Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 393: Chương 393




"Trần tổng, tình hình là như vậy. Số phỉnh này chúng tôi có nên động vào hay không..." Trợ lý Địch nhỏ giọng báo cáo.

Bên kia điện thoại, Trần Kiêu nói với trợ lý Địch: "Đã là ý tốt của Lâm tiên sinh, cậu cứ nhận đi. Đúng rồi, buổi tối tôi không có việc gì, các cậu cứ chơi đi."

Ông chủ nói hời hợt, chứng tỏ 3 người họ thông báo xong có thể thản nhiên dùng số tiền này.

Tiền từ trên trời rơi xuống, vui vẻ!

Thế là, trợ lý Địch hỏi suy nghĩ hai người còn lại, quả nhiên, Hồng Vĩ và Lý Thanh cũng muốn tới sòng bạc thêm kiến thức.

"Vậy ăn cơm tối xong, chơi máy đánh bạc, đoán lớn nhỏ..., tiêu hết phỉnh đi." Trợ lý Địch đề nghị.

Lý Thanh có phần do dự, không biết lát nữa phía Lộ tổng có cần đi theo không.

"Chắc không cần đâu." Trợ lý Địch làm nghề này lâu hơn Lý Thanh nhiều.

Ban nãy Trần tổng nói là "các cậu", trong lòng anh ta tức thì hiểu rõ: "Lâm lão tiên sinh đã chuẩn bị cái này cho chúng ta, nhất định cũng sẽ sắp xếp cho Trần tổng và Lộ tổng, bọn họ tới sảnh chắc là không giống chúng ta. Đương nhiên, nếu cô thật sự không yên tâm, hỏi một câu cũng được."

Lý Thanh suy tư, vẫn nhắn tin hỏi, sau đó nhận được Lộ Nam trả lời, giống như trợ lý Địch dự đoán.

"Được rồi, vậy chúng ta đi cùng nhau nhé, đi dạo trước, rồi ăn cơm tối, sau đó đi mở rộng tầm mắt." Trợ lý Địch vui vẻ quyết định.

Chỗ này thiết bị trò chơi trong phòng hay ngoài trời đều đầy đủ, hơn nữa có rất nhiều hạng mục nhìn đã thấy k1ch thích, cho dù tuổi tác nhóm trợ lý Địch cộng lại phải hơn 90, nhưng vẫn say sưa chơi đùa.

Tới khi ăn tối, 3 người họ lại mở rộng tầm mắt, ở đây nhà hàng đủ loại kiểu dáng phong cách, muốn gì có nấy.

Nhưng Lý Thanh chú ý, mức giá trong nhà hàng hơi cao.

"Dễ hiểu thôi, dù sao còn tính cả giá thành vận chuyển mà." Hồng Vĩ ăn xong suất bít tết, bắt đầu lên mặt: "Tôi đoán chắc, rượu ở đây, nhất định bán đắt hơn."

Trợ lý Địch mỉm cười: "Được rồi được rồi, biết anh quan tâm công việc, nhưng làm gì mới ăn tối xong đã đi uống rượu. Lát nữa chúng ta ra khỏi sòng bạc rồi đi uống."

Tầm 7-8h, chân trời đen như mực, ánh đèn trên đỉnh núi Vân Đình khiến người đặt mình trong đó phân không rõ ban ngày hay đêm tối, thành phố giải trí buổi chiều có vẻ trống vắng bỗng chốc toát ra rất nhiều người.



"Đây chính là mùa ế hàng." Hồng Vĩ khẽ nói: "Cho nên tới chỗ này đa số đều hành động ban đêm à?"

Bọn họ đi theo dòng người, tìm được lối vào, kiểm tra hộ chiếu xong được cho vào trong.

Bên trong sòng bạc là cảnh tượng đông vui tấp nập kiểu khác, tiếng lắc xúc xắc, tiếng máy đánh bạc, bên này "god" bên kia "no"... quả thực còn náo nhiệt hơn chợ.

Nhân viên phục vụ mau chóng nhìn sắc mặt và cử chỉ phán đoán ra đối phương có phải lần đầu tới đây hay không.

Nhóm 3 con cừu trợ lý Địch đi vào một lát, liền có phục vụ lại đây thăm dò có cần cung cấp dẫn đường và cố vấn hay không. Nhân viên phục vụ và chia bài ở đây hết sức "giỏi giang", không những biết nói tiếng Anh, tiếng Trung, còn biết nói tiếng Quảng và tiếng Hẹ. Đủ chứng tỏ rằng, trong số những vị khách vung tiền như rác này, dân nội địa chiếm số lượng không nhỏ.

Nhóm trợ lý Địch hôm nay chỉ tùy tiện đi dạo, bèn từ chối phục vụ.

Lý Thanh thấy có người làm thế này - sau khi tiến vào sòng bạc, lặng lẽ rắc một ít tiền xu hoặc chiếc kẹo ở những vị trí không nổi bật như chậu cây xanh hoặc góc bàn.

Hồng Vĩ nhỏ giọng giải thích với Lý Thanh: "Chắc là khách quen cho "tiểu quỷ" chút lợi ích, chúng ta nhất định không được chạm vào, càng không được nhặt tiền."

Phải, những quốc gia quanh đây, dân cờ bạc, đối với phong tục này đa phần thà tin là có, chớ tin là không.

Lý Thanh gan lớn, wow một tiếng.

"Cô xem, còn có rất nhiều người đều mang đồ trang sức. Đa số trang sức đều là tỳ hưu." Hồng Vĩ tiếp tục bổ sung: "Còn nữa, màu sắc quần áo họ mặc cũng vậy, tím, vàng..., đều là để lấy may."

Người tới sòng bạc, chú ý điềm may, muốn thắng tiền mới là mục đích cuối cùng.

Bằng không, bọn họ không thể tới đây hun đúc tình cảm chứ?

Lý Thanh nghe, chậc lưỡi hai tiếng: "Không ngờ, anh còn hiểu mấy thứ này đấy."

"Đừng đừng đừng, đừng hiểu lầm, tôi không phải khách quen sòng bạc. Tôi cố ý tìm hiểu sau khi được Lộ tổng phân phối công việc đấy." Hồng Vĩ giải thích.

"Vậy chúng ta đi thử vận may?" Lý Thanh đề nghị.

"Thử xem!"

Thử qua, không ngờ trợ lý Địch may mắn nhất, Hồng Vĩ và Lý Thanh thì chừng nửa tiếng đã thua hết phỉnh, nhưng trong tay trợ lý Địch số phỉnh lại tăng gấp đôi.

Hồng Vĩ có phần hâm mộ nói: "Trợ lý Địch, anh may mắn thế."

"Nào có, tôi mèo mù vớ phải chuột chết thôi." Trợ lý Địch xua tay, khiêm tốn nói: "Không chơi nữa. Đã là bỗng dưng có tiền, như vậy ai thấy cũng có phần, đi thôi, tôi mời hai người uống một chén."

Hồng Vĩ và Lý Thanh vui vẻ gật đầu.

Xuất phát từ "lòng trung thành" với công ty, lúc họ gọi cocktail còn cố ý hỏi nhân viên, loại nào có cốt rượu trắng TQ, liệu có phải rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên hay không.

Cuối cùng bọn họ mỗi người gọi 1 loại, ý ở biết mình biết ta.

Hồng Vĩ vừa uống, vừa tươi cười với thân tín của hai đại boss: "Chúng ta ý tưởng tương đồng."

Ba người họ uống xoàng một ly xong còn đi xem biểu diễn, chừng 10h mới về phòng ngủ.



Khác với 3 người họ, Lộ Nam và Trần Kiêu tối nay trải qua có phần chấn động lòng người.

Trong phòng họ, có tấm thẻ Lâm lão tiên sinh cố ý chuẩn bị, có thể tiến vào sảnh khách quý, chỗ đó 1 tấm phỉnh thấp nhất cũng là 100 đồng Ringgit, một lần đổi phải 100 nghìn trở lên.

Trước cơm tối, hai người đổi quần áo đơn giản ra cửa ăn đồ Malaysia đặc sắc, sau đó Trần Kiêu hỏi Lộ Nam: "Tới sảnh khách quý nhìn xem?"

"Đi thôi." Tới cũng tới rồi.

Vào sảnh khách quỷ ngoài kiểm tra hộ chiếu, thì thẻ chip cũng là yêu cầu bắt buộc.

Trần Kiêu và Lộ Nam vì có thẻ, trông khí chất cũng không tệ, nên được nhân viên chuyên chức hướng dẫn.

Khác với nhóm trợ lý Địch tới sảnh vui chơi đại chúng, sảnh khách quý bầu không khí có vẻ tương đối - nghiêm túc?

Trong phòng khách khứa nói năng thận trọng, mày chau lại, dường như trước mắt họ không phải cá độ, mà là chuyện kinh doanh lớn nào đó.

Chỗ này đổi phỉnh cũng rất thuận tiện, quẹt thẻ là được, trước khi ra ngoài trừ tiền.

Đã vào đây, như vậy chơi đi. Tóm lại với họ mà nói, 100-200 Ringgit cũng không phải khoản tiền lớn.

Trần Kiêu chơi mấy ván pocker, có thắng có thua, rời khỏi bàn, Lộ Nam tính nhẩm, anh ấy kiếm lời một chút.

Có thể thấy, anh ấy dùng đầu óc chơi bài.

"Chuyên gia?" Lộ Nam hào hứng hỏi.

Trần Kiêu khiêm tốn: "Hồi học ĐH từng tiếp xúc chút."

Anh không muốn khoe khoang, kỳ thực anh chơi mạt chược cũng rất khá, có lẽ là thiên phú huyết thống đặc biệt của người tỉnh Xuyên.

"Nhưng anh không mấy hứng thú." Điểm này phải giải thích rõ ràng, Trần Kiêu hỏi: "Em không thử sao?"

Lộ Nam biết bản thân vận may không tồi, nếu không muốn phí đầu óc, vậy chọn đoán lớn nhỏ.

Cô chơi 7-8 ván, không có một ván nào thua, ngay cả người chia bài đều không nhịn được khen: "Nữ sĩ may mắn quá."

Lộ Nam từ chối cho ý kiến, cười, nhét cho nhân viên chia phỉnh mấy phỉnh làm tiền boa, rồi xua tay: "Không chơi nữa."

Cũng trùng hợp, hai người họ đều không nghiện cờ bạc.

Nhưng ban nãy Lộ Nam ván nào cũng thắng vẫn khiến có kẻ chú ý, có một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò chen chúc lại gần họ: "2 người đều là người TQ sao? Tôi cũng thế!"

Người đàn ông gầy gò vừa phấn khởi tự giới thiệu, vừa hỏi thăm lai lịch đôi nam nữ trẻ tuổi trước mặt: "Xuất ngoại du lịch? Hưởng tuần trăng mật?"

Trần Kiêu và Lộ Nam liếc nhau: trường hợp này, trình diễn tiết mục đồng hương thấy đồng hương, nước mắt lưng tròng có phải không hợp?

"Phải, đi Thái Lan chơi, thuận tiện sang Malaysia dạo." Trần Kiêu trả lời qua loa, cười với đối phương: "Chúng tôi đi trước, anh cứ tiếp tục."



Người đàn ông gầy gò hết sức nhiệt tình: "Sốt ruột đi làm gì? Tôi bảo này, chơi mấy trò này, phải thừa dịp đang may, kiếm thêm một chút."

[Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.]

"Tôi thấy bà xã anh hôm nay rất may mắn." Người đàn ông gầy gò bỗng chốc hạ giọng: "Thế nào, tôi mang hai người tới nơi k1ch thích hơn nhé?"

Trần Kiêu thầm nhủ: cho dù mi nói Nam Nam là vợ ta quả thật khiến ta rất vui vẻ, nhưng, nhìn mi có vẻ bụng dạ khó lường, ta sẽ không đồng ý.

Hai người họ muốn rời đi, người đàn ông gầy gò vẫn quấn lấy.

Dây dưa như vậy, dẫn tới nhân viên phục vụ trong phòng chú ý.

Người phục vụ mau chóng tới nơi, hỏi rõ ràng nguyên do, ánh mắt nhìn về phía Lộ Nam có phần kỳ quái.

Người phục vụ lễ phép giữ lại Trần Kiêu và Lộ Nam: "Hai vị khách tôn quý, mời dời bước tới phòng nghỉ bên cạnh uống trà."

Đây là tình hình gì? Muốn đi còn không được?

Hoặc là, thắng tiền là không cho đi?

"Cậu tốt nhất xác minh xem thẻ của chúng tôi là ai đưa." Trần Kiêu hảo tâm nhắc nhở.

Bọn họ cầm thẻ mà Lâm lão tiên sinh đưa.

Tiếp đó nhân viên phục vụ khác thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh vài câu, 1-2p sau, nhân viên phục vụ tới kiểm tra thân phận 2 vị khách trẻ tuổi này mau chóng trở về, hơn nữa nói rõ tình hình, người đàn ông gầy gò ban nãy cũng xin lỗi họ.

"Lâm tiên sinh?" Di động của Trần Kiêu vang lên: "Không có việc gì..."

Không bao lâu sau, Trần Kiêu và Lộ Nam được mời tới phòng nghỉ của sảnh khách quý.

Trong phòng nghỉ, bỗng thấy Lâm lão tiên sinh, người đứng cạnh ông ấy là A Vĩ.

Có một người đàn ông trung niên khác, nhìn khá giống Lâm lão tiên sinh, xem tuổi phán đoán, có lẽ là con trai của ông ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.