“Nhìn dáng vẻ của con, dường như không phải là chuyện xấu?” Dư thượng thư rất là hiếu kỳ, ông biết con mình không có hứng thú gì với con đường làm quan, ngày thường say mê thi họa rất ít chuyện có thể làm nó chấn động như thế.
Nếu không liên quan đến Sơ Tình, vậy thì là ở phương diện thi họa?
“Nàng theo Tiếu tam lang đi Tây Nam khu nhậm chức, dọc theo đường đi viết những gì nhìn thấy vào du ký (ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch), rồi sau đó làm thành quyển dài cùng với mấy quyển tranh vẽ.” Dư Thịnh Bình cảm khái nói với phụ thân, “Có lẽ là vì để cho Thanh Giang quận chúa hiểu tình hình gần đây của con yêu, nàng cho người mang du ký và bộ tranh vẽ kia về kinh thành.”
Dân phong Đại Tề cởi mở thoải mái, không có quy định thơ tranh vẽ của nữ tử khuê các không được truyền ra ngoài, Thanh Giang quận chúa ẩn chứa ý khoe khoang lại muốn hỗ trợ hợp tác hôn sự đang tràn đầy nguy cơ giữa Thôi Văn Khang và Dư Sơ Tinh.
Vì vậy, bà đã tìm cơ hội mời vài vị thi họa nổi tiếng trong kinh đến dạo chơi giám định và thưởng thức “Bức học miêu tả phong thổ nhân tình của Tây Nam”, ngay từ đầu Thanh Giang quận chúa cũng chưa nói tác giả là ai, lạc khoản cũng chỉ dùng tên giả “Ứng an cư sĩ”.
Chờ sau khi được mọi người khen ngợi, quận chúa mới đắc ý lại giả vờ khiêm tốn cho thấy đây là “tác phẩm kém cỏi” của tức phụ lúc nhàn rỗi.
“Con may mắn lấy xem được thật sự là cảm xúc rất nhiều, người này ngoại trừ dùng phương thức vẽ tranh dùng sông núi làm nổi bật người đã từng bị người đời gạt bỏ ra, chỉ nhấn mạnh miêu tả cảnh tượng tuyệt đẹp của núi Đại Xuyên nổi tiếng, hơn nữa trong hư không trống rỗng lại có thực, trọng điểm văn chương say mê hấp dẫn thiếu mài dũa tinh tế.” Dư Thịnh Bình dùng góc độ chuyên nghiệp khen ngợi không tiếc rẻ chút nào.
Tiện đà trực tiếp mượn bàn học của phụ thân, múa bút vẽ một bức tranh sơn thủy giống như của Uyển Như.
“Thật sự là không nghĩ tới một phụ nhân có thể vẽ sơn thủy vẫy mực (một cách vẽ tranh thuỷ mặc) rầm rộ như thế, dãy núi hùng vĩ đồ sộ, hạp cốc lao nhanh hiểm trở... Vui vẻ nhảy vào trang giấy, bố trí thanh nhã, hào phóng thoát tục, thật sự có thể nói là rừng sương trong rõ mênh mông, ý vị bất phàm!” Dư Thịnh Bình chỉ tranh mình mô phỏng lại không khỏi thở dài, “Phụ thân xem tranh này tốt không?”
“Họa pháp như thế ngược lại mới lạ, cùng lối vẽ tráng lệ tỉ mỉ của đương thời không quá giống nhau.” Dư thượng thư cũng là văn nhân trong vòng nhân sĩ lời nói cũng có trọng lượng, tất nhiên mắt sáng như đuốc, liếc một cái là đã nhìn vẽ chủ yếu là dùng phủ mực nước phủ lên, rất thể hiện ý cảnh xa xưa, “Nương tử Tiếu gia còn trẻ tuổi mà có thể tự nghĩ ra trường phái mới?”
Điểm này, ông lại không có cách nào tin được, thậm chí có chút hoài nghi có phải có người khác vẽ thay hay không, ông sống mấy chục năm còn chưa từng thấy nữ tử khuê các có thể làm ra tác phẩm rầm rộ như thế.
“Bức tranh con vẽ lại có thể thể hiện lại được mười phần, nếu luận công cũng không thua nàng, nhưng có nhiều chỗ nhìn ra lực cổ tay có chút không đủ.” Dư Thịnh Bình lắc đầu phá bỏ suy đoán hoài nghi của phụ thân, ngoài ra, hắn không có cảm giác mình không thể siêu việt như Uyển Như, chỉ là kinh ngạc cho ý cảnh nàng thể hiện trong bức tranh mà thôi.
“Nói như vậy, có thể nói là tài năng có thể rộng mở ra, ven đường bọn họ đi từ kinh thành đến khu Tây Nam Di chắc hẳn chịu đựng các loại rèn luyện?” Dư thượng thư đột nhiên có chút hiểu được ý tứ mà nhi tử chạy vội tới nói chuyện này rồi.
“Quả thật là như thế.” Dư Thịnh Bình khẽ gật đầu, rất nghiêm túc nói với phụ thân, “Du ký của vị 'Ứng an cư sĩ' này con cũng xem qua vài trang, cảm xúc giống nhau rất nhiều, Thanh Giang quận chúa nói sau khi hỏi ý kiến tức phụ có thể sẽ cho in ấn... Phụ thân, lúc trước quả thật chúng ta đã nhìn sai huynh muội Thôi thị rồi.”
Hắn tin chắc có thể từ bút pháp thi họa và hành văn trong câu nói nhìn ra được nhân phẩm và khí khái của một người, Uyển Như sáng tác du ký và vẽ tập tranh hoàn toàn lọt vào mắt của vị đại tài tử này rồi.
Hắn đoán vài trang giấy viết thư như du ký kia, chính là đoạn đoàn người Tiếu Dương gặp phải đàn sói tập kích Uyển Như giương cung bắn cứu phu, trong nội dung được thuật lại ngoài mạo hiểm ra, thâm tình “Ta che chở nàng, nàng đã cứu ta” trong đó càng làm người ra động lòng.
“Phụ thân, hãy suy nghĩ về hôn sự của Thập tam nương, có lẽ Thôi Văn Khang này chính là người xứng đôi —— có muội muội xuất sắc như vậy, cùng với huynh trưởng có quan hệ thân mật lại có thể kém ư?” Sau khi Dư Thịnh Bình nói lại nội dung du ký không khỏi khuyên như thế.
“Nhưng nếu là như vậy, phải đợi đến hạ tuần sang năm Thôi Văn Khang hết tang kỳ mới có thể đón dâu, khi đó hắn đã đến Tây Nam, ba năm rưỡi về không được, chẳng lẽ muốn Thập tam nương đợi đến hai mươi mới xuất đầu hoặc gả đi ngàn dặm xa xôi?” Hai hàng lông mày của Dư thượng thư vẫn nhíu chặt, hôn sự này, thấy thế nào cũng đều là nhà mình thiệt thòi!
“Chỉ là nữ nhi của kế thê, nghiêm chỉnh mà nói không tính là muội muội ruột.” Dư Thịnh Bình không cứng nhắc mà nghiêm ngặt tuân theo lễ nghi như như phụ thân, lập tức nghĩ đến chỗ trống trong quy định lễ nghi, “Có lẽ còn có những biện pháp khác?”
“Hồ đồ! Lời này mà con có thể nói ra được?” Hai cha con đang bàn bạc hôn sự của Dư Sơ Tình, lại có người hầu báo lại, Thôi gia đưa lễ.
Uyển Như thử ủ vạc “Kim ba ngọc lộ” phiên bản giản lược đầu tiên không ngờ thành công, tuy là rượu mới đầu năm nhưng thực sự có thể miễn cưỡng uống, nàng hoàn toàn không biết muội muội mình chết cần túc trực bên linh cữu, cho người đưa thư đến nhà mang theo vài hũ đến kinh thành chia cho Thanh Giang quận chúa và nhà mẹ đẻ.
Đúng lúc đại bá Thôi gia và Dư thượng thư qua lại, da mặt mỏng không muốn dán vào người mặt lạnh, vừa khéo được Uyển Như đưa tới rượu ngon hương thơm màu vàng óng ánh, gọi người nếm thì hương vị rất không tệ.
Thôi Thừa Tổ lại tìm người viết thư nói rõ lần nữa, dùng lý do người đang có tang không thể uống rượu, đưa “Kim ba ngọc lộ” đến phủ Thượng Thư.
Thích rượu như mạng, đầu tiên là Dư Thịnh Bình không thèm để ý chút nào mở vò rượu, chờ nhìn thấy nước rượu gợn sóng lăn tăn, ngửi lại mơ hồ lộ ra mùi rượu ngon, trong nháy mắt mở to mắt.
“Rượu ngon, thật sự là rượu ngon!” Dùng chén Thanh Ngọc rót một chút sau khi tinh tế thưởng thức, hắn chép chép miệng, vuốt râu ria thở dài, “Đủ giá trị trăm lượng vàng!”
Nói xong còn nghiêng người xem thư trong tay phụ thân, lập tức hỏi: “Rượu này còn có phương thuốc?”
“Phương thuốc không có, Thôi gia nói đây là rượu bổ dưỡng thượng đẳng, có trầm hương, đàn hương, đương quy, cẩu kỷ, quan quế.. mười sáu loại vị thuốc Đông y, chắc hẳn tất cả phương pháp bào chế không giống nhau, phương pháp chế riêng cực kỳ phiền phức —— quả thật giá trị ngàn vàng, Tiếu tam nương này, lợi hại!” Dứt lời Dư thượng thư tàn nhẫn liếc nhi tử một cái, người này, có rượu thì quên nữ nhi, thư Thôi gia gửi lại hỏi phương pháp chế rượu!
“Sao? Bọn họ lại có chủ ý mới?” Dư Thịn Bình ngượng ngùng cười, hỏi.
“Có.” Dư thượng thư tiếp tục nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm không có biện pháp nào hình dung ra được, “Hắn đưa ra một tính toán mới rất vô sỉ, nhưng mà có thể giải quyết chuyện chúng ta lo lắng cho hôn kỳ lúc trước.”
Giờ này khắc này ông thật sự không biết nên nói lão đại Thôi gia thức thời? Hay là gian xảo? Hoặc là lạnh lùng đây? Tóm lại, tâm ý này không đủ ngay thẳng hay xử sự không đủ lương thiện!
Chuyện này, rốt cuộc đồng ý hay cự tuyệt?