Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 29: Chương 29




Trần Kiêu đẹp trai, tính cách và cách ăn mặc cũng là điểm cộng, có thể coi là “thanh niên chất lượng tốt“. Nếu cộng thêm điều kiện ẩn giấu thì càng khiến người khác tre già măng mọc.

Con gái vào đời chưa lâu rất dễ dàng có thiện cảm với anh ta.

Thích anh ta, không đáng mất mặt.

[Không mất mặt, nhưng thật ngốc.]

[Khó trách lúc đó anh ta gọi mình là “cô gái ngốc”, chắc hẳn đã phát hiện mình có thiện cảm rồi.]

Tiếng ồn ào xung quanh nhanh chóng khiến Lộ Nam hồi tỉnh lại, cô nhìn một vòng, những người đơn thuần náo loạn, Hà Man Lâm ẩn nhẫn, Phan Toa Toa không vui, Từ Dao hưng phấn, Hạng Phỉ Phỉ tò mò, Đổng Tuệ ác ý... đan vào nhau thành cảnh chúng sinh.

Trần Kiêu cầm tờ giấy, bên trên ghi “chuyền hôn.”

Anh ta bất đắc dĩ xin khoan dung: “Này hơi quá rồi... đổi cái khác được không?”

“Không được! Không thể!”

“Đừng chơi xấu!”

Trần Kiêu ngoái lại thoáng liếc Lộ Nam, tựa hồ “tôi tận lực, tôi cũng không có cách khác...”, anh ta lại gần, Lộ Nam ngồi trên ghế, Phan Toa Toa ngồi bên phải cô.

Trần Kiêu cúi sát người, tiếng xao động xung quanh không biết bị ai kêu một tiếng liền yên tĩnh lại.

Lần này Lộ Nam vẫn tỉnh táo còn có rảnh mà nghĩ: [Hóa ra cái gọi là yên tĩnh là do người khác sáng tạo ra. Ta còn tưởng rằng do tim đập tăng tốc, sinh ra ảo giác chứ.]

Lộ Nam ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Trần Kiêu, lúc anh ta chỉ cách bản thân khoảng nửa mét, liền vươn tay phải, hơi giơ lên, đặt trước mặt anh ta.

Khoảng cách chóp mũi chỉ tầm 10cm.

Trần Kiêu tức thì hiểu ý, anh ta cầm tay cô, chạm nhẹ môi lên mu bàn tay một chút.

“Tôi nghĩ thế này được rồi đi?” Lộ Nam gật đầu, rút về tay, mặc dù vẫn đang ngồi, mặc dù là ngữ điệu thương lượng, nhưng khi cô nhìn quanh một vòng, ấy vậy không ai dám phản bác.

Phan Toa Toa tức thì phụ họa: “Tôi cũng thấy nên dừng đi, đừng chơi quá mức.”

Lần trừng phạt này kết thúc, Phan Toa Toa kêu mệt, muốn về trước. Lộ Nam kêu: “Chờ tôi với, tôi cũng về.”

Đồng nghiệp khác định giữ lại, nhưng bị lặng lẽ kéo áo, cũng không nói nữa.

Lộ Nam lúc đi khóe mắt liếc thấy trên mặt Đổng Tuệ không giấu nổi vẻ chờ xem kịch vui.

Trần Lộ thì hơi lo lắng.

[Chẳng lẽ bọn họ tưởng ta về phòng sẽ bị Phan Toa Toa “làm thịt”? Vậy bọn họ không hiểu vị tiểu thư bạch phú mỹ này rồi.]

“Được rồi, cũng đã muộn, ngày mai còn phải huấn luyện, tan đi, ngủ sớm một chút.” Trần Kiêu cũng đứng dậy, vỗ nhẹ vào vai đồng nghiệp nam da hơi đen, răng trắng tinh: “Đi thôi.”

...

Trở về phòng, Phan Toa Toa ngã xuống giường, không muốn nói chuyện.

Lúc này nói gì cũng không thích hợp - vốn chỉ là trò chơi, đâu phải cô muốn như vậy.

“Cô dùng phòng tắm không?”

Phan Toa Toa lắc đầu.

Lộ Nam đi đánh răng rửa mặt.

Ra ngoài, thấy Phan Toa Toa dựa vào đầu giường loay hoay di động.

“Tôi ngủ trước đây.” Lộ Nam tắt đèn tường, chui vào chăn mỏng.

“Lộ Nam.” Phan Toa Toa bỗng lên tiếng: “Trò chuyện... với tôi một lát.”

“Được thôi.” Lộ Nam cảm thấy, Phan Toa Toa muốn tìm người lắng nghe, bèn chờ kế tiếp.

Yên tĩnh vài phúi, Phan Toa Toa mới lên tiếng: “Trần Kiêu, anh ta rất được con gái thích, đúng không?”

[Đúng vậy...] Lộ Nam không đáp, trong lòng im lặng thở dài một hơi, tiếp tục lẳng lặng nghe.

“Tháng 1 đầu năm anh ta được điều tới văn phòng thành phố Hải Lâm, khi đó tôi còn là giám đốc Khách hàng lớn của rượu Kinh Điển Nguyên Xuyên ở huyện Phụng Vân, Nhà tiêu thụ đưa tôi tới văn phòng làm huấn luyện. Bất ngờ xui xẻo, huấn luyện xong, xe tôi nổ lốp ngay gần văn phòng.” Phan Toa Toa hồi tưởng: “Thành phố Hải Lâm mùa đông rất lạnh, gió biển rất lớn, bên sửa chữa tới muộn, tôi chờ tới phiền lòng, lại không thể tự đổi bánh dự phòng, Trần Kiêu vừa vặn đi ngang qua...”

Lộ Nam khách quan đánh giá: anh hùng cứu mỹ nhân, còn có hiệu ứng cầu treo* nhan nhản trong phim thần tượng.

*Hiệu ứng cầu treo là khi một người đang trong trạng thái lo lắng, tim đập nhanh, gặp được người khác sẽ nảy sinh tình cảm và tưởng nhầm là tình yêu.

“Điều kiện gia đình tôi không tồi, từ thời học sinh đã được rất nhiều con trai theo đuổi. Nhưng Trần Kiêu rất khác biệt, trước mặt anh ấy tôi còn thấy bản thân hơi vụng về, bởi vì anh ấy rất lợi hại, trong công việc dường như không gì không làm được, kỹ năng cuộc sống cũng giỏi giang. Cô xem ngoại hình còn dễ nhìn như vậy, chắc cũng từng là giáo thảo*, nhưng anh ấy không kiêu ngạo tí nào. Cô biết không, anh ấy nấu ăn cũng rất ngon...”

*Là nam sinh đẹp trai, nổi bật về mọi mặt trong trường học.

[Thực ra, tôi biết hết...] Lộ Nam tự tổng kết một chút tâm tình Phan Toa Toa hiện tại: đang tiến vào giai đoạn “rất tốt, chàng trai, anh khác biệt thành công khiến tôi chú ý“.

Phan Toa Toa tiếp tục: “Nhưng sau này tôi phát hiện, kỳ thực anh ta với ai cũng tốt, không phải chỉ với mình tôi. Anh ta tốt với Hà Man Lâm, với Từ Dao, săn sóc tân nhân... thậm chí cả với cô cũng thế.”

Lộ Nam: cô nói tiếp, tôi cảm thấy sẽ không tốt lắm.

“Ban nãy, tôi gọi cho Trần Kiêu. Tôi hỏi anh ta rằng có muốn đi uống một chén không, anh ta nói quá muộn rồi, không thích hợp, bảo tôi đi ngủ sớm đi.”

“Cô xem, anh ta tốt với mọi người vì anh ta có hàm dưỡng, không có ý khác, là tôi tưởng bở. Kỳ thực từ đầu tháng 5, tôi chủ động hẹn anh ta mấy lần đều không thành, liền thấy anh ta im ắng giữ khoảng cách với tôi, một hai lần chưa phát hiện, nhưng nhiều lần, tôi lại không phải đứa ngốc. Tôi chỉ không cam lòng mà thôi. Hà Man Lâm thông minh hơn tôi chút, không biểu lộ rõ ràng như vậy, còn đứng ở ranh giới đồng nghiệp suốt ngày quan tâm tới anh ấy, nhưng cô ta cũng không hơn gì tôi, cô ta đánh giá thấp độ mẫn cảm của Trần Kiêu với việc này. Hà Man Lâm vẫn chưa phát hiện, Trần Kiêu bây giờ cũng bắt đầu cố gắng tránh ở riêng với cô ta rồi.” Phan Toa Toa nghiêng đầu, mượn ánh đèn bàn, đánh giá tỉ mỉ Lộ Nam: gương mặt cô ấy bình thản, không có vui mừng cũng không có thông cảm.

Phan Toa Toa liền cười: “Cô tỉnh táo thật. Cô không cảm thấy tôi rất thảm sao?”

Lộ Nam nghiêng đầu, nhìn trần nhà: “Thảm kiểu tiểu thư bạch phú mỹ là lúc đau lòng sẽ ngâm suối nước nóng, đắp mặt nạ đắt tiền, giơ ly rượu vang, rơi nước mắt Prada đấy ư?”

Trần thuật bình thản làm Phan Toa Toa vốn đang tự oán tự ngải thoáng cái liền cười ná thở.

Cười xong, cô hỏi lại: “Chẳng lẽ Trần Kiêu không tốt ư?”

Cái này kêu cô trả lời thế nào?

Lộ Nam lời ít ý nhiều: “Tiếp xúc còn ít, không tiện đánh giá.”

Câu trả lời nề nếp làm Phan Toa Toa nháy mắt không biết nói gì: “Cô yên tâm, tôi không có địch ý gì với cô cả - thành thật mà nói, tôi còn khá có thiện cảm với cô, ít nhất còn tốt hơn nhiều so với cái cô gái hay lén đánh giá quần áo và túi xách của tôi, cô gái đó ánh mắt bất chính. Cho nên, nói thử xem, cô cảm thấy Trần Kiêu... thế nào?”

Nếu Phan Toa Toa vẫn nói giọng công chúa ngạo mạn, Lộ Nam có lẽ sẽ không nói thật, nhưng nhìn cô gái ban ngày xách Chanel, đi giày cao gót lại chán nản như thế, Lộ Nam liền mềm lòng.

“Thực ra tôi tiếp xúc với anh ta quả thật chưa nhiều. Năng lực làm việc rất mạnh...” Lộ Nam ngồi dậy, cũng dựa vào đầu giường: “Về mặt cá nhân thì tôi không rõ, nhưng nghe lời cô nói tôi phán đoán thế này - có lẽ tôi là người bi quan hơn cô về mặt đối nhân xử thế. Cô kể những ưu điểm đó của anh ta, theo tôi thấy, có lẽ là phong độ đàn ông, có lẽ lại là... thủ đoạn thả thính mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.