Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 31: Chương 31: Vợ cả tính sổ




Uyển Như tính toán trong lòng, lại không cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc địa phương nơi Tiếu Dương chuyển đi sẽ như thế nào, ở trong quan niệm của nàng trận đánh này đã thắng lợi chính là đã kết thúc, giống như trong trí nhớ, trong vòng ba năm rưỡi sẽ không có chiến sự, cho dù là đổi đi nơi khác cũng sống bình thản qua ngày.

Thật ra thì lần này Tây Nhung nhiễu loạn, kiếp trước nàng cũng chưa từng nghe nói, cho nên trong lòng mới hoảng sợ cảm thấy chuyện thoát ra khỏi quỹ đạo lịch sử, không nhất định Tiếu Dương có thể bình an trở về.

Cũng may bình an chịu đựng qua năm ngày này, phu quân không mất một sợi tóc, rồi sau đó giữa phu thê xuất hiện một chút xíu vấn đề nhỏ, như Tiếu Dương phát uy, cung hàn bại lộ…, nhưng tất cả còn đang nắm trong lòng bàn tay, dường như chuyện cũng phát triển về phương hướng tốt đẹp, tất nhiên đối với chuyện độc lập môn hộ Uyển Như ôm lấy mong đợi cực lớn.

Không biết, cho tới bây giờ loại xung đột nho nhỏ này ở vùng biên cương cũng chưa từng huyên náo xôn xao, có liên quan đến nhân sĩ phòng bị, quan viên cấp cao đã biết rõ, Thiên gia ngợi khen một chút rồi thôi, Tạ Tuấn Dật chưa từng làm quan ở kinh thành cũng dính dáng đến, hơn nữa kiếp trước nàng đến chính thê cũng không phải, chưa từng ra khỏi cửa giao tiếp với các phụ nhân, cho dù cửa nhỏ cũng chưa từng ra không biết cũng không tính là kỳ lạ.

Trong trí nhớ của nàng năm năm sau Tiếu tam lang lãnh binh tác chiến giết bốn phương đó chân chính là quốc chiến, trên dưới cả nước cũng chú ý, tất nhiên có thể nghe được đôi câu, cũng không phải đã trôi qua là có ý nghĩa tuyệt đối an toàn.

Uyển Như không biết chút gì cả với những chuyện kia, cơn đau bụng bắt đầu đỡ hơn vào ngày thứ hai thì bắt đầu uống các loại canh bổ vui vẻ xem sổ sách, xem kim khố nhỏ của Tiếu Dương, người này, rõ ràng nén bạc, thỏi vàng còn nhiều hơn cả rương tiền nữa!

Mặc dù, tiền đồng mới là tiền tệ dùng để lưu thông, Kim Ngân hoàn toàn không thể dùng làm tiền, nhưng, Uyển Như tựa vào đầu giường sau khi dọn xong án kỷ bắt đầu bấm bàn tính nhỏ ở trên đùi.

Theo tỷ lệ đổi ở kinh thành, một lượng vàng tương đương với sáu lượng bạc trắng, một lượng bạc trắng tương đương với 1300 văn, theo như trên sổ sách viết 260 lượng hoàng kim, 890 lượng bạc trắng, đây cũng là. . . . . . 318 vạn 5000 văn!

Nhìn từng dãy hạt châu tính toán, Uyển Như trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh. Đây chính là đưa ra tất cả khoảng thu nhập, quan lớn trong kinh lương bổng một năm cũng mới mười vạn tiền thôi!

Như thế có thể thấy được, Binh không phải là chuyện gì rất có tiền đồ, nhưng đây vẫn chỉ là khoản thu nhập trong vòng bốn năm qua của Tiếu Dương, nếu làm quan chỉ dựa vào bổng lộc mà nói, cho dù là Tể Tướng cả đời không ăn không uống cũng không được nhiều như vậy! Ai có thể liên tục làm quan chính nhị phẩm trong ba mươi hai năm chứ?

Bận rộn một ngày, coi xong kim Ngân, sau khi tính toán tiền đồng và thu chi tơ lụa, Uyển Như vẫn tựa vào trên giường lại bắt đầu xem sổ sách khác.

Nhấp miếng canh táo đỏ nóng, mở sách ra xem, phát hiện đồ vật gốm sứ gần như không có, chỉ thấy được trong đó có ghi chép lẻ tẻ vài bình hoa chạm trỗ sứ men xanh, khay chạm trỗ hoa văn mây, những loại bình này…, nghĩ đến là đồ sứ không dễ giữ, tính tình tam lang này không giữ lại loại vật này.

Ngoài bình, lon, vật trang trí phần lớn trong hai sổ sách là Kim Ngân cùng số ít dụng cụ bằng đồng, đoạt được chiến công cũng có thương nhân người Hồ tặng cho, nhìn tên dường như cũng hẳn là vật phẩm thượng đẳng không tệ.

Như chùy điệp Kim Kỳ Lân, lũy ti Kim Phượng Hoàng, chùy điệp chạm khắc Ngân Huân…, giở từng trang thấy từng chuỗi dài tên mà làm Uyển Như ngứa ngáy khó nhịn, đến cơn đau đớn trong bụng cũng hòa hoãn không ít. (chùy điệp và lũy ti sẽ được tác giả giải thích cuối chương)

Tiếc nuối chính là, đồ ngọc và châu báu được Uyển Như coi trọng kho cũng không nhiều, ước chừng là có phần “cướp” góp vào, trước đó tam lang không đổi luân phiên, hoặc chính là hắn thích kiện vật phẩm lớn lẻ tẻ thì không để vào mắt.

Nhưng nhìn mục lục cũng cảm thấy mọi thứ bất phàm, ngọc đái chỉ có quan viên tam phẩm mới có thể đeo cũng khá hơn chút, bình thường lược, trâm, vòng ngọc càng làm cho người ta hoa mắt.

Các hạng mục còn lại tương đối rải rác, điên cuồng dựa theo lấy được trong những tháng ngày qua về ghi chép được một đống lớn, ví dụ như răng ngà, sừng tê giác, da lông, đồ sơn mài, mã não, thủy tinh đều có, phần lớn là chút vật để ngắm hoặc vòng tay, trang sức, thảm…, cũng bao gồm tách nhỏ, dụng cụ thư phòng.

Bởi vì quá loạn Uyển Như cũng đếm không hết, dứt khoát tạm thời mặc kệ đặt sổ sách ở một bên.

Hạng mục sau là thư họa và bản cổ tịch tốt nhất, cho tới bây giờ những vật phẩm này là cha chồng vung tay lên ban thưởng, phần lớn còn lại là đưa lễ quan văn, nghĩ đến là sợ quan trên không để ý tới nhi tử của mình nên xuống tay làm hộ.

Những thứ này từ trong kinh hoặc chỗ Giang Nam, là thích đưa những thứ vật phẩm phong nhã này, giá trị cao nhìn lại có phong cách, có phẩm vị, lại không đánh mắt, coi như bị người tố giác hối lộ cũng có thể nói đây là “Không cách nào dùng tiền bạc so sánh với vật phẩm để ngắm nhìn” .

Nhưng đáng tiếc, cố tình là người tài giỏi không được trọng dụng! Tam lang vốn là người không biết thưởng thức, phụ trách quản phòng kho lại chỉ là hai tôi tớ, có thể biết những vật kiện này sao?

Ví như Uyển Như rất ưu ái đến “Lôi công cầm” của đất Thục kia, ở trong các hạng mục trong khố của tam lang cũng chỉ nhớ một câu: Lễ năm Tư Mã -- cầm, một chiếc. Uyển Như thấy mà muốn thổ huyết, lại nói, nàng còn chưa nói với nam nhân của mình, mang chiếc cầm nhìn như tầm thường này đến kinh thành, không nói giá trị ngàn vàng trên trăm là có, còn phải một nhóm người giành nhau!

“Aizz, thật là tiếc rồi, có thể làm đồ gia truyền gì đó đưa người cũng không được coi trọng, nói không chừng mưu cầu đồ cũng không có được. Thư họa khẳng định cũng có tình huống như thế, vẫn phải xem lại một chút mới được.” Uyển Như tự mình lẩm bẩm, lại tiếp tục xem sổ sách.

Đột nhiên nàng nhìn một cái lập tức ngây ngẩn cả người, nơi này lại thấy được tên của cha nàng: “Thứ Sử Thôi Thừa Vọng -- tranh cuộn, hoàng quyển, tranh tờ, tất cả một cái.“.

Tất cả một, một cái gì? Rốt cuộc là một chút ghi chép về vị thi hoa danh gia kia cũng không có, Uyển Như buồn bực thật sự muốn xé sổ sách này nuốt xuống bụng!

Làm quan uổng công nhiều năm như vậy, một chút ý tứ cũng không hiểu, nếu không phải Tiếu gia cảm thấy lễ mỏng cũng sẽ không cố ý giày vò ông ta, để yên cũng sẽ không cảm thấy làm khó quan viên, chức quan này không khó làm, nên cũng không cần phải đưa nữ nhi ra ngoài, cũng không cần chắp tay đưa nữ nhi cho người. . . . . .

“Được rồi, không bán nữ nhi thì sổ sách này cũng không đến trong tay ta.” Uyển Như nghĩ như vậy lại bình tĩnh, nói tóm lại gả cho Tiếu tam lang là lợi nhiều hơn hại, không cần bày ra vẻ mặt đau khổ.

Cuối cùng, rốt cuộc nàng thấy được đất đai mang tên tam lang, thôn trang và cửa hàng, sau khi tính kỹ, quả thật Uyển Như có một loại xúc động đến rơi lệ, giàu có như thế chính hắn cưới thê tử khó khăn như mình thật sự là tiếc hận!

Bộ phận sản nghiệp chân chính của tam lang hình như là Thanh Giang quận chúa đặt mua cho, đều ở khu vực tất đất tấc vàng ở Kinh Thành, nhìn như không nhiều lắm, nhưng mỗi năm đều có một khoản thu nhập cố định.

Kim thượng là đệ đệ ruột của cha Thanh Giang quận chúa, hơn nữa, khi còn bé người đại ca kia vì bảo vệ đệ đệ mà tàn phế mới mất đi quyền thừa kế, mặc kệ kim thượng cảm kích hay áy náy, cũng sẽ cả đời ưu đãi vị Vĩnh An vương kia.

Mẹ chồng Thanh Giang quận chúa lại là trưởng nữ dòng chính được Vĩnh An vương nâng trong lòng bàn tay, vì cũng cố hoàng quyền lôi kéo võ tướng mới không thể không hứa gả cho Tiếu Duệ, bởi như vậy, tư sản của bà có thể không phong phú sao?

Uyển Như khe khẽ thở dài, thật đúng là tre già măng mọc, một chút xíu đồ chảy ra từ trong khe hở của mẹ chồng, cũng đủ tam lang an toàn ăn cả đời, mà đồ của mẹ nàng lại chưa từng thấy!

Chậm rãi bình tĩnh lại, buông xuống chấp niệm trong lòng, Uyển Như tiếp tục xem sổ sách một lần nữa.

Sau đó, nàng sai Tiếu Đường đi lấy bút mực và sổ sách trống, lại kêu thị tỳ tên Bảo Châu mới được bổ sung trong của hồi môn đang ngồi chồm hỗm hầu hạ ở bên giường, giúp một tay viết sổ sách.

Kim Châu, Ngân Châu còn chưa trở lại, bên cạnh Uyển Như thiếu người nên đề bạt đối phương thành tỳ nữ thiếp thân, bởi vì Bảo Châu này hơi biết chữ có thể có chút công dụng, hơn nữa, kiếp trước nàng cũng bị kế mẫu đuổi đến Tạ gia, toàn bộ mười năm cũng chưa từng thấy sự tin cậy nào.

Uyển Như đã sớm muốn đuổi hai người không an phận kia, lại không thể mới gả đã xuống tay với tỳ nữ thiếp thân, vào lúc này lại cơ hội rất tiệ, Bảo Châu phục vụ tốt cũng có thể thuận nước đẩy thuyền giữ ở bên người.

“Sổ sách này ta không nhìn ra vấn đề gì, chỉ là phương thức ghi chép quá không hợp quy tắc, hai ngươi theo ta phân phó soạn ra các hạng mục, sau đó điền chi tiết các loại vào từng hạng mục, đừng bỏ sót. A Đường, ngày mai đi mời hai vị quản sự mở kho kiểm lại, rồi viết rõ ràng cụ thể các vật phẩm như hình dạng và cấu tạo.” Khi Uyển Như nói chuyện ngôn từ rất khách khí.

Đại quản sự Tiếu Trung là cha ruột của Tiếu Đường, nàng ấy được mẹ chồng và Tiếu Dương chỉ đích danh đưa đến bên cạnh mình, có thể thấy được gia đình này rất có thể diện ở Tiếu gia, không thể đắc tội.

Uyển Như bất ngờ làm hành động như thế này, trong lòng Tiếu Đường nhất thời có chút lẩm bẩm, sợ chủ mẫu nghi ngờ cha mình gia lận.

Nhưng theo sau đó nàng lại nghe Uyển Như nói đùa: “Ta xem sổ sách trong đó có không ít thư họa, đồ cổ tuy nhiên cũng không viết rõ xuất xứ, sợ có không ít tinh phẩm bị coi như giấy vụn không đáng tiền. Cầm “Xuân Lôi” này có thể nói là tiên phẩm, ta thấy nó ném ở trong góc, rất đáng tiếc.”

Tiếu Đường vội cười một tiếng, nói tiếp: “Chỉ có tuệ nhãn của nương tử mới có thể nhìn ra thôi, bình thường tam lang quân không đi phòng kho, nghĩ đến cũng đúng là chưa từng để ý. Cha của nô tỳ cũng chỉ nhận biết được vài chữ to, cũng không phải là muốn cho đồ kim quý này dính bụi! Ông ấy đã nói nhiều lần, nói mình gánh không nổi trách nhiệm nặng nề này chỉ có thể làm chân chạy, rốt cuộc chờ được nương tử đến.”

Một câu nói này nói thật hay, trước nịnh bợ chủ mẫu lại nói tam lang không liên quan, cuối cùng nói xấu cha mình vừa nói rõ ông ấy trung thành với nương tử.

Sau khi nghe xong Uyển Như mím môi cười, lúc này mới coi như là chính thức ghi nhớ Tiếu Đường, tỳ nữ cơ trí ai không thích? Nghe nói nàng ấy đã đính hôn với gia tướng nào đó của Tiếu gia, đợi ở hậu trạch lại không uy hiếp, thật tốt, so với Kim Châu Ngân Châu thỏa đáng hơn.

Ngày kế, rốt cuộc thân thể Uyển Như không còn đau nữa, bắt đầu dưới sự trợ giúp của hai vị Đại Quản Gia chỉ huy tỳ nữ, đồng bộc kiểm lại phòng kho, lần nữa viết sổ sách, còn phải chia ra hai phần năm những vật phẩm như bạch ngọc Vu Điền, Quy Tư Bồ Đào Tửu, nhựa cây cánh kiến trắng, dụng cụ bạc… thành tiền tương ứng, Kim Ngân, lụa gấm giao cho thân vệ hắn phân phát cho tướng sĩ cấp dưới, toàn bộ một vòng cũng bận rộn kinh khủng.

Đồng thời, trong kinh thành Thôi tướng gia vừa nhận được thư nói cháu gái của mình âm thầm lập gia đình, phu nhân tướng gia Viên thị nhất thời tức giận, không để ý con dâu lớn vẫn còn ở đó trực tiếp tức giận nói: “Không phải là nữ nhi ruột của mình nên không thương tiết chút gì ư? Đường đường là nữ nhi của Thôi gia ta sao có thể gã cho vũ phu!”

Thê tử của đại bá Thôi Thừa Tổ tên Lô thị hơi lúng túng nghe, vâng dạ bổ sung thêm một câu: “Mẫu thân của tam lang kia là nhà Quận chúa Vĩnh An vương. . . . . .”

Ngụ ý, Quận chúa hoàng gia cũng gả cho vũ phu, thật ra thì cũng không kém, lùi một bước mà nói, dầu gì người ta cũng có chút huyết thống Hoàng thất không phải sao, không thể là vũ phu thô bạo.

Viên lão phu nhân trừng mắt nhìn Lô thị, rồi sau đó bà lại tự nhiên nói: “Gả cũng không phải là không thể, nhưng vội vàng gả như thế, sau này Như Nương làm người thế nào đây? Cũng oán trách ta bình thường không trông nom cho nó. . . . . .”

Chuyện lập gia đình còn chưa kết thúc, mặc cho Thượng Thư Tả Thừa Thôi Thừa Tổ mượn chức vụ phái người truyền lời, nói một câu trọng tâm: “Đội quân nào đó và người Tây Nhung khai chiến ở con đường Lũng Hữu, trước mắt tình hình không rõ, nhưng cũng không phải là ở chỗ nhị đệ, mẫu thân đừng gấp gáp.”

Đại bá còn chưa có lấy được tin tức cháu gái xuất giá chỉ lo lắng Viên lão phu nhân nghe tin đồn suy nghĩ lung tung, hạ nhân nhà Tể Tướng cũng đều thông thạo tin tức, chưa từng nghĩ tới, bức thư lại bị trì hoãn một tháng trong đống công văn hòa thân khẩn cấp ngàn dặm của ông lại sinh ra hậu quả cực kỳ tồi tệ như vậy.

Tạm thời nhi tử không bị khuấy vào chiến sự, nhưng cháu gái vừa mới gả quân đội! Đứa cháu đưa dâu có lẽ cũng ở đó? Có phải cháu rễ cũng mang theo binh đi huyết chiến hay không?

Vốn tuổi tác đã cao, Viên lão phu nhân nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa, trước mặt bỗng tối sầm ngã ngữa ra sau, lập tức làm Lô thị sợ hãi, gọi đại phu đưa mẹ chồng trở về nội thất sau đó bà trực tiếp nhào vào bên giường gạt lệ, sợ ngộ nhỡ có sơ xuất gì mình và trượng phu thoát không khỏi liên quan.

Tin cháu gái xuất giá là bà đọc, tin tức đánh giặc là Thừa Tổ truyền tới, mẹ chồng ngã ở trong ngực bà, bên cạnh cũng chỉ có một vãn bối như bà, cả đống chuyện đổ xuống thật đau khổ!

“Mẹ à, van ngài đáng thương cho con, hãy nhanh tỉnh lại! Tin tức sau đó còn chưa truyền tới đâu, có lẽ không có gì đáng lo đâu. . . . . .” Lô thị xoa hạt châu mã não trong tay mình, vung khăn thêu hoa màu trắng vừa gạt lệ vừa nói thầm không dứt.

Mà Viên lão phu nhân thì ở trong mơ màng thấy được mẹ ruột Như Nương, mặc một bộ áo trắng bồng bềnh đung đưa ngồi ở bên giường mình.

A Oánh vốn thích khóc lôi kéo tay áo bà khóc, oán mẹ chồng không làm chuyện mà bà đã đồng ý trước khi mình lâm chung -- cầu xin bà thương tiếc con trai con gái của mình, phải chăm sóc cho bọn nó trưởng thành thật tốt, cưới người trong sạch.

“Oánh Nương, mẹ xin lỗi con, không chăm sóc Như Nương, Văn Khang cho tốt.” Ở trong mộng Viên lão phu nhân run rẩy kéo lại tay Trịnh Oánh, cũng khóc lóc nỉ non bày tỏ, “Ta hối hận, thật sự hối hận! Không nên bởi vì tức giận mẹ con con mà làm như không thấy. . . . . .”

Cho đến vào đêm, lúc này Viên lão phu nhân mới mê mệt tỉnh lai, đại phu chẩn bệnh nói không có gì đáng ngại nhưng đừng để bị quá hoảng sợ, rồi sau đó viết phương thuốc điều dưỡng cáo lui.

Lúc này trưởng tử Thôi Thừa Tổ dưới ánh mắt lạnh lùng của phụ thân quỳ gối ở đầu giường mẫu thân liên tiếp xin tội, nói mình thật sự lỗ mãng, không nên trái lệ truyền loại tin tức không xác định này đến nội viện, lại miễn cưỡng cười vui nói: “Thật ra chiến sự ở biên cương cũng không có gì đáng ngại, chỉ là xung đột nhỏ.”

“Thừa Tổ nói đúng lắm, bà xem, không phải ta đều ở nhà sao, nếu thật sự có chuyện gì há có thể không lo lắng.” Thôi Tương cũng cười xoa râu ria, bày ra nét mặt như không có chuyện gì.

Lời nói của ông còn chưa tới một khắc sau, đã có hoạn quan vội vã tới truyền tin: “Binh bộ lại đưa tới văn thư khẩn cấp tám trăm dặm, Thiên gia gọi Thôi các lão nghị sự!”

Nghe xong lời này, nhất thời Thôi Tương có chút bất đắc dĩ, lúc này nên nói như thế nào với lão thê tử đây? Trước đó mới nói mọi chuyện bình an vô sự để trấn an nàng giờ ....!

Tác giả có lời muốn nói: đáng thương Uyển Như, Văn Khang, rốt cuộc có trưởng bối hối hận muốn trông nom bọn họ ~~

Bái Môn, tức “Môn sinh” tự nguyện leo lên nhân vật quyền thế, thường quy cách làm là được người khác tiến cử sau đó trình lên “thiệp Môn sinh”, cũng giao nạp một khoản quà tặng phong phú, đi thêm lễ bái sư. Thôi lão cha vừa tới nơi này không lây được Tiếu đại tướng quân, chỉ có thể bắt tay từ hậu bối Tiếu gia cầu xin tiến cử, nhưng thật ra là muốn từ tam lang gặp cha hắn, kết quả. . . . . . Khụ khụ.

Chùy điệp: lợi dụng đặc điểm Kim Ngân vô cùng phong phú có thể kéo dài và dát mỏng, dùng chùy gõ khối kim loại, bạc, mở rộng thành phiến hình, theo như các loại yêu cầu chế tạo các loại hình hay hình dáng trang sức.

Lũy ti: kéo hoàng kim thành tơ vàng, sau đó đưa bện nó thành hình mái tóc, hoặc là các loại hình lưới, lại hàn ở phía trên, gọi là lũy ti..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.