Liên tiếp vài ngày, Uyển Như đều đang đợi kỳ nghỉ hưu mộc tiếp theo tìm gặp Thôi Văn Khang, cũng do dự không biết nên mở miệng hỏi ca ca chuyện Kim Châu như thế nào, cũng không thể nói thẳng “giúp muội trông chừng người này, có gì thì giết nàng ta đi” được?
Vô cớ tùy ý giết người cũng không quá được, nghiêm chỉnh mà nói cũng phạm pháp rồi, nhiều nhất chỉ có thể nói là nàng ta “ốm chết hoặc chịu hình mà chết”, bỏ qua cơ hội lần trước Uyển Như đối với chuyện “sống lại báo thù” cũng cảm thấy rất khó xử, nghiêm khắc mà nói, nàng cũng không phải là người độc ác gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định chỉ cho ca ca tìm hiểu tình hình Kim Châu trước đã, rồi sau đó lại nói tiếp.
Ai có thể nghĩ, Uyển Như luôn chờ đến kỳ nghỉ hưu mộc một năm một lần này, kết quả lại chờ được tin tức sét đánh giữa trời quang “Tam lang quân mang theo tứ lang quân và Thôi Đại Lang đi thanh lâu“.
“Hả? Vậy nhanh đi phân phó dưới bếp không cần chuẩn bị thức ăn cho bọn họ nữa.” Vẻ mặt Uyển Như bình tĩnh cho nô tỳ truyền lời, mình trở về phòng sau đó quay người nghiến răng phát điên – muội tế (em rể) dẫn đại cữu tử cùng với đệ đệ chưa đầy mười bốn tuổi đi dạo kỹ viện, đây là chuyện gì chứ?!
Lúc tặng thơ tình Uyển Như còn cảm thấy con người tam lang thật sự không tệ, vừa mới có chút buông lỏng tâm ý thì hắn đã tới chỗ như vậy rồi, quả thực là đáng đánh đòn!
Bên kia, Thôi Văn Khang đi theo bên người Tiếu Dương thúc ngựa giơ roi chạy đi “Tìm thú vui” rốt cuộc hỏi một vấn đề rất mấu chốt: “Chúng ta đang đi chỗ nào?”
“Bình Khang Lý, trong quân trấn này ngoài Bình Khang Lý còn có hỗ nào có thể tìm vui?” Tiếu Dương như chuyện đương nhiên nói.
“Cái gì?!” Thôi Văn Khang hét lớn một tiếng kéo dây cương lại. Nhầm không đấy? Bình Khang Lý là kỹ viện nổi danh mọc lên như rừng ở con đường ăn chơi kinh thành, có tên khác là “Thanh lâu Nhất Điều Nhai” (cả một con phố thanh lâu), Tiếu Dương lại dám can đảm quang minh chính đại mang theo đại cữu huynh đi chơi gái?
Ở nhà cho ca kỹ, vũ kỹ cùng nhậu không được sao? Cần gì phải đi thanh lâu!
Được rồi, quả thật Bình Khang Lý rất có tình cảm chút ít, nhưng tuy nói đại cữu tử Thôi gia ở kinh thành là khách quen trong màn đỏ, chuyện phong lưu như thế đối với các sĩ phu mà nói cũng rất bình thường, thậm chí trúng cử, đậu Tiến sĩ cũng sẽ lưu hành chuyện suốt đêm ở thanh lâu ăn mừng.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới muội muội thì hắn không bước chân đi được, nếu mình đi theo lần này, sau này tam lang tuyệt đối càng không chút kiêng kỵ. Cữu huynh cũng không ngăn cản, Như Nương có thể mở miệng nói ư?
“Cần gì kinh ngạc như thế? Vì chúc mừng huynh thoát khỏi bể khổ không cần mang tên ‘Khang Đại Lang’ nữa, dĩ nhiên là phải đi nơi có thể hưởng lạc nhất rồi.” Bởi vì liên quan đến Tiếu Dương cũng biết Thôi Văn Khang, Từ Hằng Ninh cười vỗ ngựa đi tới bên cạnh hắn (Thôi Văn Khang) nói như thế, rồi sau đó hắn (Từ Hằng Ninh) lại giảm thấp giọng xuống nói: “Đây là quy củ của Tiếu gia bọn họ, ngươi nên đi theo, yên tâm, sẽ không khó xử muội tử của ngươi.”
“Đây là vì sao?” Thôi Văn Khang nghi ngờ nhìn về phía đối phương.
Từ Hằng Ninh liếc mắt huynh đệ Tiếu gia, thấy bọn họ cách khá xa thì chân mày nhảy lên gấp rút nói: “Nghe nói vào ban đêm ngày hôm trước chăn đệm của tứ lang bị tướt, ưmh, người huynh đệ đã hiểu chưa.”
A, là trưởng thành muốn khai trai? Thôi Văn Khang như hiểu ra, cuối cùng dưới sự thúc giục cuẩ Tiếu Dương đi đến một trạch viện nhìn bề ngoài thì thấy không thể quý hơn được nữa.
Đi vào cửa vòng qua bức tường phù điêu, Thôi Văn Khang mới phát hiện bên trong có khoảng trời riêng, trong viện lá hoa hồng xanh ngắt, cột ở khúc hành lang được chạm trổ, thỉnh thoảng có màn lụa màu hồng đào che che giấu giấu, nghênh gió thổi qua quét vào mặt, chỉ cảm thấy trên đó lộ ra hương thơm động lòng người.
Còn chưa vào tới bên trong đã nghe từ nơi xa truyền đến tiếng cười nói, tiếng nhạc du dương, tú bá ân cần dẫn bốn người bọn họ đến chính đường ngồi xuống, đột nhiên bức rèm che vang lên tiếng giòn vang, đã có hai vị hầu gái chải lấy song búi tóc bưng nước trà nóng hổi nhẹ nhàng tới.
Thôi Văn Khang giương mắt nhìn, yên tĩnh không nói, chỉ nghĩ thầm: Mẹ ơi, thị tỳ phục vụ nước trà cũng mặt mày như vẽ uyển chuyển hàm xúc động lòng người, vậy danh kỹ đúng chuẩn không phải đẹp không gì sánh nổi ư?
“Mấy vị lang quân có quen nhau giai nhân nào không?” Tú bà nhìn về ngồi Thôi Văn Khang ngồi ở chỗ đầu, cung kính hỏi thăm.
“Gọi người tốt nhất.” Tiếu Dương bên cạnh không đợi đại cữu huynh nói chuyện, lập tức tương đối hào sảng đặt một thỏi vàng ở trên bàn, tú bà liên tiếp đồng ý lại an bài thị tỳ dẫn theo bọn họ đi nhã gian trên lầu.
Đi ở trên cầu thang, Thôi Văn Khang càng thêm hoài nghi, tú bà thanh lâu người nào là không có ánh mắt, ở chỗ này lại có thể không biết tam lang Tiếu gia? Hai người này là đang làm bộ không quen biết ư?
Một lát sau, giai nhân và ca kỹ cùng uống rượu với bốn vị bước vào bên trong, càng thêm chứng tỏ suy đoán của hắn.
Người không thê thất đơn giản là vì nữ sắc mà đến, ngồi bên cạnh Từ Hằng Ninh là một nương tử thân thể thuỳ mị thướt tha, da thịt trắng như tuyết, mà bên mình là người quy tắc nhưng vẫn quyến rũ, Tiếu tứ lang rõ ràng nhỏ tuổi nhất, theo sát hắn cũng là một mỹ nhân mắt sáng vừa nhìn là có cảm giác lả lướt phong lưu, lúc nói chuyện nói cười liên tiếp, đôi mắt cũng liếc nhìn xung quanh, vô cùng động lòng người.
Bên cạnh Tiếu Dương cũng có nữ tử ăn mặc phù hợp vẻ mặt dịu dàng, thân thể hai người cách nhau một quyền, đối phương chỉ rót rượu, bồi nói chuyện, tuyệt không làm chuyện dư thừa khác.
Qua ba lần rượu, bình thường Tiếu Minh ít uống rượu bị rót đến mặt mày đỏ bừng, lộ ra mặt tron mập mạp rất khôi hài, mỹ cơ bên cạnh ý vị cọ vào trong ngực hắn, đầu lần vào thanh lâu tứ lang luôn ngượng ngùng né tránh, hỏi những vấn đề khác để chuyển khỏi đề tài ướt ác kia, ai có thể nghĩ, mỹ cơ này cũng học thuộc thi thư, nói chuyện với hắn rất hợp ý.
“Ta thay y phục, các ngươi tùy ý.” Tiếu Dương thấy độ lửa không sai biệt lắm thì nhấc chân ra cửa, chừa lại cho đệ đệ ngượng ngùng chút không gian tự do.
Đợi vừa ra khỏi cửa, Thôi Văn Khang đã ôm nữ tử bên cạnh mình nhẹ giọng hỏi: “Muội tử này, sao muội không ân cần chút? Đây là người ra tay rất hào phóng đấy.”
“Lang quân nói đùa ư?” Mỹ cơ kia cười khanh khách, thoáng liếc nhìn nhẹ giọng oán trách, “Ai chẳng biết tam lang quân đặc biệt thích sạch sẽ, dính vào rồi lại lấy ra không được, người tốt, đừng làm khó dễ chúng thiếp chứ.”
Vậy đây là làm gì, mọi người cùng khai trai với tứ lang? Nếu chỉ muốn khai trai, chọn thị cơ thích hợp để trong nhà không được ư, cần gì phiền hà như thế?
“Tam ca muốn cho nàng ôm lấy làm lòng đệ ngứa ngáy, nhìn thấy ăn không được.” Tứ lang tai thính mắt tinh thở dài một tiếng, đẩy nữ tử dính lên người ra cứng cõi nói: “Sau đó lặp lại mấy lần để cho đệ càng lún càng sâu, cuối cùng không thể tự kềm chế thì đột nhiên ‘trong lúc vô tình’ thấy nàng cũng trêu chọc khách nhân khác như vậy, cũng nói lời quyến rũ giống như nói với đệ, ví dụ như ba tuổi mất mẹ bảy tuổi tang cha, bị tẩu tẩu ác độc bán đi vô cùng đáng thương ....”
Từ Hằng Ninh “phốc” một cái phun hớp rượu nóng ra ngoài, sững sờ sợ hãi than: “Đệ đều biết?!”
“A, sau đó khi đệ cực kỳ bi thương thì ca ca sẽ đứng ra ôm bả vai đệ tha thiết mà nói.” Tứ lang bất ngờ nghiêng người đè bả vai của mỹ cơ kia bắt chước giọng nói của tam lang, lời nói thấm thía nói: “Những thứ này đều là gặp dịp thì chơi, để ý tới làm gì, nhận được bài học chưa? Lần sau cũng đừng lại rơi vào bẫy.”
“Sao tứ lang quân có thể hiểu lầm tấm lòng chân thật của thiếp như thế được? Quả thật thiếp vừa gặp ngài đã thương.” Mỹ cơ ôm tim giương mắt nhìn đối phương, nhất thời hai mắt tối sầm lệ quang lóng lánh, ríu rít khóc ròng nói: “Gặp ngài một lần chỉ cần nói mấy câu là một tháng không cần vất vả, chuyện tốt như vậy sao không thật lòng thật dạ hầu hạ chứ? Nhưng hôm nay, tam lang quân mới chỉ cho tiền đặt cọc, nếu muốn từ bỏ vậy như thế nào mới tốt?”
Vẻ mặt hoa lê đẫm mưa mảnh mai vô dụng, thật đúng là người nghe thấy thì lòng chua xót người gặp thì đau lòng, nhưng một chuỗi giải thích kia cũng chỉ là lý do thoái thác, đến Thôi Văn Khang cũng vừa cảm thấy hiểu rõ vừa cười ha ha.
“Như vậy đi, kế hoạch vẫn không đổi, ta sẽ từ trong nhà mang không ít đồ đưa cho ngươi, hai ta chia ba - bảy, ngươi ba ta bảy, như thế nào?” Tứ lang đề nghị như thế, lại nhấp một miếng nước trà tỉnh rượu.
“Ngài đưa cái gì cũng cần phải ký sổ đấy, chủ ý này không thể thực hiện được.” Mỹ cơ bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cười nói: “Xem như là đọc sách mệt mỏi đến chỗ thiếp khoan khoái thoải mái không tốt sao? Nghe nói tứ lang quân giỏi về làm thơ, nếu có thể tặng một hai bài, thiếp sẽ vô cùng cảm kích.”
Tứ lang cười đang muốn đồng ý, lại đột nhiên nghe được cửa gỗ “két” một tiếng lớn.
“Làm cái rắm.” Tiếu Dương đen mặt đẩy cửa vào, nói với đệ đệ mình: “Giải thí cũng còn chưa qua đã làm chút ít dâm từ diễm khúc rồi!”
“Aizz, đệ cần gì thẹn quá hóa giận như thế, không phải tứ lang thông minh hơn đệ không bị lừa sao?” Từ Hằng Ninh uống rượu khá nhiều, lại là người hay kiếm chuyện chơi, miệng mở rộng ra là bắt đầu không báo trước, “Nhớ lúc đệ mười ba tuổi --”
“Không nói lời nào không ai coi ngươi là câm cả.” Tam lang không đợi hắn nói hết lời đã một cước đạp tới chân ghế dài, Từ Hằng Ninh lập tức té ngã chỏng vó, rồi sau đó hắn chỉ một đống mỹ cơ phân phó nói: “Đi, hầu hạ Từ lang cho tốt.”
Nói xong lại quay người trực tiếp lôi tứ lang đi ra ngoài cửa, đồng thời lạnh lùng nói: “Nếu cửa ải này bị đệ nhìn thấu, vậy thì nắm chặt thời gian hóa giải tuồng kịch tiếp theo -- về sớm một chút tránh cho tẩu tẩu đệ nóng lòng.”
Thôi Văn Khang nhìn bóng lưng huynh đệ Tiếu gia thì nhấc chân vội vàng đi theo, đi tới cửa lại không biết suy nghĩ gì lại quay trở lại, xông vào hỏi Từ Hằng Ninh: “Lúc hắn mười ba tuổi thế nào?”
Từ lang thô to té cũng không thấy đau, bò dậy vuốt vuốt hai chùm râu nhỏ của mình cười trả lời: “Còn có thể thế nào? Bị ca hắn tìm nữ tử thanh lâu lừa khóc lóc nức nở thôi! Đây cũng là truyền thống Tiếu gia, trước khi bước vào quan trường thì phải trước qua chiến trường sắc đẹp, có thể bác ái nhưng không thể chung tình với người không thích hợp, muốn đề phòng bị mật thám cố ý quyến rũ chứ sao.”
Thôi Văn Khang như hiểu ra, lại hiếu kỳ nói: “Cửa ải tiếp theo là cái gì?”
“Ngươi đi theo xem chẳng phải sẽ biết sao, bảo đảm dư vị sẽ kéo dài.” Từ Hằng Ninh khoát khoát tay, quay người ôm hai mỹ cơ đi vào trong phòng, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, còn được người khác trả cho, tuyệt không thể lãng phí thời gian này.
Đi ra ngoài xem xét, hai người kia mang theo thân vệ quay đầu ngựa lại trở về quân doanh, đại cữu huynh còn đang nghi hoặc, lại phát hiện Tiếu Dương dẫn tới địa phương không tầm thường nơi mà hắn chưa từng đặt chân tới -- quân kỹ doanh.
Chỗ kia là cung cấp cho binh lính hạ đẳng tầm hoan miễn phí, thân là con cháu nhà quan cho dù Thôi Văn Khang đói khát chết cũng không thể đi tới chỗ bẩn thỉu này, không ngờ, tam lang lại có thể dẫn đệ đệ ruột của hắn đi tới chỗ này!
Trốn phía sau lều, tứ lang và Văn Khang vén một khe hở lên nhìn trộm, chỉ thấy vài bóng trắng nhúc nhích, dâm thanh chậc chậc, thỉnh thoảng lại bùm bùm vang dội, mặt đất có loang lổ vết bẩn, tản ra mùi làm cho người ta buồn nôn, thật ứng với câu “dư vị kéo dài” của Từ Hằng Ninh.
Vẻ mặt tứ lang ghét bỏ, muốn lùi lại một bước, lại bị Tiếu Dương đè lại đầu vai ép buộc nhìn tiếp, đồng thời còn nhỏ giọng mà nói với hắn: “Nếu chỉ vì tham sắc dục mà giao hoan với người khác, đó chính là trạng thái xấu như vậy – không khác gì súc sinh.”
Thôi Văn Khang dự thính cũng kinh hãi vô cùng, Tiếu gia này hướng dẫn nam đinh trưởng thành cũng quá khác loại rồi, không sợ bé trai bị dọa đến bất lực sao? Nghĩ lại, cuối cùng hắn đã hiểu tính thích sạch sẽ của Tiếu Dương từ đâu mà đến.
Đang lúc Thôi Đại Lang nghiêng đầu mất hồn thì nữ tử cả người đầy máu nằm ở trong trướng bồng, bởi vì lều bị hắn vạch ra một đoạn nhỏ mà phát giác, vừa đưa mắt lại đúng lúc thấy ánh sáng đống lửa bên ngoài chiếu rọi ở trên mặt hắn.
Quân kỹ kia nhất thời sinh ra cảm giác mừng rỡ, giùng giằng đứng dậy nhào tới, nàng ta lảo đảo vạch lều trực tiếp nằm ở bên chân Thôi Văn Khang, kéo ống quần hắn bắt đầu huơ tay múa chân vui sướng nói “bi bô”, rồi lại nói không ra một chữ hoàn chỉnh.
Nhìn nữ tử áo rách quần manh, tóc tai bù xù, trên mặt còn mang theo vết máu bẩn thỉu, Thôi Văn Khang cả kinh lùi lại ba bước, ai có thể nghĩ nàng kia nắm quá chặt cũng bị kéo theo.
“Đây là thứ gì? Bẩn quá, mau giúp ta kéo đi, kéo đi!” Đại cữu huynh chỉ có cảm giác nữ quỷ kia đang nhìn mình, da tóc dựng đứng, gấp gáp tung chân đá đi, vừa nhờ thân vệ Tiếu gia giúp đỡ.
Nàng kia thấy hắn phản ứng như vậy vẻ mặt không khỏi tối sầm lại, khẽ run đôi môi, trong đôi mắt đỏ ngầu chảy ra hai giọt nước mắt, rồi sau đó rũ tay xuống không còn ý định xin chủ tử thương hại nữa.
Nàng ta thất vọng, không cam lòng tiếp theo là hối hận, nhiều hơn còn có oán hận -- cũng chỉ mấy câu nói mà thôi, mình lại bị chơi đùa còn thảm hơn cả chết! Trong giây phút được người kéo về trướng bồng kia, ánh mắt nàng ta phức tạp nhìn về phía Tiếu Dương, lên án hắn dù dáng dấp sáng sủa nhưng lại sinh ra lòng dạ độc ác. . . . . .
“Đây là cái giá cho việc làm sai.” Tiếu Dương lạnh lùng nhìn ả sau đó cứng rắn nói ra câu kia, rồi lập tức dẫn đại cữu huynh và đệ đệ trở về phủ Đại tướng quân.
Thôi Văn Khang vẫn đi viện tứ lang nghỉ ngơi, tam lang trở về chỗ mình ở lại phát hiện trong chính phòng không có một ngọn đèn nào, đen ngòm có thể nói đưa tay không thấy được năm ngón, hắn không khỏi cười khổ, Như Nương nghe được tin tức giận dỗi?
Aizz hừm, như thế nào mới tốt đây? Dỗ thế nào đây? Nghĩ như thế, hắn dúi tay vào trong lòng, lấy đồ chơi nhỏ đã bỏ ra một số tiền lớn sai người lúc còn ở thanh lâu, cười tủm tỉm nhanh như mèo âm thầm vào nội thất. . . . . .
Tác giả có lời muốn nói: khụ khụ, chương này rốt cuộc giải thích rõ vì sao Tiếu Dương chán ghét nô tỳ muốn leo lên giường như vậy, bởi vì, thơi niên thiếu của hắn từng có bóng ma trong lòng ~~~
Lại nói, Mặc Ngư đang do dự, chương sau có nên có thịt hay không ~~~~? Bình thường trong tiểu thuyết đều là nữ chủ tức giận sau đó làm một lần là hết giận?
Bình Khang Lý: tên con đường ăn chơi ở đường Trường An. Sau gọi là kỹ viện.