Editor: demcodon
Người phụ nữ này Sở Từ đã từng gặp qua trước đây, chính là người phụ nữ độc ác bị Sở Đường chỉ vào nói là muốn bán con chồng. Bên thôn bắc này không ít người họ Trương, người phụ nữ này chính là một trong số họ. Trương thị này cùng tông cùng tộc với Trương Quế Vân, cũng coi như là hai chị em họ. Nhưng khác với Trương Quế Vân chính là vẻ bề ngoài của Trương thị này cũng không đẹp, trên mặt nổi không ít rỗ, đôi mắt nhỏ. Nếu như cắt tóc ngắn nhìn qua càng giống như đàn ông.
Ngoại trừ diện mạo, tính cách của Trương thị cũng có tiếng là đanh đá. Bởi vậy khi còn trẻ vẫn tìm không thấy người trong sạch. Lúc này mới gả cho ông Từ làm vợ hai.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Từ dường như không nhìn thấy Trương thị mà hỏi Sở Đường một câu.
Sắc mặt Sở Đường hơi cứng ngắc: “Em, em... em nói với bọn họ... Từ Nhị sẽ làm anh rể của em... Chị à, chị... chị trước tiên đừng nóng giận. Thật sự là bọn họ quá khi dễ người, thím Hồng Hoa nhất quyết để cho Từ Nhị sang thôn bên cạnh ở rể, đi ở rể thật ra cũng không có gì. Nhưng cô gái kia... là người điên. Từ Nhị không thích cho nên muốn tự tử. Đây không phải không chết thành sao, dáng vẻ này bị người nhà cô gái điên kia không cần nữa. Thím Hồng Hoa lấy không được tiền còn nói Từ Nhị độc ác như vậy không chừng ngày nào đó có thể giết cả nhà, nói cái gì cũng không nuôi Từ Nhị. Mấy ngày trước Từ Nhị vẫn luôn cầu xin bà, cơ thể vẫn chưa khỏe. Bây giờ mất máu quá nhiều lại còn phát sốt, bà cũng không chịu lấy tiền để chữa trị. Em sợ xảy ra chuyện gì, cho nên...” Sở Đường bất đắc dĩ nói.
Cậu cũng không thích xen vào việc của người khác. Nếu là những người khác, cậu ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái. Nhưng Từ Nhị thì khác, cậu và Từ Nhị vẫn luôn biết nhau. Từ Nhị là người ngại ngùng, tính cách giống con gái, cũng không thích nói chuyện. Sau khi trải qua chuyện cùng chung cảnh ngộ với cậu. Cho nên cậu mới không đành lòng nhìn Từ Nhị thật sự bệnh chết hoặc là bị thím Hồng Hoa khi dễ chết.
Trước kia thím Hồng Hoa mặc dù đối xử không tốt với Từ Nhị, nhưng cũng không đến mức quá phận. Nếu không phải hai năm nay anh cả của Từ Nhị vẫn không có tin tức cũng không có gửi tiền về thì Từ Nhị có lẽ còn yên ổn tiếp tục đi học.
Sở Từ nghe xong lời Sở Đường nói, chỉ là nhìn cậu thêm mấy lần. Tiếp theo nhìn Trương Hồng Hoa nói: “Em trai tôi nếu đã mang người về, tôi cũng không có đạo lý lại đuổi cậu ấy đi. Nhưng thím Hồng Hoa à, nếu tôi nuôi người khỏe mạnh thím lại đòi người về không phải tôi chịu thiệt sao?”
“Tao muốn nó làm gì?” Trương Hồng Hoa trợn mắt xem thường: “Em trai mày nói người là của mày, chỉ cần mày đưa tiền sính lễ thì tương lai chính là người của nhà họ Sở tụi mày. Cho dù mày cải danh đổi họ của nó tao cũng không quan tâm. Dù sao con gái gả ra ngoài như nước đổ đi. Từ Nhị mặc dù là con trai nhưng cũng không khác lắm.”
Khóe miệng Sở Từ khóe giật giật.
“Thím Hồng Hoa à, thím thật sự coi con trai như gia súc trong trang trại à? Cho dù là gả con gái cũng không giống như thím.” Sở Từ cười mỉa một tiếng.
Đừng nói Từ Nhị không phải con gái. Cho dù đó là sự thật cũng không có đạo lý chà đạp như vậy.
Trong lòng thôn dân cũng đều hiểu rõ. Dù sao không phải con trai ruột. Trước kia Trương Hồng Hoa lo lắng chuyện sau khi Từ Đại nhà họ Từ đi bộ đội trở về làm ầm ĩ. Cho nên vẫn chịu đựng một hơi, bình thường đối xử với Từ Nhị mặc dù không tốt, nhưng vẫn nhẫn nại để cho y đi học. Nhưng hai năm Y Nam Quốc bên kia thỉnh thoảng phải đánh trận. Từ Đại cũng không biết tại sao không có tin tức. Lúc này Trương Hồng Hoa mới ngồi không yên.
Nhưng người như Trương Hồng Hoa này cũng không quan tâm người khác nghĩ và thấy như thế nào. Khi bà còn trẻ chính là danh tiếng xấu, sống càng lâu da mặt càng dày. Làm sao quan tâm suy nghĩ của mọi người chứ?