Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 30: Chương 30




Phan Toa Toa khiếp sợ: “Sao cô lại nghĩ như vậy? Trần Kiêu thật sự không phải kiểu người đó.”

“Đúng vậy, tôi cũng không dùng từ khẳng định, mà là có lẽ.” Lộ Nam cảm thấy bản thân vẫn thật cẩn thận.

Phan Toa Toa mắc kẹt, sau đó hỏi: “Cô vừa tốt nghiệp? Năm nay bao tuổi?”

“23.”

“Tuổi mụ?”

Lộ Nam gật đầu.

“Nhỏ hơn tôi 2 tuổi.” Phan Toa Toa ngồi thẳng dậy, hơi tò mò: “Yêu đương mấy lần rồi?”

Lộ Nam tính theo tuổi hiện tại: “Một lần.”

“Không nên chứ? Chẳng lẽ mối tình đầu làm cô tổn thương sâu sắc?”

Lộ Nam cảm thấy hiện tại giao tình giữa họ chưa tới mức đàm luận riêng tư, nhưng lại không muốn mang danh hiệu kỳ lạ “phụ nữ bị tổn thương”, bèn giải thích một câu: “Lúc đó yêu xa, chỉ liên lạc bằng máy tính và điện thoại, lâu dần liền xa cách. Chia tay do tôi đề ra, cũng chẳng có gì tổn thương.”

Phan Toa Toa không hỏi “vì sao yêu xa lại không thường xuyên” gặp mặt, bởi cô biết, sinh viên hiện thời không phải mỗi người đều có phí sinh hoạt dư dả, hễ vượt tỉnh hoặc càng xa hơn thì bớt tiền ăn còn không nhất định đủ phí di chuyển và phòng trọ. Cô ta chỉ nói: “Nhưng cô có vẻ có cái nhìn hơi cực đoan với khác phái. Nếu mang tâm thái “khẳng định không phải người tốt” mà tiếp xúc, chẳng phải vĩnh viễn sẽ không thể coi trọng ai hay sao?”

“Có lẽ, không phải tuyệt đối. Hơn nữa, chúng ta không phải đang thảo luận cô và Trần Kiêu à?” Làm sao lại biến thành phân tích quan điểm tình yêu của tôi rồi.

Phan Toa Toa ném di động sang một bên: “Nói gì nữa, người ta từ chối rõ ràng thế rồi, tôi cứ áp sát chẳng phải thành mặt dày à? Gì mà nữ truy nam cách một tầng sa, chó má! Tầng sa này tôi chọc mấy tháng vẫn chưa phá, chả lẽ là lưới kim cương? Không chọc nữa, ai thích thì đi mà chọc, hoặc anh ta sau này theo đuổi nữ cách một ngọn núi cũng không quan hệ tới tôi, đến lúc đó, tôi hi vọng anh ta leo núi mệt chết - không, nửa sống nửa chết mới tốt.”

Lộ Nam kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy đây mới là Phan Toa Toa - lúc theo đuổi tình yêu không sợ hãi, lúc từ bỏ dứt khoát gọn gàng: “Nếu cô đã thông suốt, vậy ngủ đi, muộn quá rồi.”

“Ngủ thôi ngủ thôi. A, tôi còn muốn hỏi một vấn đề nữa.” Phan Toa Toa ra vẻ thần bí.

Lộ Nam trực giác không phải câu hỏi hay.

“Lúc Trần Kiêu hôn mu bàn tay cô, cô có cảm thấy chút xíu tim đập nhanh nào không?”

“Có, bị dọa.” Lộ Nam chém đinh chặt sắt: “Tôi sợ cô xông tới xé tôi.”

“A! Còn lâu! Tôi là đại mỹ nữ rộng lượng nha!” Phan Toa Toa hét lên, ném gối sang.

...

Tình bạn giữa con gái có khi tới kỳ quái như vậy.

Nhưng Lộ Nam suy nghĩ, dựa theo tiến trình “đời trước”, cô và Phan Toa Toa 3 năm sau vẫn trở thành bạn tốt, như vậy chứng tỏ hai người họ hợp phách về nhiều mặt.

Buổi sáng mọi người đều bận họp, tới buổi trưa, Từ Dao ngồi cùng bàn dài cười với Lộ Nam, sau đó ngẩng đầu nói với người đang bê đồ ăn: “Anh Kiêu, ngồi chỗ này này!”

Phan Toa Toa mạnh bạo đánh hai chữ “bà tám” lên di động, sau đó để dưới bàn cho Lộ Nam xem.

Lộ Nam nhoẻn cười, coi như không thấy Từ Dao biểu diễn, nói với Phan Toa Toa: “Cậu thích ăn da đúng không? Cái đùi gà này mình lọc da ra rồi đó.”

“Cảm ơn Nam Nam.” Phan Toa Toa đặt di động xuống, cọ nhẹ cánh tay Lộ Nam, Lộ Nam cảm nhận được lòng dạ mà đối phương nhấn mạnh hôm qua.

[Phan Toa Toa uống lộn thuốc?] Trên mặt Từ Dao chỉ kém không viết vài chữ này.

Phan Toa Toa mặc kệ cô ta, nói với Trần Kiêu đang bê đồ ăn: “Anh Kiêu, lấy hộ tôi với Nam Nam một lọ nước dừa, cảm ơn.”

Trần Kiêu vốn do dự có nên lại gần hay không, nhìn Lộ Nam và Phan Toa Toa sắc mặt như thường, thái độ thoải mái, bèn cười hỏi: “Một lọ đủ không?”

“Đủ rồi, tôi với Toa Toa mỗi người một nửa.” Lộ Nam biết ý Toa Toa, bèn phụ họa.

Tối qua hai người tiếp xúc thân mật hôm nay thản nhiên như vậy, ngay cả Phan Toa Toa suốt ngày đuổi theo mông Trần Kiêu đều thay đổi tính nết, Từ Dao thích ăn dưa liền cảm thấy hết ý tứ, tùy tiện ăn xong liền rời đi.

Kế toán tỉnh dám lấy chuyên viên nhãn hiệu ra vui đùa, nhưng nhân viên mới làm sao dám, trên bàn dài những người khác thấy Trần Kiêu ngồi xuống, liền hoàn toàn không dám nhắc lại chuyện tối qua.

Dù sao chuyện này cứ thế trôi qua.

Buổi chiều lúc họp, Nghiêm Khải lại gần Lộ Nam: “Nghe nói tối qua các em chơi ma sói?”

Lộ Nam không rời mắt khỏi ppt, chỉ gật đầu: “Vâng.”

“Vậy em và Trần Kiêu...”

“Cái gì?” Nói quá bé, Lộ Nam không nghe rõ.

Nghiêm Khải hỏi: “Anh nói, tối nay có chơi nữa không?”

“Không biết, xem có ai tổ chức không.”

“Vậy anh...” cũng tham dự nha. Nghiêm Khải còn chưa nói hết.

Toa Toa liền ngoái đầu sang đây: “Có gì vui chứ, nhàm chán lắm. Buổi tối chúng ta đi ăn đồ nướng đi Nam Nam? Nướng hải sản!”

Lộ Nam gật đầu: “Được thôi.”

“Vậy tôi cảm thấy hai cô không thể thiếu người bản địa dẫn đường rồi.” Nghiêm Khải cười nói.

“Được nha, anh là người bản địa à.” Toa Toa phe phẩy cánh tay Lộ Nam: “Nam Nam?”

“Đàn anh sẵn sàng dẫn đường đương nhiên không thể tốt hơn.”

Nghiêm Khải không hổ là dân bản xứ, dẫn Lộ Nam và Toa Toa đi quán nướng dùng nguyên liệu hết sức tươi mới, nhưng nướng hải sản vốn không rẻ.

Nghiêm Khải định trả tiền, bị Phan Toa Toa ngăn cản: “Tôi đề nghị ăn, đương nhiên do tôi mời.” Nghiêm Khải cũng bất đắc dĩ, đi ăn với Lộ Nam, 10 lần thì có 4, 5 lần không giành được trả tiền, bây giờ Phan Toa Toa lại lấy ví ra, thật sự làm anh ta cảm thấy một người đàn ông - dường như đang ăn bám đàn bà.

Lộ Nam bật cười: “Đàn anh sao thế. Toa Toa không được bắt nạt đàn anh của mình, chúng ta chia đều đi.”

Ba người chia đều, mỗi người 200, cũng ổn.

Hội nghị nửa năm + tập huấn tân nhân, tổng cộng 3 ngày rưỡi, sáng hôm cuối cùng làm bài kiểm tra, Lộ Nam được điểm tối đa, nhưng cũng không có gì đáng kiêu ngạo, bởi trong số hơn 100 người thì 2-30 người được thế.

Sau khi thi xong, Hướng tổng tuyên bố một tin xấu: do ảnh hưởng của bão, hôm nay tàu dừng vận chuyển, mọi người phải ở lại nhà khách một đêm, ngày mai xem tình hình trở về.

Vậy chẳng phải thêm một ngày du ngoạn? Hơn nữa mai là thứ Bảy, trở về hôm sau lại là Chủ Nhật, bốn bỏ năm lên cả tuần đều được chơi bên ngoài, sao lại không vui được chứ.

“Vui vẻ đi? Tôi biết các anh các chị vui vẻ.” Hướng tổng giơ micro: “Nhưng tôi nhấn mạnh nhé, ảnh hưởng của bão không phải đùa, cạnh biển đều giăng cảnh báo. Nếu bị tôi phát hiện ai không màng cảnh cáo ra gần biển, trực tiếp cho thôi việc!”

Đều là người trưởng thành, cũng hiểu nặng nhẹ, Hướng tổng đã nói vậy, liền không ai dám tìm đường chết.

“Phí công mang áo tắm.” Vương Hiểu Tuyết than thở.

Toa Toa ngồi cạnh Lộ Nam, cũng thất vọng nói: “Mình còn định khoe dáng người một chút, khiến Trần Kiêu biết bỏ lỡ mình là tổn thất thế nào.” Nửa câu sau là thì thầm.

“Ừm...” Lộ Nam cười nói: “Quả là mỹ nữ có lòng dạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.