Dưới câu hỏi của nhi tử, Dư thượng thư hơi có chút khó chịu đáp: “Nhà bọn họ mở Từ Đường hạ nữ tử bất hiếu kia xuống làm thứ, tất nhiên huynh trưởng con vợ cả không cần vì muội muội thứ xuất mà tuân thủ “thời gian để đang”.”
Lời này vừa nói ra, Dư Thịnh Bình lập tức sáng tỏ.
Ở triều đại này đích thứ khác nhau như mây và bùn, con trai trưởng vì thứ nữ đừng nói để tang một năm, chịu y theo “Tiểu công” túc trực bên linh cữu năm tháng cũng đã hiếm thấy, chỉ cần thông gia không kiêng kỵ ba tháng sau việc cưới gả tuyệt không vấn đề.
Chỉ là, ở trong giới thế gia có giới hạn đích thứ rõ ràng, hôm nay sau khi Thôi gia bỏ Trương thị còn giáng nữ nhi của bà ta xuống thứ tất nhiên không ổn, theo như lẽ thường, nữ tử bị hưu không tính là người của nhà chồng, nữ tử của bà ta sẽ không bị ảnh hưởng.
Quan trọng hơn là, nữ tử đã chết rồi hạ xuống thứ xuất ngược lại ảnh hưởng không lớn, nhưng huynh đệ cùng mẹ thì sẽ ảnh hưởng như thế nào?
“Vậy Thôi Văn Viễn thì sao?” Dư Thịnh Bình không khỏi cảm thấy có chút đau đầu, vừa khen ngợi Tiếu tam nương tử Thôi gia lại bắt đầu có chuyện khác.
Đích thứ sao có thể thay đổi bất thường, còn vì vội cưới thê cho chất tử nữa —— chuyện này thật sự là bị nghẹn như mắc xương cá. Sao lúc trước không thấy Thôi các lão là một người hồ đồ như thế nhỉ? Một chi Thôi thị hay cả nhà cũng bị điên luôn rồi?
“Thôi Văn Viễn, bị đuổi khỏi tộc rồi.” Lúc Dư thượng thư nhìn thư cũng không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu vì chuyện gì mà chuyện này lại phát triển thành như thế.
Đứa nhỏ của chi thứ hai Thôi gia rất có tài, cho nên lúc chưa được mười sáu tuổi đã tham gia khảo thí tiến sĩ, mặc dù xảy ra chuyện làm rối kỷ cương, nhân cũng bởi vì trẻ tuổi mà không bị chỉ trích nhiều, chắc hẳn Thôi các lão cũng gửi hi vọng Thôi Văn Viễn phát triển và lột xác, cho nên cũng không đuổi khỏi nhà.
Hôm nay lại đột nhiên đuổi khỏi tộc, Dư thượng thư tin tưởng chuyện này không đơn giản chỉ là liên quan đến tỷ tỷ ruột: “Vấn đề này, có chút kỳ quặc.”
Hai cha con đã chìm nổi trong quan trường hai năm cũng không phải ngốc, kết hợp với chuyện chết bất đắc kỳ tử và chuyện bị đuổi khỏi tộc, Dư Thịnh Bình trầm ngâm một lúc lâu không khỏi trừng mắt kinh ngạc nói: “Không phải là vị đệ đệ kia “đại nghĩa diệt thân” chứ?”
Hung dữ ác độc bức tử người thân hóa ra không phải tộc trưởng Thôi gia mà là Thôi Văn Viễn chưa làm lễ trưởng thành kia?! Cho nên Thôi các lão mới đuổi ra khỏi tộc?
“Nếu là như vậy, Thôi Văn Khang cũng phải lo lắng. Bọn họ cũng đang không rõ hỏi việc hôn nhân có thể giữ nguyên kế hoạch để tiến hành hay không.” Dư thượng thư để lá thư xuống thở dài, căn dặn nhi tử, “Hiện tại cũng mặc kệ tất cả, con đi gặp Thôi gia nói chuyện đi.”
Phải biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể quyết định có gả Thập tam nương hay không.
Trước đó Dư thượng thư còn từng giáo dục Sơ Tinh, không thể tách khỏi chuyện của muội muội cùng cha, hôm nay quả thật ông mơ hồ hi vọng, chỉ mong người có nhân phẩm không tốt đều là từ chỗ Trương thị.
Chỉ mong Thôi Văn Khang và Tiếu tam nương này đều giống như thân mẫu (mẹ ruột), Tiên Bình Nhạc Quận Vương phi tuy là người tính tình bưu hãn, nhân phẩm càng không có gì để nói, Trịnh Oánh nữ nhi của bà ngoại trừ tính tình mềm yếu chút cũng không có gì không tốt.
Mặc dù Dư thượng thư luôn miệng nói không muốn cho Sơ Tinh gia nhập Thôi gia, nhưng nếu thật sự do nhà gái từ hôn hoặc nhiều hoặc ít có tổn hại danh dự, không phải vạn bất đắc dĩ, ông cũng không nguyện đẩy tôn nữ đi nơi đầu sóng ngọn gió.
Sau đó, Dư Thịnh Bình đăng môn bái phỏng tìm hiểu một phen rồi trở về, xác nhận sự thật như lúc trước đoán, nhà người ta thật sự có nghiệp chướng. Mà mặc dù Thôi gia muốn vứt bỏ Trương thị cũng đuổi Thôi Văn Viễn khỏi tộc nhưng thực sự không khắt khe với bọn họ, cho thôn trang sản nghiệp phong phú, tất cả vật chất rất là đầy đủ, chỉ là không được tùy ý đi loạn mà thôi.
Sau khi biết được những tin tức kia, lúc này Dư thượng thư mới thở phào, ông sợ nhất chỉ là tôn nữ thật thà chất phác gả vào đại gia tộc không nhân tính, dù có chết cũng không biết mình chết thế nào!
Mà Thôi Văn Khang này dung mạo bất phàm, tiền đồ giống như gấm lại không có gì không ổn, nếu chuyện để tang đã được giải quyết, thì theo như kế hoạch lúc trước mà tiếp tục chuẩn bị, tảng đá nặng nề trong ngực của Dư Sơ Tinh rốt cuộc cũng bỏ xuống được, xe chỉ luồn kim thêu giá y.
Sau căng thẳng rốt cuộc Dư gia được thả lỏng, trong hoàng thành lại sợ bóng sợ gió, vào lúc bão tố không ít hậu phi, cung nhân đều có chút hốt hoảng bất an.
Bởi vì, chuyện khai thác quặng vàng bạc riêng tư của Thất hoàng tử bị lộ ra hoàng thượng rất là tức giận, quyết ý chỉnh đốn trong nội cung một phen, ông lén phái tâm phúc Tào nội thị giám thăm dò phe phái của các hậu phi, đại thần, chỉ rõ ràng các môn nhân của các hoàng tử trưởng thành.
Rồi sau đó, kim thượng từ tức giận biến thành nổi giận, ông còn chưa chết đâu, chỉ là hơi già mà nhi tử đã bắt đầu kết bè kết cánh, lôi kéo tính toán nhỏ cho mình.
Các loại lôi kéo qua lại, các loại đục khoét nền tảng, các loại bồi dưỡng thế lực của mình, thậm chí, thế lực mẫu tộc thịnh nhất là Lục hoàng tử đã bắt đầu từng bước nhúng chàm binh quyền!
Vương gia muốn làm gì đây? Bức vua thoái vị soán vị?! (Vương gia này là họ Vương không phải vương gia, hay hoàng thất nhé)
Hoàng đế tức giận đến run rẩy lập tức tuyên triệu Tương Dương công chúa tiến cung, tìm bà giải thích chuyện Vương gia —— dù sao đây cũng là mẫu tộc của bà, vốn ông còn gửi hi vọng chính nữ nhi bản thân yêu thương nhất có thể tự nói với bản thân: Tào nội thị giám dò xét sai lầm, Vương gia cũng không có lòng không thần phục.
Nhưng Tương Dương công chúa lại kinh ngạc ngây người quỳ xuống, vẻ mặt ảm đạm trả lời: “Mặc dù Hoàng quý phi cũng là di mẫu (dì) của con, nhưng lúc mẫu thân lâm chung từng nói các nàng không cùng mẹ cũng không cùng lòng, Vương gia hi vọng lúc mẫu thân đi rồi vẫn có người ở trong nội cung hầu hạ phụ hoàng, lúc đó mới tiến cử quý phi...”
“Cái gì?!” Hoàng đế nghẹn họng, thiếu chút bất tỉnh nhân sự.
Nếu không phải cho rằng Vương hoàng quý phi là muội tử của người vợ cả bản thân luôn nhớ đến, làm sao ông có thể cho phép đối phương có địa vị cao? Còn dựa vào việc nàng ta được sủng ái mà Lục lang mắt cao hơn đầu không biết gì. Hoàng đế sống chết cũng không muốn thừa nhận chính mình lúc còn trẻ tiếp tục lấy nữ tử Vương gia, còn để cho thế gia trăm năm kia nâng đỡ mình.
Hôm nay đã sớm nắm quyền ông chỉ nghĩ bản thân đã bị lừa, hóa ra hai tỷ muội kia cho tới bây giờ không yêu thương nhau! Khó trách, quan hệ giữa trưởng nữ thương yêu nhất và Lục lang cũng không thân mật.
“Từ trước đến nay mẫu thân không màng danh lợi.” Tương Dương công chúa dát vàng trên mặt cho mẫu thân, rồi sau đó mới ung dung tiếp tục nói đến người khác, “Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau xây dựng sự nghiệp được... Bằng không, con cũng không nguyện đuổi Thất Lang đến địa phương xa xôi, chỉ sợ nó quá tốt có thể sẽ vì tình nghĩa thân thích can thiệp đến chuyện trung nghĩa.”
Một chuỗi lời này cũng giống như không nói gì, cũng có thể coi như đã nói tất cả, lập tức chọc Hoàng đế từ nổi giận biến thành quát mắng cuồng nộ.
Công chúa được Hoàng đế sủng ái nhất, bà cũng kêu ngạo, vốn tính toán vài con đường, bất kể ai thắng thì mình cũng có con đường sống.
Nhưng cũng bởi vì mẫu thân đã qua đời của bà là nữ tử Vương gia, Hoàng quý phi và Lục hoàng tử tính toán lôi kéo bà và Ôn gia tham gia vào, thậm chí không tiếc dùng sắc đẹp dụ dỗ Ôn Tử Thần, hoa khôi tuyệt đẹp Truyền Tịch trong Bình Khang Lý không phải cũng cuốn lấy Thất lang sao!
Nếu cùng có lợi thì cũng không sao, hết lần này tới lần khác thủ đoạn của bọn họ bỉ ổi, Tương Dương công chúa cũng chướng mắt Lục Lang bảo thủ ghê tởm, phò mã Ôn Thanh Vũ càng không có ý tham gia tranh đoạt.
Nhìn vào lịch sử, lúc hoàng quyền thay đổi phàm đứng sai vị trí đều bị chết rất thảm, đứng đúng vị trí nói không chừng còn bị có mới nới cũ, người trung thành đứng giữa nhiều nhất không làm tâm phúc của vua mới thì cũng chỉ cáo lão mà thôi, dĩ nhiên Ôn gia là cự phú một phương, hơi thối lui thì có ngại gì?
Vương hoàng quý phi cũng đã hạ thủ chẳng lẽ còn không cho Tương Dương công chúa phản kích sao? Cũng không thể trơ mắt nhìn Lục hoàng tử đăng cơ Vương gia chính thức đắc thế.
Về phần mẫu tộc Vương thị, trưởng công chúa cũng chỉ là nữ nhi của nữ tử Vương gia đã qua đời lâu rồi, mặc dù Vương gia quyền khuynh cả nước, thì có liên quan gì đến bà đâu?
“Nghiệp chướng, nghiệp chướng!” Hoàng đế tức giận đến đau gan, còn có cái gì so với người đến lúc tuổi già mới phát hiện vài nhi tử hận không thể để ông chết mà tranh giành vị trí, không khiến cho người ta thương tâm ư?
Tương Dương tranh thủ thời gian đỡ Hoàng đế đang sắc mặt tái nhợt, khuyên nhủ: “Phụ hoàng bảo trọng long thể! Các đệ đệ, cũng có người tốt mà?” Chỉ một câu này thôi, tuyệt không nói nhiều, còn lại ông cũng có quyết đoán.
Tam lang đưa tiền đưa mỹ nhân lôi kéo quan viên; Lục lang không thỏa mãn ủng hộ thế gia đại tộc thậm chí bắt đầu nhúng chàm cấm vệ quân; Thất lang ôm tiền, khai thác mỏ, còn luyện sắt... Người sau còn tệ hơn cả người trước!
Lớn tuổi lại không thấy có gì không ổn, hình như chỉ có lão cửu? Không, nói không chừng bên trong con người này cũng hiểm ác! Còn phải xem cho thật rõ.
Vô cùng cấp bách, không thể để cho lão lục có gia thế mẫu tộc tốt nhất, con lên nhờ mẹ được! Ngày kế tiếp Hoàng đế bởi vì chuyện Tây Nam Di hung hăng trách cứ Thất hoàng tử, cắt đứt cánh chim của hắn, vừa mạnh mẽ vang dội hạ vị Vương hoàng quý phi vị, cách chức xuống làm Chiêu Dung, tiện đà bắt đầu nghiêm ngặt quản chế Lục hoàng tử.
Về phần Tam hoàng tử, người chỉ biết mỹ nhân kế không đủ gây họa...
Đồng thời lúc đó, Cửu hoàng tử từ trước đến nay không có tiếng tăm gì lại bởi vì lần này không phạm phải sai lầm gì mà lọt vào mắt mọi người, mà tuổi còn trẻ cũng đang âm thầm tính toán, giám quân Đoạn Vinh Hiên mà phụ hoàng phái đi đã đến Tây Bắc rồi nhỉ?
Không biết hắn có thể bình an thuận lợi làm việc hay không?a