Thôi Thừa Tổ đứng ở bên cạnh nghe khẩu dụ của Thiên gia xong lập tức bước tới phía trước hai bước nhét một chiếc hà bao vào trong tay thái giám, sau đó rất khách khí hỏi: “Thiên gia có nói vì chuyện gì mà tuyên triệu không?”
Vị thái giám mặt trắng phúc hậu không râu ước lượng đồ trong tay, lúc này mới híp mắt cười đáp: “Chuyện vui, tôn nữ tế (cháu rể) của Thôi các lão thật không tệ.” Chỉ cần nói tới đây thôi, gã cũng không cần phải nhiều lời nữa, đi về phía trước một bước trở về phục mệnh.
Tôn nữ tế? Trưởng nữ Thôi Uyển Di và thứ nữ Thôi Huyên đã xuất giá rồi, nhưng nữ tế (con rể) cũng chưa tới hai mươi lăm tuổi, cho dù là chuyện nhà không tệ nhưng quan chức cũng không cao, không thể nào nói không tệ được.
Thôi các lão và trưởng tử Thôi Thừa Tổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nghĩ tới trưởng nữ Uyển Như của nhị lang Thôi Thừa Vọng, không phải nàng mới gả vào Tiếu gia trấn thủ biên cương ư, mà đó cũng là tin tức mới được Binh bộ truyền tới, hay chiến sự với Tây Nhung lại có biến cố mới?
“Cho dù như thế nào, cũng phải đi nói cho mẫu thân ngươi biết biên quan đánh thắng trận, trấn an cho tốt.” Thôi Tương vừa dứt lời đã lập tức thay y phục chạy thẳng tới cửa cung diện thánh.
Thôi Thừa Tổ trở về nội thất đơn giản kể lại, lại dẫn tới lão phu nhân liên tiếp chất vấn: “Thật sự thắng trận? Quả thật không có nguy hiểm? Con cũng đừng lừa gạt ta!”
“Vô cùng chính xác, Tiếu tam lang kia còn lập được công! Chỉ là tình hình cặn kẽ còn chưa rõ, thiên sử (người tuyên chỉ ở đầu chương) đã nói đôi lời như thế.” Thôi Thừa Tổ trực tiếp thêu dệt ra lời nói dối, lại khuyên nhủ, “Mẫu thân phải thoải mái nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai con sẽ đi nghe ngóng chi tiết rồi nói cho người nghe.”
Viên lão phu nhân nửa tin nửa ngờ, sau khi uống thuốc thì yên lặng nằm xuống.
Trước khi ngủ bà lại vẫn cảm khái: thật là càng già càng vô dụng, có thể nào sau khi đáp ứng chuyện Tiên Bình Nhạc quận vương cầu xin nên rơi vào trên người nữ nhi của mình không? Như thế còn chưa đủ, cố tình ngay cả tất cả thân tôn nữ, tôn nhi của mình cũng không để mắt đến!
Nếu có cơ hội nhất định phải bồi thường huynh muội bọn họ.
Trước đó, theo lời trong miệng đại bá Thôi gia thì tam lang đánh thắng trận đối với hắn mà nói là chỉ dùng để an ủi thôi, ai có thể nghĩ, Thôi Tương ở trong cung, ngồi một bên trong Thiên Điện lại đang nghe Thiên gia vui vẻ tán thưởng người tôn nữ tế mới nhậm chức của Thôi gia.
“Nhìn xem, buổi trưa vẫn còn đang nói thảo luận triều đình cần thêm vào quân phí cùng với chuyện ra lệnh kiểm tra binh khí, đúng lúc này tin tức vừa tới, thắng, hơn nữa là đại thắng! Tuổi trẻ tài cao, thật là tuổi trẻ tài cao!” Đế Vương mặc trường sam màu vàng gầy gò nói xong không khỏi tươi cười rạng rỡ.
Hắn vừa cho người đưa văn thư do Binh bộ trình lên cho Thôi tướng, vừa mừng rỡ đập lên án kỷ (bàn), đến cả đống râu bạc dưới cằm cũng vui vẻ rạo rực hẳn lên.
Trước đó, một phần tin tức bởi vì đang chiến tranh, người Tây Nhung phong tỏa mà kéo dài ngày đưa tin, và đúng lúc tin chiến thắng cũng cùng một ngày đến trong tay vua, hai tin tức chợt cao chợt thấp này kích thích, muốn cho không vui mừng cũng khó.
Đưa tấu chương công lao này cho Tiếu lão tướng quân, sau khi xem qua tấu chương được Binh bộ bổ sung thêm tình hình cụ thể tỉ mỉ, cho dù vị quan lớn Trung thư lệnh Thôi Tương trong Trung thư tỉnh cũng không khỏi chắc lưỡi.
Lần đầu Tiếu đại lang giữ chức chủ soái lợi dụng trận pháp mới lạ ngăn địch với dưới cổng thành, không cho đối phương có cơ hội quấy nhiễu một chút nào; tiểu tướng mười tám tuổi Tiếu Dương thì dẫn dắt quân tiên phong thay nhau phục kích, thậm chí một người một ngựa xông trại địch, đã thế hắn còn giết chết thủ lĩnh bộ lạc Tây Nhung, trực tiếp giành thắng lợi cho trận chiến này!
Hơn nữa vượt qua suy nghĩ của mọi người là, không ngờ trong tấu chương cũng có xuất hiện bóng dáng của cháu gái nhà mình, khi binh lính tặc khấu Tây Nhung đến dưới thành thì nàng xuất đầu lộ diện đứng ở trên cổng thành hát vang một khúc, không biết phải cần bao nhiêu lá gan mới có thể làm ra loại chuyện này?
Cũng không biết quyển tấu chương binh bộ này do ai viết, kiếp trước là một thuyết thư (kể chuyện cổ tích)? Câu chuyện biên quan kháng địch bị hắn viết trầm bổng phập phồng giống như vở kịch tài tử giai nhân!
“Nương tử Tiếu tam không hổ là quý nữ Thôi thị, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, dõng dạc lấy một khúc《tinh trung từ》tiễn phu xuất chinh, vợ chồng Tiếu thị chim cá tình thâm, cách thành lầu xa xa im lặng nhìn nhau, chúng tướng sĩ không khỏi xúc động thật lâu quần tình sục sôi, rối rít vung cánh tay hô to “Xua đuổi Nhung Khấu, bảo vệ non sông nước ta, hướng về phía cung điện hoàng đế!”. . . . . .”
Ở trước mặt mọi người muốn thổ lộ muốn “Tinh Trung Báo Quốc” còn phải giết địch “Hướng về phía cung điện hoàng đế”, khó trách hoàng thượng vui mừng như thế, không phải hắn vẫn lo lắng Tiếu gia này thừa kế võ tướng sẽ tạo phản sao, rồi lại bởi vì nước khác nhìn chằm chằm binh quyền của hắn ư.
Lần này chẳng những Tiếu gia đánh thắng, làm trò cũng diễn rất tốt!
Trước mắt tuổi tác thiên gia đã cao lại chậm chạp không thể quyết định người thừa kế, phía dưới có ba hoàng tử có thực lực đang ngầm tranh đấu tầng tầng lớp lớp, nhưng cố tình lại không có một người nào có thể chân chính ngăn chặn được, thậm chí ngay cả triều thần cũng có chút đung đưa không ngừng.
Có thể dự đoán được, lúc hoàng quyền truyền xuống tất nhiên sẽ có gió tanh mưa máu, ai cũng không có cách nào bảo đảm võ tướng biên quan có thể thừa cơ làm khó dễ hay không, đến người kế nhiệm mới cũng không có thực lực giành chiến thắng khi đánh chính diện.
Chủ yếu bề tôi mạnh, phàm làm phụ thân ai không lo lắng?
Thôi Tương còn chưa kịp hệ thống ngôn ngữ phát biểu cảm tưởng đang càng quét trong lòng với hoàng đế, đã nghe đối phương cười tủm tỉm mở miệng: “Thôi khanh, sao khanh có thể nghĩ đến chuyện gã cháu gái cho Tiếu gia nhỉ? Ánh mắt không tệ, đã sớm nhìn ra thiếu niên Tiếu Dương kia anh tài?”
Lời này vừa thốt ra, nhất thời Thôi Tương có loại cảm giác đổ mồ hôi lạnh, bề ngoài là hỏi vì tò mò, nhưng nghĩ sâu xa hơn, kim thượng đang thử dò xét có phải võ tướng biên quan cấu kết với quan viên trụ cột ở triều đình hay không thôi!
Đường đường là Đương Kim Thánh Thượng, sẽ rảnh rỗi nhàm chán nửa đêm tìm người nhiều chuyện? Nhất thời Thôi Tương hiểu, vào đêm còn bị tuyên triệu vào cung không phải vì chia sẻ tin vui, rõ ràng chính là hưng sư vấn tội.
“Aizz, bệ hạ có điều không biết, toàn bộ chuyện này là do nghịch tử tự chủ trương, thần cũng vừa mới biết được tin tức này.” Thôi Tương vội vàng nói thật loại bỏ sự liên quan của mình trong đó, liên tiếp kể khổ nói: “Vốn không hề có qua lại với Tiếu gia kia, đến dáng vẻ của Tiếu tam lang cũng chưa từng thấy qua, cháu gái vội vàng lập gia đình trong lúc đang chiến tranh, lão thê trong nhà vừa lấy được thư liền giận đến hôn mê bất tỉnh, lúc vào cung lúc bà ấy còn chưa tỉnh lại!”
“Hả? Thì ra là như vậy.” Hoàng đế hơi gật đầu, nhưng trên nét mặt có chút nửa tin nửa ngờ.
“Ngày trước từng nghe nói mẫu thân của cháu gái của thần có quen biết với Thanh Giang quận chúa.” Thôi Tương vội vàng ném ra lời giải thích hợp tình hợp lý. “Diện mạo của nàng lại giống mẫu thân nàng, có lẽ là bởi vì chuyện này mới được Quận chúa coi trọng.”điễn đàn lê quý đôn
Ngụ ý: tôn nữ (cháu gái) của ta là bị nữ nhi của đại ca ngài chọn trúng làm con dâu, chuyện này thì không thể trách lên người ta được, đúng không?
“Mẫu thân nàng là?” Hoàng đế tìm tòi ở trong trí nhớ của mình nhưng không có kết quả. Aizz, người đã già đành phải chịu thôi, một khi Thôi Tương đã nói ra thì chắc người kia cũng là nữ nhân trong hoàng tộc?
“Đích trưởng nữ của Tiên Bình Nhạc Quận vương, Trịnh thị A Oánh.” Thôi Tương lập tức nói ra, thuận tiện lấy tình để cảm động, “Mấy năm trước qua đời bởi vì bệnh, cháu gái này cũng là đứa bé đáng thương.”
Gả một đứa bé không có mẫu thân đến bối cảnh cũng không thâm hậu, cũng không quá đáng, đúng không?
“À.” Hoàng đế lão đầu tiếp tục gật đầu, coi như bỏ qua chuyện này không nói đến nữa, rồi lại theo sát ném ra vấn đề có sức nặng không nhẹ, “Tiếu Duệ trình tấu chương công trạng, theo ái khanh thấy, nên xử lý như thế nào là tốt?”
“Hai hài tử Tiếu gia lập được công lớn, quả thật phải thưởng, chỉ là, chức vị của bọn họ không nên tăng quá cao quá nhanh, có thể ban thưởng chút món đồ khác.” Thôi Tương này không chỉ dựa theo suy nghĩ của hoàng đế nói chuyện, mà còn đứng ở góc độ cháu rể suy tính vấn đề.
Mới mười tám tuổi lập tức trở thành quan cao mà nói, vậy tương lai nhiều lần lập công đi nữa thì thưởng cũng sẽ không cao, đợi đến khi công cao chấn chủ rồi bị thu thập sao?
“Vậy thuyên chuyển công tác đi nơi khác?” Hoàng đế tiếp tục vuốt đám râu ria thưa thớt của lão, thật ra thì đây mới là vấn đề ông chú ý nhất.
Vì sao Tiếu Duệ hi vọng con thứ của mình được đổi đi nơi khác? Chẳng lẽ, hắn còn chưa thoả mãn quyền lợi tự trị với phía tây, muốn cầu nhiều hơn? Vì vậy, trước phái nhi tử đi dò đường? Ông cũng không tin tưởng chỉ đơn giản là vì muốn rèn luyện như trong tấu chương nói.
“Tiếu tam lang trải qua trận này tất thành danh, có lẽ Tiếu Duệ có suy nghĩ một núi không thể chứa hai hổ?” Thôi Tương thử thăm dò suy đoán như thế, vừa dứt lời đã thấy Hoàng đế xụ mặt xuống.
Nhà Trịnh gia lão cũng không chỉ là một nói hai hổ, mà đó là ba con hổ đang ác đấu! Làm hoàng đế khó khăn, có ba nhi tử trưởng thành Hoàng đế càng khó hơn, nhà mẹ đẻ của ba nhi tử kia cũng đều bất phàm, đây cũng là khó càng thêm khó!
“Chuyện này, sẽ bàn sau.” Lần này Hoàng đế cũng không có ý định đùa giỡn Thôi Tương nữa rồi, phất tay một cái để cho hắn lui ra.
Ngày kế, do Trung thư tỉnh căn cứ chỉ ý của hoàng đế phác thảo ra thư thăm hỏi an ủi, sau khi đưa cho Môn hạ tỉnh thẩm tra xong thì đưa cho Thượng thư tỉnh đi ban bố khen ngợi, quan trọng nhất là: sắc phong Tiếu Thôi thị làm chính ngũ phẩm Huyền Quân.
Tuyên dương thì nhất định phải tuyên dương, không muốn cho quá nhiều đồ thực tế, vậy chỉ dùng danh hiệu mệnh phụ bên ngoài, loại nhìn đẹp mắt lại không ý nghĩa thực dụng lừa dối một chút, vị phụ nhân không thua đấng mày râu này là được đặc cách đề thăng, ừ, thuận tiện cũng cho Thôi gia mặt mũi.
Tiếu Dương là tán giai thăng liền hai cấp từ Chấn Uy Giáo úy biến thành Tòng Ngũ Phẩm du kỵ Tướng quân, kiêm lĩnh chức vụ Quả Nghị Đô Úy, bởi vì ca ca hắn Tiếu Húc thăng cấp trở thành chính tứ phẩm Chiết Trùng Đô Úy, chỗ trống vị trí biệt tướng vừa lúc cho đệ đệ ngồi.
Nhưng chỉ là thay mặt, không hề chính thức được đề bạt -- Hoàng đế muốn cho hắn bị đè ép, ai dám không ép? Nghĩ về phía tốt, đây là định giữa tiểu tướng thanh niên này lại cho Đế Vương tân nhiệm tự mình phong thưởng lôi kéo.
Người tính toán như vậy trong lòng cũng không chỉ có một hai, nơi đóng quân cách quá xa, tin tức khen thưởng còn chưa được đưa tới trong tay người Tiếu gia thì đã lượn một vòng bên trong đám quan lại quyền quý ở kinh thành rồi.
Bao gồm ba vị hoàng tử, các vị Quận Vương, các nhân vật thực quyền của Tam Tỉnh Lục Bộ, hiện nay, người nào không biết Tiếu gia có tiểu tướng không tồi, bao gồm cả vị thê tử đứng ở trên thành hát vang khúc trước trận đánh cũng vinh quang tột đỉnh.
Sau khi Viên lão phu nhân biết được tin tức này nhất thời sảng khoái tinh thần cười không khép miệng được, vội vàng gọi tiểu bối tới ngắm hoa tụ hội, biến tướng ăn mừng.
Đại cô của Uyển Như, mẹ ruột của Tạ Tuấn Dật Tạ Thôi thị không nhịn được lén lút nói chuyện với thân muội muội: “Sao ngày trước không cảm thấy Như Nương như thế nhỉ? Ngây thơ không biết việc đời, ngay cả nói chuyện cũng ngu ngốc, vào lúc này thật đúng là “cách ba ngày, khi gặp lại phải thay đổi cách nhìn” rồi.”
“Tất nhiên, trước mặt người ngựa đám man khấu đánh đàn ca hát, lá gan trở nên lớn không ít mà!” Nhị cô Viên Thôi thị liên tiếp chắc lưỡi, lại không biết bị nàng thêm dầu thêm mỡ cái gì mà thành hoàn toàn là tin vỉa hè.
Chỉ đứng ở trên tường thành được không, lúc ấy cũng chưa chính thức khai chiến! Trước vó ngựa, chẳng lẽ con ngựa kia còn có thể nhận thức -- Mỹ Kiều Nương nên không đạp tới?
“Ưm hừm, ban đầu ca ca còn có chút kết thân ý tứ. . . . . . Biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm.” Tạ Thôi thị thở dài lắc đầu một cái, cảm khái quả nhiên là nữ 18 đại biến, bà ta nhìn lầm rồi.
“Uyển Lan không tồi.” Viên Thôi thị cười khúc khích, nói đến nữ nhi khác của đại ca.
“Nàng? Không với cao nổi. Trương Thị Lang đang chạy vị trí Thượng Thư đấy, đợi sang năm chuyện định xuống rồi, không biết nhị tẩu sẽ có bao nhiêu đắc ý.” Tạ Thôi thị nhớ tới Trương thị mập mạp kia lập tức khẽ hừ, tính toán vội vàng gọi nhi tử về bên cạnh, cũng đừng để chính mình hãm sâu vào không ra được.
“Phụ thân hài lòng thì liên quan gì? Tỷ xem Như Nương đấy, mới gả đã là Ngũ Phẩm Huyền Quân rồi!” Nhị cô nói xong trong lòng khẽ chua, thở dài nói: “Cũng không biết khuê nữ của muội có thể có được lang quân như ý như vậy hay không?”
Thật ra thì, trưởng nữ nhà nàng tuổi gần 15 đã xem mặt, nếu không xảy ra ngoài ý sẽ là vợ của trưởng tử phủ Tự Thiếu Khanh rồi, đầu tiên còn cảm thấy tương đối hài lòng, vào lúc này nhìn lại – phụ thân cũng chỉ mới Ngũ Phẩm, nhi tử thì vẫn đang chờ khoa khảo đấy.
Trong ngày thường nàng không xem trong điệt nữ nhi (cháu gái) đã gả nhà cao cửa rộng kia, aizz, thật đúng là tre già măng mọc!
“Thật sự là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây. . . . . .” Nhị cô không nhịn được nói một câu.
Không biết, trong một dinh thự nhà cao cửa rộng ở một chỗ khác trong kinh thành có một nam tử trung niên mặc hoa phục, cũng nói một câu giống vậy. Thậm chí, không chỉ có chua chát giới hạn trong lời nói, hắn còn định trực tiếp tới cửa bấu víu quan hệ.
Tác giả có lời muốn nói: cuối cùng xuất hiện người này, các bạn có đoán được hắn là ai không?