Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 38: Chương 38: Tặng thơ tình




Vừa nghĩ tới phải đi kinh thành ra mắt Vĩnh An vương, thân là mệnh phụ phải đi bái kiến Thái hậu, hoàng hậu, còn phải cùng với bà bà (mẹ chồng) Quận chúa tham gia các loại liên hoan.

Lại nghĩ đến cũng cần phải đi thăm viếng Bình Nhạc quận vương, không chỉ phải lập quan hệ còn phải nắm chặt chừng mực không quá thân cận, nhất thời Uyển Như cảm thấy áp lực khổng lồ.

Kiếp trước, vốn nàng luôn bị kế mẫu cố gắng bắt bớ cho ở nhà, sau lại bởi vì thân phận hạn chế không có cách nào nghiêm chỉnh ra cửa tham dự giao tiếp, chuyện ra cửa gặp khách -- không như luyện công!

Hơn nữa, sau khi tiếp xúc tiến vào trong vòng dòng dõi quý tộc tất nhiên sẽ dính đến vấn đề hệ phái tiền triều, phải hiểu các loại quan hệ rối rắm, còn phải qua lại lui tới cùng với người khác nhưng trong lúc đó cũng không thể để mất mặt nhai nhà Tiếu - Thôi.

Đáng sợ hơn là, bởi vì Uyển Như ít tham dự các loại hoạt động như vậy dĩ nhiên là sẽ không những biết những thứ trò chơi tiêu khiển hợp thời đại kia, giống như Tiếu Dương nói cưỡi ngựa đánh cầu, còn có săn bắn, đá cầu, ném thẻ vào bình rượu, mặc kệ trò gì cũng đều không biết, hoặc chưa từng chơi thử!

Nàng chỉ hiểu ngâm thơ, vẽ tranh, yên lặng đánh cờ chơi chút trò chơi, nhưng những dòng dõi quý tộc kia lại thịnh hành các loại việc vui hung hãn. . . . . .

“Về nhà ngồi ở trong phòng luyện tập ném thẻ vào bình rượu, trước thử đá cầu đã, còn giương cung bắn thì kể từ lúc đến Tiếu gia vẫn luyện tập, qua hai tháng nữa mới có thể gặp người nhỉ? Như vậy, hôm nay, nhất định phải học cưỡi ngựa!” Nhất thời Uyển Như quyết định mục tiêu cho mình, chuẩn bị giải quyết vấn đề khó khăn quan trọng nhất này.

Vì vậy, khó có được một lần đi dạo chơi bên ngoài, lại trở thành một trận cực hình cho nàng khổ luyện tài nghệ cưỡi ngựa.

Tiếu Dương bị ép làm giáo tập cả ngày không khỏi giương mắt nhìn mà cảm khái: “Thật ra thì, từ bên trong huynh muội hai người đã rất tương tự nhau, cố chấp, liều chết mà đánh, không đạt mục đích quyết không bỏ qua.”

“Ca ca có mục tiêu phấn đấu không phải rất tốt ư, hiện tại huynh ấy ra sao rồi?” Uyển Như hoạt động cánh tay vòng eo cứng ngắc sau một ngày mệt nhọc, rồi sau đó đứng ở trên thảm cỏ lôi kéo dây cương của tuấn mã đỏ thẫm, vừa nói chuyện vừa đút cho nó lương khô, chăm chú trao đổi tình cảm với ngựa.

“Quả thật rất tốt, lúc này huynh ấy ở trong doanh gây ra sóng lớn, mấy lần khảo hạch cũng cầm cờ đi trước, rất nhiều tướng lãnh cấp thấp tranh đoạt muốn đưa huynh ấy về trong đội mình, theo ta thấy, lịch lãm này không sai biệt lắm cũng nên kết thúc rồi, còn thiếu thực chiến và ôn tập binh thư, không dám nói kỳ thi mùa xuân có thể đoạt giải nhất, nhưng thi cử nhân cũng không thành vấn đề.” Tiếu Dương cười trả lời như vậy.

“Cử nhân? Không phải còn cần thi giải thứ châu huyện ư?” Uyển Như kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Dương.

“Tất nhiên cần, dự tính tin tức võ cử sẽ công bố vào mùa hè, trước cuối thu tiến hành chọn lựa ở hộ tịch rồi sau đó mùa xuân năm sau mới thi.” Tiếu Dương như chuyện đương nhiên nói, lại ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ hai người đã quyên chuyện này rồi? Sao có thể trực tiếp khảo hạch Thượng Thư Tỉnh được. Lại nói, hộ tịch của ca ca nàng ở chỗ nào?”

“Kinh thành. . . . . .” Vẻ mặt Uyển Như bất đắc dĩ, nói cách khác, ca ca còn phải tìm lý do trở lại kinh thành trước mùa hè, sau đó mới kịp ghi danh thi giải thí, nhưng vấn đề là, “Hôm nay là mùng hai tháng năm? Đã vào hạ rồi! Tìm lý do gì trở về đây? Nếu không có lý do nhất định phụ thân sẽ không đồng ý.”

“Như thế này nhé, sau khi ta đến kinh thanh phải làm quan lễ, mà ở kinh thành nơi không quen thuộc kia cũng không có bằng hữu chí giao, mời đại ca nàng giúp ta nâng khay.” Trong nháy mắt Tiếu Dương nảy ra chủ ý này, vẫn còn rất tự đắc gật đầu nói: “Ừm, lý do này thật đúng lúc, thời gian rất thích hợp.”

“Đến giờ thiếp vẫn chưa hiểu ra sao cả, rốt cuộc an bài như thế nào đây?” Uyển Như đang nói chuyện đồng thời vỗ nhẹ lên cổ con ngựa, ở dưới sự giúp đỡ của Tiếu Dương lại lên ngựa, tính toán về nhà rồi đi bộ một vòng nữa.

Tiếu Dương huýt sao một tiếng gọi con ngựa cao to màu đen của mình, thúc ngựa theo sát ở bên cạnh Uyển Như đề phòng nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Rồi sau đó, hắn mới cứng cõi giải thích: “Hạ tuần tháng sáu tham gia đại thọ ông ngoại, đầu tháng bảy là quan lễ của ta, tất nhiên tin tức võ cử sẽ công bố trước đó, thời gian hoàn toàn thích hợp, Thôi các lão không thể nào không cho phép tôn tử đi khảo thí.”

“Vậy cũng đúng, lúc nào thì chúng ta lên đường đây?” Thật ra thì Uyển Như sợ nhất là kế mẫu Trương thị ngăn cản, ví dụ như giả bộ bệnh làm ca ca không thể đi xa ..., sau khi tin tức võ cử truyền tới mới cho huynh ấy rời đi, nếu như thực sự đi kinh thành ngược lại cũng không có chuyện gì.

“Phải xem bên Thiên gia có ý gì, nếu có tin chính xác được đưa ra, hiện nay nàng có thể bắt đầu chuẩn bị lên danh sách người, dọn dẹp hành lý, dù sao chắc chắn chúng ta phải đi, đại ca có đi hay không thì chưa biết.” Tiếu Dương vừa nói chuyện vừa đánh chân để con ngựa dần tăng tốc lên.

Tứ lang thì chắc chắn không đi được, hộ tịch hắn ở vùng biên cương, phải ở nhà chuẩn bị giải thí mùa thu, muốn thi Tiến Sĩ cũng phải qua khảo hạch châu huyện trở thành Cử nhân mới được.

“Ừm.” Uyển Như gật đầu một cái, suy nghĩ đám người bọn họ phải ngàn dặm xa xôi trở lại kinh thành, quả thật không thể nào là hai người mỗi người mỗi túi nhỏ rồi xuất phát, tôi tớ, hộ vệ nói ít cũng phải mấy trăm người, y phục dùng trên đường, dụng cụ cũng phải mấy xe ngựa, đúng là nên bắt đầu chuẩn bị.

Nàng đang lo lắng vì lên đường mà mất hồn, lại đột nhiên cảm thấy phía dưới có chút khác thường, vừa nhìn xuống, con ngựa cái dịu dàng mà mình cưỡi lại bắt đầu chạy theo bên con ngựa đực của Tiếu Dương!

“Á?! Chậm một chút, chậm một chút!” Uyển Như bị dọa sợ đến toàn thân cứng đờ, gắt gao nắm chặt yên ngựa không dám buông tay, về phần dây cương, coi như bỏ qua, dù sao Tiếu Dương ở bên cạnh mình, không cầm dây cương thì con ngựa này cũng không chạy đi chỗ khác.

“Nàng buông lỏng chút, đừng khẩn trương.” Tiếu Dương cười ha ha, vừa giục ngựa lên trước vừa thỉnh thoảng quay đầu lại chăm sóc Uyển Như, dẫn nàng đến bên cạnh dòng suối cạn.

Chờ ngựa chạy chậm rồi dừng lại, rốt cuộc Uyển Như thở dài một hơi, lúc này mới có thể nhàn hạ thoải mái ngẩng đầu nhìn phong cảnh. Vừa đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong bụi cỏ có một mảng lớn từng nhóm từng nhóm hoa tím trắng sữa.

Đột nhiên từng cơn gió nhẹ thổi qua, dòng suối nhộn nhạo nâng lên từng gợn sóng, làn nước xanh biếc theo gió chập chờ, đóa hoa duyên dáng yêu kiều lịch sự tao nhã, thỉnh thoảng lại có mùi thơm ngát xông vào mũi, làm cho người ta chợt cảm thấy thanh nhã khác thường.

“Đây là, cây xương bồ nhỉ. (vị thuốc đông y)” Uyển Như ngắm nhìn cảnh sắc thu bốn phía thu hết vào mắt, không khỏi rù rì nói: “Thật là đẹp mắt, không hổ là một trong bốn loại hoa thanh nhã, vốn cho rằng cây xương bồ chỉ là hoa dại tầm thường, hiện tại xem ra nó cũng không thua kém hoa lan, thủy tiên hay hoa cúc. Sắp Đoan Ngọ rồi, vừa đúng lúc hái chút cây xương bồ trở về treo cửa sổ trừ tà.”

“Vậy cũng không cần, trong nhà đến cây xương bồ ngâm rượu cũng đã chuẩn bị thỏa đáng rồi. Hôm nay mộc hưu rảnh rỗi (mộc hưu: ngày nghỉ lễ của quan viên thời xưa), vốn muốn dẫn nàng tới chỗ này ngắm phong cảnh, kết quả…” Tiếu Dương tiếc nuối buông tay ra, bất đắc dĩ nói, “Nàng cũng đã học cưỡi ngựa rồi, gần hoàng hôn mới đi tới đây – nhanh nhìn xem sau đó hai ta về nhà.”

Trong miệng hắn nói như vậy, lại đỡ Uyển Như tung người xuống ngựa cùng đi đến bên dòng suối.

Sau đó, tam lang đột nhiên khom lưng nhẹ nhàng hái một đóa hoa nhỏ màu tím, ôm bả vai Uyển Như chăm chú cài hoa vào trong búi tóc nàng, đồng thời rất hợp với tình hình nhỏ giọng nỉ non nói: “ Bỉ trạch chi ba, hữu bồ dữ hà. Hữu mỹ nhất nhân, thương như chi hà?” (Đây là bài đầu trong Trạch Ba, nghĩa là: Bên bờ đầm, lác chen sen mọc. Nàng nào kia như ngọc như hoa. Theo hocthuatphuongdong.vn)

Đây là, 《Dòng Suối - Trạch Ba》? Người nương tử xinh đẹp tựa vào đầu vai hắn vừa kinh ngạc lại cảm thấy ngọt ngào trong lòng, xua tan không ít lo lắng đêm qua.

Một người lính đơn thuần cũng sẽ đọc《thơ ca》! Hơn nữa, trong lúc vội vàng như thế hắn còn có thể tìm được một chỗ đặc biệt như vậy mang mình đến xem, thật sự tốn không ít tâm tư nhỉ?

Nhưng mà, giữa ban ngày nói thơ tình ở bên tai mình như thế. . . . . . gương mặt Uyển Như không khỏi khẽ đỏ, vội vàng nhìn vòng quanh nhìn đồng bộc nô tỳ hầu hạ hai bên xem có ánh mắt khác thường hay không.

Rồi sau đó nàng mới cố ý trái ngược nói với Tiếu Dương: “Chàng bận rộn như vậy, khó có được một lần nghỉ ngơi lại mất thời gian dạy thiếp cưỡi ngựa, tất nhiên phải luyện tập thật giỏi rồi.”

“Nàng trông cậy vào việc chỉ học một lần này là được hạng nhất cưỡi ngựa?” Tiếu Dương thấy buồn cười, lắc đầu nói: “Không tích lũy nửa bước, khó tới ngàn dặm! Trên đường trở về kinh còn phải đi một tháng, ba nghìn dặm, đủ để từ từ dạy nàng rồi.”

“. . . . . .” Cũng đúng, ta thật sự làm chuyện ngu ngốc, thậm chí quên mất thời gian đi trên đường dài lắm, nghĩ như thế thì không nói gì nữa.

“Ôi, đừng cố ý ngắt lời, nàng nên trả lời lại chứ?” Tiếu Dương nắm chặt lấy bả vai Uyển Như lắc lắc, bộ dạng nhất quyết không tha, thơ tình đấy, phải một người hát một người khen hay sao có thể không trả lời được.

Uyển Như hoàn toàn không nói gì, thật sự quá không biết xấu hổ, 《Trạch Ba》 là thơ tình nữ tử nhớ nhung, ca ngợi nam tử, đoạn thứ nhất hàm súc nhất đã bị hắn đọc, cho dù mình trả lời như thế nào cũng sẽ rất rõ ràng như nói rõ ra có được hay không?

Cuối cùng, dưới sự thúc giục của Tiếu Dương, Uyển Như không thể không nhẹ giọng hồi đáp một câu trong đó: “Ưmh, bỉ trạch chi ba, hữu bồ dữ lan. Ngụ mị vô mi, triền chuyển phục chẩm.” (2 câu cuối nằm trong bài thứ 3 của Trạch Ba, nghĩa là: Để ta ra ngẩn vào ngơ đêm ngày, một mình trằn trọc canh chày theo hocthuatphuongdong.vn)

Bởi vì tương tư mà không cách nào ngủ? Ừ, cũng coi như thích hợp. Tiếu Dương khẽ mỉm cười, nửa ôm Uyển Như đứng ở bên cạnh bụi rậm cây xương bồ nỉ non chuyện vụn vặt, một lát lại nhìn cỏ non hoa đẹp gợn sóng xanh biếc, một lát lại nhìn con vịt lông lá xồm xàm cạc cạc bơi qua, trơi cao đất rộng cũng có dã thú đặc biệt.

Nô tỳ Diêu Diêu theo hầu nhìn, chỉ thấy dưới trời chiều một đôi bích nhân gặp nước mà đứng, nắng ấm màu cam lồng ở trên thân hai người bọn họ, ở trong nước làn nước xanh biếc cùng với gợn sóng lăn tăn như tiên cảnh quyến lữ.

Buổi tối trở về trong viện, tam lang còn muốn thừa dịp tâm tình Uyển Như tốt sau khi đi dạo, đút cho nàng chút rượu cây xương bồ sau đó lại vui vẻ cá nước thân mật một phen.

Kết quả, hậu di chứng ra sức cưỡi ngựa đã lộ rõ không sót chút gì khi hắn chưa kịp hạ miệng, thiếu nữ xinh đẹp trực tiếp lăn trên giường thét to: bắp đùi sắp mài hỏng rôi, lưng eo dường như gần đứt, cánh tay cũng nâng không nổi. . . . . . Ríu rít, cả người đều đau!

“Thật là, quá yếu! Sau này để Tiếu Đường cùng đi phi ngựa với nàng mỗi ngày, ít nhất phải nửa canh giờ.” Tiếu Dương vừa cười khổ xoa bóp cho nàng, vừa thầm nói: “Phụ nhân nhà tướng không biết cưỡi ngựa điều này thật sự là có chút không nói được.”

“. . . . . . Thiếp sẽ cố gắng học. . . . . .” Uyển Như chôn đầu ở trong chăn yên lặng rơi lệ, thì ra là, sống lại cũng không phải có thể vượt mọi chông gai tiến lên phía trước, chuyện cần suy nghĩ quá nhiều.

Ví như, ngoại trừ tài nghệ ra, lúc làm việc “Phương pháp làm đầu, quản lý thộc hạ mới là đạo lý” điều này cần phải suy nghĩ cho thật tốt.

Ngày kế, Uyển Như nhìn Ngân Châu cung cung kính kính hoặc là nói có chút run rẩy quỳ xuống đất đưa lên một đôi giày thêu biểu đạt ý phục tùng thì rốt cuộc ý thức được trước đó mình đã sai lầm.

Tuy biết rằng mình là nữ tử thế gia nhà cao cửa rộng, là thê tử tam lang quân Hầu phủ cưới hỏi đàng hoàng, nhưng trong trí nhớ nàng vẫn còn dừng lại ở trong trạng thái dằng thiếp mười năm ở hậu viện, ban đầu Uyển Như hoảng sợ, kiêng kỵ chính thê nghiêm khắc sắc bén, hôm nay nàng cũng theo bản năng chưa từng chân chính có ý áp chế nô tỳ.

Bình thường những thủ đoạn nàng dùng phần lớn giới hạn dùng cho những dằng thiếp yếu thế, yêu sủng, biểu diễn tài nghệ, mặc dù cũng đã quản gia nhưng cũng không nghiêm nghị, hoặc nhiều hoặc ít bỏ quên địa vị ở kiếp này khác kiếp trước, nhân vật khác nhau, lập trường cũng tuyệt đối không giống nhau, lập trường không yên quản lý thộc hạ không nghiêm sẽ sinh tai họa!

Uyển Như hít vào một hơi thật dài, âm thầm kêu may mắn tai họa còn chưa chân chính sôi trào, mình tỉnh ngộ cũng coi như sớm, cũng cảm khái thật may là tiền bối tử (đồ đĩ) Kim Châu vì xúc phạm mình mà nguy hiểm tính mạng mà không chân chính vì lời nói dịu dàng của ả, nếu không, đã có thể mất phong thái người bề trên.

Phải biết, tuy nữ tử thế gia cần có đủ trí tuệ bao la phong phạm, nhưng cũng không có ai sẽ coi trọng nô tỳ, càng sẽ không giữ lại cơ thiếp còn có ý tốt không rõ ràng.

Cũng may, Tiếu Dương cũng chỉ cho rằng tân nương tử đơn giản, ở nhà bị kế mẫu muội muội bắt nạt quen rồi, xuất giá ở trên có bà bà, nô tỳ Tiếu gia cũng được quản lý theo quân quy, trước thì hoàn toàn không cần nàng tự mình lên mặt, hôm qua một lần duy nhất xử trí Kim Châu cũng là tam lang gánh trách nhiệm.

Sau này, cần phải chú ý hơn nữa mới được!

Uyển Như suy nghĩ như vậy, Ngân Châu đã quỳ ở dưới chân nàng gần nửa canh giờ, nàng ta còn tưởng rằng là chủ mẫu đang cố ý trừng phạt mình, trong lòng càng thêm thấp thỏm, đầu cũng càng cúi xuống thấp.

“Giày làm cũng không tệ lắm.” Uyển Như khẽ mỉm cười, dừng lại sau đó mới nó tiếp: “Đáng tiếc hiện tại ta cần không phải giày gấm này mà là giày bó khi dùng ra ngoài.”

“Vâng.” Ngân Châu nhìn đôi giày thêu rơi xuống ở trước mặt mình khẽ run, hít một hơi thật sâu sau mới lấy dũng khí nói: “Nô tỳ hiểu. Nô tỳ, nô tỳ có chuyện muốn cầu nương tử. . . . . .”

“Hả?” Uyển Như uống một hớp sữa dê nóng hổi Bảo Châu đưa tới, chậm rãi đáp lời: “Nói đi, ta nghe.” Chỉ là nghe, cũng không phải là hứa hẹn.

“Năm nay nô tỳ đã đủ mười tám, cầu xin nương tử quan tâm có thể chỉ cho người ổn thỏa.” Vốn là lời nói rất lớn mật nhưng Ngân Châu cứ trực tiếp nói lời này ra, đặc biệt là nửa câu sau cũng không dám ra vẻ ngượng ngùng, sợ mình còn chưa nói hết lời đã bị kéo ra ngoài đánh.

Ơ, đây là bị dọa sợ đến não bị lệch luôn rồi ư? Uyển Như âm thầm cười một tiếng, lại nghiêm mặt trả lời: “Mẫu thân ngươi chính là người tốt nhất của mẫu thân ta, có lẽ bà ta cũng có chủ ý khác về tương lai của ngươi nhỉ?”

“Nô tỳ đi theo nương tử dĩ nhiên là người của nương tử, hoàn toàn không liên quan đến bên kia.” Ngân Châu nằm rạp trên mặt đất gần như gấp đến độ nước mắt sắp chảy ra.

Ban đầu nàng ta bị đưa đến bên cạnh Uyển Như đúng là tai mắt do Trương thị sắp xếp, đi theo xuất giá cũng có tâm tư muốn bò lên giường lang quân Hầu phủ, đặc biệt là thấy tam lang quân rõ ràng bình dị gần gũi hơn đại lang quân mặt lạnh, diện mạo cũng tuấn lãng, phải nói Ngân Châu không động lòng vậy tuyệt đối không thể nào.

Nhưng nàng ta cũng vô cùng thức thời vụ, mẫu thân trong nhà đã dạy dỗ, thân là nô tỳ thì phải nhìn hướng gió, nhìn ánh mắt chủ tử, ngày trước tính khí Như Nương ngây thơ, đặc biệt dễ dụ dỗ, hôm nay nàng lại bởi vì xuất giá nhìn thấu lòng người dễ thay đổi trở nên lạnh lùng, vậy thì không thể đối đãi như thường được.

Trước đó vài ngày, trong lời nói của nàng ta có ẩn chứa khuyến khích Kim Châu nhiều lần, là muốn xem người làm đầu tiên sẽ có kết quả như thế nào, không ngờ, hậu quả này hoàn toàn không phải người bình thường có thể thừa nhận!

Như Nương là bị Tiếu Dương mang đi chưa hề gặp vặt, Ngân Châu lại trơ mắt nhìn nữ tử cùng lớn lên từ nhỏ với mình bị lột sạch trói ở trong viện, côn trượng thô to lần lượt hung hăng rơi xuống vào mông nữ tử ấy máu thịt be bét, rồi sau đó lại lấy Tiểu Đao sắc bén hủy dung, trong lúc thoi thóp một hơi còn bị đút cho một chén thuốc đen thùi lùi không biết chứa gì bên trong.

Cuối cùng, Kim Châu bị bắt đi nói là phát mại, cũng không biết có còn mạng sống để bị bán đi hay không, đám người Ngân Châu thì dưới sự giám sát của quản sự rửa sạch vết máu đầy đất trong sân, ở vòng quanh cây hoa xông hương cho bay mùi thì tay nàng ta run cũng run rẩy.

Thiếu chút nữa người phạm tội là nàng ta, mà Kim Châu kia hơn phân nửa là bởi vì ả gieo gió gặt bão, gần một nửa cũng là bởi vì Ngân Châu, một ngày một đêm qua nàng ta đều vừa hoảng sợ vừa áy náy, trong đêm không có cách nào chợp mắt, thật vất vả mới chịu được đến trời sáng tới gặp nương tử, đối phương lại lộ rõ chán ghét, bộ dạng nghi ngờ, Ngân Châu có thể không sợ hãi sao?

“Dù sao bên kia cũng là trong nhà, sao có thể cắt đứt liên lạc được?” Uyển Như hạ ly xuống đột nhiên nhẹ nhàng thở dài, nhỏ giọng nói: “Quên tuổi tác của các ngươi quả thật là ta không đúng. . . . . . Nhưng Kim Châu, aizz, thật là làm cho người ta thất vọng, tam lang là một người quản lý binh lính tương đối nghiêm cẩn, làm sao có thể chứa chấp một tỳ nữ hạ độc? Lại nói Đàm đại nương cũng là một tay mẫu thân ngươi đề bạt? Sao lại dạy ra nữ nhi như vậy chứ!”

Trong lời nói Uyển Như mang theo ý, trong nhà là cần liên lạc, nàng không cho phép có người nói láo lung tung, tốt nhất là nhắn lời qua -- trọng điểm xử trí Kim Châu là ở hạ độc, không phải nàng đố kỵ.

“Nương tử dạy phải.” Ngân Châu đồng ý sau đó khẽ ngẩng đầu, thử dò xét nói: “Nô tỳ rảnh rỗi sẽ đưa tin cho mẫu thân, cũng không thể để tùy ý mềm lòng dẫn chú ý cho những người có lòng dạ thượng vị.”

“Cái này đúng rồi.” Uyển Như nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên nâng Ngân Châu dậy, đồng thời cảm khái nói: “Ngươi cũng đừng giống như nàng ta đả thương lòng của ta nữa.”

Trước đó Tiếu Dương đã “hủy thưởng lớn lấy nghiêm khắc nhỏ lập uy”, nàng cũng sẽ “vừa đấm vừa xoa tiến hành đồng bộ”, đã xử trí Kim Châu tạm thời chưa thể động tới Ngân Châu, mặc kệ nàng ta thật lòng hay không thật lòng, trước phải như vậy thôi.

Sau đó, Uyển Như âm thầm tính toán, mẫu thân Ngân Châu là nô tỳ cận thân thuở nhỏ đã đi theo Trương thị, nếu thật sự có thể lung lạc lấy nữ nhi này lại lôi kéo được Dung đại nương, chính là mua bán một vốn bốn lời!

Chỉ là, cần coi chừng bị tiện tỳ cắn trả, còn phải tìm một chút yêu thích và nhược điểm cuaqr nàng ta. . . . . . Còn có Kim Châu, hôm qua nàng nói là phát mại Lĩnh Nam, đi làm chuyện này cũng là người của Tiếu Dương, có lẽ, là ném vào trại lính, nếu không tại sao hắn lại muốn kiên trì hủy dung mạo của tiện tỳ kia? Càng xinh đẹp mới càng đáng tiền chứ.

Chỉ cần không có chết, cũng có khả năng lật người ? Không đúng, chết cũng có cơ hội lật người, tỷ như mình. Uyển Như đen mặt nghĩ tới, tính toán đại ca vẫn đang ở trong quân doanh có nên nhờ huynh ấy giúp một tay hay không?

Tác giả có lời muốn nói: Uyển Như tiểu thân ái, ngươi nhất định phải để cho ca ca sạch kin kít của mình đi quân kỹ sao? Diệt ha ha ~~~ không sợ hù dọa Thôi Văn Khang sao ~~

“Bỉ trạch chi pha, hữu bồ dữ hà. Hữu mỹ nhất nhân, thương như chi hà.” Xuất từ《Trạch Ba của Trần Phong》

Câu trả lời hoàn chỉnh của câu Uyển Như nói là “Bỉ trạch chi ba, hữu bồ đàm diễm. Hữu mỹ nhất nhân, thạc đại thả nghiễm. Ngụ mị vô vi, triền chuyển phục chẩm.” Tức: Bên bờ đầm, hoa sen chen lác, nam tử thân hình cao lớn cường tráng, thần thái trang trọng uy nghi, ta không làm việc chỉ nhớ đến hắn, lăn qua lộn lại chờ mong chờ đợi.

Cây xương bồ là trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc là loại cây cỏ dùng để trừ tà. Mỗi khi đến tết Đoan Ngọ mỗi nhà người Giang Nam đều treo cây xương bồ, ngải diệp ở cửa, cửa sổ, uống rượu cây xương bồ, để tránh ma quỷ; mùa hạ, đêm mua thu, đốt cây xương bồ, ngải diệp, khu muỗi diệt côn trùng.

Rượu cây xương bồ: chọn cây xương bồ sinh trưởng ở đỉnh ngọn núi Cửu Tiết ở độ cao cách mặt nước biển 1994m, thời điểm hái vào nông lịch “Tiểu Mãn” (vào ngày 20, 21, 22 tháng 5) trước sau chừng mười ngày. Quá sớm cây xương bồ tương chưa đủ, chất lượng kém; qua trễ, cây xương bồ già khô héo, khó tìm. Nước sản xuất rượu cây xương bồ là nước suối dưới chân núi Thuấn Vương. Nghe nói, nước suối này là tự tay Thuấn Vương mở ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.