Nhóm hộ vệ của đội buôn phía trước nhanh chóng kiểm kê số xác chết trên đất, có năm hộ vệ chết, còn lại đều là xác dân chạy nạn, có hơn mười tám người, đáng sợ là trong đó có mười hai người có nguyên nhân chết rất giống, ba người bị cắt ngang cổ, chín người bị một mũi tên cắm ngay cổ.
Từ hôm qua khi thấy xe ngựa của Tống Duệ Văn cứ đi theo, nhóm hộ vệ của đội buôn đằng trước tỏ vẻ rất xem thường, việc này cũng không có gì lạ, bọn họ là do đội buôn tốn nhiều tiền thuê, thu tiền của đội buôn để bảo vệ, còn xe ngựa của Đồng An Đường cứ bám theo sau, muốn hưởng ké mà không bỏ tiền.
Nhưng sau trận này, nhóm hộ vệ đã không dám khinh thường nữa, cảm giác giống như đang nằm mơ, nhưng mười mấy xác chết vẫn còn hơi ấm nằm trên đất kia nhắc nhở bọn họ tất cả là sự thật. Tiểu cô nương mảnh mai này đã dùng sức của một người chấm dứt sinh mạng của mười hai người với cách thức tàn nhẫn, sau đó, lại thản nhiên lau đại cây dao nhỏ đang rỉ máu lên ống tay áo rồi cất đi, xong chui vào xe ngựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Huynh đi hỏi xem thử bọn họ có phải đã gây thù người nào hay không?” Trác Vân tuổi nhỏ, sức yếu, trải qua trận chiến kịch liệt mới rồi gần như đã kiệt sức, vừa lên xe ngựa đã rũ người, dựa vào vách xe híp mắt nghỉ ngơi, nói với Tống Duệ Văn, “Nhóm dân chạy nạn này hẳn là có người cầm đầu xúi giục, còn có cả cung tên, chắc chắn là nhằm vào đội buôn đó. Huynh đi nhắc nhở họ một tiếng đi!” Dứt lời, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã phát ra tiếng ngáy nhỏ.
Hạ Quân Bình vén rèm xe thò đầu vào, vừa định mở miệng nói chuyện, thấy Trác Vân nằm im không nhúc nhích, nghĩ nàng bị thương, sợ đến mức hít một hơi lạnh, hỏi “Trác Vân, ngươi làm sao vậy? Có phải đã bị thương hay không? Để ta nhìn xem!” Vừa nói vừa dùng cả hai tay hai chân bò lên xe ngựa.
Tống Duệ Văn bị hoảng lúc này đã tỉnh táo lại chút, nói nhỏ “Phương cô nương không bị thương, chỉ là quá mệt mỏi, mới nghỉ ngơi lấy lại sức.” Tống Duệ Văn thấy trên tay Hạ Quân Bình có một vệt máu đỏ sẫm, sắc mặt trắng nhợt, lập tức lôi Hạ Quân Bình xuống xe, nói “Nhanh xuống đây ta băng bó cho, không chữa nhanh cánh tay này có thể bị phế đó! Đúng rồi, còn Trụ Tử và bọn Tiểu Sơn đâu?”
Tống Duệ Văn nhảy xuống xe, nhìn xung quanh một vòng, Trụ Tử đang dẫn bọn Tiểu Sơn kiểm lại hàng, ba người cũng bị thương, trên quần áo có rất nhiều vết máu. Tống Duệ Văn không quan tâm chuyện đi nhắc nhở đội buôn đằng trước một tiếng, vội vàng kêu bọn họ tới để băng bó vết thương.
Cũng may bọn họ buôn bán dược liệu, trong xe có sẵn không ít thuốc cầm máu, Tống Duệ Văn bận rộn tới lui gần nửa canh giờ mới băng bó xong cho cả bọn. Nhóm hộ vệ của đội buôn phía trước thấy bọn họ có thuốc cũng đành mặt dày tới xin, Tống Duệ Văn không phải người keo kiệt, tự mình đưa dược liệu đến tận tay họ, thuận tiện đi chào chủ đội buôn….
Lúc Trác Vân bị xe ngựa lắc cho tỉnh lại thì trời đã tối, nàng mở mắt phát hiện mình đang nằm trên lưng Hạ Quân Bình, Hạ Quân Bình bị nàng đè phía dưới. lleqvys ./don Hạ Quân Bình cũng đang ngủ, còn phát ra những tiếng ngáy nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, khẽ nhíu mày, hiển nhiên là ngủ không sâu.
Trụ Tử dựa vào người Trác Vân, nàng vừa tỉnh, Trụ Tử cũng tỉnh theo, dụi dụi mắt, mơ màng nhìn Trác Vân, lại mơ màng vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, lẩm bẩm nói, “Đây là đâu?”
Tống Duệ Văn day day huyệt Thái dương nói “Nơi này là Phong Trấn, tối nay chúng ta sẽ ngủ lại đây.”
Tống Duệ Văn vừa nói xong, xe ngựa đã từ từ dừng lại, bên ngoài có người cúi đầu chào nói, “Ông chủ Tống, đã tới nhà trọ rồi!” Giọng người kia rất cung kính, nhưng không phải giọng người đánh xe.
Tống Duệ Văn nhỏ giọng giải thích, “Là người của Kim Châm Phường.”
Trác Vân lập tức hiểu ý, Kim Châm Phường hẳn là đội buôn lớn đằng trước.
“Lưu nhị thiếu bên đó tặng cho chúng ta không ít bạc.” Trụ Tử chen miệng nói, trong giọng nói khó nén hưng phấn, “Ta lớn từng này còn chưa thấy nhiều bạc như vậy bao giờ, ước chừng một bàn chứ chẳng ít!”
Tiếng nói chuyện của ba người đánh thức Hạ Quân Bình và huynh đệ Tiểu Sơn. Hạ Quân Bình vuốt mắt nói nhỏ, “Trác Vân đã cứu mạng bọn họ, cho mấy chục lượng bạc cũng chẳng đáng gì!”
Tiểu Sơn và Tiểu Kiều không dám chen miệng, chỉ thỉnh thoáng nhìn lén Trác Vân một cái, trong mắt đầy vẻ kính sợ. Hai người mặc dù đã nghe nói từ lâu Trác Vân là sư phụ của Hạ Quân Bình, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của nàng nên nghĩ dù gì cũng chỉ là một tiểu cô nương……
Cho đến hôm nay, khi Trác Vân thản nhiên giết mười hai người liên tiếp, mới khiến Tiểu Sơn và Tiểu Kiều hoàn toàn kinh sợ. Thực tế là tất cả mọi người đều bị dọa sợ, trên đường đến Phong Trấn ai cũng không dám thở mạnh.
Trên người Trác Vân có hai vết thương, một ở vai trái, một trên cổ, đều do mũi tên xẹt qua gây ra, cũng không nặng, chỉ hơi rách da, rỉ ra chút máu. lle.quý.don@ Vì nàng là một cô nương, Tống Duệ Văn cũng ngại không bôi thuốc băng bó cho, đành để nàng ngủ cả đường để lấy lại sức.
Trong xe ngựa ánh sáng lờ mờ, không thấy rõ vết thương của Trác Vân, nhưng vừa xuống xe, Hạ Quân Bình lập tức phát hiện trên cổ nàng có vết máu, “A……” Hạ Quân Bình thét lên một tiếng, chỉ vào cổ Trác Vân, gấp đến độ nhảy dựng lên, “Trác Vân! Cổ ngươi chảy máu!” vừa hét vừa tới gần đặt tay lên miệng vết thương.
Cổ Trác Vân trắng nõn mịn màng, lại ấm áp. Hạ Quân Bình tới gần mơ hồ ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của thiếu nữ trên người nàng, đột nhiên ngơ người, đầu óc bỗng trống rỗng.
“Không sao chứ?” Trụ Tử nhìn nhìn rồi lắc đầu, “Chỉ bị rách da, vết thương kết vảy rồi, không sao!” Ở nông thôn, trẻ con đều được nuôi thả, vết thương như vậy không có gì là to tát, Trụ Tử đã thấy nhiều nên không lo lắng.
“Lỡ để lại sẹo thì sao?” Hạ Quân Bình được một cơn gió lạnh thổi tỉnh, lo lắng hỏi. Hạ Quân Bình muốn lại gần Trác Vân thêm chút nữa, lại lo càng tiến về trước sẽ càng vạn kiếp bất phục. Hạ Quân Bình khẽ cắn rắng, rốt cuộc vẫn quyết định lui về sau một bước, nhìn lướt qua mặt Trác Vân, rồi lấy tay ra.
Tống Duệ Văn nheo mắt nhìn Hạ Quân Bình một cái, chậm rãi nói, “Lát nữa ta sẽ chế thuốc bôi cho, bôi vài lần sẽ không có sẹo.”
Trác Vân phất tay, thờ ơ, “Không sao! Có sẹo cũng không có gì ghê gớm!” Kiếp trước trên người nàng có không ít sẹo, toàn là vết đao kiếm chém, giờ há có thể bận tâm vì một vết sẹo nhỏ thế này.
Kim Châm Phường đã sớm đặt nhà trọ ở Phong Trấn, gồm hai viện. Vì nhóm Trác Vân có ơn với họ nên Lưu nhị thiếu cố ý nhường bốn căn phòng tốt cho bọn họ. Trác Vân và Tống Duệ Văn mỗi người một phòng, còn lại Trụ Tử, Hạ Quân Bình và huynh đệ Tiểu Sơn hai người một phòng. Lần này Hạ Quân Bình không có ý kiến gì.
Hạ Quân Bình bỗng trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, không còn nói ầm ĩ không ngừng như trước đây, cũng không gây khó dễ cho huynh đệ Tiểu Sơn, trời vừa tối đã lập tức vào phòng trốn trong đó, không biết đang nghĩ gì. Tiểu Kiều nhiều lần muốn mở miệng hỏi nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Quân Bình, thì lời nói vừa mới lên tới khóe miệng đã nuốt vào lại.
Đến tối, Tống Duệ Văn và Trụ Tử đem quà cám ơn của Lưu nhị thiếu đến phòng Trác Vân.
Sau khi nói chuyện một lúc, Tống Duệ Văn đang muốn nói thẳng vào việc chính, thì Trác Vân lại đột nhiên mở miệng, “Ông chủ Tống đã cảnh báo Lưu nhị thiếu rồi phải không?”
Tống Duệ Văn nhíu mày, trên khuôn mặt vốn lạnh nhạt lộ vẻ giễu cợt, “Huynh đệ trong nhà lục đục nhau thôi, việc này không hiếm!”
Trác Vân nhớ lại kiếp trước trong thành Ích Châu từng có một đội buôn tên Kim Châm Phường, nhưng buôn bán cũng không lớn, ông chủ họ Lưu, là một người béo ụt ịt chuyên mặt quần áo lụa là, thường lưu luyến trong các kỹ viện ở Ích Châu. Ông chủ Lưu đã từng tới Tiểu Hồng Lâu quăng không ít tiền muốn một nụ hôn của hoa khôi, có điều hoa khôi của Tiểu Hồng Lâu đâu phải người ông chủ Lưu có thể lại gần, sau Trác Vân đành bất đắc dĩ đi ra gặp một lần, rồi sau không thấy nữa.
Trác Vân so sánh ông chủ Lưu trong ký ức và vị Lưu nhị thiếu này với nhau, khẳng định không phải là một người. Không biết đời trước có phải Lưu nhị thiếu sẽ chết trong kiếp nạn lần này nên chủ Kim Châm Phường mới là người khác không? Nàng sống lại có phải đã thay đổi số phận của Lưu nhị thiếu? Như vậy, cuộc đời của Lục Phong có lẽ cũng sẽ thay đổi?
“Đây là quà cám ơn Lưu nhị thiếu đưa tới, Phương cô nương chớ từ chối, nếu không nhờ cô nương giúp đỡ, chỉ sợ cả đoàn họ đều phải chết trên đường. Không chỉ Lưu nhị thiếu, mà cả chúng ta cũng được nhờ, chỉ tiếc Tống mỗ không có vật gì quý báu, không thể tỏ rõ lòng biết ơn với Phương cô nương!” Trải qua việc này, thái độ của Tống Duệ Văn với Trác Vân lại mơ hồ có hơi thay đổi.
Lúc chạm trán với dân chạy nạn, Tống Duệ Văn đã nghĩ tính mạng mình sẽ mất ở chỗ đó, không ngờ nhờ Trác Vân ra tay mà thay đổi số kiếp, quả thực là vừa ngoài ý muốn lại khiếp sợ. Tống Duệ Văn sớm biết Trác Vân thông minh, gan dạ hơn người, nên luôn đối với nàng rất khách khí, không ngờ nàng lại có bản lĩnh đến mức đó, càng không ngờ, nàng có thể giết người một cách thản nhiên như vậy. Hình ảnh Trác Vân với khuôn mặt đầy máu, thản nhiên nhảy lên xe ngựa khiến Tống Duệ Văn vô cùng khiếp sợ, như là thấy được Tu La trong địa ngục, đến giờ vẫn còn hơi sợ.
Trụ Tử trợn mắt nhìn chằm chằm vào mấy cái mâm đựng bạc trắng, nhưng thấy Trác Vân không lên tiếng nên cũng không dám cầm.
Trác Vân cười cười, lấy một thỏi bạc trong mâm quăng cho Trụ Tử, nói, “Cái này cho đại ca chơi, phần còn lại….” Nàng thản nhiên đẩy nguyên mâm bạc tới trước mặt Tống Duệ Văn, nghiêm mặt nói, “Làm ăn lúc nào cũng thiếu tiền, số bạc này ta giữ trong tay cũng vô dụng, chẳng bằng đưa cho ông chủ Tống, đến đầu xuân sang năm, chắc chắc từ nó chúng ta sẽ có được nhiều tiền hơn nữa!”
Trụ Tử được một thỏi bạc đã cảm thấy hài lòng, không quan tâm Trác Vân xử lý số bạc còn lại như thế nào, hớn hở nhét thỏi bạc vào trong ngực, cười hì hì nói với Trác Vân, “Mấy ngày trước đại ca đã chấm một xấp lụa đỏ rất đẹp, chờ chúng ta về, đại ca sẽ đi mua nó về cho Nhị nha may một bộ quần áo thật xinh đẹp!”
Tống Duệ Văn ho nhẹ một tiếng, nói “Phương cô nương phóng khoáng như vậy vốn là chuyện tốt, nhưng thói đời ngày nay luôn có người không chịu nổi khi thấy người khác sống tốt hơn mình, sẽ nói này nói nọ. Phương cô nương cứ theo mọi người ra ngoài bôn ba như vậy, giờ tuổi còn nhỏ thì thôi, vài năm nữa sợ rằng sẽ có ảnh hưởng không tốt với thanh danh.”
Trụ Tử nghe vậy sững sờ nhìn Trác Vân, hỏi nhỏ, “Nhị nha, ông chủ Tống nói gì vậy? Ta mới vừa nói sẽ mua đồ cho muội, hắn đã lên tiếng dạy dỗ?!”
Trác Vân kéo nhẹ ống tay áo Trụ Tử, nhìn thoáng qua ý bảo yên lặng một chút, quay đầu nói với Tống Duệ Văn, “Ý ông chủ Tống là……”
Tống Duệ Văn giơ tay che môi, ho khan một tiếng, nói nhỏ, “Về sau, nếu Phương cô nương mặc đồ nam, có lẽ sẽ tiện hơn nhiều.”
Sáng sớm hôm sau, Trác Vân thay một bộ đồ nam, tinh thần phấn chấn ra khỏi phòng, cười híp mắt chào Hạ Quân Bình đang uể oải vươn mình, không để ý ánh mắt ngạc nhiên của Hạ Quân Bình, nhảy lên xe ngựa, quay đầu lại, vẫy tay với Hạ Quân Bình, “Còn đứng đó làm gì, không mau lên xe?”