Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 345: Chương 345




Lộ Nam vốn cũng không định hôn xong liền chạy, chỉ là ban nãy Trần Kiêu phản ứng quá thú vị, khiến cô nhịn không được trêu chọc một chút.

Bây giờ anh ấy hoàn hồn một nửa, mạnh hơn mộng du ban nãy, thần sắc toát vẻ vui mừng khó tin và bồn chồn suy tính thiệt hơn.

Lộ Nam cười nhẹ, vẫy tay xua đuổi đám côn trùng nhỏ bay quanh đèn đường: "Nóng quá, bên ngoài lắm muỗi, anh muốn "lý luận" với em ở đây hả?"

Trần Kiêu còn tưởng rằng anh ta đã đủ hiểu Nam Nam: cô ấy cần nhiều thời gian hơn, hiện nay quan trọng hơn cả là sự nghiệp.

Nhưng, cử động của Nam Nam vừa nãy quá ngoài dự đoán.

Trần Kiêu cảm thấy nếu hôm nay không nghe được câu trả lời khẳng định, chắc sẽ mất ngủ cả đêm: "Vậy, ra xe ngồi?"

"Ngồi xuống, nói chuyện, sau đó anh lại tiễn em lần nữa?" Lộ Nam buồn cười hỏi ngược lại, cô lấy thẻ mở cửa tòa nhà: "Đi lên nói đi."

Thế là, Trần Kiêu vốn nắm tay Lộ Nam muốn "giải thích" lại bị phản khách thành chủ, đi theo cô ấy vào tòa nhà, vào thang máy, đến khi Lộ Nam ấn tầng anh mới hoàn toàn tỉnh táo: này này này, đêm hôm, ta tới chỗ ở của Lộ Nam có phải không ổn lắm? Ta đương nhiên không nghĩ linh tinh gì, nhưng ta cũng là đàn ông trưởng thành mà...

Trần Kiêu hết sức hiếm thấy bày tỏ tâm trạng qua nét mặt, khiến Lộ Nam âm thầm quan sát vẻ mặt anh ấy bật cười: "Nhân phẩm của anh, chẳng lẽ không đáng tin tưởng? Hơn nữa, em chỉ không muốn lăn qua lộn lại thôi, không có ý gì khác."

"Chân đau sao? Cho nên hôm nay đôi giầy đó quả thật cọ da hả?" Trần Kiêu bắt được trọng điểm hết sức kỳ quái, lo lắng nhìn thoáng qua gót chân cô.

[A, Trần Kiêu ngốc nghếch dễ thương quá hiếm thấy, sẽ làm ta muốn phạm sai lầm.]

[Lộ Nam, kiềm chế đi.]

"Đừng hòng ném giày em đi, đôi này em rất thích, mới đi mấy lần thôi." Lộ Nam cười lắc đầu: "Tới rồi, bên này."

Mở cửa vào, cô quay lại nói: "Không có dép lê, cũng không có túi bọc giày, anh cứ đi thẳng vào."

"Xin lỗi, anh..." Nếu làm bẩn chỗ ở của em, hay là anh đứng ngoài cửa trò chuyện. Trần Kiêu định nói vậy.

Nhưng anh ta còn chưa mở lời, Lộ Nam đã đoán ra.

Cô như thể đọc thuộc lòng hướng dẫn sử dụng: "Đèn cảm ứng mỗi lần sáng 10s, sau đó phải cần anh liên tục đi lại hoặc phát ra tiếng vang mới sáng lên. Đã giờ này rồi, đừng quấy rầy hàng xóm, em không muốn nổi tiếng trong tòa nhà đâu - chẳng lẽ chúng ta cứ nói vài câu lại "hô" lên một tiếng à?"

Hình ảnh này bỗng khiến Lộ Nam nhớ lại một video khôi hài đời trước: vì tiết kiệm (vì hút fans), blogger lắp đèn cảm ứng trong bếp, về sau mỗi khi nấu nướng rửa bát, người nhà động tí là ha! ha! ha!

Trần Kiêu còn đang suy tư tới nụ hôn đó, lúc này cũng không nhịn được bật cười.

"Nhanh lên, đừng để muỗi lọt vào." Lộ Nam ra hiệu không muốn giữ cửa, nghiêm túc dọa dẫm: "Khoa học nghiên cứu cho thấy muỗi thông thường chỉ bay được cao nhất tới tầng 5-6, em thuê tầng này mặc dù cao, nhưng muỗi cũng sẽ leo vào thang máy nha!"

Trần Kiêu vừa rồi còn bồn chồn, bây giờ ổn định lại, anh ta đưa tay đỡ cửa, đợi Nam Nam đổi xong giày, anh ta cũng không từ chối, đi thẳng vào.

Lộ Nam thuê một phòng một sảnh, căn hộ không lớn, nhưng đầy đủ mọi thứ. Đọc‎ thêm‎ các‎ chươ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.