Trừ khi con của hoàng thất bị chết non khi sinh ra, nếu không sẽ không có một người nào mà sống sót được nếu vẫn ngây thơ đơn thuần. Dù Cửu hoàng tử sắp tròn mười bảy tuổi mới bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài nhưng mẹ đẻ Tào chiêu dung đã sớm trải đường cho hắn.
Cửu hoàng tử chỉ thể hiện bộ dạng không tranh quyền thế, một lòng vì nước vì dân ngoài mặt mà thôi, sau lưng sẽ lặng lẽ làm việc.
“Chiêu Dung” đứng kế dưới Chiêu Nghi chức đứng đầu cửu tần, thậm chí còn cao hơn cả Chiêu viện Vương thị sau khi bị giáng chức (*ở chương trước tác giả để Chiêu Dung nhưng bây giờ lại để Chiêu Viện, mình sẽ sửa lại chương trước sau nhé), vốn không phải là vị trí dễ bị người xem nhẹ, Tào Chiêu dung lại rất biết xem xét thời thế.
Trước lúc Cửu hoàng tử chưa trưởng thành bà ta chưa bao giờ rêu rao, đã từng núp sau lưng Quý phi và Tề Chiêu nghi chưa từng bị người chú ý, giáo dục nhi tử cũng là để hắn giấu đi tài năng, chờ đến lúc quan trọng sẽ một bước lên mây.
Ví dụ, mọi người mơ hồ biết rõ thủ lĩnh Huân vệ Tào Trung Lang tướng và mẹ đẻ Tề Chiêu Nghi của Thất hoàng tử là đã ra khỏi thân thích “ngũ phục” rồi*, bình thường có chút qua lại, lại cứ quên hắn (Tào Trung lang tướng) và Tào chiêu dung đều đến từ gia tộc Tào thị.
(*Chế độ “Ngũ phục” là chế độ để tang cho thân thích trong lễ của Trung Quốc. Nó quy định, liên hệ máu mủ thân sơ cũng khác, chế độ để tang cũng khác nhau, dưới đây chia thân thích làm năm loại, từ thân đến sơ theo thứ tự là: trảm thôi, tư thôi, đại công, tiểu công, ti ma. Ngoài “ngũ phục” thì liên hệ máu mủ tương đối xa, dù có quan hệ thân thích thì cũng có thể lấy nhau.
– Trảm thôi (đại tang – Tang 3 năm): là loại cao nhất trong tang phục, với chất liệu là vải gai thô, không khâu mép vải để lộ chỗ chém đứt để may áo; dùng “tư điệt” (dây lưng bằng gai thô) quấn chặt phần dưới thân; tay cầm “trượng khốc tang bồng” (gậy bằng trúc không cạo vỏ – biểu thị đau thương không thể đứng thẳng phải dùng gậy chống); chân đi giày cỏ “gian cục” và đầu đội “quan thằng anh” (loại mũ dùng dây gai quấn lại). Người mặc trảm thôi trong 3 năm để chịu tang thì được xem là “hiếu tử”. Sách Thanh hội quy định: “Trảm thôi chủ yếu dùng để con trai, con gái và con dâu mặc để chịu tang cha mẹ. Nếu không có con trai thì cháu hoặc chắt đích tôn phải thay hoặc vợ và thiếp để tang cho chồng”.
– Tư thôi (cơ niên – tang 1 năm có chống gậy): Dùng vải gai thô nhưng viền mép đều và chống gậy trúc cạo nhẵn, hạn dùng trong 1 năm.
– Đại công (tang 9 tháng): Vải gai mịn đã qua gia công, màu ngà, hạn mặc trong vòng 9 tháng.
– Tiểu công (tang 5 tháng): vải gai mịn hơn, màu trắng, hạn mặc trong 5 tháng, là tang phục của anh em trai.
– Ti ma (tang 3 tháng): may bằng vải tinh chế màu trắng, hạn mặc trong 3 tháng (loại nhẹ nhất trong ngũ tang phục).Theo wordpress Anh Đào Tẩm Đường)
Mặc dù quan hệ huyết thống đã xa giống như chưa từng quen biết, trước kia tổ phụ của Tào chiêu dung lại từng giúp đỡ người này, ở sau lưng quan hệ của hai nhà cũng không phải cạn, qua lại tốt với Tào Trung Lang tướng tương đương với việc khống chế hơn phân nửa người giữ cửa hoàng cung.
Về phần này phải có Vũ lâm quân hộ vệ quan trọng nhất của Đế Vương, Tào chiêu dung cấm Cửu hoàng tử tham gia vào, đây chính là nghịch lân của Hoàng đế, ai đụng thì người đó sẽ chết.
Ví dụ như Vương Hoàng quý phi này cũng không phải là bị xui xẻo sao?
Yếu tố được Vũ lâm quân tuyển chọn ngoại trừ võ nghệ cao cường chính là trung thành bảo vệ chủ, sao có thể bị lôi kéo đơn giản như vậy được? Tốn sức trên người bọn họ còn không bằng thể hiện ở trước mặt hoàng đế, có thân phận danh chính ngôn thuận mới có thể chỉ huy được những người này.
Phương pháp này tất cả mọi người đều hiểu nhưng hành động lại có chút khó khăn. Rời khỏi cung xây phủ, cơ hội hoàng tử được hầu hạ dưới gối kim thượng cũng không nhiều, mà phi tần có hoàng tử trưởng thành thì từ lâu tuổi đã già sắc đẹp giảm sút, ít có cơ hội thị tẩm, tất nhiên không thể gió thổi bên gối.
Lúc này, nội thị nhóm người rất được Hoàng đế tín nhiệm đã lọt vào mắt các vị quý nhân, ba năm trước đây Tào nội thị giám có quyền thế trong nội cung đã bắt đầu thu lễ vào tay.
Chư vị hoàng tử, nương nương bám lấy dâng vàng bạc châu báu, mỹ nhân, chỉ cầu hắn ở trước mặt hoàng thượng nói lời ngon ngọt đúng lúc, hoặc là nghe được tiếng gió gì có thể kịp thời báo cho biết.
“Đồ Bạch Nhãn Lang nuôi tốn công!” Tiền quý phi hiện là Vương chiêu viện hung hăng ném chén trà nhỏ trong tay, dù đã hơn bốn mươi nhưng được bảo dưỡng tốt nên gương mặt mỹ lệ như hoa, trong nháy mắt vặn vẹo không còn hình dáng.
Khi Tào nội thị thành tâm phúc của Hoàng đế, chức quan không ngừng bay lên sắp trở thành nội thị giám thì Vương thị cũng đã tốn không ít thời gian trên người của hắn ta, bình thường quan hệ cũng không tệ lắm.
Ai ngờ, kim thượng phái hắn ta bí mật điều tra phi tần mà Tào nội thị giám lại không nói chút gì với bà ta! Chuyện này mà không tức giận sao được.
“Hoạn quan, quả thật là lòng tham không đáy!” Lục hoàng tử cũng mang vẻ mặt tức giận chửi kháy, rồi sau đó lại suy nghĩ nói: “Rốt cuộc là sai ở chỗ nào, mặc dù hắn ta không muốn giúp đỡ cũng không đáng để bỏ đá xuống giếng chứ? Giấu chút tin tức cũng không đến nỗi phụ hoàng sẽ tức giận lớn như vậy.”
“Hoặc là, cái hắn ta thích cũng không phải vàng bạc châu báu hay mỹ nhân, chúng ta đưa sai rồi.” Vương chiêu viện khẽ nhíu mắt phượng, buồn bực phán đoán, “Hoặc là, chính hắn ta đã có chủ tử! Lại không biết rốt cuộc là ai đã mạnh tay mua được lão già kia?”
Lục hoàng tử nhíu mày, chần chờ nói: “Có phải là Cửu hay không?” Lần này, hoàng tử xuất cung ra mở phủ bên ngoài cũng chỉ có hắn không dính dáng gì đến chuyện này cả.
Sau khi Vương chiêu viện cẩn thận tính toán lại cảm thấy không giống, gia thế của Tào chiêu dung không tốt, Cửu hoàng tử còn trẻ tuổi, hai người bọn họ có năng lực lớn thuyết phục một lão già hoạn quan hơn bốn mươi tuổi nghe theo bọn họ ư?
Vì tiếp tục vinh hoa phú mà kiếm chỗ đứng trong tương lai thì cũng phải tìm đối tượng tốt nhất chứ —— nghĩ đến, Tào nội thị giám đã không thiếu tiền tài, chỉ thiếu độ tuổi tiêu xài. (ý nói ông này già rồi không còn nhiều thời gian để tiêu tiền nữa)
“Sẽ không phải là sau khi chuyện của lão thất bị bại lộ không muốn bị khiển trách một mình, nên nếu đã không làm thì thôi cũng phải kéo chúng ta xuống nước?!” Lục hoàng tử thay đổi suy nghĩ suy đoán ra kết quả khác, “Chỉ có đưa ra chuyện khác thì mới tránh được một kiếp?”
“Quả thật chuyện này có khả năng.” Vương chiêu viện cũng rất đồng ý gật đầu, bà ta thà rằng tin tưởng là Tề Chiêu Nghi thường xuyên khiêu chiến với mình đang ngáng chân, cũng không chịu hoài nghi Tào chiêu dung bị mình làm cho khúm núm.
Ai có thể đoán được, hai mươi năm trước lúc Tào nội thị giám còn chưa chính thức phát tài thì Tào chiêu dung đã dùng danh nghĩa “Cùng họ, năm trăm năm trước là cùng một nhà” bám víu quan hệ với hắn ta.
Một phi tần phân vị không cao, tài sản riêng không phong phú cơ bản không có cách nào khác làm rung động nội thị có địa vị cao, nàng ta chỉ tuyển chọn một tiểu nội thị dã tâm bừng bừng rồi lại khát vọng tìm được người nhận, thả dây dài câu con cá lớn.
Quan trọng hơn là, phi tần khác qua lại với nội thị luôn là có chút ý cao cao tại thượng, đưa tiền gọi là ban thưởng, tính tình của Tào chiêu dung lại rất dịu dàng hòa nhã không để lộ ra bản thân kỳ thị người tàn tật, lại trong lúc vô hình được Tào nội thị giám coi trọng.
Mối quan hệ hai mươi năm, thêm nữa Cửu hoàng tử cũng không phải là kẻ đầu gỗ ngu ngốc, đi con đường nào tất nhiên trong lòng Tào nội thị giám đã có tính toán của mình.
Chính hắn ta cũng không sống được bao lâu nữa, mà vẫn còn một nghĩa tử cần đề bạt, dù sao cũng phải vì đứa nhỏ này mà tìm một chủ tử đáng để theo chứ?
Nếu ở Tây Bắc phía xa, Đoạn Vinh Hiên biết rõ Tào nội thị giám nghĩ như vậy, nhất định sẽ âm thầm mím môi, đắc ý cười khẽ.
Việc quyết định đi theo Cửu hoàng tử, cũng không biết rốt cuộc là ai đang ảnh hưởng ai? Ai đang đề bạt ai? Nếu gã chỉ dựa vào “nghĩa phụ” dẫn dắt thì dù là thanh niên đơn thuần vẫn có thể đi lại trong cung, sao có chuyện tuổi vẫn còn trẻ mà đã làm đến Tòng ngũ phẩm chứ?
Loại chuyện tốt này bị vô số người tranh nhau chảy máu đầu cũng muốn tham gia vào, chỉ dựa vào một nghĩa phụ trợ giúp là có thể thuận lợi như nguyện.
Hiện tại, ngoài sáng là Đoạn Vinh Hiên thay hoàng thượng nhìn chằm chằm Tiếu gia quân ở Tây Bắc, nghĩa phụ hy vọng gã tạm thời rời khỏi kinh thành đang gió nổi mây phun để tránh bị các hoàng tử đang bất hòa mà liên lụy đến, tiện thể, thay Cửu hoàng tử đi lôi kéo Tiếu gia.
Bên trong, vị Đoạn nội cấp sự này có vẻ ăn nói không tầm thường vẫn còn gánh vác trách nhiệm muốn khống chế con đường buôn bán ở Tây Bắc vơ vét tiền tài cho Cửu hoàng tử —— e hèm, có thể nói là có thể làm nhiều việc hơn, đương nhiên, gã càng hy vọng hơn là “có thể có nhiều hơn” trong tương lai!
Giờ khắc này, ở khu Tây Nam Di phía xa phu thê Tiếu Dương hoàn toàn không biết nhiệm vụ được vị giám quân phái đến Tây Bắc này coi trọng nhất hoàn toàn không phải là “Giám sát quân đội”, nên không khỏi có chút lo lắng cho phụ huynh. (cha và huynh trưởng)
Cách quá xa tin tức không thông, khó khăn nhất đúng là không biết tình hình người thân gần đây thế nào, ngoài lo lắng Tiếu gia có thể bị Hoàng đế lòng dạ hẹp hòi cách chức tước binh quyền hay không ra, Uyển Như còn luôn nhắc đi nhắc lại việc hôn sự của ca ca.
Lúc đang lo lắng thì nàng nhận được một chồng thư thật dày được trong nhà truyền đến, tất nhiên lại là Thôi Văn Khang tự tay viết, chỉ nhìn chữ viết Uyển Như cũng đã cảm nhận được niềm vui mừng phấn khởi tràn đầy dưới ngòi bút của huynh trưởng.
Uyển Như vội xem, không khỏi vui vẻ nói: “Chuyện này thật sự là quá tốt! Còn tưởng rằng hôn sự của ca ca sẽ gặp trắc trở, không nghĩ tới lại được giải quyết như thế này!”
“Làm sao vậy?” Tiếu Dương đang ngồi ở trước bàn sách chỉnh lại việc quan trọng không khỏi ngẩng đầu cười hỏi: “Rốt cuộc hai kẻ đệ đệ muội muội không nên thân của nàng không giày vò nữa?”
“Tất nhiên rồi!” Uyển Như cười thật tươi, nói nội dung quan trọng về Thôi Uyển Lan và Thôi Văn Viễn cho phu quân nghe, lại thở dài: “Trương thị tức giận đến liệt luôn rồi, ngay cả nói chuyện cũng không thể, nửa đời sau chỉ có thể nằm trên giường.”
Bà ta và Thôi Văn Viễn, Thôi Bình bị bắt ở lại thôn trang nhìn mặt nhau mỗi ngày, lẽ ra nhi tử cần phải ở bên chăm sóc hầu hạ cho mẫu thân bị bệnh, nhưng tục ngữ nói “cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử” (đại ý là Bệnh lâu dai dẳng sẽ chẳng có đứa con có hiếu nào chăm bên giường), không biết thiếu niên đã từng mắt cao hơn đầu này có thể kiên trì bao lâu đây?
Bán thân bất toại ăn uống hay gì cũng đều ở trên một cái giường, có lẽ, Thôi Văn Viễn cũng sẽ giả ngốc không xuống giường, bị thương trên mặt cũng là bị thương, hắn có thể đóng cửa dưỡng bệnh cũng không bị nói gì.
Về phần Thôi Bình, Trương thị bị hưu không còn là mẹ cả của nàng ta, một kẻ bị liệt ăn chùa phụ thuộc vào Thôi gia mà thôi, bà ta có thể cố ý chửi mắng bới móc mỗi ngày hay sao?
“Vốn nên như thế, thiện ác cuối cùng có quả báo, đạo trời luôn luân hồi, làm ác, cuối cùng cũng sẽ không bị ông trời bỏ qua.” Sắc mặt Tiếu Dương bình tĩnh, nói như là chuyện đương nhiên.
“Đúng vậy, chỉ cần đừng chậm trễ việc ca ca lấy tẩu tử, mà để xem bọn hắn có thể làm được chuyện gì! Thật may là không cần vì nàng ta mà để tang theo “để tang theo thứ bậc”.” Uyển Như nắm ống tay áo rộng màu hồng đào của mình sửa lại trâm cài trên đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Nữ tử xuất giá vốn cũng không cần phải nghiêm khắc túc trực bên linh cữu cho muội muội trong tộc, nhiều nhất chỉ ba tháng không mặc màu đỏ mang trâm vàng mà thôi, thư này tới trễ, Uyển Lan lại bị hạ xuống làm thứ nữ, tính toán đúng hạn mà nói ngay cả ăn mặc nàng cũng không cần thay đổi, như thế rất tốt, miễn cho chán ghét trong lòng.
“Việc hôn sự với nhà Dư thượng thư không thành vấn đề rồi hả?” Điều Tiếu Dương quan tâm nhất tất nhiên là tin tức của người thân, nếu ca ca con vợ cả có thể thuận lợi kết thân với nhà Dư thượng thư có môn sinh trải rộng thiên hạ và Dư Thịnh Bình với tài văn bất phàm tiếng tăm lừng lẫy, cũng cực kỳ có lợi với Tiếu gia.
“Tất nhiên! Tẩu tử được chọn này cũng thật tốt, lúc Thôi gia không ổn định thì nàng ấy có thể gánh vác áp lực trong nhà kiên quyết không từ hôn đấy!” Uyển Như rất cảm khái trả lời.
Thật may kiếp trước nàng biết được hành vi của Dư Sơ Tình, lúc này mới có thể chọn cho ca ca một tẩu tử có tính tình kiên nghị vừa không khinh nghèo ham giàu.
Nếu không như thế, ca ca bởi vì gia phong bất chính mà bị từ hôn, nếu muốn tìm tẩu tử có gia thế tốt, nhân phẩm dung mạo cũng đều tốt thì tuyệt đối không có.
“Nếu đã như vậy thì tranh thủ thời gian chuẩn bị lễ vật đưa qua, còn kịp hôn kỳ.” Tiếu Dương cũng thở phào, lôi kéo ái thê chọn lễ vật trong khố phòng, hoàn toàn mặc kệ lúc trước nàng đã đưa lễ hay chưa.
Cũng không lâu lắm, rốt cuộc quan viên triều đình phái tới cũng đã trèo non lội suối đến Mông Châu công bố lệnh khen ngợi, Tiếu Dương bởi vì “có công bình định Tây Nam Di” mà thăng làm Minh Uy tướng quân Tòng tứ phẩm, nhậm chức Phòng Ngự sử của Mông Châu.
Tin tức này truyền ra, cả khu đóng quân đều vui vẻ, Uyển Như trở thành mệnh phụ có cáo mệnh quận quân tứ phẩm cũng rất là vinh hạnh, vui rạo rực tự mình xuống bếp làm thịt dê nướng yêu thích cho phu quân.
Còn chưa làm được gì, nàng ngửi mùi tanh của máu dê lại cảm thấy buồn nôn...