Editor: demcodon
Thím Hồng Hoa có một đôi mắt đậu xanh sắc sảo cười nói: “Nuôi con trai dưỡng già, nhưng Từ Nhị lòng dạ hiểm độc ngay cả mạng sống của mình còn từ bỏ. Tương lai sao tao còn có thể trông cậy vào nó chứ? Ngay cả nó như vậy còn không bằng gia súc đâu! Nhưng lại nói tiếp, cũng thật có lợi cho mày. Dáng vẻ Từ Nhị còn đẹp trai hơn em trai mày, cũng không cần tương lai mày làm gái lỡ thì!”
Ý nghĩa trong lời nói của Trương Hồng Hoa rất rõ ràng, dựa vào danh tiếng và diện mạo này của Sở Từ gả ra ngoài cũng khó. Bây giờ miễn phí nhặt được chàng trai đẹp trai coi như có lợi.
“Thím coi con trai như gia súc, nhưng tôi và Sở Đường cũng không muốn chịu tổn thất này. Nếu thím muốn bán con trai với giá cao, thứ lỗi không làm theo. Nếu người này như chết trong nhà thím, thím có thể nhìn xem tương lai con gái nhà ai dám gả cho thằng ba nhà thím. Nếu thím vứt người ra ngoài, ha ha... Vậy thì nhìn xem cảnh sát và thôn trường có mặc kệ hay không.” Sở Từ không quan tâm nói.
Kêu nàng bỏ tiền ra cũng không thành vấn đề. Nhưng dáng vẻ của Trương Hồng Hoa giống như sư tử há miệng. Vậy nàng dựa vào cái gì phải tùy ý bà làm bậy?
Từ Nhị này cũng coi như là một loại tốt. Dù sao nếu người khác tốt nàng cho dù có ý muốn giúp y một tay cũng khó. Nhưng bây giờ dáng vẻ nửa chết nửa sống này ai dính vào chính là xui xẻo. Ngược lại còn có thể bớt chút phiền phức.
Trương Hồng Hoa ngẩn ra, bản thân bà thật ra không sao cả. Nhưng vẫn còn đứa con trai ruột, cũng không thể để cho con trai xui xẻo theo. Bởi vậy lời này của Sở Từ xem như lời nói trong lòng bà.
“Vậy mày muốn thế nào? Một xu không bỏ ra mà muốn người nhà chúng tao tuyệt đối không được!” Thím Hồng Hoa nói tiếp.
“Tôi và Sở Đường cũng rất nghèo, thím Hồng Hoa tốt nhất cẩn thận suy nghĩ lại cần tiền sính lễ bao nhiêu, chúng ta phải thương lượng mới được. Ngoài ra, tôi thấy dáng vẻ này của Từ Nhị muốn sống sót chỉ sợ uống không ít thuốc. Nếu không có thể không chịu đựng được.” Sở Từ cười mỉa nói tiếp.
Bây giờ nàng mới cẩn thận nhìn Từ Nhị trông như thế nào, không thể không nói xác thực rất đẹp trai.
Dáng vẻ của Sở Đường cũng không kém. Nhưng dù sao hàng năm làm việc lại quá mức ốm yếu. Cho nên không tính là đặc biệt nổi bật. Nhưng so với những cậu bé khác có một chút tinh thần dịu dàng hơn. Nhưng Từ Nhị thì khác, gương mặt trắng như bột, làn da có rất nhiều vết thương. Nhưng chất da rất tốt, cả người nhìn qua đều hơi sống mái khó phân biệt, xác thực rất bắt mắt.
Nhưng cũng may thời buổi này coi như vẫn rõ ràng. Nếu ở thời cổ đại, dáng vẻ này còn không biết sẽ rước lấy rắc rối gì đâu.
Sở Từ nhìn nhìn lại lắc đầu thở dài. Ngoại hình đẹp nhưng thiếu một cái gì đó.
Gầy giống ma cây, đặc biệt là mông, vừa dẹp vừa phẳng. Mặt khác chính là đôi tay này đều bị hư hại trụ cột, những vết sẹo cũ mới được bao trùm biến thành màu đen, vết chai thành một cục, phá hủy vẻ đẹp tổng thể.
Ở trình độ này làm chồng của nàng vẫn thiếu một chút. Trước tiên làm em trai nuôi cũng không tệ, cũng may tuổi Từ Nhị cũng không lớn. Trên pháp luật là không được kết hôn, tạm thời giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt. Hôn nhân gì tương lai nói sau.
Sở Đường cũng không biết Sở Từ suy nghĩ cái gì. Nếu biết, khẳng định sẽ nhịn không được hộc ba lít máu. Đừng nói là cậu, người khác càng không chịu nổi. Dù sao dáng người và điều kiện của cô như thế, yêu cầu cũng không thấp.
Trước mắt, Trương Hồng Hoa suy xét một hồi lâu, lại nhìn từ đường rách nát này của Sở Từ ở, nhíu mày nói: “200 đồng có không?”
Ban đầu nhà cô gái điên kia ra giá là 500, ngoài ra còn đưa thêm mấy món đồ. Cộng thêm đồ cũng đến 800 đồng. Bây giờ khen ngược, mở miệng đòi Sở Từ 200 bà còn cảm thấy chột dạ.
“Cám ơn thím đã suy nghĩ, còn cho rằng tôi có thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Ôi, tôi thấy thím vẫn nên dẫn người này đi đi!” Sở Từ liếc mắt nhìn bà một cái, trực tiếp quăng một câu.