Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 88: Chương 88: Trò hề của hai mẹ con.




Thôi phủ ở Kinh Thành, ngoài phòng mưa to tầm tả, Tây Sương thiện viện ở nội viện này lại gió thổi không lọt cửa sổ lại không có chút mưa nào rơi vào, thường ngày lúc này bên trong phòng đã có băng đá rồi, hôm nay bên trong phòng đen ngòm ngoại trừ một bầu nước lạnh thì không có cái gì khác.

Uyển Lan ngu ngơ ôm đầu gối mà ngồi, hai mắt chán nản không có một chút thần thái.

Nàng ta yên lặng nghe tiếng mưa rơi rào rào, nghe ở Phật Đường mẫu thân không ngừng nghỉ chửi bới, nước mắt ở trong hốc mắt không ngừng cuồn cuộn, rơi xuống đất liên tục.

Trong lòng vô cùng khó chịu, muốn mở miệng nói rõ một phen, lại nghẹn ngào không nói đầy đủ một câu, thiên ngôn vạn ngữ chỉ biến thành gào khóc xé gan xé tim.

Năm ngoái nàng ta đã cập kê tuổi mụ cũng đã mười sáu, đã sớm không còn là hài tử ngu ngốc, khi Trần Ngọc Lang lấy đi ngọc bội lại không đúng hẹn tới cầu hôn thì Uyển Lan cũng đã hiểu bản thân kết thúc rồi.

Mặc dù hối hận không thôi nhưng lại không thể không đối mặt với tình trạng ván đã đóng thuyền này, Thôi Uyển Lan muốn tìm người giúp một tay, nhưng mẫu thân lại bị nhốt ở nội viện ngay cả mặt mũi cũng không thấy được, ở biên cương phía xa phụ thân lại càng không dựa vào được, nhưng nàng ta lại không dám kể thật với tổ phụ tổ mẫu.

Khi Viên lão phu nhân hỏi “Có rơi vật gì hay không” thì Thôi Uyển Lan nhìn tổ mẫu đang mang vẻ mặt nghiêm nghị cùng với tức giận đến run cả tay, trong kinh sợ theo bản năng lắc đầu không ngừng, sau đó bị phạt chép sách.

Sau lần đó, tất nhiên nàng ta không còn mặt mũi cũng như không còn can đảm mở miệng nói chuyện này nữa, chỉ phái tỳ nữ không bị đại bá mẫu đánh chết lặng lẽ ra cửa, đi đường tìm người nam nhân kia muốn lấy ngọc bội “Ôn Uyển Nhược Lan” trở về, tìm không được nàng ta sợ người nhà biết, thậm chí còn vẽ bản vẽ để tỳ nữ tìm người lặng lẽ làm một cái giống vậy.

Không biết hành động này của nàng ta không chỉ không giải quyết được vấn đề ngược lại lộ dấu vết, sau khi chuyện của Trần Ngọc Lang lộ ra, nghe được tin tức đại bá mẫu Thôi lập tức hỏi Thôi Uyển Lan chuyện ngọc bội.

Nàng ta muốn lên tiếng phủ nhận điệt nữ nhi có đồ này, đang định tìm vật tốt hơn làm một cái gì đó thay thế đồ vật có dấu hiệu dòng chính nữ Thôi gia, người làm trong cửa hàng ngọc bội được tỳ nữ Thôi Uyển Lan đến đặt làm lại truyền ra lời đồn đãi -- có người đặt làm ngọc bội “Ôn Uyển Nhược Lan”, nhất định là mất trong tình trạng không bình thường mới có thể gạt trong nhà làm cái khác.

Mặc dù chủ cửa hàng nhanh chóng chặn miệng người làm nhưng lời này cũng đã truyền ra ngoài, danh tiếng của Thôi Uyển Lan dưới chứng cứ rõ ràng như thế cũng không có khả năng cứu vãn nữa rồi.

“Ta đã không dạy mày ra bên ngoài phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, chớ làm hỏng khuê danh hay sao?! Hôn sự cần lệnh của phụ mẫu, lời của mối mai, tự thân làm như thế còn ra thể thống gì! Đầu óc mày dài nhưng không có tác dụng gì hay sao?!”

“Đến trên khăn cũng không thể thêu tên, mày lại có thể ngu ngốc đến mức đưa ngọc bội có tên của mình được tổ phụ tặng ra ngoài! Trong ngày thường dặn dò con thế nào đều bị chó ăn hết rồi à?!”

“Trong ngày thường không gặp được thanh niên tài tuấn sao? Gặp một người dáng dấp tốt thì hận không thể ngã vào, tại sao ta có thể có nữ nhi không ra gì như con chứ?! Chưa xem nữ giới à?! Dù là nữ tử bình dân cũng không làm chuyện không biết liêm sỉ như thế! Mày cho mình là nương tử trong Bình Khang Lý sao?”

Trương thị ở gian phòng đối diện hắng giọng gào thét không thôi, lúc mắng thậm chí còn lấy băng ghế ném vào cửa phòng bị khóa, giống như muốn lao ra tự mình dạy dỗ Thôi Uyển Lan.

“Nghiệt tử, ta thật sự hận không thể một tay bóp chết mày! Mày như thế thì Văn Viễn phải làm sao? Nó bị mày hủy rồi, hủy sạch rồi! Có người tỷ tỷ như mày nó có thể có tiền đồ gì nữa chứ?!”

Ngoài phòng mưa to dần dần nhỏ đi, tiếng chửi rủa của Trương thị càng ngày càng rõ ràng, dù là bà ta đã rống đến âm thanh khàn khàn, nhưng âm thanh chửi rủa vẫn xuyên thấu qua tiếng mưa rơi tí tách xuyên thấu đình viện nho nhỏ, từng tiếng từng câu rót vào trong tai Uyển Lan.

“Trong sạch dùng miệng nói có thể có tác dụng sao? Sao mày không chết luôn đi?! Chết sạch sẽ xong sẽ hết mọi chuyện! Không liên lụy đến người khác!”

Lúc bắt đầu Uyển Lan còn ngồi thẳng trong phòng yên lặng khóc, nhưng sau khi nghe Trương thị mắng tiếp, nghe được câu nói tan nát trái tim kia, vốn được nuông chiều nuôi lớn tính tình kiêu căng không được tốt của nàng rốt cuộc cũng bộc phát, bỗng chốc nhảy xuống đất, vọt tới phía trước cửa sổ cao giọng cãi lại: “Là ta bị các người phá hủy!”

“Một mẫu thân cay nghiệt trộm đồ cưới nữ nhi của nguyên phối và một đệ đệ ruột làm rối kỉ cương khoa thi, ta còn có thể có hôn sự nào tốt chứ?! Ta còn có thể có tiền đồ như thế nào? Là ta bị các người phá hủy trước!” Thôi Uyển Lan khóc lóc cao giọng kêu gào.

Nghe nói như thế Trương thị nhất thời sững sờ, không khỏi ngậm miệng, rồi sau đó lập tức phát hiện nữ nhi mình đang tiếp tục khóc lóc kể lể, chỉ trích bà ta không tốt: “Đã sớm không còn người môn đăng hộ đối nguyện ý muốn ta nữa rồi, ta muốn bản thân cố gắng theo đuổi hạnh phúc có lỗi gì chứ?! Khí chất hay văn thơ của hắn xuất sắc như vậy, ta làm sao biết được hắn là thương hộ? Nếu thật sự là con em thế gia dạo chơi học hỏi, vậy không phải vừa vặn chứng minh điều “phải bắt lấy cơ hội để biểu hiện mình” mà mẫu thân đã dạy cho ta sao?”

Nhất thời Trương thị thở cũng không ra hơi, đầu tóc bù xù giận dữ hét: “Ta dạy cho mày tìm cơ hội biểu hiện ở trên các bữa tiệc, không có bảo mày vô duyên vô cớ quyến rũ nam nhân trên đường!”

“Bữa tiệc? Ai còn mời ta đi tham gia bữa tiệc nữa đây? Mẫu thân, người có nhớ Thôi Uyển Như chưa bao giờ được người mang ra khỏi cửa, tìm được lang quân như ý thế nào không?” Trong lúc khóc Uyển Lan bật cười, trong tiếng cười thê lương lộ ra đau khổ, rồi sau đó không đợi Trương thị trả lời, nàng ta đã cất giọng nói: “Tam lang Tiếu gia là ở trên đường cái thấy ta cưỡi ngựa, rồi sau đó mới có cầu hôn và gả thay!”

Chính là bởi vì tận mắt thấy chuyện này, Thôi Uyển Lan mới phát giác được đường đi có thể tự tìm ra, ở dọc đường chung đụng với Trần Ngọc Lang trong chốc lát dường như cũng không phải là chuyện khó khăn để tiếp nhận.

Thậm chí nàng nghĩ ẩn cư rừng núi như Trần thị Thanh Phong giao thiệp sẽ không rộng, cho nên Ngọc Lang không gặp được nương tử tình đầu ý hợp lại môn hộ tương đối, cũng không có người có thể làm mai cho hắn lúc này mới nhập thế tìm kiếm cơ hội, mà số tuổi của mình, dung mạo cũng tương đối, gia thế cũng xem là tốt, vừa vặn là một đối tượng thích hợp.

Cơ hội như thế vì sao không thể chủ động bắt hắn lại? Ai có thể nghĩ được, từ lúc bắt đầu đã là một âm mưu. . . . . . Một khắc kia thật là hành động điên rồ, sau đó không bao lâu là đã tỉnh táo lại ý thức được bản thân sai lầm rồi, nhưng lúc đó lại bởi vì y phục đối phương mặc, ngôn hành cử chỉ mà bị mê hoặc.

Ai sẽ biết, Trần tam nương tử mang váy Nguyệt Hoa cũng chỉ là một tỳ nữ! Ai có thể nghĩ tới, một nam tử mình cho là rất có khí phách lại là không tốt? Ai sẽ ngờ tới, Trần Ngọc Lang nói năng không tầm thường lại là kỹ xảo đã được nung đúc khi theo đuổi nữ tử thế gia?

“Tên lường gạt kia có thể so sánh với Tiếu tam lang gia thế hiển hách ư?” Trương thị gần như tức giận đến ngực phát đau, vì chuyện gì mà cho tới bây giờ nữ nhi vẫn còn khăng khăng một mực như vậy?

Vốn Thôi Uyển Lan là một đứa bé bị Trương thị cưng chiều làm hư, trong xương chỉ có chính mình, cho dù là phạm vào lỗi lớn như thế nàng ta cũng không cho rằng mình đáng chết.

“Mẫu thân, sao lúc này người lại nói hắn gia thế hiển hách?” Thôi Uyển Lan buồn cười, chất vấn, “Ban đầu Tiếu gia cầu hôn tại sao người phải tặng cơ hội tốt này cho Uyển Như? Tam lang coi trọng rõ ràng là ta!”

Vào lúc này đến hai chữ “tỷ phu” nàng ta cũng không muốn gọi, trong đầu hiện lên một vài bức hình ảnh, Trần Ngọc Lang có tác phong nhanh nhẹn, Tiếu tam lang tuấn lãng cương nghị, một Thôi Uyển Như mặc hoa phục đỏ rực mang châu ngọc chói mắt. . . . . .

“Tam lang coi trọng rõ ràng là ta! Đều tại người, đều tại người nói hắn thô bỉ muốn ta đổi cho Uyển Như, nếu không hôm nay có Ngũ Phẩm Cáo Mệnh đã là ta!”

“Rõ ràng là con khóc cầu xin nói không muốn gả cho hắn! Đồ nữ nhi bất hiếu, sao ta có thể sinh ra đồ bất hiếu như mày chứ?!” Bị trả đũa Trương thị buồn bực đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu nóng, chậm rãi trượt ngồi trên đất, dùng sức vỗ ngực khóc ròng nói: “Làm bậy, làm bậy rồi! Mày nói xem Văn Viễn phải sống thế nào đây?”

Vào giờ phút này Trương thị mới không thể không thừa nhận bản thân đã dạy dỗ nữ nhi sai phương pháp rồi.

Vì áp chế Thôi Văn Khang, tạo ra một thông tuệ một ngu ngốc, một lễ phép một quần áo lụa là, Văn Viễn về mặt học tập bị cố ý tâng bốc quá mức, mọi người đều nói nó là thần đồng nó cũng thật sự coi mình là thần đồng, tâm cao khí ngạo chịu không nổi một chút ngăn trở.

Cho tới, vì để khảo thí xuất sắc lấy trộm thi từ của người khác.

Mà Thôi Uyển Như và Thôi Uyển Lan đều bị nuông chiều đến lớn lên, Trương thị cố ý nuôi người trước thành ngây thơ vô cùng, mọi sự không hiểu, rồi lại lén lút cho truyền cho nữ nhi của mình, buộc nàng cầm kỳ thư họa, nữ công, tài nấu nướng phải tinh thông mọi thứ.

Lại quên dạy nàng đạo lý làm người.

Trương thị đã ăn đau khổ từ khi còn bé lại thương nữ nhi, cảm giác nàng còn nhỏ, tính tình có thể từ từ dạy, cho tới khi Thôi Uyển Lan kiêu ngạo mà điêu ngoa, gặp chuyện làm theo ý mình rất ít phí tâm tư, lúc này mới gây thành đại họa.

Thôi Uyển Lan nghe mẫu thân luôn miệng nhắc tới đệ đệ không an ủi mình, không khỏi cười lạnh nói: “Nó sống thế nào? Sao người không hỏi xem ta nên sống như thế nào? Hay là nói mẫu thân ngài cảm thấy ta nên máu tươi nhuộm Đại Lý Tự lưu lại danh tiếng trong sạch làm lót đường cho đệ đệ? Vậy tại sao ban đầu người lại muốn ta sống tạm qua ngày?”

Những lời này, hiển nhiên nữ nhi đang hỏi mẫu thân câu phạm tội bị vạch trần tại sao sau đó không đi tìm chết! Đang thao thao bất tuyệt khóc lóc kể lể Trương thị không khỏi dừng động tác lại, ngây người ngó ra ngoài cửa sổ.

“Không có gì hơn, ta cũng chỉ là nữ nhi không thể trở mình, thế nhưng đệ đệ - nhi tử của người lại có thể thông qua khoa khảo làm quan.” Thôi Uyển Lan dùng giọng nói không cao không thấp cười nói: “Chỉ có đệ đệ sẽ vì người mà tìm tiền đồ, mới có thể cứu người ra khỏi bể khổ, đúng không? Lại nói, chúng ta đều là người vì tư lợi, thật sự là thượng bất chính hạ tắc loạn, cùng một mạch thì đều giống nhau cả, không thể làm giả, ha ha ha. . . . . .”

Ở trong tiếng cười khiếp người đó, Trương thị tức ngực đau đớn, lại không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, bà ta sững sờ nhìn máu tươi dính trên vạt áo, rồi sau đó cũng không lau miệng vỗ cánh cửa khóc ròng nói: “Mày muốn ta tức chết sao? Yên tâm, ta có chết cũng muốn mang theo mày!”

Tới thăm Trương thị và Thôi Uyển Lan, phu thê phòng lớn Thôi thị đứng ở cửa viện nghẹn họng trân trối nghe hai mẹ con này tranh chấp, sợ hãi than da mặt của hai người này cũng quá dày rồi, rồi sau đó may mắn vì đây là một sân viện vắng vẻ nhất Thôi gia, trong ngày thường không ai đến, tỳ nữ phục vụ cũng là tâm phúc cứng miệng.

Nếu không, trò hề của hai mẹ con này bị truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người lại hả hê.

Đại bá mẫu lôi kéo phu quân thối lui khỏi viện, vội vàng nói nhỏ: “Dòng chính nữ Tam phòng Thôi Uyển Thanh đang tiến hành nghi hôn hơn phân nửa, thứ nữ Thôi Phương mới mười bốn tuổi chưa nói với người ta, còn có Thôi Văn Khang chi thứ hai không tới ba tháng sẽ đón dâu, đây chính là cháu gái nhà Dư Thượng Thư có gia phong nghiêm cẩn -- cũng không thể bởi vì các nàng lại xảy ra sai lầm nữa! Phải đưa ra điều lệ nào đây?” 

“Điều lệ, điều lệ gì?” Thôi Thừa Tổ cười khổ, thở dài nói: “Có chút chủ ý phụ thân có thể quyết định, ta lại không thể dẫn đầu đề nghị, dù sao cũng là. . . . . . Đệ muội và cháu gái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.