Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

Chương 394: Chương 394




[Đây là tình hình gì?]

[Chúng ta xông vào nơi phụ tử thiên luân, toàn gia vui vẻ?]

[Không không không, bầu không khí này không đúng.]

Lộ Nam chỉ nhìn lướt qua, đã thu tình hình trong nhà vào mắt.

A Vĩ gật đầu với người dẫn đường, đối phương bèn ngoan ngoãn lui ra.

Trần Kiêu vốn cho rằng chỉ là gặp phải "điệp mã tử", liếc nhìn Lộ Nam, tiến lên trước, chào hỏi Lâm lão tiên sinh.

*Điệp mã tử: Chỉ người trợ giúp sòng bạc giới thiệu khách mới, k1ch thích họ tham gia chơi, đồng thời giới thiệu nghiệp vụ cho vay.

Buổi chiều tách ra còn nói có việc riêng cần xử lý, Lâm lão tiên sinh cũng không ngờ tối nay lại gặp lại người Nguyên Xuyên, ông ấy xấu hổ nói: "Trần tổng, Lộ tổng. Thật ngại quá, tối nay khiến hai người hoảng sợ."

Trần Kiêu không mấy để ý, nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi, cũng không phải việc to tát gì, ngài không cần bận tâm."

"Trần tổng nói vậy, càng khiến tôi vô cùng xấu hổ. Mở cửa làm ăn, sao có thể đãi khách như vậy? May mắn tối nay là cậu và Lộ tổng, nếu không, chuyện này cũng không biết giải quyết thế nào." Lâm lão tiên sinh thở dài một hơi.

Ông ấy nói vậy không sai, vừa rồi chuyện xảy ra ở sảnh khách quý, quả thật khiến người khó chịu.

Lộ Nam ho nhẹ một cái, Trần Kiêu biết cô có lời muốn nói, bèn nghiêng người ra chút, lộ ra người lúc trước bị anh chắn (bảo vệ).

Lộ Nam biết, Trần Kiêu vừa rồi trả lời tương đối phù hợp với thân phận đối tác kinh doanh, việc lớn hóa nhỏ.

Nhưng Lâm lão tiên sinh vứt ra lời này, chính là muốn mình và Trần Kiêu ra tiếng hỏi tiếp.

[Xem ra Lâm lão tiên sinh muốn tìm cớ phát hỏa.]



Vừa rồi động tác Trần Kiêu tiến lên trước khiến cô rất hài lòng, bây giờ có qua có lại, những lời còn lại để cô nói đi - cho dù nói sai cái gì khiến cha con họ Lâm khó xử, cũng bởi vì cô là một cô gái trẻ không mấy hiểu chuyện, phải không?

Lộ Nam ra vẻ khó hiểu: "Thực ra tôi và Trần tổng cũng cảm thấy buồn bực, sòng bạc Vân Đình kinh doanh bao nhiêu năm, tất nhiên làm việc có quy củ, sao tối nay trong sảnh khách quý lại có thể tự dưng xuất hiện "điệp mã tử"? Nếu muốn giới thiệu cho khách chuyện vay tiền cũng dễ hiểu, nhưng người kia rõ ràng muốn dẫn khách tới sòng bạc khác, chuyện này lại kỳ quái. Hơn nữa nhân viên phục vụ tới đây tìm hiểu tình hình, lại còn không đuổi hắn ta đi..."

Khiến khách nghĩ thế nào?

Dù sao suy nghĩ đầu tiên thoáng qua trong đầu cô là: sòng bạc lớn như vậy, không chơi nổi sao?

Phải biết, sòng bạc cũng cần danh tiếng, nếu chuyện này lan truyền ra, sẽ gây ầm ĩ lớn, đối với sòng bạc Vân Đình, tất phải tiến hành một lần nguy cơ xã giao.

Lộ Nam tò mò: lợi hại trong đó, Lâm lão tiên sinh nhất định biết.

Lâm lão tiên sinh sao lại không biết? Nếu không phải nghe A Vĩ nói con trai ông ta mấy hôm nay làm ra chuyện hồ đồ, ông ấy cần gì phải vội vã chạy tới chỗ này.

Lâm tiên sinh "hừ" một tiếng, liếc con trai.

Kỳ Vĩ vội vàng giải thích: "Cha, hôm nay chỉ là sai lầm nhỏ. Kẻ câu "chuột" nhìn thấy gương mặt lạ, cho rằng là phía Đại Mã phái tới..."

"Cho rằng? Cho rằng cái gì?" Lâm lão tiên sinh vô cùng tức giận: "Sòng bạc có nhiều chuyện phải quan tâm thế, mấy con chuột tầm thường đáng gì? Đáng con phí lớn công sức như vậy bắt nhỏ thả lớn? Bọn họ một tối lén kiếm được mấy trăm nghìn, mấy triệu, hay mấy chục triệu?"

"Hơn nữa, chuột trong sòng bạc thường là hạng người gì? Tướng mạo thường thường không nổi bật. Con mắt mù hay tâm mù?" Lâm lão tiên sinh lớn tiếng nói với con trưởng: "Con xem con làm chuyện tốt gì đi. Còn không mau tạ lỗi với Trần tổng và Lộ tổng."

Lâm Kỳ Vĩ nhìn Trần Kiêu và Lộ Nam trông dễ nhìn hơn gấp 10 lần video, cuối cùng vẫn mấp máy môi, gật đầu với họ, nói tiếng xin lỗi quấy rầy.

Trần Kiêu không nói gì, để mặc cô phát huy.

Lộ Nam tự nhiên là cười tủm tỉm: "Trần tổng của chúng tôi đã nói, chỉ là hiểu lầm, làm rõ là được, ngài không cần lo lắng."

Lâm Kỳ Vĩ quay sang nhìn cha, biểu lộ đại khái là: khách đã nói không sao, ngài hài lòng chưa?

Lâm lão tiên sinh gõ mạnh gậy chống ngày thường luôn không rời người xuống sàn: "Con cho rằng, con chỉ làm sai mỗi chuyện này?"

"Thứ cho con ngu dốt, con cẩn thận quản lý sòng bạc, không dám lười biếng chút nào, thật sự không biết mình còn làm gì sai." Lâm Kỳ Vĩ hơi cúi đầu, hiển nhiên còn bướng bỉnh.

Lộ Nam bụng nhủ: quả nhiên là con trai của Lâm lão tiên sinh, nhưng kế tiếp hình như là cảnh cha dạy con, chúng ta có nên ra ngoài trước không?

Cô liếc mắt, Trần Kiêu liền hiểu ý, mở miệng cáo từ với Lâm lão tiên sinh, lý do có sẵn - vừa rồi còn chưa chơi thỏa thích, bây giờ dự tính đi dạo tiếp.

Lâm lão tiên sinh gật đầu: "Làm mất nhã hứng của hai vị, A Vĩ, cậu ra nói với sảnh khách quý một tiếng, hôm nay chi phí của Trần tổng và Lộ tổng toàn miễn."

Cái này không khỏi quá mức.

Nhưng Trần Kiêu tìm cớ này, cùng lắm thì lát nữa ra sảnh khách quý xem nhiều, chơi thiếu vậy.



Trần Kiêu và Lộ Nam liếc nhau, sau đó mỉm cười: "Vậy tôi và Lộ Nam cảm ơn ngài khoản đãi."

Bọn họ cầm thẻ VIP cao quý, tới sảnh khách quý, mỗi người đổi 100 nghìn phỉnh, kết quả chẳng ai thua tiền.

Suýt nữa cuốn vào chuyện nhà và chuyện sự nghiệp gia tộc nhà họ Lâm, vội vã ra ngoài, lại được cho biết chi phí toàn miễn, chắc là tương đồng với phí an ủi.

Như vậy tính ra, chuyến này quả không thiệt.

Lại vào sảnh khách quý, nhân viên phục vụ nâng phỉnh cho Lộ Nam lại tới dẫn đường như cũ, lần này, thái độ của cậu ta cung kính hơn nhiều.

Vừa rồi có một số khách chú ý tới chuyện bên này, vốn dĩ bọn họ còn có phần lo lắng. Sau khi hai người TQ đại lục bị mang đi, bèn bắt đầu thì thầm khe khẽ.

Bây giờ nhìn thấy đôi nam nữ trẻ này trở về, nhân viên phục vụ và người chia bài rất khách khí với họ, khách thấy vậy cũng yên lòng tiếp tục chơi - vừa rồi cô gái TQ này, chỉ thắng không thua, vận may không khỏi quá tốt. Bọn họ đều hoài nghi cô ta liệu có gian lận, hoặc sòng bạc cảm thấy bọn họ thắng quá nhiều nên xua đuổi họ.

Cái trước thì không quan tâm, phá hoại quy củ sòng bạc đáng bị trừng phạt; nhưng nếu là cái sau, đối với khách ở đây, không phải chuyện tốt gì.

Kết quả bây giờ không có chuyện gì hết, chứng tỏ sòng bạc Vân Đình vẫn ổn.

Trong phòng khách quý, người đàn ông gầy gò ban nãy đã không thấy đâu.

Trần Kiêu coi như không nhìn thấy ánh mắt đánh giá của những người xung quanh, hỏi: "Em không chơi à?"

Lộ Nam nhếch miệng cười: "Em vừa chơi mấy ván, đã đưa tới phiền phức như vậy. Em sợ lát nữa tiếp tục thắng, lại khiến người khác ghen tị."

Nửa câu sau, Lộ Nam nói rất khẽ.

Trần Kiêu "ừ" một tiếng: "Vậy anh cũng không chơi nữa, chúng ta đi thôi, tới khu trò chơi."

Lộ Nam không tán đồng: "Em biết, nếu không phải để Lâm lão tiên sinh tin tưởng chúng ta thật sự không để trong lòng, anh cũng sẽ không nói chúng ta còn muốn trở lại sảnh khách quý. Anh chơi đi, thắng mời em ăn kem, thua thì tính cho em, vừa rồi số tiền em thắng đều cho anh làm tiền vốn."

"Như vậy sao được, nếu Lộ tổng đã nói thua tính cho em, như vậy thắng tự nhiên cũng tính cho em." Trần Kiêu cười nói.

...

Trong nhà, Lâm lão tiên sinh thất vọng nhìn Lâm Kỳ Vĩ: "Đây là biện pháp của con? Câu chuột? Ai kiến nghị ngớ ngẩn cho con thế?"

"Là suy nghĩ của con." Lâm Kỳ Vĩ lưu manh thừa nhận.

Lâm lão tiên sinh sợ nhất là nghe thấy câu trả lời này.

Này chứng tỏ cái gì, chứng tỏ con trưởng đích xác ngu như heo.

Còn không bằng nghe kẻ khác xúi giục đâu.



"Mở sòng bạc quan trọng nhất là gì? Con tưởng là quan hệ? Sai rồi, là giữ chữ tín!" Lâm lão tiên sinh hừ lạnh: "Ai nấy đều nói 10 ván đánh bạc thì 9 ván thua, đó là bởi vì tâm tính con bạc. Chúng ta mở sòng bạc, thắng được, thì cũng thua được, nếu không cũng đừng làm nghề này. Con thì giỏi rồi, tưởng mình thông minh. Nếu không phải A Vĩ báo lại, cha thế mà không biết con lại dùng biện pháp ngu xuẩn thế này!"

"Ông chủ bớt giận..." A Vĩ khuyên nhủ: "Đại thiếu gia cũng muốn bắt được chuột, chỉ là quá sốt ruột thôi."

Không biết câu nào chọc phải trong lòng Lâm Kỳ Vĩ, hoặc câu nào có sức sát thương khiến Lâm Kỳ Vĩ như đặt mông vào tổ ong vò vẽ, tóm lại, anh ta tức khắc nổ tung: "A Vĩ A Vĩ, trong mắt ngài chỉ có Lâm Kỳ Vĩ. Con đã nhịn mười mấy năm rồi, hôm nay con hỏi ngài, ai là con ruột của ngài? Ngài chắc khao khát nó là con ruột ngài lắm phải không? A, chưa biết chừng, nó thật đúng là con trai ngài. Nếu không sao ngài lại đặt chữ "Vĩ" cho nó - nếu không phải chuyện vào gia phả gia tộc ta rất nghiêm cẩn, chắc ngài đã sớm viết tên nó lên rồi phải không?!"

Mấy chữ "con trai", "con trai", "con trai" liên tiếp này khiến Lâm lão tiên sinh ngơ ngẩn.

"Đồ khốn!" Lâm lão tiên sinh lấy lại tinh thần không muốn gõ gậy chống nữa, mà muốn gõ vào đầu thằng con!

...

"Anh thấy đêm nay, em nhìn máy đánh bạc, bài poker, không có chút hứng thú nào."

Trần Kiêu quan sát rất tỉ mỉ, anh ta phát hiện, Lộ Nam thắng tiền / lúc thấy mình thắng tiền, dù cười, nhưng ý cười cũng tản ra rất nhanh, hơn nữa cô dường như muốn tiêu hết số tiền kiếm được ở đây, ngoài mua kem, ban nãy số tiền còn lại, cô một hơi mua mấy cái túi xách - không sai, ý tốt của Lâm lão tiên sinh chung quy bị bọn họ phụ lòng, cộng thêm khoản tiền lúc trước Lộ Nam thắng được, tối nay họ kiếm được phải 70-80 nghìn.

Trần Kiêu toàn bộ giao cho Lộ Nam, Lộ Nam suy tư, ra sảnh cho khách quý liền tiêu hết.

Lộ Nam biết anh ấy tinh tế, cô múc một thìa kem dâu tây, nói với anh: "Đại khái vì hồi nhỏ nhìn thấy hình ảnh đánh bạc tan cửa nát nhà. Chú ruột của em bị đám hồ bằng cẩu hữu mang theo, lúc đầu chơi nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn. Anh biết không, 20 năm trước, chuyên môn có người tụ tập mở ván bạc, mở ở trong núi, một đám con bạc suốt ngày suốt đêm, động một tí là mấy chục nghìn mấy trăm nghìn, đó là 20 năm trước đấy. Nhưng lúc đó cấm đánh bạc cũng rất nghiêm ngặt, công an cứ thỉnh thoảng lại vào núi. Em nhớ năm ấy là nghỉ hè năm lớp 9, chú em, không những vận may đánh bạc kém, vận may khác cũng kém, lúc chạy trốn hoảng hốt chạy lung tung giẫm phải bẫy lợn rừng, di động cũng đánh rơi... Em và em trai lúc đó thường lên núi chơi, lúc nhìn thấy ông ấy, không biết bị loại rắn nào cắn, đầu sưng lên to như quả bóng rổ, còn tím tái."

Hồi tưởng lại cảnh đó, Lộ Nam bất giác run lên một chút.

May mà, hôm đó cô không bắt nạt em trai, không bắt nó đi trước mở đường.

May mà, cô phản ứng nhanh chóng, che mắt em trai.

Trần Kiêu kéo tay cô, xoa lông tơ dựng lên trên cánh tay cô: "Đừng hồi tưởng nữa."

"Không sao, thực ra em chỉ liếc mắt một cái. Bây giờ nghĩ lại, cũng không quá sợ hãi, dù sao hại chết ông ấy, là đánh bạc, mà không phải em. Hơn nữa, chú em còn nên cảm ơn em, nếu không phải em kịp thời phát hiện, thời tiết nóng như vậy, mấy hôm sau ông ấy sẽ thối rữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.