Chỉ có tự mình đi theo ông chủ Tống ra ngoài một chuyến, Trác Vân mới có thể cảm nhận chân thật nhất ông chủ Tống cẩn thận đến mức nào. Dù ai nói đi đường tắt nhanh, xe ngựa của bọn họ cũng chỉ đi đường chính, mỗi ngày khi mặt trời vừa xuống núi, là ông chủ Tống đã lập tức tìm nhà trọ ngủ lại, tuyệt không đi đường đêm, ban ngày thì lại bảo người đánh xe đi theo đội buôn lớn, coi như là nhờ hơi của người ta.
“Đại ca đã nói trên đường rất yên bình, muội còn không tin! Muội xem mấy ngày nay ngay cả bóng của bọn cướp cũng không thấy chứ nói gì người!” Đi hai ngày, Trụ Tử thấy sắp tới đất Yến, bèn không nhịn nổi nữa nói với Trác Vân, “Tiểu cô nương vốn hay lo lắng lung tung, lại tự dọa mình!”
Trác Vân không nói lời nào. Hạ Quân Bình lại chen vào nói giúp, “Hai ngày qua chúng ta đi theo đội buôn lớn đằng trước, bọn họ mời người trong tiêu cục làm hộ vệ đàng hoàng, bọn cướp biết không dễ chọc mới không dám trêu vào, nếu không có bọn họ, chúng ta đã sớm gặp nguy hiểm rồi!”
Dường như để chứng thật lời của Hạ Quân Bình, bỗng truyền đến những tiếng la từ đội buôn phía trước. Người đánh xe khẩn trương nói “Hình như có cướp!”
Mặt Tống Duệ Văn biến sắc, Trụ Tử thì kích động đến mức muốn xông ngay ra ngoài, bị Trác Vân níu lại, mặt lạnh nói “Đại ca nôn nóng làm gì? Bên ngoài nhiều người như vậy, làm gì đến phiên đại ca cậy mạnh!”
Trụ Tử không cảm thấy bị Trác Vân trách có gì mất thể diện, chỉ ngây ngốc nói, “Ta đi ra ngoài giúp một tay chứ sao ?!”
Trác Vân hung hăng nhìn chằm chằm Trụ Tử, tức giận nói “Với võ công như mèo quào của đại ca, xông ra chỉ tổ làm cái bia của người ta thôi! Lại nói tình hình bên ngoài chúng ta chưa biết rõ, những đội buôn lớn đi lại nhiều thường có lui tới với người trong giang hồ, không chừng là gặp bằng hữu mới hơi rối loạn. Chúng ta cứ đợi xem đã, nếu có đánh nhau, thì đi giúp một tay cũng không muộn.”
Tống Duệ Văn nghe vậy nhìn Trác Vân với ánh mắt tán thưởng.
Hạ Quân Bình lặng lẽ kéo rèm xe nhìn trộm ra bên ngoài, nói nhỏ, “Không giống như là cướp, hình như là dân chạy nạn.”
“Dân chạy nạn ?!” Trác Vân cau mày, lập tức đứng lên, nói nhỏ với mọi người, “Nếu có đánh nhau, cứ đánh chết, đừng nương tay!” Trác Vân từng trải qua những ngày chiến loạn lưu lạc, biết dân chạy nạn một khi làm loạn còn đáng sợ hơn cướp nhiều. Bọn cướp thì cần tiền tài, lại sợ quan phủ, xuống tay có chừng mực, nhưng dân chạy nạn lại không có gì kiêng kỵ, vì một cái bánh màn thầu mà đánh nhau đến chết là chuyện thường thấy.
“Đánh....... chết?” Trụ Tử há miệng run rẩy nhìn Trác Vân, do dự, “Cái này có phải..... Quá độc ác hay không?”
Trụ Tử vừa dứt lời đã nghe người đánh xe kêu lên, “Giết người! Kẻ xấu giết người!”
Hạ Quân Bình cầm thương dài đi xuống, Tiểu Sơn và Tiểu Kiều trầm mặt theo sát đằng sau, Trụ Tử cũng cuống quít nhảy xuống xe ngựa. Trác Vân muốn đi theo, lại bị Hạ Quân Bình ngăn lại, “Ngươi ở trong xe coi chừng.” Hạ Quân Bình liếc nhìn Tống Duệ Văn một cái, cầm thật chặt tay Trác Vân, “Ông chủ Tống không biết võ, ngươi ở trong xe bảo vệ ông chủ Tống đi!”
Trác Vân tất nhiên hiểu ý tốt của Hạ Quân Bình, hơi hơi cảm động, nghiêm túc gật đầu với Hạ Quân Bình. Chờ Hạ Quân Bình đi rồi, Trác Vân cầm nỏ lên, vén rèm, đứng trong xe ngựa quan sát xung quanh.
Tống Duệ Văn cũng thò đầu ra muốn xem tình huống, bị Trác Vân nhấc chân đá một cái, bất đắc dĩ đành phải rụt cổ về.
Nhóm dân chạy nạn có hơn mấy mười người, phần lớn quần áo lam lũ, xanh xao vàng vọt, vũ khí trong tay đủ loại đủ kiểu, có đao lớn bị mẻ, có dao chặt thịt, có thương dài, thậm chí còn có gậy gỗ to cỡ cái miệng chén. lê @quý! đô~n Những người dân bình thường khúm núm làm ăn lúc này lại như một đám thú hoang đỏ mắt, như không muốn sống mà lao vào đội buôn để giết người.
Đội buôn phía trước có nhiều xe ngựa, hàng hóa chất cao như núi, cực kỳ gây chú ý, đại đa số dân chạy nạn đều hướng về phía đó bao vây người trong đội buôn, nhào về phía những người hộ vệ như phát điên. Những hộ vệ kia đã từng trải, lập tức nhận thấy sự hung ác của những người này, vung đao không hề nương tay.
Phút chốc trong không khí bỗng tràn ngập mùi máu tanh. Trụ Tử thấy choáng váng, si si ngốc ngốc nhìn cảnh máu tươi đầy đất quên phản ứng, ngược lại Hạ Quân Bình và hai huynh đệ Tiểu Sơn còn trấn định chút, giơ binh khí chém vào dân chạy nạn đang nhào tới.
Lưỡi dao sắc bén đâm tận xương, máu tươi văng khắp nơi. Hai bên đã giết đỏ cả mắt, rống giận, hận không thể xé nát đối phương. Trụ Tử đang hối hoảng thì bị trúng một gậy, đau đến trước mắt tối sầm, suýt nữa hôn mê. Kẻ sau lưng còn muốn đập một gậy lên đầu Trụ Tử nhưng cánh tay vừa giơ lên đã cảm thấy sau ót đau đớn, lập tức té xuống.
Trụ Tử há miệng nhìn Hạ Quân Bình đang có vẻ mặt hung ác, cả người run cầm cập. Hạ Quân Bình rống to, “Nếu đại ca sợ thì cút ngay vào xe ngựa đi! Đừng đứng đây cản trở!” Dứt lời, Hạ Quân Bình không nhìn Trụ Tử, quay người lại, hung hăng đâm thương vào kẻ địch trước mặt.
Trụ Tử bị quát một tiếng, bỗng tỉnh táo lại, nắm chặt cây đao trong tay, hét lớn một tiếng, xông vào kẻ địch.
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều tuy không giỏi võ, nhưng dù gì cũng lăn lộn trên đường từ nhỏ, tay chân cực kỳ linh hoạt, hai người đồng thời đối phó một người cũng ổn. Có điều dân chạy nạn đông, đánh thương một người, người khác lại tới, chỉ chốc lát đã bao vây xe ngựa của họ.
“Ai cho ngươi ra ngoài!” Hạ Quân Bình đang đánh vẫn không quên nhìn về phía xe ngựa, thấy Trác Vân đứng trên xe, nóng nảy nhảy dựng lên, vừa đánh với địch vừa từ từ lùi về phía xe ngựa, vì phân tâm, trong lúc không chú ý bị kẻ địch nhân cơ hội làm bị thương cánh tay phải.
Máu tươi chảy ra như suối, tay Hạ Quân Bình mềm nhũn, suýt nữa rớt mất cây thương. Kẻ địch thấy vậy, lập tức nhân cơ hội tiến lại gần, vung đao lên chém vào mặt Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình dù gì cũng còn nhỏ, thấy cây đao lớn hướng thẳng vào mặt mình, trong lòng hốt hoảng, hai chân mềm nhũn, người lảo đảo một cái, ngã bệt xuống đất.
Kẻ địch thấy vậy, mừng rỡ hô to một tiếng, giơ cây đao lên bổ xuống đầu Hạ Quân Bình. Hạ Quân Bình bị dọa tới mức không dám thở, cơ hồ quên tránh, chỉ nhắm chặt hai mắt theo bản năng. Không biết qua bao lâu, giống như thật lâu, lại giống như chỉ trong nháy mắt, Hạ Quân Bình vẫn không thấy đao bổ xuống đầu mình, trên mặt lại hơi nóng nóng, giống như có gì đó ấm nóng bắn tung tóe lên.
Hạ Quân Bình vuốt mặt, mở mắt, chỉ thấy trước mắt đỏ tươi. Kẻ địch vừa nãy còn hung thần ác sát, giờ che cổ, mắt trợn to cơ hồ muốn lòi ra ngoài, không dám tin nhìn chằm chằm phía trên xe ngựa, phát ra tiếng kêu ‘cạc cạc’, máu tươi từ cổ họng bắn ra tung tóe, rơi trên mặt Hạ Quân Bình.
Hạ Quân Bình quay đầu lại theo bản năng, thấy Trác Vân đang cầm cây nỏ trong tay, uy phong lẫm lẫm, giống như thần tiên. Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Hạ Quân Bình trống rỗng, kinh ngạc nhìn Trác Vân giống như người chưa từng quen. Hạ Quân Bình chưa bao giờ thấy một Trác Vân như vậy, rất trầm tĩnh, rất trấn định.
“Còn không mau đứng dậy!” Trác Vân liếc Hạ Quân Bình một cái, quát “Cầm thương của ngươi lên!” Nàng vừa nói vừa bắn tiếp ra ba mũi tên khác, sau đó lại có ba kẻ địch ngã xuống.
Cái nỏ nhỏ trong tay nàng giống như lưỡi hái của thần chết, mỗi mũi tên bay ra, nhắm thẳng vào cổ họng kẻ địch, một mũi tên một mạng, không chút lưu tình.
Nàng xuống tay tàn nhẫn như vậy, chẳng mấy chốc đã có gần mười người chết, lập tức khiến kẻ địch chú ý. Nhóm dân chạy nạn có người chỉ huy, phát hiện bên này khác thường, lập tức hướng chỉ về phía nàng hô to, “Giết nha đầu kia!” Cùng lúc đó, một mũi tên dài xé gió bay đến, nhắm thẳng vào ngực Trác Vân.
Trác Vân cuống quít tránh đi, nhưng vẫn không đủ nhanh, mũi tên kia xẹt qua vai phải nàng, cắm mạnh vào xe ngựa, khiến xe ngựa khẽ rung lên. Trong xe, Tống Duệ Văn sợ hết hồn, muốn lò đầu ra nhìn, bị Trác Vân đá một cái, lại rụt vào.
Chỉ nháy mắt, lại có năm ba dân chạy nạn vọt tới cạnh xe ngựa, vung gậy gỗ dao lớn đập vào người Trác Vân. Trác Vân không kịp lắp tên vào nỏ, chỉ đành nhảy lên né tránh. Không ngờ vừa nhảy lên mui xe, mũi tên dài giống như u linh lại vọt tới, lần này trượt qua cổ nàng, tạo ra một vệt máu đáng sợ.
Hạ Quân Bình thấy vậy sợ đến mức hồn bay phách tán, không quan tâm vết thương trên người, vội vàng vung thương lên giúp một tay, hét lớn “Trác Vân, ngươi mau xuống đây, bên này có ta.” vừa nói vừa nhảy lên xe ngựa đâm vào kẻ địch.
Hạ Quân Bình mặc dù võ công không kém, nhưng làm sao địch nổi mấy người vây đánh, huống chi lúc này còn bị thương. Chỉ qua ba chiêu đã bị kẻ địch dồn đến mức không thể trở tay. lleq@#quy.,ddonTrác Vân thấy vậy, vội vàng rút tên ra, bắn ba phát liên tục, giết ba người, đang định bắn tiếp thì phát hiện tên đã hết sạch, thì ra lúc nàng nhảy lên nhảy xuống tránh đã làm rớt hơn phân nửa tên xuống xe ngựa.
Trác Vân thấy Hạ Quân Bình lại bị thương thêm, bất chấp tất cả, ném cây nỏ đi, rút dao nhỏ bên hông ra, lăn một vòng chui xuống dưới chân kẻ địch.
Khác hẳn với Hạ Quân Bình, mỗi một chiêu của Trác Vân đều là dùng máu tươi trong mười năm làm cướp luyện ra, không phải để nhìn đẹp mắt mà để lấy mạng người. Tuy nàng đã dốc lòng dạy Hạ Quân Bình nhưng nếu không phải tự mình trải qua thì khó mà hiểu rõ hết được.
Cơ thể linh hoạt của Trác Vân giống như một lưỡi đao sắc bén cắm thẳng vào trái tim kẻ địch, mỗi một lần đâm ra đều có thể dồn kẻ địch vào chỗ chết. Nàng ra tay vừa chuẩn vừa không nương tay, mỗi một dao đâm ra là lấy một mạng. Chiêu thức càng đơn giản càng khiến người ta sợ run.
Chỉ qua mấy chiêu, những kẻ vừa rồi còn đằng đằng sát khí vây quanh xe ngựa đã lặng yên chết dưới dao nhỏ của Trác Vân.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn lại giống như ác ma đáng sợ.
Máu tươi dính đỏ hết cả mặt Trác Vân, nhưng đôi mắt đen nhánh lại lóe ra ánh sáng khát máu. Những kẻ địch còn lại chỉ đứng xa xa nhìn, đã cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Không người nào lại dám tiến đến tìm chết, ngay cả mấy kẻ đang vây quanh huynh đệ Tiểu Sơn cũng sợ đến mức nhũn cả hai chân, vừa đánh vừa lui. Mấy kẻ bao vây đội buôn đằng trước cũng đã bị hộ vệ đánh chết phần lớn, còn sót lại mấy người thấy không ổn, lập tức chạy đi, để lại một đống thi thể ngổn ngang trên mặt đất.