Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 358: Chương 358




Lộ Nam nói xong câu này, trong phòng họp vang lên vài tiếng xôn xao.

Cô tạm dừng, nghịch bút ký tên, lẳng lặng chờ đợi.

Âm thanh lập tức biến mất.

Kỳ thực, những nghiệp vụ viên này trước kia không biết công việc cụ thể của ban Thị trường nước ngoài là thế nào.

Bọn họ từng người đều hoặc chủ động hoặc bị động, nên mới lựa chọn tới ban mới thành lập, tiền cảnh không rõ.

Bọn không biết nên làm gì, tới nơi, có người tích cực chủ động hòa nhập vào môi trường mới, nhưng có người ngơ ngác chờ lãnh đạo bố trí nhiệm vụ.

Bây giờ ban Nhãn hiệu có khách hàng mới, có công trạng, lúc này suy nghĩ, lời Lộ tổng nói không phải bình thường sao?

Giống như những nghiệp vụ viên trong nước, chức trách của họ chủ yếu là liên lạc với khách hàng, phục vụ họ, hiểu thị trường trực thuộc, giám sát kinh phí thực hiện, những nghiệp vụ viên năng lực mạnh có thể thử tìm kiếm Nhà tiêu thụ mới trong phạm vi của mình, như thế, tích lũy tài nguyên khách hàng, làm ra thành tích chính là tiền vốn để họ thăng chức tăng lương.

Ban Thị trường nước ngoài, tên như ý nghĩa, quản lý thị trường nước ngoài, phải xuất ngoại (HK không tính là xuất ngoại, nhưng qua lại phải thực hiện thủ tục cũng rườm rà hơn tới các thành phố trong nước) cũng là hợp tình hợp lý.

Chỉ là cứ như vậy, trong ban những người chuyển tới từ tỉnh Xuyên, Lý Hòe Kỳ lớn tuổi nhất và Hầu Dũng lớn tuổi thứ hai lại khó xử. Bọn họ là nghiệp vụ viên kiểu cũ, tiếng Anh chỉ biết "hello, thank you, goodbye"; một người khác là Hồng Vĩ chuyển tới từ Lập Toại cũng không khá hơn là bao, mặc dù tốt nghiệp trường nghề, nhưng trình độ tiếng Anh, khỏi nói thì hơn.

Lộ tổng nói phải xuất ngoại, những nghiệp vụ viên tuổi hơi lớn trong lòng run sợ, cảm thấy không làm nổi ở ban này nữa rồi.

Ngược lại là những người trẻ tuổi như Lạc Tuấn Kiệt, trên mặt tỏ ra háo hức.

"Được rồi, tôi biết mọi người có rất nhiều điều muốn hỏi, muốn nói." Lộ Nam nở nụ cười trấn an với mọi người: "Lúc đầu xem lý lịch, quyết định chọn các bạn, bây giờ sẽ không bởi vì những vấn đề như tiếng Anh... mà bảo các bạn không phù hợp tiếp tục ở lại làm việc trong ban Thị trường nước ngoài." Dù sao rượu trắng TQ đa phần bán chạy ở những quốc gia và khu vực đông người Hoa, chẳng hạn như Singapore, Malaysia, Mỹ, Úc..., càng khỏi cần nói tới HK và Macao - đã trở về TQ rất nhiều năm rồi!

Trong mắt Lộ Nam, phương diện ngôn ngữ không phải vấn đề lớn: "Phải xuất ngoại không định kỳ, như vậy công ty cũng sẽ phụ trách vấn đề an toàn nhân thân, giai đoạn đầu khẳng định sẽ không để các bạn xuất ngoại một mình. Các bạn muốn tìm hiểu những việc liên quan tới xuất ngoại, bao gồm nội dung công việc sau khi phụ trách Nhà tiêu thụ, 2 hôm nữa đều sẽ nói rõ trong e-mail gửi tới."

Nghe Lộ tổng giải thích như vậy, nhóm Lý Hòe Kỳ mới yên tâm hơn chút.



Lộ Nam nhắc tới những Nhà tiêu thụ hiện có: "Còn nữa, về vấn đề phụ trách Nhà tiêu thụ mà các bạn quan tâm nhất. Bây giờ những Nhà tiêu thụ mới còn đang trong giai đoạn chuẩn bị đặt hàng, hơn nữa tôi còn nửa tháng mới kết thúc kỳ khảo sát với các bạn, tôi sẽ kết hợp với biểu hiện gần đây mà phân phối. Tôi có thể nói thẳng với các bạn một điều, Nhà tiêu thụ là tôi đàm phán, phân phối kết nối thế nào do tôi toàn quyền quyết định, cho dù là trụ sở cũng không thể nhúng tay."

Cô không phải người thường nói lời hà khắc, nhưng mỗi lần nói đều làm.

Điều này khiến cho những người động tâm muốn ỷ vào ưu thế quê quán tìm nhân mạch ở trụ sở tạm thời bỏ ý định, miễn cho khéo quá thành vụng.

Lộ Nam cuối cùng nói ra chuyện mọi người quan tâm nhất: "Còn về thành tích của ban ta, đánh giá tiền thưởng..., sau đó sẽ thống nhất quy định và giải thích trong e-mail, có thể nói với các bạn là: tất cả khách hàng hiện tại đều do tôi thành công đàm phán, cho nên thưởng cuối năm tôi sẽ cầm đầu to."

Cách làm của cô hiện tại, thuộc về "mất lòng trước, được lòng sau". Hễ cô không làm rõ, kiểu gì cũng sẽ có người ôm tâm lý may mắn.

Nhưng kỳ thực chuyện này rất hợp lý - làm tiêu thụ trước giờ đều không phải làm nhiều lấy nhiều, mà là giỏi giang thì lấy nhiều.

Lộ Nam cũng nói thẳng: "Chờ các bạn có năng lực chiêu thương độc lập, đàm phán thành công Nhà tiêu thụ mới, như vậy tới lúc đó dựa theo quy định, phần của các bạn là của các bạn, ai cũng đoạt không được. Tôi ngôn tẫn ở đây."

Trước khi tan họp, Lộ Nam vỗ tay: "Đề nghị trong thời gian này, các bạn có thể lấy tư liệu Nhà tiêu thụ từ chỗ Khương Viện. Cơ hội để lại cho người có chuẩn bị, đúng không?"

Cô mở họp xong, các nghiệp vụ viên tâm tư đang trôi nổi đều thành thật.

Tầng 12 họp xong, Lộ Nam xuống tầng 6 mở họp.

Đi thang máy, cô có phần bất đắc dĩ, lúc làm nghiệp vụ viên, ghét nhất cấp trên họp, họp, họp, nhưng lên tới chức vụ hiện tại, mới phát hiện tầm quan trọng và tính tất yếu của việc họp.

[Nếu không ai suốt ngày làm chị gái / anh trai tri tâm, tìm thuộc hạ tâm sự 1v1 làm gì? Còn cần làm việc hay không?]

[Ta là cấp trên của họ, lại không phải giáo viên.]

Mở họp cho nghiệp vụ viên ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa đơn giản hơn nhiều.

Chẳng qua là 5 ngày không mở họp sáng, siết chặt da của họ, thúc giục nhiệm vụ hồi khoản quý 2 cũng là giữa năm, thuận tiện cho ngon ngọt: "Tuần này các bạn tới triển lãm hỗ trợ, cũng vất vả rồi. Tôi chuẩn bị mấy phiếu buffet khách sạn Kells, lát nữa mỗi người tới chỗ Giang Hiểu Vân lấy 2 cái. Hiểu Vân, chỗ giám đốc Lương cô đưa 6 phiếu nhé." Đối xử ngang nhau, phúc lợi này đồng nghiệp tầng 12 cũng có, dù sao đều là tới lấy ở chỗ hành chính.

Hôm qua Lâm lão tiên sinh mời họ ở lại, Lộ Nam ăn cơm trưa xong, có qua có lại, bảo Lý Thanh tới ban Nhà hàng của khách sạn mua mấy chục phiếu buffet, vừa lúc để phát phúc lợi.

Cái này hợp lòng người hơn nhiều so với mọi người cùng nhau liên hoan hoặc tham dự mấy hoạt động đoàn đội (thực tế là chiếm dụng ngày nghỉ của nhân viên), buffet khách sạn Kells giá cả xa xỉ, mọi người hoan hô, cảm ơn Lộ tổng.

Mở xong 2 buổi họp, thời gian đã tới 4h.

Lộ Nam nói với Lý Thanh: "Tối qua coi như cô tăng ca, hôm nay tan làm sớm đi."

Còn chính cô, cũng dự định tan làm, bận rộn bao ngày như vậy, đường đường Tổng giám đốc một ban, về sớm đi spa thì đã sao? Rất hợp lý!

Lý Thanh đồng ý, thực tế không về sớm, mà là gọi điện thoại, hẹn cửa hàng 4s bán xe gần đây để xem xe - chi phí đã phê duyệt, còn chậm trễ làm gì? Nhu cầu đi lại của Lộ tổng phải được thỏa mãn trước tiên!

Mao Tiểu Như gật gù khen ngợi Lý Thanh: tốt lắm, hiệu suất cao.



...

Lộ Nam ngâm tắm ra mồ hôi, uống canh trong hội sở.

Lúc nằm massage mặt, nhận được điện thoại của Trần Kiêu.

Lộ Nam đưa tay bảo nhân viên làm đẹp dừng lại: "Chỗ anh cũng kết thúc rồi?"

"Ừ, vừa kết thúc." Bọn họ lát nữa có tiệc tối quy cách cao, cũng là thời cơ mở rộng quan hệ tốt, Trần Kiêu biết, bản thân nhất thời nửa khắc không đi được.

"Vậy, uống ít thôi nhé?" Lộ Nam nói xong, bật cười, sến quá.

Thế là cô sửa lại: "Đừng uống lẫn lộn rượu."

"Ừ." Trần Kiêu ngoan ngoãn đáp ứng: "Nếu về sớm, anh tới tìm em nhé?"

Lộ Nam gật đầu: "Được, chắc anh sẽ không ăn no ở tiệc tối đâu, tới lúc đó chúng ta đi ăn khuya."

Chỉ vì câu này, Trần Kiêu quyết định, tối nay ăn ít uống ít.

May mà hoạt động kiểu này sẽ không ai dám công khai tổ chức tăng 2 đi hát, tới hội sở..., tầm 9h, mọi người lục tục tan.

Trần Kiêu nói một câu với Hạ tổng, anh ta có hẹn, không về khách sạn với ông ấy.

"Hôm nay Tiểu Địch không tới, để Tiểu Lưu đưa cậu đi." Bọn họ tới Đại lễ đường nhân dân cả ngày, cho nên thư ký hoặc trợ lý của họ thay phiên lái xe, hôm nay là Tiểu Lưu.

Trần Kiêu mỉm cười: "Không cần, tôi gọi xe." Nói xong, vẫy tay đi rồi.

"Ha ha, đi vội như vậy..." Hạ tổng vừa nói, vừa cười: phải, Hi Nghiêu như bây giờ, mới giống chàng trai hơn 20 tuổi. Thanh niên thì nên có cuộc sống về đêm, rất tốt, rất tốt~

Trần Kiêu lên taxi, nói địa chỉ với bác tài.

Bác tài "ai ui": "Cậu thật biết tìm chỗ, cửa hàng đó có cháo lá sen và bánh hạt sen tuyệt lắm, còn có món dạ dày nổ - mặc dù thời tiết này, tôi không đề cử ăn món quá nóng, nhưng tôi thấy cậu là du khách, tới cũng tới rồi, không nếm thử thì đáng tiếc."

Bác tài nhiệt tình nói giọng BK giòn tan, giới thiệu những món ăn vặt BK cho Trần Kiêu.

Tới nơi, bác tài còn lưu luyến dặn dò Trần Kiêu: "Nhất định phải chấm dạ dày nổ với tương vừng, không cho tương vừng không chính tông!" Nói rồi, bác ấy còn nuốt nước bọt, thật thú vị.

Đây không phải lần đầu tiên Trần Kiêu thấy sự nhiệt tình của người BK.

Xuống xe, anh ta nhìn thấy Lộ Nam ngồi ngoài cửa.

Trần Kiêu mau chóng đi tới: "Đợi lâu lắm không? Xin lỗi, anh..."



"Vừa tới." Lộ Nam bật cười: "Cháo lá sen giải rượu, anh uống đi."

"Còn em?"

"Em ăn dạ dày nổ, nhưng một đĩa nhiều quá, anh ăn một nửa nhé?"

Trần Kiêu sao có thể nói không? Mong mà không được.

Ăn xong, hai người tản bộ, chừng 11h, Trần Kiêu đưa Lộ Nam về nhà: "Em nghỉ sớm đi, anh sẽ ở lại BK vài ngày nữa, qua cuối tuần thì về Dung thành."

"Được, vậy cuối tuần chúng ta hẹn hò đi." Lộ Nam thoải mái đồng ý.

...

Hạ tổng nán lại BK thêm một ngày, ngày này chủ yếu nghe Lộ Nam báo cáo công việc tỉ mỉ.

Lộ Nam trước kia từng đưa ra đề nghị chế định phương pháp sát hạch và nội dung công việc cụ thể của ban Thị trường nước ngoài, khi đó là gác lại bàn sau.

Bây giờ có công trạng, cái gì cũng dễ thương lượng.

Hạ tổng biết, ban Thị trường nước ngoài hoàn toàn dựa vào một mình Lộ Nam chống đỡ, ông ta khoa tay múa chân chưa biết chừng lại tác dụng ngược: "Được, cứ dựa theo cô nói mà làm."

Nhưng vẫn phải dặn dò: "Bước chân nhỏ chút không sao, ban Thị trường nước ngoài bây giờ đã có đơn hàng, nhất định phải bảo vệ tốt những Nhà tiêu thụ hiện có."

Lộ Nam gật đầu: "Hạ tổng yên tâm."

Hạ tổng tới đây một chuyến, yên tâm 6-7 phần, sau khi Diễn đàn tơ lụa kết thúc, chiều hôm sau lên máy bay về Dung thành.

Trần Kiêu thì nhận được điện thoại của mẹ, Trần Diệp Thư nữ sĩ: tối nay 6h, khách sạn Kells, cùng nhau ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.