Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 361: Chương 361




Lộ Nam nhớ lúc đọc ngôn tình hay xem phim, tình tiết không thích nhất chính là có nhân vật có chuyện không làm rõ, che che giấu giấu dẫn đến hiểu lầm về sau.

Có thể hiểu phim ảnh thì phải có xung đột nghệ thuật, nếu không cả quá trình có vẻ bình thản tẻ nhạt.

[Nhưng ta không phải nghệ thuật, là cuộc sống. Thuận buồm xuôi gió xuôi theo Thần Tài mới là lý tưởng của ta.]

Về công, Trần Kiêu là người đứng đầu tập đoàn trong tương lai, là "Bá Nhạc" của cô.

Về tư, anh ấy trước kia là bạn tốt, bây giờ là bạn trai của cô.

Mặc kệ xuất phát từ lý do nào, đều nên kịp thời khơi thông.

Đã quyết định làm người yêu, đó chính là muốn vui vẻ, Lộ Nam muốn tránh hiểu lầm vô vị giữa hai người.

Vì thế, cô nói thẳng: "Ý em là, năm nay em muốn nhận tiền thưởng, hơn nữa khi hợp đồng hết hạn, sẽ không gia hạn quá dài."

Trần Kiêu "ừ": "Kỳ thực anh cũng lờ mờ đoán được." Từ khi cô chủ động hôn anh.

Lộ Nam tiếp tục dò hỏi: "Hi vọng quyết định của em sẽ không khiến anh khó chịu."

"Sao có thể? Công ty quy định như thế, năm nay chọn tiền thưởng hay chia hoa hồng đều là lựa chọn của em." Trần Kiêu chân thành nói: "Còn gia hạn hợp đồng thế nào, "Luật lao động" có văn bản rõ ràng, đôi bên tuân theo nguyên tắc công bằng, bình đẳng tự nguyện, hợp đồng dài ngắn thế nào là tự do và quyền lợi của em. À, ban Tài nguyên nhân lực phỏng chừng sẽ đau đầu - nhưng đó là chức trách của họ."

Câu trả lời này, khiến Lộ Nam bỗng dưng hoảng hốt.

Bởi vì câu trả lời này thật sự quá "Trần Kiêu", style tổng tài.

Giống như đúc hồi năm đó cô tới chỗ lễ tân khách sạn đòi công bằng gặp phải Trần Kiêu.



Khi đó Trần Kiêu hết sức nghiêm túc nói với lễ tân và giám đốc khách sạn mong muốn việc nhỏ hóa không: "Các vị cho rằng, phòng của khách bị kẻ lạ mở ra là việc nhỏ? Tốt, đọc lại một lần quy định quản lý an ninh liên quan tới ngành này một lần đi." Không đọc được là thất trách, đọc được chính là biết sai còn phạm. Dù sao đều là chết.

Sau đó, Lộ Nam nghe nói trên dưới khách sạn của tập đoàn thật sự sát hạch liên quan tới quy định pháp luật một lượt, sát hạch 3 lần không đạt tiêu chuẩn thì sa thải.

Người soái tâm hắc danh bất hư truyền.

Theo dòng thời gian, đó còn là chuyện sẽ xuất hiện trong họp tổng kết hơn nửa năm sau.

[Cảm giác này thật kỳ diệu.]

Nhưng Lộ Nam mau chóng hoàn hồn, nhướn mày cười: "Xem ra, giữa chúng ta sẽ không vì việc này mà nảy sinh bất đồng và tranh chấp, càng sẽ không vì thế mà ảnh hưởng tới quan hệ yêu đương, phải không?"

"Nói thẳng, bất luận hiện tại hay tương lai, em rời khỏi Nguyên Xuyên, đều sẽ là tổn thất lớn của công ty. Nhưng người hướng chỗ cao đi, giả thiết có một ngày Nguyên Xuyên ngược lại biến thành nơi ràng buộc em phát triển, anh là đồng nghiệp của em, còn là... bạn trai của em, đều hi vọng em có lựa chọn tốt hơn, có nơi đi tốt hơn. Em nói không gia hạn hợp đồng dài, đồng dạng cũng chứng tỏ tạm thời không có ý từ chức, em là người làm việc đến nơi đến chốn, ban Thị trường nước ngoài mới bắt đầu vận chuyển, anh chỉ cần biết rằng em sẽ không lập tức buông tay mặc kệ là được." Nhấn mạnh thân phận mới của mình, Trần Kiêu còn hơi ngại.

Lộ Nam biết tệ nạn dùng người không khách quan, phát triển kiểu khoán canh tác, chẳng lẽ Trần Kiêu không biết? Chính vì biết, nên anh ấy mới im lặng hộ tống Lộ Nam, để cô mặc sức khai phá thị trường không cần phải lo phía sau.

Lộ Nam nhận được câu trả lời hài lòng, gật gù: "Đương nhiên, mãi mới phát triển được bầu không khí dùng rượu Hài Hòa ở BK, thành tích của ban Thị trường nước ngoài lại khó lắm mới có, em phải nhìn thấy cảnh phồn hoa rực rỡ mới yên tâm."

Phải hái trái ngọt một lượt mới cam lòng. Ý chưa hết đều hiện lên vẻ mặt xảo quyệt của cô.

Trần Kiêu nhẹ nhàng thở ra, anh ta biết, câu trả lời ban nãy nếu không thể khiến Nam Nam hài lòng, sợ rằng nguy hiểm.

Mặc dù như vậy có vẻ rất "tra" - nhưng nhân tính chính là như thế, bởi vì tới tay không dễ cho nên gấp đôi quý trọng.

Tình yêu này là anh ta mong mỏi quá lâu, nếu có thể, Trần Kiêu hi vọng anh ta và Nam Nam sẽ vĩnh viễn không có bất cứ trắc trở nào. Lời non nớt thế này không cần nói ra, nếu không hai người đều sẽ buồn nôn. Trần Kiêu ngại ngùng nghĩ.

Thế là anh ta ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói: "Còn nữa, chuyện mẹ anh nhắc nhở, em nhất định phải chú ý nhiều hơn. Lệnh Dương muốn gây khó dễ cho em, nhưng phía Nhà tiêu thụ hải ngoại ngoài tầm tay với của họ, rất có khả năng vẫn muốn gây phiền toái cho em ở BK."

Lộ Nam gật đầu: "Em có suy đoán, nhưng không biết có chuẩn không."

"Sao?"

"Rượu Hài Hòa BK có một Nhà tiêu thụ truyền thống - Vinh Bảo Tửu Nghiệp có 32 chuỗi cửa hàng Danh yên tửu. Tổng giám đốc tên Mạc Tử Hào, tháng trước biểu đạt muốn công ty ta trao quyền bán rượu Nguyên Xuyên trên mạng, nhưng em cự tuyệt."

Lộ Nam nghĩ đi nghĩ lại, hiện nay trong số tất cả những Nhà tiêu thụ ở BK, Nhà tiêu thụ mới thì vô cùng tín nhiệm cô, 3 Nhà tiêu thụ cũ, Vạn tổng của Bác Duyệt Tửu Nghiệp bởi vì sáng tạo salon rượu trắng, dạo này xuất hàng hồi khoản đều biểu hiện không tệ, có thể nói là đang ở "kỳ trăng mật" với xưởng; còn Kiều tổng của chuỗi nhà hàng Đông Hưng Trí Tuệ thì như con lật đật, rất thông minh khéo léo, biết cô bây giờ đang nổi bật chính thịnh, còn hẹn cô ăn cơm (thực ra là muốn để Lộ Nam ăn cơm với khách hàng thì chọn nhà hàng của ông ta); như vậy chỉ còn lại Mạc Tử Hào của Vinh Bảo Tửu Nghiệp, chỉ có dã tâm, không có năng lực.

Trần Kiêu còn có ấn tượng với chuyện này, anh ấy thông thường hay trùng quan điểm với Nam Nam, nhìn thấy báo cáo của Nam Nam còn đưa cho cha anh ta và Hạ tổng xem.

Lần đó các lãnh đạo cấp cao trong công ty còn cố tình mở họp, "vinh dự" đọc lên một phần báo cáo mà Nam Nam viết ra. Buổi họp này hiển nhiên do anh ta thúc đẩy, khi đó còn để tạo thế cho Nam Nam thăng chức, nhưng ai cũng không thể phủ nhận báo cáo về rượu trắng đó, đặc biệt là về cái hại khi tiêu thụ rượu trắng cao cấp trên mạng là sâu sắc và toàn diện cỡ nào, ai cũng không thể phủ nhận tầm nhìn xa của báo cáo này.

Sau buổi họp đó, lãnh đạo cấp cao trong công ty tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên hiếm thấy nhất trí: tiêu thụ trên mạng, tạm thời không thể tiến hành.



"Chẳng lẽ Lệnh Dương và Vinh Bảo Tửu Nghiệp..." Trần Kiêu kinh ngạc.

"Phải, dạo này bọn họ đang mắt đi mày lại." Lộ Nam ngán ngẩm gật đầu: "Vinh Bảo Tửu Nghiệp ngoài bán rượu của chúng ta, còn đồng thời là Nhà tiêu thụ của mấy thương hiệu rượu khác. Đường này không thông, đi tìm đường khác, không phải rất bình thường? Em từ chối, Vinh Bảo Tửu Nghiệp dạo này bớt ủng hộ rượu Hài Hòa hẳn, may mà cha của Mạc tổng, ông cụ Mạc là người khôn ngoan, nếu không hồi khoản quý thứ 2 của Vinh Bảo Tửu Nghiệp sẽ rất khó coi."

Trần Kiêu tự nhiên sẽ không ngây thơ hỏi: Rõ ràng trong Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, anh ta thuận thế tới thăm Nhà tiêu thụ, cha con Vinh Bảo Tửu Nghiệp còn khen không dứt lời với Lộ Nam, sao bây giờ lại trở mặt không nhận thức.

Trên thương trường nói cảm tình không khỏi quá ngây thơ, cái gọi là tán thưởng chính là tùy tiện với ai cũng được.

Nhưng anh ta vẫn thấy không đáng hộ Nam Nam: "Đừng giận, không nghe em phân tích là tổn thất của họ."

Lộ Nam nếu bận tâm cái này, e rằng đã bị tức chết từ lâu rồi, cô hờ hững cười: "Theo nghiệp vụ viên phụ trách Vinh Bảo Tửu Nghiệp nói, Mạc Tử Hào dạo này rất thân cận với người Lệnh Dương, chuẩn bị bỏ vốn xây dựng kho hậu cần."

Trong lúc diễn ra Diễn đàn tơ lụa, nghe thấy Nghiêm Quan Thành báo cáo chuyện này, Lộ Nam vô ngữ: Cũng không biết bọn họ dự định xây mấy kho hậu cần? Ai bỏ vốn nhiều hơn? Hừm, Lệnh Dương có phải cầm kịch bản nhân vật phản diện không? Chỗ nào xui thì nhảy vào đó.

"Như vậy, kênh phân phối Danh yên tửu của rượu Hài Hòa BK e rằng sẽ có lượng tiêu thụ không lạc quan." Đây là kết luận của Trần Kiêu, không chỉ bởi vì Vinh Bảo Tửu Nghiệp thay đổi trọng tâm buôn bán, còn bởi vì anh ta không coi trọng chuyện đầu tư này của họ.

Lộ Nam vuốt giữa mày: "Chứ sao? Còn phải đề phòng anh ta bán tháo hàng. Quả nhiên người tới không có ý tốt."

Nhưng hai người họ phân tích, đã đánh giá vài nguy hiểm có thể xuất hiện, coi như cũng có thu hoạch.

Đồng hồ trên tường chuyển động, thoáng chốc đã gần 12h.

Lộ Nam che miệng ngáp một cái.

Trần Kiêu thoáng nhìn đồng hồ, dò hỏi: "Sáng mai anh tới đón em?"

Ngày mai là Chủ Nhật, đón người đương nhiên là để hẹn hò.

"Được nha, nhớ mang cho em bữa sáng." Lộ Nam thản nhiên dặn dò.

Cô nói tự nhiên như vậy, Trần Kiêu vô cùng vui vẻ, bất giác thốt giọng chiều chuộng: "Vậy em nghĩ ăn gì đi, gửi tin nhắn cho anh, mai 7h30 anh ra cửa, trước 8h tới. Vậy anh... về trước, em nghỉ sớm đi."

[Chung sống với người biết giờ giấc thật thoải mái.] Lộ Nam chớp chớp mắt, đứng dậy: "Ừ, em tiễn anh."

"Không cần, bên ngoài nóng, còn có muỗi trong thang máy." Trần Kiêu trêu đùa.

"Vốn chỉ định đưa tới cửa thôi." Lộ Nam vừa mở cửa, vừa nhỏ giọng thì thầm, "A phải rồi, còn có một chuyện..."

Trần Kiêu đứng ngoài cửa đi xong giày quay lại.

Trước lạ sau quen, Lộ Nam kiễng chân, vịn vai anh ấy, hôn một cái.



Lần trước là má trái, lần này là má phải, rất công bằng.

A - Trần Kiêu ngẩn ngơ, bất giác sờ má.

"Lần này không có dấu son, yên tâm." Lộ Nam bật cười, thuận tiện ấn phím thang máy cho anh ấy: "Đi mau."

Khụ, cô mới không nói tẩy trang là có chuẩn bị trước đâu.

Liên tục hai lần được hôn, Trần Kiêu cảm thấy bản thân quá bị động.

Thang máy đang xuống, lập tức sẽ tới tầng của Lộ Nam.

Lộ Nam phất tay: "Ngủ ngon."

Có phần vô lại.

Trần Kiêu rũ mắt nhoẻn cười, tay trái cầm lấy cái tay rất "đắc ý" của Lộ Nam, kéo cô lại gần.

Lộ Nam bị kéo lảo đảo vài bước, cách Trần Kiêu chỉ một gang tay, ngước mắt chuẩn bị chất vấn: "Này? Kéo em làm gì..."

Gương mặt Trần Kiêu phóng to trước mắt, đụng tới chóp mũi nhau.

Thật kỳ quái, rõ ràng anh là người ôn hòa như vậy, rõ ràng chỉ là đơn giản chạm môi, vì sao lại có hiệu quả thiên lôi câu động địa hỏa như vậy?

Lộ Nam thở ra một hơi, vịn vai anh ấy, lùi ra xa, nhắc nhở: "Thang máy tới rồi."

"Không sao, anh đợi chuyến sau."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.