Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 346: Chương 346




Lộ Nam cầm khăn ướt trên bàn trà, lấy một chiếc, dịch người sang trái, ngồi vào giữa sofa, tự nhiên bảo Trần Kiêu: "Lại gần đây chút."

Trần Kiêu hơi ngẩn ra, sau đó nghe lời lại gần.

Lộ Nam trước kia không hiểu, vì sao trong phim truyền hình, lau mặt hoặc lau miệng cho người khác, một phương đều phải nâng cằm phương khác, sợ đầu đối phương quá nặng sao?

Bây giờ mới hiểu.

Về mặt thực tế, cần có điểm mượn lực. Về mặt bầu không khí, nhẹ nhàng nâng cằm đối phương, hình ảnh này sẽ đẹp hơn chút - nếu không rất dễ giống mẹ cầm khăn lau mặt cho con, xoẹt xoẹt vài cái.

Lúc ba ngón tay trái của cô nhẹ nhàng chạm vào cằm Trần Kiêu, chạm vào phần râu mới nhú của anh ấy.

Cái tay chống lên sofa của Trần Kiêu cử động, hầu kết cũng bất an lăn lộn.

[Dừng tay nha Lộ Nam, đừng biến thành móng heo.]

Cô nhịn cười, nghiêm túc lau sạch bằng chứng phạm tội do mình tạo ra: "Được rồi."

Trần Kiêu mau chóng ngồi thẳng người lên, bất giác sờ phần má hơi ướt, đặt tay xuống, nói tới chính sự để dời đi sự chú ý: "Còn một việc nữa, anh muốn trưng cầu ý kiến em. Chính là, quan hệ của chúng ta... em cảm thấy, có nên công khai không?"

Trước khi chủ động kiss anh ấy, Lộ Nam đã nghĩ tới vấn đề này, vấn đề rất hiện thực: "Em tạm thời vẫn không muốn phô trương. Dù sao một khi công khai, có lẽ sẽ có rất nhiều ánh mắt không cần thiết chú ý tới thân phận "bạn gái thái tử gia Nguyên Xuyên", không có lợi cho em triển khai công việc."

Cô không bận tâm bị người khác nói có bối cảnh, có chỗ dựa..., bởi vì đây là sự thật, hơn nữa cô cũng vì thế mà hưởng thụ tới thuận lợi thăng chức và tiện lợi khác trong tập đoàn.

Hiện giờ không công khai, là bởi ban Thị trường nước ngoài là nơi tập trung sự chú ý của trong ngoài ngành, cô hi vọng rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên nổi tiếng vì đi ra biên giới, chứ không phải vì tai tiếng giọng khách át giọng chủ; hon nữa, cũng muốn bảo vệ tình cảm mới nảy sinh này.

Lộ Nam nói cũng giống suy nghĩ của Trần Kiêu, đây cũng là sự ăn ý giữa họ.

Chính vì biết công khai tình yêu sẽ ảnh hưởng nhiều tới Nam Nam hơn là mình, Trần Kiêu mới do dự.



Nhưng nếu anh ta là người nói bảo mật tình yêu, thì có vẻ rất vô trách nhiệm, dường như giống tra nam không chịu thừa nhận tình cảm.

Anh ta thử hỏi Nam Nam, quả nhiên lần nữa đạt thành nhất trí hoàn mỹ.

"Ừ, nghe em." Trần Kiêu nói. Cho dù nội tâm vẫn hơi tiếc nuối, không thể thông báo với những người xung quanh cuối cùng đã kết thúc tương tư đơn phương, có bạn gái rồi.

Nhưng nghĩ tới hôm nay đã kéo gần khoảng cách, xác định quan hệ, anh ta lại không nhụt chí nữa: nghe Nam Nam, Nam Nam nói đúng, công việc của Nam Nam quan trọng.

Ánh mắt Trần Kiêu long lanh, cố gắng che giấu sự tiếc nuối, Lộ Nam suy tư: "Bảo mật trong 1 năm đi. Nhưng trong lúc này, anh cũng có thể nói thẳng với đám hoa đào lại gần rằng anh là hoa đã có chủ, tương tự, em cũng sẽ làm thế."

"Ừ~" Như vậy thực tuyệt. Lúc trước, anh ta biết rõ Nam Nam không thể coi trọng tên Tây, càng không thể có tình cảm ngoài luồng với khách hàng, nhưng nghĩ tới tên thương nhân Dennis người Nga tặng bó hoa hồng đỏ cho cô, trong lòng vẫn nổi lên ghen tị.

"Không còn sớm nữa." Hết thảy nói rõ, Lộ Nam ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, dự tính tiễn khách.

Trần Kiêu mất tự nhiên hắng giọng, đứng dậy, nhìn đồ đạc xung quanh: "Để anh giúp em quét nhà rồi đi."

Đêm hôm giày vò làm gì. Lộ Nam từ chối: "Không cần, ngày mai có nhân viên vệ sinh tới dọn dẹp theo thường lệ."

"Ừm, khụ, vậy anh về trước. Em nghỉ sớm đi." Trần Kiêu đứng dậy, chân tay hơi luống cuống.

Lộ Nam bật cười nhìn lên: "Câu này anh đã nói mấy lần rồi, chắc là muốn về lắm rồi đây."

"Nam Nam..." Đây là lần đầu tiên nói ra nickname đã từng nhắc mãi trong lòng ra ngoài miệng: "Đừng nghịch."

"Ok ok." Cô đứng dậy đưa hộp sữa chua mà Trần Kiêu mải nói chuyện vẫn chưa mở nắp: "Quà tặng nhỏ hôm nay. Ngủ ngon, lần này là thật sự."

Trần Kiêu cầm sữa chua, suy tư, đưa tay vuốt tóc Lộ Nam: "Ngủ ngon."

Lộ Nam đưa anh ấy tới cạnh cửa: "Mai gặp lại."

"Mai gặp lại."

Đóng cửa lại, Lộ Nam lặng lẽ mỉm cười: bạn trai nha...

Mặc dù cô không thích nghe từ "duyên phận" trong những buổi xã giao, cảm thấy rất sến súa, nhưng không thể phủ nhận duyên phận loanh quanh lòng vòng thật sự rất huyền diệu.

Sáng hôm sau, chưa tới 7h, Hoàng nữ sĩ đã gọi điện thoại cho Lộ Nam: "Dậy rồi? Không ngủ nướng à?"

"Mẹ của con nha, đương nhiên là dậy rồi. BK kẹt xe giờ cao điểm nổi tiếng cả nước, con không thể không dậy sớm, bây giờ đang chuẩn bị ra cửa tới Trung tâm triển lãm."

Nghe nói con gái ra ngoài, Hoàng nữ sĩ mau chóng nói thẳng: "Hôm qua chưa kịp bảo con, tiểu khu con mua phòng ở Hải Lâm - Bách Hợp Viên, hình như đã xác định sẽ di dời, chắc là tháng này ban Di dời sẽ liên lạc với con, con nghĩ xem nên lấy phòng hay lấy tiền."

"Sắp đền bù ư?"



[Wow, chẳng lẽ ta chính là được cả tình yêu và tiền tài trong truyền thuyết?]

Nghĩ ngợi lung tung chút, Lộ Nam còn cảm thấy rất tuyệt.

3 căn phòng này Lộ Nam mua xong liền không quản chúng, trực tiếp ủy thác cho bên môi giới, lấy thuê nuôi vay, thậm chí bây giờ nghe thấy sắp di dời đền bù, trong lòng còn không gợn sóng, cô nói không cần nghĩ ngợi: "Chắc là con sẽ lấy phòng, thông thường làm vậy có lợi hơn. Nhưng chọn thế nào vẫn phải xem ban Di dời đưa ra phương án."

Hoàng nữ sĩ gật gù: "Mẹ cũng thấy lấy phòng lợi hơn. Được rồi, xem con bận như vậy, Bách Hợp Viên mẹ sẽ lưu ý cho, nếu dân địa phương thống nhất đàm phán bồi thường, mẹ sẽ thông báo kịp thời cho con, tới lúc đó nếu con không về kịp, gửi giấy ủy quyền cũng được. Nhưng, nên cố gắng về làm thủ tục, số tiền không nhỏ đâu."

Lộ Nam đồng ý: "Con chắc qua tháng 6 sẽ rảnh hơn chút, tới lúc đó rồi tính."

"À, phải rồi, dạo này con có liên lạc với cha con không?" Hoàng nữ sĩ hỏi.

Lộ Nam lo lắng trong lòng: "Hiếm lắm, sao thế?"

"Không sao, à, mẹ biết rồi... ông ta quả thật chả để ý gì tới hai đứa con nhỉ." Hoàng nữ sĩ thản nhiên nói: "Con là người đầu tiên trong nhà họ Lộ lên CCTV, dù sao cũng phải cho ông ta biết bây giờ con sống rất tốt."

À à, thì ra là vậy.

"Nhưng con cố tình gọi điện thoại có vẻ không phù hợp, mẹ cũng biết mà, tính cách con trước giờ không phải vậy." Lộ Nam ăn ngay nói thật với mẹ ruột.

"Mẹ biết con kiêu ngạo. Lát nữa mẹ gọi cho cô Cả của con, nếu họ hàng cha con mà hỏi, con đừng khiêm tốn đấy nhé." Hoàng nữ sĩ dặn đi dặn lại: "Người thân quen thì sẽ biết con đang khiêm tốn, nhưng chú bác cô của con ít tiếp xúc với con, lỡ như lại coi lời khách sáo của con là thật thì sao?"

[A, cái này, Hoàng nữ sĩ hiếm hoi trực tiếp yêu cầu ta, không đồng ý có vẻ không ổn.]

Nên Lộ Nam bèn bảo đảm lúc họ hàng thăm dò sẽ không khiêm tốn.

Hoàng nữ sĩ lúc này mới hài lòng cúp máy: "Mau đi làm việc đi."

...

Bên kia, Trần Kiêu mặc dù tối qua hơn 2h sáng mới ngủ, nhưng hôm nay tinh thần sáng láng, khác hẳn với hôm trước suýt nữa thì ngủ quên.

Hạ tổng không rõ tình hình cảm khái trong lòng: trẻ tuổi thật tốt, nghe nói tối qua bọn họ còn đi ăn đêm, thế mà giờ vẫn phấn chấn tinh thần.

Hạ tổng không có cảm giác bị thuộc hạ cô lập, bỏ qua một bên - nói đùa chắc, chỉ cần Trần Kiêu sau này không ngớ ngẩn liên tục đưa ra quyết sách sai lầm, cậu ta chắc chắn sẽ tiếp nhận vị trí của Chủ tịch, ta còn sợ cậu ta bỏ qua ta?

Bọn họ hôm nay tới Đại lễ đường nhân dân vẫn tiếp tục tiến hành thảo luận hội thảo trong ngành, cũng là buổi hội thảo cuối cùng.

Bởi vì Triển lãm tơ lụa hôm nay sẽ kết thúc, sớm hơn Diễn đàn một ngày, tối nay sẽ có chuyên gia thống kê số lượng và định mức hợp đồng thành công ký kết trong thời gian này, lễ bế mạc ngày mai sẽ có báo cáo tổng hợp.

Cho nên, Hạ tổng cảm thán: "Nhìn mấy công ty sản xuất đường đó, lại xem chúng ta, rượu trắng TQ muốn bước ra thế giới quả là gánh thì nặng mà đường thì xa."

Trần Kiêu gật đầu, nhưng cười tủm tỉm: "Chỉ cần mọi người trong ngành đều nỗ lực, nhất định có thể tạo ra thành tích ở thị trường nước ngoài."



"Phải, phải. Các cậu trẻ tuổi đầy sức mạnh. Hi vọng Tiểu Lộ hôm nay có thể có tin tốt, hôm qua có vị Hoa kiều Thái Lan, phải không?"

Trần Kiêu xác nhận: "Phải, họ Lâm, tên Lâm Gia Tường, là nhà giàu số một trong cộng đồng người Hoa ở Thái Lan."

Hạ tổng tán thưởng gật gù: "Tiểu Lộ quả là có năng lực."

Mới yêu là cảm giác thế nào đây, đại khái chính là nghe thấy tên bạn gái từ miệng người khác, đặc biệt còn đi kèm khen ngợi, đều có thể khiến Trần Kiêu tràn ngập ý cười.

Cô gái ưu tú như thế, là bạn gái của ta.

Trợ lý Địch ngồi hàng trước, lén nhìn ra sau: hình như ta phát hiện cái gì, nhưng ta không nói.

So sánh ra thì, Lộ Nam có vẻ hơi vô tâm? Không mất ngủ cũng không đổi đồ ngủ vào buổi sáng - khụ khụ, cô quả thật không cần làm thế.

Buổi sáng, lúc Lý Thanh tới đón, Cừu Siêu Quần ngồi trong xe đánh giá Lộ Nam chút, khen ngợi: "Hôm nay đặc biệt xinh đẹp."

"Tất nhiên, hôm nay là ngày cuối cùng của triển lãm, phải nắm chắc cơ hội." Hôm nay cô quả thật trang điểm tỉ mỉ hơn, cũng nói thật với anh Cừu, nhưng tâm tình tốt cũng là một trong số đó.

Nói tới đây, Cừu Siêu Quần hỏi: "Hôm qua nghe em nói, vị Hoa kiều Thái Lan đó thế nào rồi?"

"Chắc phải xem bữa tiệc tối nay." Nhưng tới giờ vị quản gia A Vĩ bên cạnh Lâm lão tiên sinh vẫn không gửi thời gian cụ thể ở tiệc tối, trước đó Lộ Nam cũng không dám khẳng định.

Nói gì tới gì, đang bàn chuyện, Lộ Nam nhận được điện thoại của A Vĩ: "Chào anh, tôi là Lộ Nam. 6h30 tối nay? Khách sạn Kells phải không? Được."

Cúp máy, Lộ Nam giơ tay với Cừu Siêu Quần.

Cừu Siêu Quần hiểu ý, vỗ tay lại: "Đây là... thành công?"

Làm người phải nghiêm túc, Lộ Nam sửa lại: "Chỉ là có hi vọng thôi, có thành công hay không, còn xem đã."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.