Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 360: Chương 360




Tiền thưởng, hay chia hoa hồng? Là hai lựa chọn hoàn toàn khác nhau.

Nói câu qua loa, chúng đại biểu cho "người tài giỏi lấy thưởng nhiều" và "đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt" (không hẳn).

Lộ Nam nói sẽ suy nghĩ cẩn thận, taxi đã tới, trên xe không tiện trò chuyện công việc, hai người ăn ý im miệng.

Trần Kiêu thấy cô luôn trầm tư, cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ là thường thường nhìn đèn đuốc lùi lại ở ngoài cửa sổ, phỏng đoán cô sẽ lựa chọn cái gì.

Chưa tới 20p, taxi đã tới nơi.

Đề tài vừa rồi còn chưa nói xong, Lộ Nam phán đoán Trần Kiêu còn muốn nói tiếp: "Nếu anh muốn vừa đi vừa trò chuyện, em từ chối." Vừa nóng vừa lắm muỗi, ứ thích.

Trần Kiêu sờ mũi, sao có thể tái phạm sai lầm lần trước: "Anh định bảo gần đây có quán trà, cũng có quán cafe. Có muốn tới đó ngồi không?"

[A a, anh ấy có tiến bộ, ta phán đoán thất bại.]

[Nhưng không sao, anh ấy có plan A, ta có plan B.]

"Xem phim uống nhiều nước quá, em không uống được nữa." Lộ Nam nhíu mày: "Hơn nữa hôm nay hơi mệt, em muốn về nhà đi dép lê mặc đồ rộng thùng thình, nằm liệt kiểu BK trên sofa BK."

"Ừm, rất mệt sao? Vậy nhanh lên nhà đi." Trần Kiêu thấy Lộ Nam đột nhiên nhoẻn cười mới phản ứng lại: "Nằm liệt kiểu BK là gì?"

"Trò đùa mới trên TV, nhưng cái này không quan trọng." Lộ Nam xua tay: "Anh muốn lên ngồi không? Thuận tiện tâm sự "lựa chọn" anh vừa nói."

"Ừ." Trần Kiêu bất giác đáp ứng.



Vào nhà, Lộ Nam nhanh nhẹn bật điều hòa: "Anh ngồi đi, tủ lạnh có đồ uống, muốn uống nước nóng thì máy uống nước có - cốc cho khách em còn chưa mua, nếu anh không ngại thì dùng cốc sữa trong tủ bát ấy, buổi sáng vừa rửa, sạch sẽ. Em đi thay quần áo, tẩy trang."

"Ừ, được." Trần Kiêu thấy cô giẫm lên dép lê dâu tây đi lại loẹt xoẹt, tâm tình bỗng chốc tốt lên.

"Anh xem TV nhé? Đợi em 10p."

Lộ Nam là người rất đúng giờ, chưa tới 10p, cô đã mặt mũi mát mẻ ra khỏi phòng rửa mặt, trên người cũng thay chiếc áo phông dài tới gối rộng rãi, tóc kẹp lại, tóc mai ướt nước, trông cô như vậy chỉ hơn 20 tuổi.

Trần Kiêu vẫn nhớ 3 năm trước sau khi kết thúc buổi Phẩm rượu lớn của Phi Tường, anh ta mời mọi người tới ktv hát, Lộ Nam cũng để mặt mộc, nhìn bộ dáng của cô gần như không khác gì khi mới vào làm 3 năm trước. Nhưng, thời gian đã trôi qua 3 năm.

Lộ Nam nói muốn nằm liệt trên sofa là nói giỡn thôi, nhưng trở về nhà quả thật không cần chú ý hình tượng như ở bên ngoài.

Cô ngồi xuống, ôm gối ôm trên chiếc sofa 3 người vào người, thuận thế ngăn chặn vạt áo phông lúc ngồi xuống.

Dọc đường về, cô suy nghĩ lời Trần Kiêu.

Những đơn đặt hàng cũ cộng thêm 28 triệu đô trong Diễn đàn tơ lụa, tổng cộng mới bao nhiêu? 33 triệu đô mà thôi.

Dã tâm của cô không ngừng ở đây, trong Diễn đàn tơ lụa còn trao đổi cách thức liên lạc với những khách hàng tiềm năng, còn có thể tiếp tục theo sát, những khách hàng cũ còn chưa tăng mức hợp đồng còn có thể cày sâu, xã hội này không thiếu thương cơ, chỉ thiếu đôi mắt phát hiện thương cơ và năng lực chỉnh hợp tài nguyên thôi.

Như vậy, Lộ Nam làm ra thành tích càng cao, tiền thưởng năm nay của cô cũng sẽ tăng lên nhiều lần.

Trước khi thăng chức, cô là giám đốc ban Nhãn hiệu rượu Hài Hòa BK, bây giờ tỷ lệ thưởng cuối năm ở BK là: nếu chưa hoàn thành mục tiêu hàng năm, thì cụ thể thưởng tính theo % hoàn thành, cả phòng làm việc cuối năm cộng lại từ 0.8% - 1.2%; hoàn thành vượt mục tiêu hàng năm, phần nhiệm vụ là 1.5%, phần vượt mức là 2-3%. Năm nay cô kiêm nhiệm, phần này vốn là tiền thưởng.

Sau khi thăng chức, cô là Tổng giám đốc ban Thị trường nước ngoài, với quy định của công ty, đãi ngộ ngang hàng với các ban Nhãn hiệu khác, về lý thuyết sẽ có tiền lương 1 năm 400 nghìn tệ cộng thêm chia lãi. Nhưng vấn đề ở chỗ ban Thị trường nước ngoài là ban hoàn toàn mới, công ty không có đối tượng tham khảo, ban Tài nguyên nhân lực cũng đau đầu. Lúc quy định hệ thống lương của ban này, cố ý làm ra 2 phương án, nhằm vào cấp bậc của Lộ Nam, có chế độ tiền thưởng hoặc chế độ chia hoa hồng.

Lộ Nam nghe xong Trần Kiêu kể tiền căn hậu quả, thầm nhủ: tổng bộ chắc là cho rằng ban Thị trường nước ngoài cuối năm chỉ có thể lấy được mức tiền thưởng tương tự giải khuyến khích thôi.

"Em đoán không sai. Cho nên bây giờ người đau đầu là tổng bộ." Trần Kiêu tán thưởng gật gù.

Về phía công ty, đương nhiên là hi vọng Lộ Nam lựa chọn nhận chia hoa hồng.

Tập đoàn Nguyên Xuyên chia hoa hồng cho quản lý cấp cao làm hai giai đoạn.

Giai đoạn đầu là thời kỳ khảo sát nhân viên, chia hoa hồng và chia cổ phần, tham khảo phương thức cổ phiếu ảo - đây không phải biện pháp mới mẻ gì. Chia hoa hồng không đại biểu cho quyền sở hữu cổ phần, tự nhiên cũng không có quyền bỏ phiếu, quyền quyết định. Nhưng, có thể hứa hẹn chia hoa hồng, tiền lương về cơ bản cũng tương đương với tiền tiêu vặt. Rất nhiều tập đoàn lớn đều làm vậy. Nhưng thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, đầu tiên bạn phải thể hiện ra bạn giá trị với mức giá này, tiếp theo, tương đương với trong thời gian ngắn, sự nghiệp của bạn trói chặt với công ty này. Đã lấy hoa hồng, phải có tinh thần cống hiến chứ (phía trước còn có cái lợi lớn hơn).

Giai đoạn đầu thông thường có thời gian khảo hạch từ 3-5 năm, khảo hạch năng lực tổng hợp và tố chất nghề nghiệp của nhân viên, sau đó Nguyên Xuyên mới chia cổ phần cho người được khảo hạch thông qua, bởi vì tập đoàn Nguyên Xuyên có giá trị cao, kiểu khích lệ này đương nhiên không phải không có ràng buộc, nhân viên quản lý cấp cao phải bỏ tiền mua. Trở thành cổ đông công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên, cùng gánh mạo hiểm, cùng chia ích lợi, đây chính là cổ phần thật sự, sẽ có quyền bỏ phiếu, quyền quyết định mà lúc khảo sát không có, cổ phiếu ảo hoàn toàn không thể so sánh. Đây cũng chính là đãi ngộ mà nhóm Hạ tổng hưởng thụ, cho nên các lão tổng ban Nhãn hiệu lớn mới đặt hết tâm huyết vào Nguyên Xuyên, dù sao vui buồn liên quan tới nhau.



Nghe có vẻ rất phức tạp, trên thực tế cũng không khó hiểu.

Nguyên Xuyên dùng lợi ích lôi kéo những người đáng lôi kéo buộc vào chiến xa, khiến những người này phấn đấu vì ích lợi chung.

...

Sau khi sống lại kỳ lạ nhưng vô cùng may mắn, Lộ Nam quy hoạch công việc kỳ thực thay đổi nhiều lần.

Từ khi cô bước lên con đường hoàn toàn khác với kiếp trước, tương lai đã tràn ngập biến số và khả năng vô hạn.

Cô nhiều lần thách thức bản thân, từ bỏ "bản sao" thành phố Cự Giang đã đánh thắng một lần, lựa chọn Hoa An chỉ từng nghe nói qua trong tin đồn; lại không tin tà, bằng sức mạnh tự thân khiến rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên tránh khỏi vận mệnh bị bỏ rơi; bây giờ càng thành công ký được lượng đơn đặt hàng trị giá gần 200 triệu tệ.

Những thay đổi này, chỉ có mình cô biết.

Đêm khuya yên tĩnh, Lộ Nam cũng sẽ sinh ra một ít hoài nghi: Ta trải qua hết thảy là thật sao? Ta thật sự làm được chuyện khác hẳn với đời trước? Đây có phải chỉ là một giấc mơ?

Mà mỗi khi mặt trời lên cao, cô phấn chấn tinh thần bước vào văn phòng, nghe tiếng kêu giám đốc Lộ, Lộ tổng, nhìn thấy những thuộc hạ tính cách khác nhau, đối mặt với những Nhà tiêu thụ tính nết bất đồng, còn có những kẻ ngứa mắt cô nhưng lại không làm gì được cô, đều tươi sống như vậy. Đêm khuya hoài nghi liền tan thành mây khói.

Căn cứ vào tiền đề hiện tại là chân thật, Lộ Nam cũng từng suy nghĩ, tương lai cô nên đi con đường thế nào.

Cô biết, cô ở Nguyên Xuyên thời gian có hạn.

Nguyên Xuyên chỉ riêng kim ngạch tiêu thụ rượu 1 năm phá 10 tỷ, càng khỏi cần nói tới những sản nghiệp khác cộng vào, tập đoàn đồ sộ thế nào.

Nhưng công ty này cũng có tệ nạn dễ thấy: dùng người không khách quan.

Tổng bộ có đủ loại kiểu dáng họ hàng với thành viên HĐQT như ruột thịt, họ nội, họ ngoại, kết nghĩa; địa phương thì dựa vào ưu thế quê quán thăng chức rất nhanh. Những tệ nạn này đều không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

Cho dù kế hoạch dự trữ sinh viên nhậm chức dần thay đổi số lượng các giám đốc thành phố, nhưng lãnh đạo từ cấp tỉnh trở lên, như cũ đa số vẫn do người tỉnh Xuyên chiếm.

Cho dù tương lai Trần Kiêu thượng vị, cũng cần rất nhiều thời gian và tinh lực chỉnh đốn.

Nghiêm túc hơn chút, cả tập đoàn đều biết, Lộ Nam do Trần Kiêu một tay đề bạt, thuộc dòng chính của Trần Kiêu.

Đây chẳng lẽ không phải một kiểu dùng người không khách quan ư?

Nếu không có chỗ dựa này, cô làm sao có thể vào làm chưa tới 3 năm, đã trở thành Tổng giám đốc một ban?



Lộ Nam biết khuyết điểm của mình ở đâu.

Không phải vì quê quán, mà là vì giới tính và tuổi tác.

Cho dù Trần Kiêu có coi trọng cô hơn nữa, ít nhất 8-10 năm, cô không có khả năng thăng chức thêm - trừ khi lựa chọn tới trụ sở, làm công việc không liên quan tới tiêu thụ rượu.

Cho nên...

[Cho nên, nội tâm ta, kỳ thực đã sớm quyết định.]

[Ta chủ động tiến về Trần Kiêu, không phải vì sau này thuận lợi làm thái tử phi hoặc phu nhân Chủ tịch tương lai. Mà bởi vì, ta biết cực hạn của ta ở Nguyên Xuyên.]

[Ta, sớm muộn đều phải rời khỏi Nguyên Xuyên.]

Cô ôm gối, nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay sang nhìn Trần Kiêu, có phần không biết mở lời thế nào.

Còn chưa nói, Trần Kiêu đã lên tiếng: "Không cần nhanh như vậy nói với anh lựa chọn của em. Không vội."

Anh ấy dịu dàng như thường lệ, chỉ nhắc nhở: "Em tầm giữa tháng 6 vào làm, tháng 9 thành nhân viên chính thức, khi đó ký hợp đồng 3 năm, về lý thuyết trước 30 ngày tới hạn hợp đồng sẽ xác định có ký tiếp hay không. Ban Tài nguyên nhân lực nhất định sẽ hỏi em chuyện hợp đồng sớm, đến lúc đó còn hỏi luôn suy nghĩ nhận tiền thưởng hay nhận chia hoa hồng, anh nghĩ, em còn có 1-2 tháng để chậm rãi suy nghĩ."

"Ừ." Lộ Nam ngước mắt, nhìn anh ấy.

Cô nghĩ, Trần Kiêu thông minh cỡ nào, lẽ nào không biết mình chần chừ nghĩa là gì sao? "Anh không hỏi vì sao?"

Trần Kiêu cười lắc đầu: "Anh chỉ biết, em quyết định đều đúng, thế là được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.