần Trung Tập cũng ký hợp đồng thành phố bên Mỹ với văn phòng Hải Lâm, Vương Hưng Long có thể trước khi ký hợp đồng cố ý giải thích cho Lộ Nam hiểu khu vực bán hàng của Trung Tập và Uy Cấu không trùng nhau, đã đủ ý tứ rồi.

Trần Kiêu biết Lộ Nam nói tạm thời, như vậy về lâu về dài, Trung Tập vẫn sẽ ảnh hưởng tới Uy Cấu.

Lộ Nam thừa nhận: "Trung Tập tài chính mạnh hơn, hiện nay công ty họ chỉ mới thử xem mà thôi, nếu lượng tiêu thụ khả quan, lượng hợp đồng chắc chắn tăng lên, phát triển thị trường trống gần như sẽ đi kèm với mở rộng loại hình khoán canh tác, chuyện quản lý bán tháo hàng ở nước ngoài khó khăn sẽ càng lớn, em biết kết quả tệ nhất là gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.